chương 36/ 66

CHƯƠNG 36

Gian phòng của Song Phi, cách vị trí của hai cánh cửa, chính là nơi Tiết Lăng Phong ở.

Màn đêm đã bao phủ toàn bộ thành trấn, hoa đăng sơ thượng, từng điểm ánh nến với đèn ***g như sao trời, lục tục sáng lên. Nhưng gian phòng này vẫn một mảnh tăm tối.

Có điều, chỉ là vì không đốt đèn.

Tiết Lăng Phong ngồi bên cạnh bàn, một tay đặt trên bàn, anh tĩnh từ từ nhắm lại hai mắt.

Trước mặt y có một thân ảnh sắc đen thăm thẳm đang quỳ, mang mặt nạ thanh đồng, đầu hèn mọn cúi thấp.

“Hắn đi qua hai con phố, mua chút bánh nướng ăn, lúc đi ngang qua quán xướng hí khúc thì dừng lại một hồi, thế nhưng không lâu. Trung tâm của thôn trấn có một bãi diễn xiếc ảo thuật, hắn ở đó xem xiếc khỉ, còn nói chuyện cùng người dạy khỉ, tròn một buổi chiều không rời khỏi chỗ đó, lúc thái dương lạc sơn, thì trở lại đây.”





“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

Tiết Lăng Phong vẫn từ từ nhắm hai mắt, qua thật lâu mới nói. Vừa nói xong, một dòng máu lại dũng mãnh tiến ra theo khóe miệng y, y bất động thanh sắc giơ tay lên lau, tấm khăn trắng cầm trong tay đã bị máu thấm đỏ au, gần như không nhìn ra màu sắc ban đầu.

Thân ảnh hắc sắc sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, nhanh chóng vọt vào trong rừng cây sáng ánh trăng ngoài cửa sổ, biến mất không dấu vết.

Trong phòng lại quay về với sự vắng vẻ và tối tăm chết chóc.

Song Phi dựa theo khẩu dụ mà xa phu lưu lại, một mực ở trong phòng chờ chủ nhân của hắn.

Bóng đêm càng hắc ám, lại càng làm nổi bật cho sự sáng sủa rực rỡ, náo nhiệt ồn ào của thành trấn này. Tiểu thương và dòng người thậm chí còn đông đúc hơn so với ban ngày.

Còn ban đêm ở Bàn Long sơn trang thì luôn luôn an tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu, muộn thêm một chút, thì đến tiếng côn trùng cũng tiêu thất.

Song Phi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngọn đèn dầu xa xa, bao nhiêu người cũng giống như hắn, mặc dù sinh tại nhân thế, nhưng cô độc ngoài chốn hồng trần.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là *** tiểu nhị tới đưa bữa tối.

Song Phi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đi ra mở, *** tiểu nhị gọi hỏa kế trong ***, tay chân lanh lẹ đem cơm nước đã chuẩn bị vào, còn dọn hai bộ bát đũa.

Song Phi khoanh tay đứng ở một bên, đã có hai bộ bát đũa, vậy ý của chủ nhân chắc là sẽ qua đây cùng ăn cơm với hắn.

Vết thương ở tay hắn còn chưa khỏi hẳn, đến giờ cũng không có cách nào khác tập cầm đũa, mỗi lần đều là Tiết Lăng Phong đút cho hắn ăn. Không biết thế nào, mấy ngày nay hắn cảm giác hình như thân thể thoải mái hơn một chút, ăn cũng tốt hơn, không mệt mỏi như trước đây, luồng độc tố trong thân thể hắn cũng như bị cái gì đó chế ngự, tuy rằng vẫn hay phát tác, nhưng không còn thường xuyên như trước.

Song Phi nhìn đầy bàn thức ăn, an tĩnh ngồi xuống, yên lặng chờ chủ nhân của hắn.

Đến tận khi cơm nước nguội lạnh, Tiết Lăng Phong mới tới.

“Chủ nhân.”

Song Phi thấy Tiết Lăng Phong vào, vội vã đứng dậy muốn tới hành lễ, Tiết Lăng Phong ngăn hắn lại, để hắn tiếp tục ngồi.

Song Phi ngẩng đầu nhìn thoáng qua chủ nhân của mình, hắn thấy hình như tối nay sắc mặt chủ nhân rất tái, nhưng hắn lại không dám hỏi có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không.

Tiết Lăng Phong cũng đi qua ngồi xuống, y dùng tay thử thử mép bát.

“Lạnh rồi, đi đổi đồ nóng tới đây.”

Song Phi vừa muốn đứng lên đi tìm hỏa kế, Tiết Lăng Phong đã kéo hắn trở lại: “Quên đi, cứ để vậy. Ngươi có thể ăn được chứ?”

Thương thế của y, không cho phép y có thể nhẫn nhịn quá lâu.

Song Phi gật đầu, tuy rằng cơm nước so ra kém với những món ngon mỹ vị ở Bàn Long sơn trang, thế nhưng dù lạnh cũng là cực phẩm a.

Tiết Lăng Phong thấy hắn gật đầu, liền cầm lấy bát đũa của hắn, gắp đồ đưa vào miệng hắn.

Song Phi há miệng, nuốt xuống, hắn và Tiết Lăng Phong ngồi đối mặt, dựa vào sự lý giải nhiều năm về y, hắn nghĩ chủ nhân của hắn đêm nay thực sự không bình thường. Hắn có thể cảm giác được, lúc Tiết Lăng Phong cầm đũa, tay run khẽ một cách khó nhận ra.

“Chủ nhân, ta có thể tự làm.”

Nhân lúc ăn xong đồ trong miệng mà Tiết Lăng Phong còn chưa kịp gắp thứ tiếp theo, Song Phi vội vã mở miệng. Chủ nhân của hắn vẫn đút cho hắn ăn, còn bản thân thì một miếng cũng chưa từng động vào.

Tiết Lăng Phong lướt mắt qua bàn tay còn bị bọc tầng tầng lớp lớp của hắn, cuối cùng lạnh lùng nói “Há miệng.”

Hai người lại trầm mặc xuống, một người đút, một người ăn, rõ ràng là hành vi thân mật, nhưng giữa họ lại đột nhiên hiện ra áp lực và nặng nề.

“Buổi chiều ngươi làm gì?”

Tiết Lăng Phong lại đút một miếng vào miệng Song Phi, kỳ thực y đã biết được toàn bộ hành tung chiều nay của người này từ phía ảnh vệ, y chỉ là thấy buồn chán, nên tùy tiện hỏi mà thôi.

“Ta tiêu bảy văn tiền mua hai cái bánh nướng, sau đó thấy một quán diễn hí, liền ở đó xem…”

Song Phi đột nhiên nhớ tới, hắn quên trả tiền thừa lại cho chủ nhân rồi.

“Sau đó nữa?”

Nghe ngữ khí tựa hồ không nổi cáu, may là chủ nhân không tính toán với sự sơ sẩy của hắn, cũng không trách hắn tiêu nhiều tiền.

“Sau đó, đợi tới lúc mặt trời lặn, ta liền trở về, thưa chủ nhân.”

Động tác của Tiết Lăng Phong khựng lại, y giương mắt nhìn ảnh vệ của mình, đối phương vẫn mang dáng vẻ khiêm tốn, kính cẩn nghe theo mà rũ mắt xuống, cũng không nhìn y.

“Vậy sao? Xem kịch gì?”

Tiết Lăng Phong lại giấu diếm vết tích mà gắp một miếng thịt ngưu bảng lên, bỏ vào miệng ảnh vệ của y.

Ảnh vệ của y cả nửa buổi cũng không nói chuyện.

Hắn không có cách nào tiếp tục lời nói dối này, bởi vì đời này hắn chưa từng xem kịch, càng không thể bịa ra tên một vở nào. Cho dù hắn có thể tùy tiện nói ra một cái, Tiết Lăng Phong bảo kể lại cũng sẽ vạch trần được lời nói dối của hắn.

Tiết Lăng Phong thấy ảnh vệ của y không lên tiếng, lại đút thêm một miếng thức ăn cho hắn “Lại một lần nữa, chiều hôm nay ngươi làm gì?”

Song Phi vội vã ngẩng đầu lên nhìn Tiết Lăng Phong, vẫn nói rằng “Ta tiêu bảy văn tiền mua hai cái bánh nướng, sau đó thấy một quán diễn hí, liền ở đó xem.”

“Toàn bộ buổi chiều ngươi chỉ xem kịch, đúng không?”

Song Phi trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu.

Tiết Lăng Phong nhìn hắn như vậy, buông bát, một tay đặt ở đầu, nhắm mắt lại, thương thế vẫn bị y mạnh mẽ áp chế, hầu như trong nháy mắt phá tan đi ra, mùi máu tươi liên tục trào lên yết hầu.

Một lát sau, y lần thứ hai mở mắt ra, nhìn ảnh vệ của mình “Ngươi nói lại lần nữa xem, buổi chiều ngươi làm gì?”

Có cái gì đáng phải lừa y? Chỉ bất quá là xem xiếc khỉ mà thôi, có cái gì đáng phải lừa y?!

Việc đã đến nước này, kẻ ngu cũng biết là Tiết Lăng Phong có ý gì đó.

Song Phi cúi đầu, đứng lên khỏi ghế, sau đó quỳ xuống bên chân Tiết Lăng Phong, vẫn là nói rằng “Chủ nhân, ta tiêu bảy văn tiền mua hai cái bánh nướng, sau đó thấy một quán diễn hí, liền ở đó xem. Sau đó, đợi tới lúc mặt trời xuống núi, ta liền trở về.”

Hắn không muốn nói, hắn thấy một con khỉ con, rất giống Thất Thất, hắn cứ nhìn mãi nó biểu diễn các  loại động tác, một cách tinh quái, thật giống như Thất Thất sống lại, còn bọn họ lại lần nữa trở về với quá khứ.

Xem ra, ảnh vệ của y, lần này muốn đối kháng với y tới cùng.

Cả nửa buổi Tiết Lăng Phong không hề nhúc nhích, bỗng nhiên cười nhạt vài tiếng, xoay người, đưa lưng về phía Song Phi búng tay một cái.

Năm hắc y ảnh vệ lập tức từ ngoài cửa sổ nhảy vào, quỳ gối bên chân Tiết Lăng Phong.

Tiết Lăng Phong lạnh lùng nói “Vừa rồi là ai báo cáo hành tung của hắn với ta?”

“Là ta, thưa chủ nhân.” Một ảnh vệ trong đó tiến về phía trước, cúi đầu càng thấp.

Tiết Lăng Phong đưa tay rút ra bội kiếm trên lưng ảnh vệ đó, chỉ thẳng vào cổ hắn “Là ngươi? Ngươi vậy mà lại dám gạt ta, nói dối về hành tung của hắn? Ngươi có biết là gạt ta thì phải chết hay không hả?!”

Đời này, y hận chính là bị lừa, hận nhất người nói rất hay là sẽ trở về, nhưng không quay trở lại bên y.

Song Phi mở lớn hai mắt, hắn chỉ cho rằng Tiết Lăng Phong sẽ nghiêm phạt hắn nói dối, hoặc là giết hắn, nhưng thật không ngờ chủ nhân lại như vậy.

“Chủ nhân, thuộc hạ không nối dối.”

“Không, ngươi có nói dối.”



“Dạ.”

Chủ nhân nói gì, thì là như thế.

Ảnh vệ đã bị mũi kiếm đâm vào giữa cổ, động cũng không động một chút. Chủ nhân muốn hắn chết, thì hắn phải chết. Bọn họ chỉ là một thứ công cụ mà thôi.

“Chủ nhân, xin lỗi, là ta nói dối, xin hãy nghiêm phạt ta.”

Song Phi thấy thế, vội vàng quỳ lê đi mấy bước, tới bên người Tiết Lăng Phong, cuộc đời này hắn có thể chết vì người khác, nhưng không muốn thấy có người vì hắn mà chết.

Bởi vì ảnh vệ không thể tự ý chạm vào chủ nhân, vậy nên hắn không thể ngăn trở cánh tay cầm kiếm của Tiết Lăng Phong, chỉ có thể liên tục dập đầu nhận sai.

Có một số lời, có một số việc, thực sự không muốn nói. Bởi vì nói ra miệng, tình cảm bị khắc chế sẽ không còn kiềm nén được nữa.

Chuyện cũ trong quá khứ, bất luận lúc nào nhớ tới cũng đều muốn rơi lệ, đều muốn hỏi một câu: ‘Vì sao?’

“Buổi, buổi chiều ta xem xiếc khỉ. Khi ta còn bé từng nuôi một con khỉ, sau đó… sau đó đã chết… chủ nhân, xin lỗi, xin chủ nhân nghiêm phạt.”

Vì sao ngươi không yêu ta nữa?

Thế gian này chuyện thống khổ nhất, là ta không xứng để tiếp tục yêu ngươi, mà chuyện tàn khốc nhất, là ta đã không còn trong trí nhớ của ngươi.

Tiết Lăng Phong vẫn đứng không nhúc nhích, máu dũng mãnh tiến ra, bắt đầu là từng giọt một, sau đó thành dòng, theo cằm của hắn, nhiễm lên y phục.

Đây là kết quả của việc làm cho kinh mạch nghịch hành, miễn cưỡng đánh một trận.

Cái gọi là ma công, chính là chiêu thuật có thể ở rất nhiều thời khắc mấu chốt, làm đối thủ trọng thương, đồng thời lại tổn hại sâu sắc tới bản thân.

Song Phi quỳ gối phía sau y, đương nhiên là không nhìn thấy những điều này, vẫn không ngừng dập đầu nhận sai.

Mãi một lúc lâu sau, Tiết Lăng Phong mới thấp giọng nói rằng: “Còn dám gạt ta nữa không?”

“Thuộc hạ không dám.”

Lời này, là Song Phi và ảnh vệ kia đồng thời nói ra.

Tiết Lăng Phong ném thanh kiếm trong tay, đi ra khỏi phòng không quay đầu lại. Đám ảnh vệ sau khi chủ nhân rời khỏi, cũng cấp tốc biến mất vào trong bóng tối.

Song Phi vẫn quỳ trên mặt đất, trong đầu rối tinh rối mù. Chủ nhân của hắn chỉ vài ba câu liền moi ra được chuyện hắn đã chuẩn bị chết để kháng cự lại, Tiết Lăng Phong luôn có thể nắm được cách uy hiếp đối phương nhanh nhất, sau đó dễ dàng hạ gục họ. Nhưng hắn thực sự không muốn nói, không muốn đối diện với gương mặt lạnh lùng đó, nói về những năm tháng đã cùng nhau trải qua.

Tiết Lăng Phong về tới phòng liền ngã xuống giường.

Đêm nay là một đêm thống khổ gian nan nhất. Ngoại trừ cố chống đỡ, không có bất cứ biện pháp gì có thể giúp y.

Y yên lặng chịu đựng, rất nhanh toàn thân liền đổ đầy mồ hôi. Sau khi kinh mạch nghịch hành, đau đớn bắt đầu phát tác, thật giống như bị lực mạnh trói lại, rồi bị người khác đập nát từng tấc xương một.

Còn chuyện ảnh vệ của y lừa y, khiến y phẫn nộ triệt để như vậy, thực sự là khiến thương thế của y tuyết thượng giá sương. (đã rét vì tuyết lại còn thêm sương giá)

Có lẽ, điều càng khiến y không cách nào chịu được, là sự thất vọng vì bị dối lừa.

Bình luận





Chi tiết truyện