chương 40/ 66

CHƯƠNG 40

Bảy ngày sau, thành quan Tô Châu đã gần trong gang tấc.

Buổi trưa, đoàn người dừng chân tại điểm cuối cùng là một trà lâu cách thành quan chừng mười dặm.

Dương quang chính ngọ ấm áp, lại thêm gió xuân nhu hòa, chiếu ra một cảnh tượng du nhàn lười nhác, mơ mơ màng màng. Không muốn ngủ, thì tụ ở trà lâu nho nhỏ này đặt điều nói xấu.

Người bàn bên cạnh đang nghị luận về Bàn Long sơn trang, tin tức Phi Thiên song kiếm đã chết truyền rộng trên giang hồ, còn truyền thành cả hai người song kiếm đều bị Tiết Lăng Phong giết chết. Hơn nữa hai tháng trước, Nam Hải minh châu của Thiếu Lâm tự bị đoạt mất, Bàn Long sơn trang trở thành mục tiêu mối thù chung của toàn bộ nhân sĩ chính nghĩa trong giang hồ.

Tiết Lăng Phong ngồi ở một bên, ngón tay buồn chán gõ bàn, nghe câu được câu chăng, không nổi giận, cũng chẳng muốn đi biện giải.

Song Phi ngẩng đầu nhìn y một cái, đối diện với ánh mắt Tiết Lăng Phong cũng đang nhìn hắn chăm chú. Hắn theo thói quen lảng tránh ánh mắt đó, cúi đầu xuống, lại bị chủ nhân của hắn nắm lấy cằm “Ngươi thế này là học không giống, nào có nương tử nào không nhìn tướng công hả?”

Hắn liền không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn y.

May là không quá lâu sau, *** tiểu nhị đưa tới thức ăn họ gọi, vừa rót rượu vừa bày món, còn muốn thanh toán tiền rượu thịt trước để tránh khỏi nợ sổ, rốt cuộc thành công dời đi lực chú ý của Tiết Lăng Phong.

Tới tổng dược đường, đã là buổi tối rồi.

Từ Hữu Tiến mang theo mọi người trong đường đứng nghênh tiếp tại cửa, nhìn tiểu mã xa đơn giản của Tiết Lăng Phong chậm rãi đi tới, gã vội vã quay đầu lau mồ hôi.

Xe vừa dừng lại, Từ Hữu Tiến lập tức nghênh đón, đứng ở ngoài xe cao giọng nói: “Cung nghênh trang chủ, trang chủ đi đường khổ cực rồi!”

Song Phi bị hạ nhân của dược đường đưa thẳng tới phòng ngủ nghỉ ngơi. Tiết Lăng Phong xuống xe cuối cùng, lạnh lùng trừng mắt liếc xéo, đi qua bên người gã, tiến thẳng vào dược đường, “Người đến rồi sao?”

Từ Hữu Tiến run run theo phía sau y, đến thắt lưng cũng không dám thẳng lên: “Tới rồi, tới rồi, đã đợi hai ngày rồi, hiện tại đang ở trong khách phòng ạ, ta phái người đưa ngài qua đó.”

Lúc này Tiết Lăng Phong mới quay đầu lại nhìn thẳng gã: “Từ Hữu Tiến, ngươi còn thiếu bao nhiêu?”

Từ Hữu Tiến vô thức cầm chiếc khăn đã đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay lên xoa cái đầu hói một nửa của gã: “Trang chủ, xin hãy thư thả cho ta mấy ngày, ta… ta đã bù lại được phân… phân nửa rồi.”

“Ngươi còn có thể trả phần còn lại sao?” Tiết Lăng Phong nheo mắt.

“Có thể! Nhất định có thể! Trang chủ, cho ta mấy ngày nữa đi!”

Từ Hữu Tiến run dữ dội, gã đã dốc hết khả năng, bù được phân nửa tiền nợ, phần còn lại muốn trả hết đúng là khó càng thêm khó.

“Vậy cho ngươi mấy ngày nữa.” Tiết Lăng Phong lạnh lùng nhướn mày, “Từ Hữu Tiến, ngươi không nhất thiết phải làm ra vẻ sợ ta như thế, nếu ngươi sợ ta thật, lúc trước còn dám động vào tiền của ta sao?”

Từ Hữu Tiến gật đầu liên tục, khúm núm cong lưng, Tiết Lăng Phong chưa nói là gia hạn cho gã mấy ngày, nếu như không đến nửa tháng, tiền còn lại có bù thế nào cũng không đủ.

Con người không thể không cho chính mình đường lui, nếu như chính gã lần này khó thoát chết, gã cũng phải cố hết sức bảo vệ người nhà của mình. Người tham tiền đều có mục đích của bản thân, mà gã từ đầu chính là vì muốn để vợ con của mình được ăn ngon mặc đẹp, suốt đời vinh hoa phú quý.

Nếu như không được, gã nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đưa bọn họ đi xa tha hương, cũng đã lưu lại đủ tiền tài cho họ, dù không trả lại được hết tiền cho Tiết Lăng Phong, gã có chết cũng không hối tiếc nữa.

Nghĩ tới đây, Từ Hữu Tiến len lén giương mắt nhìn Tiết Lăng Phong một chút, đã thấy ánh mắt y dừng một hồi tại cửa bên của đại đường, sau đó lại chuyển sang nhìn gã chăm chú.

“Từ Hữu Tiến, ái nữ của ngươi quả là xinh đẹp động lòng, chọc người trìu mến. Nếu như ngươi không trả đủ tiền cho ta, ta sẽ lấy lại từ chỗ nàng ta.”

Tiết Lăng Phong nhìn gương mặt Từ Hữu Tiến trở nên trắng bệch, nở nụ cười “Vậy nên ngươi đừng có nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì cả, ngoan ngoãn trả lại tiền cho ta, đừng nghĩ rằng ngươi chết rồi, tiền ngươi nợ ta cũng không cần bồi thường nữa.”

Từ Hữu Tiến nhìn về phía cửa hông, cánh cửa đó khép hờ, chỉ hé ra một cái khe, mơ hồ thấy hình như bên trong có một bóng người, đang len lén nhìn ra ngoài.

Nhưng người bình thường căn bản khó có thể phân biệt được người sau cánh cửa là nam hay nữ, tướng mạo ra sao. Có điều với nhãn lực của Tiết Lăng Phong, sao có thể không biết là ai đang lén nhìn họ.

“Trang chủ, cầu ngài buông tha cho vợ con ta! Ta van cầu ngài!”

Từ Hữu Tiến nhìn thấy thân ảnh nữ nhi của mình ở sau cửa, đầu gã trướng lên, đầu gối cũng bắt đầu gập lại. Rõ ràng gã đã sớm bảo mẹ con các nàng rời khỏi đây, sao nữ nhi vẫn còn ở chỗ này?

Tiết Lăng Phong đưa tay kéo gã dậy, ghé vào lỗ tai gã nói nhỏ: “Từ đường chủ, sao ngươi có thể tùy tiện quỳ xuống trước mắt con mình được? Ta cũng không phải người không nói đạo lý, chỉ cần ngươi trả lại tiền cho ta, ta đảm bảo bọn họ không có việc gì. Không phải ngươi cũng muốn họ được sống tốt sao? Có thể a, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ cho bọn họ hưởng hết vinh hoa.”

Sau khi nói xong, Tiết Lăng Phong đứng thẳng dậy, buông cánh tay Từ Hữu Tiến ra, hướng gã cười cổ vũ, rồi lại nhìn lướt về phía cửa hông, sau đó đi về hướng nội đường.

Từ Hữu Tiến còn một mình ngơ ngác ở lại đại đường, gã sửng sốt một hồi, sau đó lại bỗng nhiên ngẩng đầu, vội vội vàng vàng đi về phía cửa hông.

Giữa nội đường và ngoại đường, là một mảnh bách thảo viên rất lớn. Bên trong trồng toàn các loại dược liệu mẫu, mỗi loại đều có một hai cây, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng để so sánh thật giả với dược liệu mới nhập.

Bởi mảnh vườn lớn này, mà trong không khí nội đường đều tràn ngập hương thơm của dược liệu.

Tận cùng của khu vườn, có một người đang đứng đờ ra nhìn chằm chằm những dược thảo này, vẻ mặt trăm điều buồn chán.

Hắn thấy Tiết Lăng Phong đi tới, thở hắt ra thật dài, sau đó lại nhíu mày, thập phần tức giận đi về phía y, “Ngươi làm gì a? Tiết trang chủ! Thời gian của ta không thể lãng phí vô ích! Ta ở đây chờ hai ngày rồi, ngươi gọi ta tới vì chuyện gì a?!!”

“Ta lãng phí thời gian của ngươi sao? Dược liệu lần này ngươi cần mua, ta tặng miễn phí cho ngươi, ngươi cũng phải nỗ lực chút hồi báo tương ứng, có đúng không, Âu Dương Ngọc?”

Tiết Lăng Phong đi tới cạnh hắn, hướng về phía phòng Song Phi ở. Âu Dương Ngọc phát hiện Tiết Lăng Phong có điểm nghiêm túc, cũng không phải lúc có thể đùa cợt, vì vậy bất đắc dĩ đi theo phía sau y.

Hàng năm tới thời điểm hắn sẽ tới dược bộ của Tiết Lăng Phong mua dược liệu, rồi phối trí thành các loại kỳ dược. Thế nhưng năm nay lúc hắn tới đây mua thuốc, lại bị ép giữ lại.

Lúc sắp tới phòng Song Phi, Tiết Lăng Phong dừng lại, quay đầu nhìn Âu Dương Ngọc: “Giúp ta chữa khỏi cho hắn.”

Âu Dương Ngọc nhìn dáng vẻ chăm chú của Tiết Lăng Phong, bỗng nhiên cười rộ lên, lười nhác tựa vào cây cột bên hành lang: “Hắn? Ai a?”

“Đi vào xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Tiết Lăng Phong xoay người lại định đi, nhưng Âu Dương Ngọc một chút ý muốn động đậy cũng không có “Đi vào đâu? Ta có đáp ứng sẽ cứu hắn sao?”

Tiết Lăng Phong nhướn mày nhìn hắn một cái, sau đó tiến lên túm lấy cánh tay hắn, một tay kéo hắn lại: “Coi như ta nợ ngươi một cái nhân tình.”

Âu Dương Ngọc há hốc miệng, còn chưa kịp nói gì, đã bị Tiết Lăng Phong tha đi.

Song Phi thấy Tiết Lăng Phong vào, phía sau còn có một người khác đi theo, hắn sửng sốt một chút, liền đi qua, cúi đầu nói: “Chủ nhân.”

Tiết Lăng Phong đã nói với hắn, sau này hành lễ không cần quỳ xuống, nếu không sẽ không giống nương tử.

Tiết Lăng Phong gật đầu, sau đó xoay người dùng ánh mắt ý bảo Âu Dương Ngọc đi tới.

Âu Dương Ngọc tiến lên hai bước, nam nhân này hắn còn nhớ rõ, hắn đã cứu người này, ở trong Bàn Long sơn trang, người này từng bị dùng cực hình. Có điều xem ra Tiết Lăng Phong không nghe lời khuyên của hắn, nhìn trên tay nam nhân này bọc băng gạc, thì biết ngay là lại bị dụng hình.

Chỉ có điều lúc này đây, vết thương của hắn đã không còn ở ngoài, mà ở trong cơ thể. Âu Dương Ngọc liếc mắt liền nhận ra.

Âu Dương Ngọc cười cười với Song Phi, đối phương không đáp lại, cũng đã chuyển đường nhìn từ trên người chủ nhân sang phía hắn, ánh mắt đó không hề xa lạ, xem ra bọn họ vẫn nhớ rõ nhau.

Cũng đúng, lại nói tiếp người phế võ công của hắn chính là mình. Loại chuyện này, người tập võ đều sẽ nhớ cả đời.

Âu Dương Ngọc đi qua, nhấc cổ tay Song Phi lên, khoát tay lên mạch môn của hắn, một lúc sau, cười với hắn nói: “Mạch tượng phù phiếm, mệnh sẽ không dài. Nếu chủ nhân của ngươi trong khoảng thời gian này không một mực dùng nội lực áp chế kịch độc trong người ngươi, chỉ sợ ngươi đã chết rồi.”

Một hòn đã khơi dậy ngàn lớp sóng!

Âu Dương Ngọc thấy Song Phi vẻ mặt khiếp sợ cùng mờ mịt nhìn mình, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là người này nhất định không ngờ mình bị thương nặng như thế, nên lời nói ra đã khiến hắn giật mình. Rồi lại quay đầu nhìn Tiết Lăng Phong, đối phương đứng ở phía sau mình, phóng ra sát khí cường đại, ánh mắt đó khiến hắn rốt cuộc biết được cái gì gọi là ‘Thiên đao vạn quả’.

Âu Dương Ngọc bừng tỉnh, vội vã nói với Tiết Lăng Phong: “Tiết trang chủ, ngươi không cần lo lắng quá mức, độc mặc dù nặng, cũng không phải là không thuốc nào chữa nổi.”

Tiếp đó, hắn lại xoay sang nói với Song Phi: “Chủ nhân của ngươi đối với ngươi tốt như vậy, với sự lý giải của ta về hắn thì đúng là không ngờ. Hắn giúp ngươi áp độc như vậy, bản thân nhất định cũng bị thương không nhẹ.”

Một tiếng nổ ‘Ầm’, cửa phòng văng ra phía sau Âu Dương Ngọc.

Làm sao vậy? Dưới đáy lòng Âu Dương Ngọc mờ mịt tự hỏi, không hiểu được vì sao Tiết Lăng Phong lại đập tung cửa mà đi.

“Thật vậy chăng?” Qua một hồi lâu, nam nhân vẫn trầm mặc trước mặt hắn chậm rãi mở miệng, “Hắn một mực cứu ta?”

Bình luận





Chi tiết truyện