chương 31/ 66

CHƯƠNG 31

Ban đêm rất tĩnh, trong rừng cây không có chút thanh âm. Ánh trăng cũng lẳng lặng, chiếu lên đường nhỏ quanh co.

Song Phi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiền phương, lại gục đầu xuống, lê bước chân đã mất tri giác chậm rãi đi về phía trước. Qua một khúc quanh nữa, là có thể tới đường lớn.

Chưa từng nghĩ đoạn đường đó lại dài như thế, lạnh như thế, tựa như nhiều năm qua một mình hắn lặng lẽ kiên trì và cô độc.

Bước chân đã ngày càng nặng nề, sinh mệnh của hắn, cũng là như thế này bị người khác sử dụng và phung phí, muốn giữ cũng giữ không nổi.

Hai bên đường có bóng cây buông xuống, bên trong đó hẳn là cũng có ảnh vệ của Bàn Long sơn trang ẩn núp, nhưng lúc này bọn hắn chắc chắn sẽ không ra tay trợ giúp đồng sự ngày xưa.

Bọn họ chỉ biết ở trong bóng đêm diện vô biểu tình mà quan sát, sinh tử đã sớm ma mộc. (ý là sự sống chết đã không còn gây ra cảm giác gì)

Rốt cuộc rẽ qua khúc quanh nọ, nhưng Song Phi lại ngây người.

Cuối con đường nhỏ, Tiết Lăng Phong một thân bạch y, lạnh tới độ như ánh trăng xa vời im ắng đứng ở nơi đó.

Làm sao bây giờ? Hắn hoàn toàn không ngờ Tiết Lăng Phong sẽ xuất hiện ở chỗ như thế này vào một buổi tối lạnh lẽo.

Hắn nên làm gì bây giờ?

Song Phi cảm thấy mình không xoay chuyển nổi tư duy nữa. Theo lý mà nói, cách chính xác nhất hẳn là đi tới, quỳ gối bên chân chủ nhân, sau đó nói ‘Cảm tạ chủ nhân ban thưởng phạt’. Nếu như chủ nhân thấy thỏa mãn thì là nghiêm phạt kết thúc, nếu như thấy còn chưa đủ, bò quay lại thế nào thì cứ thế mà bò tới hình đường tiếp tục.

Thế nhưng, thân thể hắn đã nhanh hơn tư duy mà lùi về sau —— cho dù đầu óc hắn không thanh tỉnh cho lắm, nhưng ký ức hồi sáng vẫn còn mới mẻ, bản thân có thể chạy thì nên chạy, hắn không muốn làm vướng mắt y.

Lay động bước chân, một, hai bước, lùi đến bước thứ ba, Tiết Lăng Phong đã chạy tới trước mặt hắn. Hắn không dám lùi nữa, đành phải dừng lại.

Một lúc lâu, hai người chỉ im lặng không lên tiếng, ở giữa có một khoảng cách.

Trong mắt Tiết Lăng Phong không nhìn ra tâm tình gì, ánh mắt dừng trên người ảnh vệ của y. Nhìn hắn vết thương khắp người, cổ tay đè lên đầu gối, cúi đầu, cong lưng, đứng ở trước mặt y chật vật không chịu nổi, cố nén thở dốc.

“Xin… lỗi”, giằng co một lúc lâu, ảnh vệ của y rốt cuộc mở miệng, run run xin lỗi “Ta đi lầm đường.”

Nói xong, hắn kéo chân gian nan xoay người, khập khiễng quay trở lại. Hắn liều mạng bước nhanh hơn, tựa như là muốn chạy mau một chút, tốc độ không hơn được bao nhiêu, toàn bộ thân thể lại càng có vẻ lung lay bất ổn hơn.

Song Phi vất vả đi được ba bước, Tiết Lăng Phong lại đuổi theo, kéo cổ tay hắn túm trở lại.

“Muốn đi đâu? Ân?” Thanh âm cứng rắn, không cảm tình, không độ ấm, đối với vết thương dữ tợn kia cũng như không thấy.

Song Phi bị Tiết Lăng Phong túm mạnh như vậy, căn bản không có khả năng đứng vững nữa, thiếu chút là té ngã. Tiết Lăng Phong nhìn ảnh vệ loạng choạng cả nửa buổi trước mặt y, mới vất vả chống chân đứng lên, miễn cưỡng phun ra một chữ: “Không…”

Tiết Lăng Phong không nói nữa, xoay người, nắm cổ tay Song Phi đi về phía trước. Song Phi không theo kịp bước chân của y, bị kéo lảo đảo.

Dọc đường hai người không nói gì, trở về hậu cung của Tiết Lăng Phong. Để không kinh động những nữ nhân kia, Tiết Lăng Phong dắt ảnh vệ vào theo cửa sau.

Trong phòng đèn sáng, lão đầu Vương Tam đang ghé vào trên bàn, buồn chán nghịch nghịch ngọc thế trong tay.

Lò sưởi đã đốt từ lâu, trong phòng ấm áp. Cùm gỗ và giá sắt cũng chuẩn bị đúng chỗ, chỉ thiếu một nam nhân mà thôi.

Tiết Lăng Phong đá văng cửa ra, kéo Song Phi vào, y buông lỏng tay, Song Phi liền ngã khuỵu xuống đất. Vương Tam thấy hai người họ, liền nhảy dựng dậy, rồi lại nhìn thấy nam nhân trên mặt đất, miệng lập tức há hốc, nhưng chỉ ‘a a’ hai tiếng kinh khủng, đã bị Tiết Lăng Phong trừng mắt phải đi ra ngoài.

Trong phòng, bỗng nhiên đến không khí cũng trở nên an tĩnh.

Tiết Lăng Phong đuổi người đi, bản thân đi thẳng tới ngồi xuống cạnh bàn, không nói một tiếng, cũng không quay đầu lại. Song Phi nằm trên mặt đất phía sau y, hơi cuộn người, vẫn không nhúc nhích.

Bóng nến chập chờn.

Tiết Lăng Phong ngơ ngác ngồi một hồi, bỗng nhiên dùng tay gối đầu nằm úp xuống. Mãi lâu sau mới ngẩng lên, con mắt cũng hồng hồng.

Rốt cuộc y quay đầu liếc nhìn ảnh vệ của y, sau đó đi tới ôm hắn dậy, đặt lên giường.

Ảnh vệ của y an tĩnh tới độ không phát ra tiếng động, như là đã ngủ.

Tiết Lăng Phong lấy ra một ít thuốc ở trong ngăn tủ, sau đó đem một cái ghế đẩu tới bên giường, giơ tay Song Phi lên, rót một chút thuốc vào chỗ vết thương.

Thuốc trị thương tốt nhất khi dùng không làm vết thương đau đớn, trái lại còn có thể thêm hiệu quả giảm đau. Ảnh vệ của y đã ngủ thật, lông mày nhíu chặt vì nằm mơ cũng chậm rãi giãn ra.

“Song Phi, ngươi biết không?”

Tiết Lăng Phong bỗng nhiên mở miệng, lẩm bẩm với ảnh vệ đã không còn phản ứng gì, vành mắt lại đỏ lên “Ta có nương tử, nương tử của ta phi thường tốt. Những nữ nhân kia ta cũng không muốn, đời này ta chỉ yêu mình hắn, vĩnh viễn đều yêu. Thế nhưng… thế nhưng hắn không cần ta nữa, hắn đi đâu rồi? Ta chờ thế nào… hắn cũng không trở lại, ta muốn hắn.”

“Ta muốn hắn trở về…”

Nam nhân tựa hồ không khắc chế nổi nữa, nằm bên giường thấp giọng khóc nấc lên.

Thế nhưng y lại không nhớ rõ dáng vẻ của hắn, không nhớ rõ tên hắn, y chỉ nhớ y rất yêu hắn, rất rất yêu, cảm giác hắn ôm y, dù chết cũng không quên được.



Phiên ngoại thiên —— Hà sơn vĩnh tịch

(non sông vĩnh viễn cô tịch)

Đệ nhất mạc – Tương ngộ

(Gặp nhau)

“Ngươi mua ta không?”

Đó là cuộc gặp gỡ giữa cậu và y, là câu đầu tiên cậu nói với y.

Tiết Lăng Phong nhìn thiếu niên không lớn hơn mình là mấy đêm tối vẫn còn quỳ trên nền tuyết. Bên chân cậu đặt một miếng giấy cứng, chữ trên đó đã sớm bị tuyết thủy ngấm vào làm cho nhạt nhòa, nhờ hai ngọn đèn ***g lờ mờ treo ở cửa sau của nam quan quán, mơ hồ thấy được hai hàng chữ ở mặt trên:

Song Phi

Bạc nghìn lượng.

“Quá đắt rồi.”

Tiết Lăng Phong lắc đầu, lê bước chân tiếp tục đi về phía trước.

Thiếu niên giữ nguyên dáng vẻ chết lặng, không có bất kỳ phản ứng nào đối với lời cự tuyệt này, vẫn cúi đầu quỳ.

“Ngươi mua ta không?”

Phía sau lại truyền đến thanh âm trống rỗng kia, Tiết Lăng Phong quay đầu, thấy thiếu niên nọ mở miệng với nam nhân tiếp theo đi ngang qua.

“Yêuu, đây không phải là Song Phi sao? Rốt cuộc tới tuổi tiếp khách rồi hả? Ha ha ha ha, thúc thúc thích ngươi nhất đó!”

Nam nhân chảy nước miếng đầy mặt, nghiêng người tới, dùng sức nhéo nhéo trên mặt thiếu niên, sau đó hôn một cái, thấy thiếu niên không cự tuyệt, liền ngồi xổm xuống, ôm mạnh lấy, như ở chốn không người mà bắt đầu gặm cắn dọc theo cổ.

Mãi cho đến khi bắt đầu cởi quần của thiếu niên, Tiết Lăng Phong mới thấy nam hài tử kia hướng miệng về phía lỗ tai của nam nhân dùng sức cắn mạnh.

“A ——! ! Mẹ nó! !”

Nam nhân đau đến độ nhảy dựng lên bưng lỗ tai, sau khi đứng vững liền đá một cước “Đồ đê tiện? Ngươi cũng đáng mười lượng??! Ngày mai lão tử đem hai mươi văn tiền tới là có thể chơi nát ngươi! Ngươi đợi đấy!!!”

Nam nhân căm giận bỏ đi. Tiết Lăng Phong thấy thiếu niên kia lại đứng dậy, khôi phục tư thế quỳ, đem tờ giấy ở một bên kéo sang, cẩn thận đặt trước mặt mình.

Cậu đã bị niêm yết giá, đó chính là giá trị của cậu.

Tiết Lăng Phong quay trở lại.

Song Phi không ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm giày của Tiết Lăng Phong, liền biết đây là người đã hỏi qua. Thế nhưng lần này người ta cứ đứng trước miếng giấy của mình không bước đi.

“Có thể hôn, có thể sờ, không thể cởi quần của ta. Mua rồi mới có thể cởi.”

Sở dĩ nói thêm một câu, chính là để ‘Đẩy mạnh tiêu thụ’ cho chính mình, bởi vì cậu thấy đôi hài kia viền vàng kim, bề mặt trắng thuần đã bị tuyết thủy và bùn thấm đẫm, thế nhưng từ chất liệu xa xỉ và chế tác tinh xảo thì vẫn có thể nhìn ra được đó là thứ chỉ có phú quý nhân gia mới có thể dùng.

Thế nhưng phú quý nhân gia ngẫu nhiên đi qua đây thì đã có ái sủng mình nuôi dưỡng từ lâu, căn bản không muốn một kẻ tuy rằng chưa bị khai bao, thế nhưng đã bị làm cho nát vụn này.

Tròn một ngày đêm, cậu quỳ ở chỗ này, hỏi từng người qua đường, giống như một thứ hàng hóa, bị vô số người qua đường bóp tới bóp lui, hết ôm lại ấp. Ngày cuối cùng trước khi tiếp khách, theo quy củ có thể ra cửa sau của nam quan quán chuộc thân. Điều đó đã được lão bản ước định. Tuy rằng chuộc thân cũng chỉ là đi làm cầm luyến (thứ độc chiếm) cho người ta, nhưng bị một con chó cắn thì nói chung là vẫn dễ chịu hơn bị vô số con cắn.

Đây là cơ hội duy nhất cả đời cậu có thể chuộc thân cho mình, nhưng không ai mua cậu.

Người khác có thể nói, tiền tài là rác rưởi, thế nhưng Song Phi cậu không thể nói những lời này. Cậu cần tiền, nhưng luôn luôn không có. Ở đây chỉ là một cái quan đạo chẳng dùng làm gì, một trạm dịch bần cùng lụi bại, dân cư cũng ít, nam quan quán này chủ yếu là dành cho khách vãng lai dùng tiết dục.

Ở chỗ này, sẽ không có ai bỏ tiền ra mua cậu, bởi vì chỉ cần qua ngày hôm nay, bất cứ kẻ nào chỉ cần tốn hai mươi văn tiền là có thể phát tiết trên người cậu tới tận hứng mới thôi.

“Mua ngươi cần bao nhiêu tiền?”

Tiết Lăng Phong nhìn thiếu niên kia từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên, mua người, thì phải xem mặt chứ nhỉ? Cứ cúi đầu như vậy, làm sao mà buôn bán được?

Song Phi không nói chuyện, chỉ đẩy đẩy tờ giấy ra phía trước.

Kỳ thực giá trên tờ giấy không phải là nghìn lượng (千两) mà là mười lượng (十两), đơn giản là vì chữ đã bị nhòe, hầu như nhìn không ra, vậy nên Tiết Lăng Phong nhìn qua mới cho rằng đắt như vậy.

Mười lượng, liền có thể mua cả cuộc đời của cậu.

“Được rồi, ta mua ngươi.”

Tiết Lăng Phong khom người, khều cằm thiến niên lên, hai niên thiếu đẹp gần như ngang ngửa, vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, phát hiện mắt đối phương cũng đỏ hồng, lệ yên lặng chảy xuôi.

“Yêu cầu của ta chỉ có một: Tuyệt đối không được rời khỏi ta!”

Nước mắt của Tiết Lăng Phong rơi xuống gương mặt của Song Phi, dung hợp với lệ trên đó, im lặng vùi vào trong tuyết.

Lão bản kỹ viện đứng ở cửa, há hốc miệng nhìn ngân phiếu trong tay, một nghìn lượng. Cả người lão nhiệt huyết sôi trào, một nghìn lượng!!! Thao chết mười Song Phi cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Khách quan!!! Đến nữa nhé!!!”

Lão hướng về phía hai niên thiếu đang chậm rãi đi vào trong gió tuyết, hưng phấn mà dùng sức vẫy tay, vẫy tới tận khi lão không nhìn thấy họ nữa.

Hai thiếu niên một bước trước một bước sau trên nền tuyết hoang nguyên, Song Phi không khóc, nước mắt của Tiết Lăng Phong thì vẫn không ngừng được.

Sở dĩ y tới chỗ này, là bởi vì có tin tức nói cha y ở đó.

Một năm rưỡi rồi, chỉ cần có tin tức của phụ thân, mặc kệ xa thế nào, y sẽ không chút do dự lập tức tìm tới. Mà không có lần đó, y cũng sẽ không phải khóc trở về.

Y bị bỏ rơi, bị người thân duy nhất vứt lại không chút do dự. Y giống như một kẻ ngu si chạy đi cầu xin những người có thể cung cấp manh mối nói tin tức cho y, dùng vô số tiền để lấy lòng họ, cho dù sau lại chứng minh có mười tin thì cả mười là giả, y vẫn không chút do dự đi tin tưởng điều thứ mười một.

Phụ thân của y bỏ chạy cùng một nam nhân, Bàn Long sơn trang từ lâu đã thành trò cười ở trên giang hồ, hơn nữa đứa con chạy khắp nơi tìm cha như y, lại càng thành chê cười trong chê cười.

Nhưng y không quan tâm, y vẫn rất nhớ rất nhớ ông, người cha thường ngày hà khắc với y, thế nhưng mỗi đêm khi đi ngủ, sẽ tới xoa đầu y kia.

Nhưng, lần này đã là lần thứ bao nhiêu phải thất vọng rồi?

Mỗi lần một phần kỳ vọng bị bóp nát lại là một lần thống khổ, ai có thể hiểu được? Không ai cần tới y sao? Những người y yêu thương đều nối gót nhau rời khỏi y sao?!

Gió lạnh trên hoang nguyên thấm vào xương, gào thét qua bên tai hai người. Lúc bọn họ đi qua một gò núi, phát hiện nơi đó có một sơn động nho nhỏ.

Hỏa quang ấm áp dấy lên trong hang, huyệt động này thường thường có lữ nhân đặt chân tới, mỗi một hành giả rời đi sẽ để lại chút củi đốt cho người tới sau, để lấy mà dùng.

Tiết Lăng Phong ngồi tựa vào vách động, nhìn thiếu niên y vừa mua đang bận rộn bên đống lửa hong y phục của hai người.

Sau đó, Song Phi đi tới, quỳ trên mặt đất, cởi đôi hài đã ẩm ướt của Tiết Lăng Phong, cẩn thận nhấc bàn chân bị cóng tới lạnh buốt kia, không chút do dự cởi y phục của mình ra, áp chúng nó vào ngực mình, dính sát vào da thịt.

Tiết Lăng Phong thấy cậu rùng mình một cái, lông mi cũng theo đó nhăn lại. Ở ngòai lâu như vậy, thân thể cậu sao có thể ấm được? Hiện tại lại ôm một khối băng, lạnh đến độ hơi run run.

“Không cần, có lửa a, tự ta qua đó sưởi là được.”

Thế nhưng thiếu niên lắc đầu, đem chân y ôm càng chặt hơn “Lửa quá nóng, trực tiếp hơ vào trái lại sẽ bị đống thương. Phải chậm rãi làm ấm lên một chút, rồi sưởi mới thoải mái.”

(đống thương: những bộ phận lộ ra ngoài khi gặp lạnh quá độ và kéo dài nếu gặp hơi nóng sẽ sinh ra bong tróc nứt nẻ gây ngứa ngáy)

Bọn họ, chính là người xa lạ.

Nhưng cái sự ấm áp đến từ người xa lạ, lại khiến nước mắt của Tiết Lăng Phong ngừng chảy. Y nhìn chân mình chôn trong ngực cậu, cảm giác khổ sở vì không ai yêu thương để tâm bỗng nhiên giảm bớt, nhưng lập tức khẩn trương hỏi: “Ngươi sẽ không rời khỏi ta chứ?”

Ngực đã lạnh rồi, Song Phi chuyển chân của Tiết Lăng Phong qua bụng mình, hơn nửa buổi, mới cúi đầu nói rằng “Thiếu gia, ngài mua ta, sau này ta là người của ngài, ngài sai bảo ta thế nào cũng được, không thỏa mãn thì cứ đánh ta, ta sẽ sửa tốt.”

“Ta không đánh ngươi, cũng đừng gọi ta là thiếu gia.” Bỗng nhiên nước mắt của Tiết Lăng Phong lại chảy ra, y dùng tiền không phải để mua một người hầu, y muốn mua chính là yêu thương, y muốn có một người yêu mình, vĩnh viễn sẽ không rời xa mình, “Ta là Tiết Lăng Phong, ngươi phải gọi là Phong Phong! Mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi, ngươi cũng phải làm ca ca của ta, phải rất tốt với ta! Phải yêu ta! Giống như cha ta trước đây mà yêu ta!”

Cái gì?

Thiếu niên ôm chân Tiết Lăng Phong, mờ mịt ngẩng đầu nhìn y, lẩm bẩm “Phong Phong.”

Đêm tuyết vắng vẻ đó, thiên địa lặng yên, tuyết trắng rơi rơi. Trong một sơn động nho nhỏ, thiếu niên bị mua về hướng chủ nhân của cậu lập một lời thề suốt đời không thay đổi, dù chết chín lần cũng không hối hận.

.

Đệ nhị mạc – Nương tử

Một năm sau.

Mùa đông đó, tuyết rơi rất ít. Vào đêm đã lâu, vầng trăng tròn vành vạnh đọng trên đầu cành cây trước cửa sổ.

“Phong Phong, đi ngủ thôi, đừng chơi nữa.”

“Thất Thất còn chưa muốn ngủ mà!” Tiết Lăng Phong cố sức tung con khỉ tên ‘Thất Thất’ lên cao, nhìn nó ở trong không trung hoảng loạn quơ quào tay chân, sau đó lại rơi vào vòng tay y, chưa hết kinh hồn, giãy dụa lung tung một lúc lại bay vào không trung…

“Đừng đùa nữa.”

Song Phi dọn giường xong, đi tới, trước khi Thất Thất lại một lần nữa rơi vào trong lòng Tiết Lăng Phong, đón được nó giữa không trung.

Thất Thất cố sức đứng vững trên cánh tay Song Phi, sau đó ‘viu ——” một tiếng vội vã chạy trốn ra ngoài cửa sổ.

“Song Phi —— “

Tiết Lăng Phong không để ý tới con khi chạy trối chết kia nữa, đi tới bên người Song Phi, ôm lấy cậu, nhu thuận đặt đầu trên vai Song Phi, bám vào người cậu tới tận bên giường, cởi y phục xong mới vào ngủ.

Cậu, hiện giờ chính là chỗ dựa và nơi gửi gắm của y, là ngọn lửa cực nóng duy nhất trong thế giới cô độc và băng lãnh này.

Y muốn tình yêu của cậu, toàn bộ, triệt để, vô tư, đều dành cho mình.

“Song Phi, mau nói câu kia, nói xong cùng nhau ngủ.”

Hai thiếu niên ôm nhau trong chăn, trán chạm nhau, nhìn kỹ nhau, như là song sinh.

“Ta vĩnh viễn yêu Phong Phong, cả đời không rời khỏi ngươi.”

Đây là câu nói mỗi ngày buổi tối trước khi đi ngủ Tiết Lăng Phong đều phải nghe, nghe xong y sẽ cười rất hài lòng, một năm nay, sự tưởng niệm đối với phụ thân cũng bị một loại cảm tình khác phân tán bớt.

Thế nhưng, buổi tối hôm đó, xảy ra một việc.

Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Tiết Lăng Phong mơ một giấc mơ kỳ quái. Y mộng thấy có một thân thể trần trụi, y hôn lên nó, vuốt ve nó, y nỗ lực áp người mình vào nó, ma sát lên chính thân thể mình, sau đó cảm thấy một luồng nhiệt cùng sự xao động kỳ quái.

Tiếp theo, y lại thấy một bộ phận nào đó của mình bị quấn chặt xung quanh, điều này khiến y sinh ra cảm giác điên cuồng, có vật gì đó kêu gào muốn thoát ra.

Y bỗng nhiên muốn biết, thân thể kia là ai? Là ai khiến y lần đầu tiên trong mười lăm năm cuộc đời sản sinh ra một sự rung động như vậy. Sau đó, y liền nhìn thấy khuôn mặt người kia.

“Song Phi ——”

Lúc Tiết Lăng Phong hô lên như vậy, bộ vị nào đó phun ra một dòng nóng bỏng, người cũng lập tức theo đó giật mình tỉnh lại. Y cảm thấy, đũng quần y đã ướt.

Trong bóng đêm y mở mắt thật to, không thể tin nổi mà thò tay hướng về chỗ ẩm ướt kia. Y đái dầm sao? Không thể a, y đã mười lăm tuổi rồi, hơn nữa, thứ trắng mịn như thế, cũng không phải là đái dầm đâu.

Còn thân thể trong mộng kia, là Song Phi??!

Tiết Lăng Phong lần mò sờ soạng tiểu đệ đệ của mình, nó dùng một loại tư thế chưa từng thể hiện nằm tại khố gian của y, nó không hề là vật nhỏ mềm mềm, thịt thịt kia, mà cứng như hạt ngô cao lương y từng ăn.

“Song Phi! Song Phi!!! Tỉnh tỉnh, Song Phi, quần ta ướt rồi! Làm sao vậy? Ta bị làm sao vậy?”

Tiết Lăng Phong sốt ruột, theo thói quen cầu xin sự giúp đỡ của thiếu niên ngủ bên cạnh y.

“Làm sao thế?!”

Song Phi bị Tiết Lăng Phong lay tỉnh, đối phương vẫn đang nức nở ra sức gọi tên cậu. Cậu vội vã đứng lên thắp ngọn nến bên giường.

“Khố khố của ta ướt rồi! Còn có chỗ này, thật kỳ quái!”

Tiết Lăng Phong túm chỗ ướt ở đũng quần, nhãn thần hoảng loạn kinh khủng tới mức trông giống Thất Thất buổi tối nhảy qua cửa sổ bỏ chạy. Lúc này, tuy tính khí của y đã nhuyễn đi một chút, nhưng vẫn chưa khôi phục trạng thái ban đầu.

Song Phi vạch chăn, đẩy bàn tay đang túm chặt đũng quần của Tiết Lăng Phong ra, kéo quần y xuống. Giây phút đó, cậu ngây cả người.

Từng giọt bạch trọc phun ra rơi lả tả trên bụng Tiết Lăng Phong, đây là thứ cậu không thể quen thuộc hơn được nữa, dục vọng của nam nhân. Cậu từng hầu hạ chúng nó, để chúng nó phun ở trên mặt, trong miệng, trong dạ dày của mình, nếu như khách nhân yêu cầu, cậu thậm chí phải cởi quần để bọn họ phát tiết xung quanh hậu huyệt hoặc trên phân thân của mình.

Tiết Lăng Phong thấy Song Phi chỉ nhìn chằm chằm ngọc hành của mình, cũng không nói gì, y lại bắt đầu càng thêm mờ mịt bất an, vì vậy liền kéo tay áo Song Phi, yếu đuối hỏi “Song Phi, ta bị bệnh rồi sao? Rất nghiêm trọng sao?”

Song Phi ngước mắt lên nhìn y, Tiết Lăng Phong nghĩ ánh mắt đó có chút kì lạ, y liền không dám nói gì nữa.

“Phong Phong, ta cho ngươi thoải mái, có được không?”

Tiết Lăng Phong vô tri mà nhu thuận gật đầu. Chỉ cần là Song Phi, chỉ cần là cậu, làm cái gì cũng được.

Song Phi nằm sấp giữa hai chân Tiết Lăng Phong, đầu tiên bắt đầu liếm những giọt bạch trọc rơi rải rác, rồi từng chút một tới bụng dưới của Tiết Lăng Phong.

Đây mới là cảm giác vừa rồi trong mộng! Không, so với trong mộng càng thêm mãnh liệt, càng thêm trùng kích!

Tiết Lăng Phong chỉ là một đứa con nít đáng thương, đâu chịu nổi sự hầu hạ thành thạo như thế, thắt lưng gầy gầy bắt đầu vặn vẹo.

Lúc Song Phi ngậm phân thân của y vào miệng, y lập tức triệt để bất chấp thẹn thùng mà lớn tiếng rên rỉ.

“Song Phi —— ưm, a! A! Thật… thật thoải mái… ha a…”

Tiết Lăng Phong luồn tay vào tóc Song Phi, đem đầu cậu ấn sâu về phía mình. Y đã theo bản năng nam tính thức tỉnh, tới tìm vị trí càng thoải mái và mức độ càng sâu hơn.

Mà thiếu niên cũng thuận theo ý tứ của y, đem phân thân của y nuốt càng sâu, sau đó lại dùng đầu lưỡi mềm mại không nặng không nhẹ hầu hạ phần trụ của bộ phận kia.

Song Phi! Song Phi!

Tiết Lăng Phong trong sự vui sướng lần đầu tiên trải sự đời, không ngừng lặp lại cái tên này ở trong lòng, y cấp thiết muốn nói gì đó với cậu, thế nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp, cái thanh âm ở dưới đáy lòng hô hào muốn được phát ra, muốn được biểu đạt này là gì?

“Song Phi, ta yêu ngươi!”

Tiết Lăng Phong bắn ở trong miệng Song Phi.

Đúng, đây là lời y muốn nói. Giây phút đó, điều y muốn biểu đạt chính là y yêu cậu. Loại yêu này, là một loại tình yêu hoàn toàn mới, mở ra một cánh cửa trong thế giới tình cảm vẫn còn đơn thuần của y. Y nghĩ, nó như khói lửa rực rỡ vào đêm Trừ tịch, vừa là một loại chiếm hữu không cho người khác tranh giành.

Khoái cảm *** khiến Tiết Lăng Phong chưa hề có kinh nghiệm bị choáng váng mất một lúc lâu, đến khi y hồi phục lại tinh thần thì quần đã được Song Phi mặc lại, chăn cũng đã đắp lên, mà mình thì đang bị ôm trong ngực.

Tiết Lăng Phong vươn tay, cũng ôm lấy Song Phi, dáng vẻ giống như trong mộng, sờ mó khắp nơi. Cảm giác ôm thân thể quen thuộc này không còn giống như trước kia. Y cảm thấy Song Phi của y nóng nóng, rất mềm mại, làm cho muốn đè lên lăn qua lăn lại, làm cho người ta muốn hôn…

Sau đó, y hướng về phía môi Song Phi, tới gần hôn một cái.

Đại để là Tiết Lăng Phong đã hiểu được mình bị làm sao, bởi vì y không thể ngừng nhớ tới cuộc sơ ngộ với Song Phi ở cửa nam quan quán, ‘Ngươi mua ta không?’; nhớ tới nam nhân đáng ghê tởm kia, gã nói rằng ‘Song Phi có thể tiếp khách’.

Bắt đầu thấy không vui, Tiết Lăng Phong ôm chặt lấy Song Phi không buông.

“Ngủ đi, ngày mai dậy hỏi ngươi một chuyện.” Song Phi dịch lại chăn giúp Tiết Lăng Phong.

“Chuyện gì a?”

“Ngày mai hỏi lại ngươi.”

Tiết Lăng Phong liền cả đêm không ngủ, y lật qua lật lại, một hồi nghĩ rốt cuộc Song Phi muốn hỏi y cái gì, một hồi lại trở về với khoái cảm vừa rồi, mãi đến khi trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng ngủ.

Lúc tỉnh dậy, Tiết Lăng Phong phát hiện Song Phi đã đi rồi. Vì vậy, y vội vã hưng phấn bật dậy, mặc y phục, vòng qua một sườn núi nhỏ, đi tới trù phòng.

Song Phi quả nhiên đang ở bên trong, giúp bà vú của y nhóm lửa, làm điểm tâm cho y.

Thất Thất cũng ở đó.

Nó đã được huấn luyện biết mang củi lửa ở bên cạnh bàn bếp, đưa tới tay Song Phi. Còn Song Phi thì đẩy chúng nó vào miệng bếp dưới bàn, rồi dùng kiềm sắt gẩy gẩy.

Tiết Lăng Phong vọt tới phía sau cửa, len lén nhìn cậu. Y chưa từng nhìn lén như vậy, mang theo ái mộ, thậm chí một chút tự ti sợ cậu phát hiện.

Y thấy hỏa quang in dấu trên mặt Song Phi, đỏ rực, cậu hơi cong lưng, gương mặt hết sức chuyên chú, khiến Tiết Lăng Phong thấy tâm thần nhộn nhạo.

Vào một buổi sáng đầy sương mù ở Bàn Long sơn trang, Tiết Lăng Phong thấy mình có chút cảm giác thoát thai hoán cốt. (lột xác)

“Bạch thẩm, ta đi gọi thiếu gia đến ăn.”

Thấy điểm tâm nấu sắp xong, Song Phi đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên người. Trước mặt người ngoài, cậu vẫn gọi y là thiếu gia.

“Được.”

Bạch thẩm còn đang bận rộn vì món bánh bao nhân thịt mà Tiết Lăng Phong thích ăn nhất.

Tiết Lăng Phong thấy Song Phi chuẩn bị đi ra, lập tức đi vào, làm ra vẻ vừa mới tới, Song Phi thấy y bỗng nhiên xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia sửng sốt.

“Vú nuôi! Con đói rồi!” Tiết Lăng Phong hướng về phía món bánh bao của mình. Mới vừa rồi rõ ràng còn quan tâm như vậy, hiện tại lại cố ý làm bộ không phát hiện Song Phi, kỳ thực tại đáy mắt lại liếc trộm cậu.

Đáng tiếc Song Phi hoàn toàn không chú ý tới ‘Dụng tâm kín đáo’ của y, cũng chẳng ngại y tận lực hờ hững, đi giúp lấy bát đũa.

“Tới đây, ăn thôi!”

Bạch thẩm gọi một tiếng, đem bánh bao thịt và những thứ khác đem tới căn phòng sát vách. Thất Thất lập tức kích động ở một bên thét ‘Tức! Tức!’. Vì sao nó từ sáng sớm đã tới bếp giúp đỡ, còn không phải là vì muốn được ăn ngon sao, Tiết Lăng Phong vụng về lấy ra một củ khoai lang từ trong đống tro bếp, ném về phía nó.

Thất Thất ôm củ khoai lang nóng bỏng tay thỏa mãn chạy đi, ba người ăn ở sương phòng sát vách. Tiết Lăng Phong kiệm lời một cách hiếm có, còn Song Phi thì như là không biết phải nói thế nào, vì vậy, bữa sáng rất an tĩnh.

Song Phi không dùng đũa, Tiết Lăng Phong thường giúp hắn gắp những thứ mà thìa không xúc được.

Ăn xong, Bạch thẩm đi làm việc nhà, bà làm vú nuôi của Tiết Lăng Phong đã mười năm, nhìn y lớn lên, chiếu cố việc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của y.

Còn Song Phi thì như mọi khi, thu thập bát đũa, đem vào bếp rửa.

Gì thế này! Tiết Lăng Phong dẩu mỏ, hiện tại chỉ còn hai người, chưa định hỏi sao??! Còn y thì đã tâm tâm niệm niệm cả đêm a!

Vì vậy, Tiết Lăng Phong không cam tâm đi theo vào trù phòng , đứng bên bàn bếp nhìn chằm chằm Song Phi rửa bát.

Song Phi cúi đầu rửa mấy cái, ngước mắt nhìn y một chút “Làm gì vậy? Ở đây toàn dầu mỡ, đi ra ngoài đi, đừng làm dơ y phục.”

Được rồi, được rồi, ngươi giả bộ hả? Vậy tự ta hỏi!

“Tối hôm qua ngươi nói có chuyện muốn hỏi ta, là cái gì a?”

Trong thời gian chờ đợi đáp án, tim Tiết Lăng Phong lại tăng tốc một cách mạc danh kỳ diệu.

“Nga, không có việc gì.”

Tiết Lăng Phong lập tức thấy máu nóng xông lên ót, tức muốn chết.

“Rốt cuộc có chuyện gì? Nói mau!”

Song Phi buông cái bát đã rửa sạch phân nửa ra, vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên xoay người, nhìn thẳng vào mắt Tiết Lăng Phong, hỏi: “Phong Phong, ngươi có nguyện ý làm nương tử của ta không?”

Thịch! Thịch! Thịch!

Nhảy lên kịch liệt như thế, là âm thanh của trái tim sao?

Tiết Lăng Phong thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi. Y là nam nhân a, làm nương tử thế nào? Đó trong mắt người lớn hoàn toàn là một câu nói vui đùa của tiểu hài tử không hiểu chuyện, là một loại lời kịch trong trò chơi “Gia đình”. Thế nhưng, bọn họ là hai người đã quen thuộc lẫn nhau, họ suy nghĩ gì, thường không cần nói rõ ra đã có thể hiểu được.

Tiết Lăng Phong đỏ mặt, còn gì hạnh phúc hơn chuyện ‘Quân tâm tự ngã tâm’ (=)) Lòng chàng như lòng ta). Y ngẩng đầu, kiêu ngạo mà hạnh phúc tuyên bố:

“Song Phi, là ngươi phải làm nương tử của ta! Ta là trượng phu của ngươi! Sau này quyết định như thế! Ngươi gả cho ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, không cho người khác khi dễ ngươi, không để ngươi chịu khổ!”

Trong lòng thích một người, liệu có thể kéo dài qua bao nhiêu năm? Ước định này, có đúng là sẽ thực sự vượt qua toàn bộ sinh mệnh của cả hai người?

.

Đệ tam mạc – Vĩnh bất tương vong

(Mãi không quên nhau)

Lúc xuân về hoa nở, Tiết Lăng Phong lại nhiễm phải phong hàn. Đó đều là do y không nghe khuyên can nhảy vào hồ bơi, lúc đó xuân thủy còn vương chút lạnh, đêm đó y trở về liền phát sốt.

Thế nhưng vốn là chứng bệnh hai ba ngày có thể khỏi, y lại càng ngày càng suy yếu đi.

Đại phu ở Bàn Long sơn trang cách vài ba ngày lại tới thăm khám một lần, nhưng tựa hồ cũng không ngăn cản được bệnh tật ăn mòn thân thể Tiết Lăng Phong, y nhanh chóng không thể chạy loạn khắp nơi nữa, càng không thể cả ngày áp trên người nương tử của y làm chuyện thoải mái vui sướng.

Bệnh y rất nặng, đa số thời gian đều ở trên giường, cả ngày phát sốt nhẹ, nước mắt ngân ngấn, bất lực mà suy yếu cuộn người lại. Nếu như Song Phi ngồi bên giường với y, y sẽ dịu ngoan đặt đầu ở trong lòng cậu, thường thường khó chịu tới độ hừ một tiếng.

Y luôn thấy rất hối hận, vì sao không nghe lời Song Phi, lại nhảy vào hồ mà bơi. Giờ mới ân hận, hàng ngày uống thuốc cũng không thấy khởi sắc, vô tác dụng.

“Phong Phong, ngươi uống thuốc đi, uống xong ta sẽ ôm ngươi ngủ, có được không?”

Thuốc trong tay Song Phi cũng sắp nguội rồi, thế nhưng Tiết Lăng Phong lại rúc ở trong chăn như một chú rùa, chỉ lộ ra mỗi tóc.

“Ta không muốn uống, ta khó chịu, Song Phi, ta khó chịu.”

Giọng Tiết Lăng Phong nho nhỏ, nhược nhược, truyền ra từ trong chăn, như một chú chim non mỏng manh.

“Uống rồi sẽ thấy dễ chịu.”

“Ngươi gạt người.”

“Không gạt mà.”

“Lần nào ngươi cũng nói uống xong sẽ dễ chịu, mỗi lần ta đều khó chịu!”



Cuối cùng, Tiết Lăng Phong vẫn ngoan ngoãn dậy uống thuốc, y vừa uống, vừa khó chịu tới độ nước mắt rơi tí tách vào trong bát, Song Phi nhẹ nhàng hôn y, vuốt vuốt lưng y.

Sau khi y uống xong, lại suy yếu nằm trở lại chăn, chỉ là nhỏ giọng nói một câu: “Mau tới cùng nhau ngủ”, liền không có thanh âm.

Song Phi đem chén thuốc về trù phòng, Bạch thẩm đang chà nồi. Bà nhận lấy chén thuốc Song Phi đưa, vội vã ngâm vào nước rửa sạch.

“Song Phi, khổ cực cho ngươi rồi. Mỗi lần đều phải dỗ thiếu gia uống thuốc.”

Song Phi rũ mắt, đi tới bên đống củi, hỗ trợ chuẩn bị củi lửa mai dùng “Bệnh của thiếu gia vì sao không khỏi?”

“Ai~” Bạch thẩm thở dài, nhìn thiếu niên cúi đầu yên lặng bận rộn bên đống củi, bỗng nhiên chuyển câu chuyện “Nếu như thiếu gia nhu thuận được bằng một nửa ngươi, thì ta cũng bớt việc.”

Song Phi buông củi trong tay, ngẩng đầu nói “Ta không muốn thiếu gia giống như ta, hắn không cần phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, không nên giống như ta đi lấy lòng người khác, mệnh của chúng ta không giống nhau, ta thích hắn tự do tự tại, vừa tùy hứng lại vừa lanh lợi. Ta hy vọng hắn có thể vô ưu vô lự như thế cả đời, hiện tại hắn mắc bệnh nặng như vậy, ta chỉ hận không thể đem thân mình ra thay. Chỉ cần thiếu gia có thể khỏi, ta nguyện ý hy sinh tất cả.”

Bạch thẩm sửng sốt một chút, thở dài lắc đầu. Người bị mua về làm nô làm phó như họ, cho dù chủ nhân có tốt, cũng là ở dưới mái hiên nhà người khác xin phần cơm ăn, trước sau vẫn là kém một bậc. Trên đời này, thực sự là mỗi người một mệnh.

“Bạch thẩm, ta trở về đây.”

Song Phi thu thập củi lửa xong, liền vội vàng cáo từ Bạch thẩm, trong đầu cậu toàn là dáng vẻ đáng thương thấp giọng nức nở của Tiết Lăng Phong lúc khó chịu, nhớ tới làm cho đau lòng.

Trở lại gian phòng, bên trong một mảnh đen kịt, không có nửa điểm thanh âm. Chăn trên giường vây thành hình tròn lớn, đó là Tiết Lăng Phong đang cuộn thành một đống.

Song Phi đi qua sờ trán y, vẫn liên tục duy trì sốt nhẹ, đối với sự đụng chạm của mình không có chút phản ứng nào.

Song Phi cởi y phục, cẩn thận chui vào chăn. Vừa mới nằm xuống, thân thể nóng hổi của Tiết Lăng Phong liền như thú con vô thức áp tới.

Song Phi đưa tay ra ôm lấy y, bị bệnh nửa tháng rồi, y gầy đi rất nhiều. Ban đêm thường nói mê, có đôi khi gọi ‘Cha’, có lúc thì gọi ‘Song Phi’. Mà thi thoảng khó chịu tới tỉnh lại, khóc trong lòng Song Phi, thấp giọng cầu xin cậu gọi đại phu cho mình.

Hỏi y khó chịu ở đâu, y lại chỉ biết lắc đầu, biểu đạt không rõ ràng lắm.

Kỳ thực là tự Tiết Lăng Phong biết rõ, nguyên nhân thật sự khiến y khóc, nguyên nhân làm y sợ.

Y khóc, cũng không phải vì bị ốm đau dằn vặt, điều thực sự làm y khó chịu, là y phát hiện mình bắt đầu quên một số thứ.

Y không nhớ nổi lời Song Phi nói với y đêm qua trước khi đi ngủ; y không nhớ nổi hôm qua mình ăn gì, làm gì. Ký ức xa hơn, lại giống như bị một bàn tay vô hình xóa đi, hết thảy trở nên mơ mơ hồ hồ. Mà gần đây, khi ở trên giường một mình muốn đọc sách, y phát hiện có rất nhiều chữ y không nhận ra nữa.

Y sợ, có một ngày, mình sẽ quên tất cả, đến Song Phi cũng quên mất.

Nhưng trạng huống như vậy y không dám nói cho ai, bất cứ lúc nào y tỉnh lại, đều có thể thấy Song Phi lo lắng nhìn mình, vì mình mà cả đêm mất ngủ, một người mình yêu như vậy, thắm thiết không muốn xa rời, y nên nói thế nào với cậu: ‘Có lẽ ta sắp quên ngươi rồi.’?

Tiết Lăng Phong bắt đầu bi quan đối với sự biến đổi của bệnh trạng, tuy rằng y mới mười mấy tuổi, nhưng y đã bắt đầu suy nghĩ về cái chết, y nghĩ, tuy rằng mình đã quên rất nhiều, nhưng theo bệnh tình phát triển như vậy, tới một ngày nào đó đến lúc phải đi, y hẳn là còn có thể nhận ra Song Phi.

Qua một tháng, Tiết Lăng Phong trở nên an tĩnh, y không hề cần Song Phi phải dỗ uống thuốc, mỗi lần đều bình thản nuốt hết, y không hề vì khó chịu mà rên rỉ, luôn nằm yên lặng, kéo Song Phi tới bên người, không cho cậu rời đi nửa bước.

Y đã gầy trơ xương, nhưng lặng lẽ chịu đựng bệnh tật, ở trong đầu thầm lặng tìm kiếm từng ký ức càng ngày càng ít.

Y gần như không mở miệng nói nữa.

Nhưng Song Phi biết thân thể y đã càng ngày càng suy yếu.

Đại phu vẫn đúng hạn tới xem bệnh, mỗi lần đều nói Tiết Lăng Phong chưa hết phong hàn.

Nhị thúc của Tiết Lăng Phong, Tiết Chấn Dương cùng thường đích thân tới thăm y. Từ sau khi phụ thân của Tiết Lăng Phong bỏ đi, mọi việc lớn nhỏ trong trang đều tạm thời do Tiết Chấn Dương tới quản lý thay.

Lần cuối cùng Tiết Chấn Dương tới là ba ngày trước, lúc đó Tiết Lăng Phong nhìn hắn thật lâu, cuối cùng mới suy yếu gọi: “Nhị thúc.”

Y thực sự sắp không nhớ được nữa. Tới lần sau Tiết Chấn Dương trở lại, y đại khái đã không nhận ra nổi hắn.

Lúc đó cũng không ai chú ý tới sự khác lạ của Tiết Lăng Phong, hoàn toàn cho rằng là bệnh của y quá nặng, không còn sức để gọi.

Song Phi liên tục suy nghĩ, rốt cuộc Tiết Lăng Phong bị làm sao? Nếu như thật sự là cảm phong hàn, vì sao mình mỗi ngày cùng ăn cùng ở với y, lại không bị lây.

Một ngày một đêm trôi qua, Tiết Lăng Phong đã không hề hồi tưởng chuyện quá khứ nữa, bởi vì y cơ bản không tỉnh, đại đa số thời gian, y đều chìm trong mê man.

Song Phi không đồng ý cho y tiếp tục uống thuốc, chỉ muốn để y nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, thế nhưng Bạch thẩm vẫn đúng hạn gọi y tỉnh lại, để y dậy uống thuốc.

Mỗi lần tỉnh dậy, Tiết Lăng Phong đều mờ mờ mịt mịt, ngay cả Song Phi ở bên cạnh cũng không có phản ứng gì, uống thuốc xong lại nằm xuống, chỉ là trước khi đi vào giấc ngủ, sẽ theo thói quen liếc nhìn Song Phi một cái, vươn cánh tay khô héo về phía cậu, để cậu ngồi xuống bên người mình, rồi nặng nề ngủ.

Thẳng đến một buổi tối nào đó, bởi vì Tiết Lăng Phong nôn mửa, Song Phi dậy giặt quần áo cho y, lúc đó mới biết tất cả.

Tiết Lăng Phong, bị chính thúc thúc ruột của mình, Tiết Chấn Dương, hạ độc.

Song Phi thấy Tiết Chấn Dương từ một nơi bí mật gần đó giao một cái bọc cho Bạch thẩm, sau đó nói rằng: “Đây là bảy phần dược cuối cùng, đại phu nói, hẳn là nó sẽ không chịu nổi qua lần này. Không ngờ một tiểu hài tử lại có thể gắng gượng lâu như vậy. Có điều cũng tốt, nếu chết quá nhanh, trái lại dễ gây ra khả nghi, bên trong Bàn Long sơn trang này, vẫn còn một vài lão già muốn giữ lại nó.”

Bạch thẩm gật đầu, nhận lấy cái bọc quay về trù phòng.

Còn Tiết Chấn Dương nhìn quanh một chút, cũng nhanh chóng ly khai.

Song Phi lặng lẽ về phòng, đắp lại chăn cho Tiết Lăng Phong, ánh mắt rơi xuống thanh bội kiếm treo trên tường. Vì sao, một người lại muốn giết chết chất nhi của mình? Bọn họ không phải là có quan hệ máu mủ tình thân sao? Còn Bạch thẩm, bà nuôi Tiết Lăng Phong lớn, chiếu cố y mười lăm năm, vì sao giờ khắc này cũng có thể xuống tay, nhìn y từng chút một thống khổ mà chết?

“Bạch thẩm.” Song Phi đứng ở cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn chằm chằm nữ nhân bên trong.

Bạch thẩm đang chuẩn bị ngâm thuốc, bị làm cho giật mình, đến gói thuốc trong tay cũng rơi xuống đất, lại cuống quít nhặt lên.

“Đã trễ thế này? Ngươi tới đây làm gì? Thiếu gia đâu?”

“Bạch thẩm, vì sao?”

Song Phi đi vào, từng bước một tiến về phía nữ nhân bên bàn bếp.

“Cái gì vì sao?” Nữ nhân có chút hoảng loạn lui về sau.

“Vì sao muốn hại thiếu gia? Không phải bà đã nuôi dưỡng hắn mười lăm năm hay sao? Tuy rằng hắn nghịch ngợm, thế nhưng đối với bà cũng tốt. Hắn từng nói với ta, bà giống như mẹ ruột của hắn. Vì sao?” Nói tới đây, tất cả đều không giấu diếm nữa.

Nữ nhân không lùi tiếp, cúi đầu, thì thào nói “Vì sao? Sữa của ta để nuôi hắn, sẽ không thể nuôi hài tử của chính ta, ta làm cơm cho hắn, còn hài tử của ta lại không được ăn thức ăn ta làm; ta nhìn hắn lớn lên, mà hàng năm chỉ có tới tất niên mới có thể trở về nhìn hài tử của ta một chút, chúng nó cũng sắp không nhớ rõ người mẹ là ta đây nữa rồi. Thiếu gia đối với ta dù tốt, chung quy vẫn là con của người khác, mà ta mất đi, là thân sinh cốt nhục…”

“Ta không oán, bởi vì ta nghèo, để có thể có tiền cho hài nhi của ta, ta chỉ có thể chọn cốt nhục chia lìa. Ta cũng không oán thiếu gia, Song Phi, ngươi nói đúng, mỗi người một mệnh, muốn trách chỉ có thể trách mệnh ta bất hảo.”

“Thế nhưng, nhị lão gia nói, nếu như ta không chịu làm chuyện này, phải chết sẽ là hài nhi của ta. Song Phi, nếu ngươi có mẫu thân trên đời, nàng ắt cũng sẽ làm như ta.”

Một phen nói hết lời, nữ nhân cũng bật khóc, có hổ thẹn, có không đành, thế nhưng cho dù có mười lăm năm dưỡng dục thâm tình, bà chung quy cũng chỉ là một vú nuôi.

“Song Phi, nhị lão gia muốn làm trang chủ thực sự. Nhưng lúc trang chủ bỏ đi, đã có thủ dụ để Thiếu gia tiếp vị lúc mười sáu tuổi, nhị lão gia không muốn nhường a… Hắn muốn thiếu gia phải chết, mình có thể danh chính ngôn thuận làm trang chủ, nhưng lại không thể một phát giết ngay, khiến cho người khác hoài nghi. Vừa vặn hai tháng trước thiếu gia nghịch nước bị phong hàn, hắn liền cùng đại phu nảy ra cái chủ ý này, lại mượn cớ phong hàn kéo dài không khỏi, cứ vậy làm theo… Ta…”

Song Phi trầm mặc thật lâu, sau đó ‘Bịch’ một tiếng quỳ xuống: “Bạch thẩm, ta hiểu nỗi khổ của bà, cũng không muốn bà khó xử, ta chỉ cầu bà một việc, có thể để ta mang thiếu gia đi hay không? Đời này chúng ta sẽ không quay về Bàn Long sơn trang nửa bước, nhị lão gia cũng có thể ngồi lên cái vị trí trang chủ của hắn.”

Bạch thẩm vội vã lắc đầu, hoang mang nói: “Song Phi, chuyện này căn bản không liên quan đến ngươi, nhị lão gia muốn giết chính là thiếu gia, sẽ không làm khó dễ ngươi, nếu ngươi không muốn nhìn thiếu gia chết, thì đi một mình là được. Nhị lão gia đã phân phó với ta, quyết không thể để thiếu gia ra khỏi Bàn Long sơn trang nửa bước. Nếu ngươi muốn dẫn hắn đi, ta đành phải nói với nhị lão gia!”

Song Phi gật đầu, nhìn Bạch thẩm nói nghiêm túc: “Bạch thẩm, ta nói rồi, vì thiếu gia, ta có thể hi sinh tất cả, trong sự hi sinh đó, cũng bao gồm cả bà.”

Nữ nhân còn chưa kịp nghĩ ra những lời này có ý gì, đã thấy thiếu niên bỗng nhiên từ phía sau rút ra một thanh kiếm sắc bén, quang mang ngân bạch sáng như tuyết trong nháy mắt xuyên thủng trái tim bà.

“Bạch thẩm, xin lỗi.”

Song Phi từ trên mặt đất đứng dậy, chạy vội ra ngoài.

Cậu đã giết người, từ nay về sau, cậu là một kẻ sát nhân. Mùi máu tanh đêm đó, cho dù sau này cậu lại giết vô số người, vẫn không cách nào phai nhạt.

Bởi vì, chính mẫu thân của cậu cũng bị một kiếm xuyên thủng trái tim, lưu lại cậu còn nhỏ tuổi, bị bán vào kỹ viện, vì sinh tồn mà làm chuyện đê tiện nhất. Nếu như mẫu thân còn sống, vận mệnh của cậu có lẽ đã khác. Mà nữ nhân bị giết này, hài tử của bà có lẽ giống như câu, từ nay về sau sẽ đi trên con đường đời hoàn toàn khác.

Giữa trần thế, luôn có một đám người như vậy, số phận của họ, đã đơn giản bị một người xa lạ chưa từng gặp gỡ cải biến.

Trên đường chạy trở về, Song Phi một mực khóc, cậu chỉ là một đứa trẻ con, lúc giết người sao có thể không sợ, nhưng là vì Tiết Lăng Phong…

Cả đời cậu, đều là vì một người này, chết chín lần cũng không hối hận.

.

Đệ tứ mạc – Ảnh vệ

Lúc Song Phi trở về phòng, trời đã tờ mờ sáng.

Tiết Lăng Phong hồn nhiên không phát giác ra kinh biến một đêm, chỉ cuộn tròn lại trong chăn.

“Phong Phong, dậy đi! Chúng ta phải rời khỏi đây!”

Song Phi nâng Tiết Lăng Phong dậy, mặc áo bông, quần bông cho y. Tiết Lăng Phong bị lăn qua lăn lại một lúc lâu mới chậm rãi tỉnh lại, y nhìn thiếu niên trước mặt, Hắn là ai vậy?

Hắn là ai?Rất rất quen thuộc, nhưng sao không thể gọi ra cái tên đó.

“Ngươi mua ta không?”

“Vĩnh viễn yêu Phong Phong, cả đời không rời khỏi ngươi.”

“Phong Phong, ngươi nguyện ý làm nương tử của ta không?”



A, là người đó.

“Song Phi…”

Ký ức khô cạn tuôn ra một chút, y nhớ ra rồi. Tiết Lăng Phong yếu ớt gọi một tiếng, là Song Phi của y, y còn nhớ rõ cậu, may là, y còn nhớ rõ.

Trên đôi môi tái nhợt của Tiết Lăng Phong hiện ra tiếu ý suy yếu.

“Phong Phong, chúng ta phải đi rồi.”

Song Phi mặc y phục cho Tiết Lăng Phong, bế y ra ngoài. Y đã bệnh tới không còn trọng lượng, chỉ còn trơ xương.

“Phải đi rồi…”

Bởi vì thân thể quá gầy, đầu Tiết Lăng Phong có vẻ lớn đặc biệt, nhìn xa xa, như một quả bóng da đính trên que củi. Y không cử động nổi đầu mình, liền dựa vào vai Song Phi, nhãn thần mờ mịt, bọn họ phải đi đâu? Mà y hiện tại thân ở nơi nào? Bỗng nhiên, trong ánh mắt y hiện lên một ánh sáng yếu ớt, y nhớ tới một chuyện gì đó trọng yếu.

“Thất Thất… đem Thất Thất cùng đi!”

Y cấp thiết kéo vạt áo Song Phi —— Thất Thất, đó là con khỉ lúc y trên đường mang theo Song Phi trở về, mua lại từ đám người trêu chọc khỉ, lúc đó nó đã bệnh sắp chết, lại được hai người họ cùng nhau cứu sống, thành bạn chơi đùa tốt nhất của họ. Y nghĩ Thất Thất cũng như y, ban đầu không ai cần, sau đó thì tìm thấy hạnh phúc. Vứt bỏ Thất Thất, thật giống như ám chỉ y cũng sẽ bị vứt bỏ.

Song Phi không để ý Tiết Lăng Phong cầu xin, chỉ vội vã ôm y chạy đi về phía con đường xuống núi. Tiết Lăng Phong đã thần chí mơ hồ, lại không rõ trạng huống, y chỉ biết là Song Phi không muốn mang Thất Thất theo. Cậu sắp vứt bỏ Thất Thất, sau đó cũng sẽ vứt bỏ mình.

“Thất Thất, Thất Thất! Ô ——”

Đột nhiên Tiết Lăng Phong bật khóc.

Song Phi thấy y đã suy yếu tới mức này, còn hao sức khóc tê tâm liệt phế, không thể làm gì khác hơn là đặt y trên một cái ghế đá tại chỗ rẽ của sơn đạo, để y chờ.

“Phong Phong, ta đi tìm Thất Thất tới. Ngươi đợi ở đây, không nên lộn xộn, ta sẽ nhanh chóng trở lại!” Nói xong, Song Phi liền theo sơn đạo chạy lên núi. Cậu và Tiết Lăng Phong làm một cái phòng ở trên thân cây tại sườn núi cho Thất Thất, chỉ cần là lúc Thất Thất không ở trong bếp, cơ bản đều chơi quanh căn phòng kia.

“Ta sẽ nhanh chóng trở lại.”

Những lời này, vậy mà lại trở thành ký ức tê tâm liệt phế nhất trong đầu Tiết Lăng Phong, bởi vì Song Phi đã không trở lại.

Ở giữa một sườn núi, lúc Song Phi đang ôm lấy Thất Thất, cậu thấy áo mình bị một bàn tay to lớn xách lên.

Cậu quay đầu lại nhìn, một nam nhân trên mặt có vết thẹo thật dài, đang đứng phía sau câu, nhìn cậu chằm chằm phát ra tiếng cười ‘Hắc hắc’.

Đó là tứ hộ pháp.

Là người cổ quái nhất Bàn Long sơn trang.

Hắn không tham gia vào cuộc tranh giành quyền lợi trong sơn trang, cũng không quan tâm các loại sự vật trong trang. Hắn chỉ suốt ngày ở Thiên Ảnh môn huấn luyện ảnh vệ, suốt ngày đăm chiêu suy nghĩ làm thế nào có thể huấn luyện ra ảnh vệ cường đại hơn. Hắn không quan tâm ai là trang chủ, hắn cũng không quan tâm ai chết ai sống, hắn đem toàn bộ thể xác và tinh thần, tập trung vào đám sinh vật mà hắn coi thường hơn hết thảy, lại cảm thấy hứng thú không gì sánh được kia.

Song Phi còn chưa từng gặp qua hắn, thấy nam nhân diện mục dữ tợn này nhìn chằm chằm cậu mà cười thì theo bản năng thấy sợ hãi, Thất Thất trong lòng cũng hướng nam nhân phát ra tiếng thét đầy địch ý.

“Buông ra, buông ra! Ngươi là ai??! Buông ta ra!!!”

Song Phi bị Tứ hộ pháp dùng một tay xách cổ áo lên, cậu hoảng loạn giãy dụa, nam nhân này, khiến cậu rất sợ hãi!

“Hắc hắc, hắc hắc hắc hắc.” Hoắc Quân cười như thần kinh “Rốt cuộc tìm được một bảo bối!”

Hóa ra, lần này hắn hạ sơn, là vì đi tìm ‘Vật liệu’ luyện ảnh vệ. ‘Vật liệu’ thiếu thốn là chuyện khiến cho hắn đau đầu ở Thiên Ảnh môn, bởi vì muốn luyện một ảnh vệ, phải tiêu hao hơn trăm nghìn ‘Vật liệu’. Đại bộ phận những người bị bắt vào Thiên Ảnh môn, ở trong hoàn cảnh cực đoan nghiêm khắc đó, căn bản không sống được bao lâu. Cuối cùng có thể trở thành ảnh vệ, đã là chọn một trong hàng nghìn.

Mà lần này đây, hắn phiền muộn ra về tay không.

Không ngờ tới trời xanh có mắt, lại để hắn nhặt được một bảo bối ngay tại ngọn núi nhà mình. Với ánh mắt đã xem qua vô số người của hắn, liếc mắt liền nhìn ra đây là một ‘Vật liệu’ có thể thành dụng cụ rất tốt.

“Ha ha, ha ha ha ha!”

Cứ như vậy, Hoắc Quân không đợi phút nào, kéo Song Phi đi thẳng vào Thiên Ảnh môn, Song Phi giãy dụa một cách vô lực trong bàn tay cứng như thép của hắn, tựa một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên đại dương mênh mông.

Thất Thất thấy chủ nhân của mình gặp rủi ro, bất chợt nhảy dựng lên trong lòng Song Phi, cắn mạnh vào lỗ tai Hoắc Quân. Hoắc Quân căm tức hừ một tiếng, chỉ tiện tay đập một cái, Thất Thất đã ngã khỏi đầu vai hắn, rơi xuống mặt đất, không nhúc nhích nữa.

Nó trợn lớn đôi mắt tràn máu, chưa kịp giãy dụa đã tắt thở.

“Thất Thất!!!” Song Phi kêu lên, liều mạng muốn vặn bung tay Hoắc Quân ra, nhưng đôi bàn tay kia không chút sứt mẻ mà kéo cậu theo, cậu còn không biết mình sẽ bị mang tới một địa ngục trần gian như thế nào, nhiều lần trải qua sự dằn vặt không tưởng tượng nổi, bị cải tạo tới thay đổi hoàn toàn; cậu còn không biết từ đó về sau số phận của cậu và Tiết Lăng Phong đã bỏ lỡ điểm giao nhau, bắt đầu đi lên con đường càng lúc càng tách xa.

“Phong Phong! Phong Phong ——”

Song Phi liên tục gọi tên Tiết Lăng Phong, mãi đến khi thanh âm của cậu và cuộc đời sau này đều bị cánh cửa sắt nặng nề cao chín trượng của Thiên Ảnh môn bao phủ.

Còn Tiết Lăng Phong lúc này vẫn ngồi ngây ngốc ở ghế đá tại chỗ rẽ dưới chân núi, lo lắng chờ đợi thân ảnh của Song Phi và Thất Thất cùng trở lại trên sơn đạo.

Sau đó mãi đến khi mặt trời xuống núi, y cũng không thể đợi được bọn họ trở về, mà là Tiết Chấn Dương tới. Sáng sớm Tiết Chấn Dương đã thấy mí mắt giật liên tục, như có cảm giác không hề tốt. Hắn liền vội vã tới, xem Tiết Lăng Phong có hấp hối như kế hoạch hay không.

Mà Tiết Chấn Dương thấy Tiết Lăng Phong bọc chăn bông, ngồi trên ghế đá thì nhất thời sợ ngây người.

Tiết Lăng Phong thì ánh mắt mờ mịt, y đã không còn nhớ rõ nữa. Hắn là ai vậy nhỉ.

Sự tình bại lộ rồi sao?!

Đây là cảm giác đầu tiên của Tiết Chấn Dương.

Chẳng lẽ tất cả mọi người đều đã biết hắn định giết chất nhi, mưu trang chủ vị??!

Không, Tiết Chấn Dương tỉnh táo lại, theo kinh nghiệm của hắn, chuyện này còn chưa truyền ra, về phần vì sao Tiết Lăng Phong lại ngồi một mình ở đây, hắn cũng không có thời gian đi sâu tìm hiểu, hiện tại chỉ có thể quyết định thật nhanh, lập tức giết thiếu niên này!

Dù sao nhìn dáng vẻ đầu trọng cước khinh đó (lảo đảo?), cũng là cái thứ sống không được bao lâu nữa, giết xong rồi bịa ra chuyện bệnh tật bỗng nhiên trở nặng, chết bất đắc kỳ tử, cũng sẽ qua chuyện.

Không suy nghĩ nhiều, Tiết Chấn Dương rút Tuyết kiếm trong lòng ra, chậm rãi tiến về phía Tiết Lăng Phong.

“Chất nhi, xin lỗi nhé!”

Nhìn kiếm đâm tới, Tiết Lăng Phong mờ mịt mở to hai mắt.

Ngay khoảnh khắc đó, bỗng nhiên, từ những bóng râm trong rừng hiện ra bảy hắc y nhân, đều mang mặt nạ thanh đồng, như thể quỷ mị che chắn trước mặt Tiết Lăng Phong, rời khỏi kiếm khí của Tiết Chấn Dương.

Những người này là ảnh vệ của Bàn Long sơn trang! Không, phải nói là ảnh vệ thuộc về Tiết Lăng Phong.

Đây là thanh kiếm sắc bén mà phụ thân của Tiết Lăng Phong, trước khi rời khỏi Bàn Long sơn trang, đích thân chọn ra từ Thiên Ảnh môn, lưu lại cho nhi tử của mình.

Đây là cái khiên mạnh mẽ mà trong cuộc sống sau này không có ông ở bên, sẽ thay thế ông bảo hộ nhi tử.

Thế nhưng, không chỉ Tiết Lăng Phong có ảnh vệ, Tiết Chấn Dương hiện nay là người chưởng trang, đương nhiên cũng xứng có ảnh vệ.

Năm thân ảnh chậm rãi trượt ra khỏi tàng cây, lặng lẽ như cái bóng đứng phía sau Tiết Chấn Dương.

Trong Tu La tràng của Thiên Ảnh môn không có bằng hữu, đồng dạng thân là ảnh vệ, cùng trải qua sự tàn khốc và đau khổ như nhau, nhưng sẽ vì chủ nhân mà rút kiếm không chút do dự hướng về phía nhau.

“Đinh Ất, bảo hộ chủ nhân ly khai.”

Người dẫn đầu trong số bảy người phân phó với một người khác.

Tiết Lăng Phong nhìn cái người mang mặt nạ thanh đồng ôm mình lên khỏi ghế.

“Ngươi muốn mang ta đi đâu? Ta đang đợi nương tử của ta và Thất Thất. Ta không đi!” Tiết Lăng Phong giãy dụa trong lòng Đinh Ất.

Tiết Lăng phong phát hiện hắc y nam nhân vẫn không buông mình ra, lại bắt đầu lớn tiếng kêu thảm thiết.

“Song Phi! Thất Thất! Song Phi —— Ngươi thả ta xuống!”

Nhưng ảnh vệ vô cảm cũng không phải là Song Phi mà đối với mỗi giọt nước mắt của y đều đau lòng, thấy Tiết Lăng Phong rơi lệ, trên gương mặt sau diện cụ kia cũng không có bất cứ biến động nào, trong mắt ảnh vệ chỉ có mệnh lệnh và bảo hộ chủ nhân.

Nam nhân bỗng nhiên kiên quyết nhảy lên, tựa như một đạo cầu vồng hắc sắc bắn về phía chân trời, trong nháy mắt biến mất vào sâu trong rừng rậm.

Tiết Chấn Dương cả kinh, quả nhiên là do phụ thân Tiết Lăng Phong đích thân chọn, ắt là ảnh vệ được đào tạo đặc biệt, thế nhưng, hắn không thể thả y đi!

“Các ngươi đuổi theo!”

Năm cái bóng phía sau Tiết Chấn Dương biến mất hai, thế nhưng lại có không ít thị vệ của Tiết Chấn Dương chạy tới.

Còn lại sáu người, đương nhiên là để ngăn chặn Tiết Chấn Dương, liều mạng đánh một trận để cho Tiết Lăng Phong có thêm thời gian tranh thủ chạy thoát.

Sau trận đó, thủ hạ của Tiết Chấn Dương tổn hại nặng nề, mà sáu người lưu lại cũng đã chết.

Nửa tháng sau, Tiết Chấn Dương kế nhiệm vị trí trang chủ, tuy rằng trong việc Tiết Lăng Phong biến mất có vô số điểm đáng ngờ, nhưng hắn đã gạt bỏ tất cả những người có tham dự trong chuyện đó. Không nhân chứng, không vật chứng , mà trang chủ vị của Bàn Long sơn trang đã bỏ trống ba năm, cần gấp người kế tục, dĩ nhiên là Tiết Chấn Dương được như nguyện. Chỉ là, hắn vẫn không ngừng tìm kiếm và truy sát Tiết Lăng Phong.

Còn Đinh Ất mang theo Tiết Lăng Phong vượt xuống Giang Nam, gặp Âu Dương Ngọc và phụ thân Âu Dương Trường Hoành. Âu Dương Trường Hoành cùng với phụ thân của Tiết Lăng Phong có sinh tử chi giao, đương nhiên đồng ý ra tay cứu con của người kia một mạng.

Ngay lúc đó, Tiết Lăng phong đã chỉ còn thoi thóp một chút hơi tàn cuối cùng.

Âu Dương Trường Hoành đưa Tiết Lăng Phong về nơi ở bí mật của mình, chậm rãi trị liệu, cuối cùng Tiết Lăng Phong cũng khá dần lên.

Y mơ hồ nhớ lại một vài chuyện, chỉ là đại bộ phận ký ức đã như cánh tay người bị cắt đi, không tìm trở lại được nữa.

Khi đó, Âu Dương Ngọc mới mười tuổi, có một lần gọi Tiết Lăng Phong là người điên, vì suốt ngày hỏi người khác là nương tử của mình đi đâu rồi, thế nhưng lại không nói nên được rằng nương tử của y là ai, dáng vẻ thế nào, nhà ở đâu.

Tiết Lăng Phong phát điên một thời gian, bị tất cả tiểu hài tử gần đó đả kích và cười nhạo.

Đến tận khi Âu Dương Trường Hoành nói với y: “Tất nhiên sẽ có ngày nương tử của ngươi trở về, đến lúc đó ngươi sẽ nhận ra thôi. Thế nhưng, trước khi người đó trở về, ngươi hẳn là phải chuẩn bị một cuộc sống tốt nhất cho hắn, không để hắn chịu khổ theo ngươi, không để hắn cùng người bị người ta truy sát như bây giờ. Vậy nên, ngươi cần phải đoạt lại tất cả thuộc về ngươi ở Bàn Long sơn trang.”

Tiết Lăng Phong liền trầm mặc hẳn đi. Khi đó, y đã đầy mười sáu tuổi, tới độ tuổi bắt đầu suy nghĩ những vấn đề như vậy giống người lớn.

Y nghĩ y hẳn là phải hảo hảo luyện võ công mà cha y đã dạy, không thể ham chơi làm nũng như trước, dù sao, bên cạnh y đã không còn ai để có thể dựa vào.

Lại là một năm Giang Nam tuyết.

Liệu có phải rằng sau khi đã giết người, trái tim sẽ chậm rãi trở nên lạnh lẽo cứng rắn?

Có lẽ, sau khi y lựa chọn tu tập ma công, tim của y cũng đã biến thành đá rồi?

Tiết Lăng Phong phát hiện, võ công cha y dạy là võ học chính chống, võ công như vậy muốn tu luyện tới cảnh giới chí ít phải mất ba mươi năm, mà y một khắc cũng không thể chờ tới lúc đạt được mục đích, y muốn trở lại Bàn Long sơn trang trong thời gian ngắn nhất, kiếm số tiền tối đa, đợi nương tử của y trở về cùng y sống những ngày tươi đẹp.

Tu tập ma công, tuy rằng tâm tình đại biến, thân thể bị thương không nhẹ, thế nhưng học rất nhanh.

Tiết Lăng Phong y rốt cuộc đem Bàn Long sơn trang tẩy tới máu chảy thành sông.

Ngay lúc đó Tam hộ pháp cũng không tránh được lưỡi kiếm của y. Tuy rằng Nhị hộ pháp năm lần bảy lượt biểu thị bản thân đối với y, đối với cha y từ đầu tới cuối đều là trung tâm như một, đồng thời một mực tìm kiếm tung tích của y, thế nhưng trong bộ não không có ký ức của Tiết Lăng Phong, y cũng không phán đoán ra thật giả đúng sai.

Vậy nên, y giết hắn không chút do dự, điều y cần chính là bồi dưỡng một nhóm tinh nhuệ thật sự thuộc về mình.

Tiết Chấn Dương chết bởi cực hình, Tiết Lăng Phong diện vô biểu tình nhìn Nhị thúc mà y không còn ký ức gì, nhưng lại có huyết hải thâm thù, kêu rên tới chết dưới giá hành hình.

Trong cảnh huyết chiến đó, Đinh Ất cuối cùng vì bảo hộ chủ nhân mà chết.

Những năm tháng sau đó, là vô tận hư không và chờ đợi, đợi cái người nói với y ‘Ta sẽ nhanh chóng trở lại’ kia.

Y bắt đầu thích đi tìm bảo vật, chém giết khắp nơi, đi trộm, đi mua bảo bối, y thích chiếm giữ những kỳ trân dị bảo trong lời của mọi người, muốn dùng chúng nó để bổ khuyết nội tâm yếu đuối của mình.

Bởi vì, bảo bối của chính y đã mất rồi…

Vậy nên, y phải đi đoạt bảo bối của người khác, để cho người khác cũng nếm thử sự thống khổ của y, nhìn bọn họ hận không thể quỳ xuống đất cầu xin y trả lại.

Ghế đá tại lối rẽ kia, còn ngưng lại trong trí nhớ của y. Y thường hay tới đó ngồi, yên lặng chờ đợi thậm chí cả một ngày.

Trước sau y luôn tin tưởng câu nói kia của Âu Dương Trường Hoành, nương tử của y sẽ trở về, mà đến lúc đó y nhất định có thể nhận ra hắn.

Bình luận





Chi tiết truyện