Hai anh trai nói đã chuẩn bị xong vé máy bay cho cô, trước khi xuống lầu, nhận được điện thoại của anh cả Chấn Thanh gọi tới nói sẽ ở sân bay đợi cô.
Trong lúc ăn sáng, Chung Tĩnh Ngôn giống như đang đuổi theo máy bay, nhét tất cả thức ăn vào trong miệng, còn không quên giám sát Quý Thiếu Kiệt: "Quý. . . . . . Thiếu Kiệt, ăn nhanh một chút á. . . . . ."
Ở trước mặt người lớn ông nội, bà nội, ba mẹ, hai chữ chú(thúc thúc) cô thật sự không kêu ra khỏi miệng, sợ rằng kiểu xưng hô này về sau cũng chỉ có thể là cách gọi tình thú giữa vợ chồng mà thôi.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi anh là “Thiếu Kiệt”.
Quý Thiếu Kiệt ngẩn người, chống lại cặp mắt đen ngượng ngùng, không khỏi nhếch môi cười, trong lòng trong nháy mắt dâng lên tê dại ngọt ngào.
"Không cần gấp gáp, Ngôn Ngôn, con cứ từ từ ăn. Chúng ta sẽ ngồi máy bay tư nhân thương vụ của ông ngoại qua đó." Mẹ Quý ngồi bên cạnh, tự mình múc cháo gà nấm hương mát lạnh, đặt bên tay Chung Tĩnh Ngôn.
Cắt? Máy bay tư nhân? Chung Tĩnh Ngôn thiếu chút nữa bị sặc sữa tươi.
Cô vẫn biết ông ngoại Quý có tiền, nhưng mà không ngờ lại có tiền đến mức này. . . . . .
Nhưng ba và các anh đã ở sân bay đợi cô rồi. Vừa nghĩ tới các anh, lòng của cô không nhịn được lại bắt đầu khẽ đau nhói.
Dù sao đi nữa cô vẫn còn thiếu các anh một lời giải thích.
Nghĩ như vậy, cô kiên trì ngồi máy bay vận chuyển khách ở sân bay.
Quý Thiếu Kiệt cũng không ngăn cản, ngược lại giúp đỡ thuyết phục người lớn. Có một số việc, ngăn cản sẽ hoàn toàn ngược lại, anh dĩ nhiên rất am hiểu đạo lý này.
Bảy, tám người, ba chiếc xe, trùng trùng điệp điệp chạy tới sân bay.
Chung Tĩnh Ngôn bị may bay tư nhân hù doạ nên cố tình để ý đến biển số xe của bọn họ một chút, nhưng chẳng qua cũng chỉ là những dãy số bình thường.
Khi thân phận và của cải đã không cần dùng những vật ngoài thân như biển số xe để khoe khoang nữa, thì đó mới là người thật sự giàu có.
Trên xe, bà nội Quý lôi kéo tay trái Chung Tĩnh Ngôn, vừa oán trách lại vừa đắc ý, " Tên tiểu tử thối Thiếu Kiệt đó, nói kết hôn liền kết hôn, cứ như vậy lãnh giấy chứng nhận, đơn giản lại lỗ mãng, giống y với ông nội nó năm đó, lôi kéo tay của bà đứng trước đảng, không nhận cũng không được. . . . . ."
Mẹ Quý lôi kéo tay phải Chung Tĩnh Ngôn, hưng phấn nhiều hơn an ủi, "Ngôn Ngôn, đừng khó chịu, chờ con tốt nghiệp, chúng ta sẽ tổ chức cho con một hôn lễ xinh đẹp, đã nhiều qua chúng ta không làm chuyện gì lớn rồi, gần nhất chính là bữa tiệc rượu mừng Thiếu Kiệt tròn mười tuổi. . . . . ."
Đối với Chung Tĩnh Ngôn mà nói, thật ra thì cô không cảm thấy khó chịu. Nói cho cùng, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt cho việc kết hôn lập gia đình, âm thầm như vậy, coi như quyển sổ màu đỏ đó không tồn tại, cùng thành thản trôi qua từng ngày như trước kia, đó mới là điều cô mong muốn nhất.
Trong đại sảnh sân bay, cha con nhà họ Chung đã chờ đợi thời gian dài.
Hai nhà gặp nhau, dĩ nhiên phải hàn huyên một chặp, Chung Bang Lập và ba Quý vốn là chỗ quen biết cũ, vả lại ở trong một cái vòng lẫn quẫn trong thủ đô, giao thiệp với nhau trên công việc rất nhiều, ba Quý đã sớm chủ động nghênh đón, thân thiết nắm chặt tay Chung Bang Lập, "Nên gọi một tiếng sui gia rồi! Thiếu Kiệt thật là một đứa không hiểu chuyện, hai đứa nhỏ làm chuyện như vậy gia đình chúng tôi cũng không hay biết gì. . . . ."
Trong giọng nói, khó tránh khỏi đắc ý.
Chuyện rối rắm giữa mấy đứa nhỏ hai nhà, trong lòng hai người dĩ nhiên biết rõ ràng. Chỉ là, việc đã đến nước này, ai còn có thể nói gì? Ngầm hiểu lẫn nhau mà thôi.
Trong khi Chấn Văn Chấn Thanh và Quý Thiếu Kiệt gặp nhau, lại khác biệt, gần như là đang gặp lại kẻ thù, gặp mặt đỏ mắt.
Chung Tĩnh Ngôn mặc một bộ quần áo gọn gàng màu trắng, boot cao bồi bảy phần xứng với quần, lộ ra thanh mị trời sinh, đứng giữa các anh và Quý Thiếu Kiệt.
Chỉ trong một đêm, dường như hai anh trai của cô lại gầy đi rất nhiều, xương gò má hãm sâu.
"Lạc Lạc, em qua đây!" Các anh vẫn gọi cô như thường ngày.
Nhìn mặt mũi bọn họ, lòng áy này của Chung Tĩnh Ngôn bắt đầu trỗi dậy, bốn năm trước, bốn năm sau, thậm chí bốn ngày trước, bốn ngày sau, giữa bọn họ đã khác nhau từ đó.
Cô ngoan ngoãn đi qua phía bọn họ.
Quý Thiếu Kiệt âm thầm hừ lạnh, ôm cánh tay, lấy tư thế người thắng tự động đi tới cây cột xa xa để đứng, để lại không gian cho bọn họ ở chung.
"Lạc Lạc, đến nước Anh rồi phải chăm sóc mình thật tốt, mấy ngày nữa bọn anh sẽ qua bên đó gặp em. . . . . ." Chấn Thanh cong người xuống thành vòng cung, cùng tầm mắt với cô, vuốt vuốt sợi tóc của cô, sủng ái, thân mật giống như quá khứ.
"Buổi tối em hay thích đá chăn, khi ngủ phải mặc nhiều quần áo một chút, coi chừng bị lạnh. . . . . ." Chấn Văn cũng khom người, giúp cô kéo thẳng lại vạt áo lông.
Lời dặn dò này đã tới trễ bốn năm.
Vậy mà, giờ phút này trong lòng Chung Tĩnh Ngôn chỉ cảm thấy mắc nợ, vừa chua vừa chát ấm áp ở đáy lòng chậm rãi chảy xuôi.
"Anh cả, anh hai, em sẽ sống rất tốt, các anh cũng nhất định phải sống cho tốt." Cô nhìn hai anh, cố gắng nháy mắt để nước mắt không chảy ra ngoài, đặt hạnh phúc ở tầng cao nhất.
Chấn Thanh và Chấn Văn chống tay trên đầu gối nhìn cô, trong đáy sóng tình chuyển động, nhưng vẫn không lên tiếng. Không có em, bọn anh phải sống như thế nào mới tốt?
"Không có em, các anh nhất định sẽ càng thêm hạnh phúc!" Dường như nghe ra được lời bọn họ muốn nói, Chung Tĩnh Ngôn hơi nghiêng đầu, cong môi, ngang ngược mà mệnh lệnh: "Chỉ cần các anh đi về phía trước, không được đứng yên tại chỗ. . . . . ."
"Lạc Lạc!" Bên cạnh đột nhiên chen vào một giọng nữ quen thuộc.
Một thân áo khoác ngoài tới đầu gối màu đỏ chói mắt, lại là Phương Thanh Ngọc.
"Chị cố ý chạy tới tuyển em đó." Phương Thanh Ngọc đưa một hộp quà nhung đã được gói lại về phía Chung Tĩnh Ngôn, cười đến đoan trang ngọt ngào, không hổ là người dẫn chương trình nổi danh.
Chung Tĩnh Ngôn do dự một chút, vẫn đưa tay ra nhận lấy, nhưng một giây kế tiếp lại có một cái tay vươn ra, trực tiếp đánh đổ hộp quà ra mặt đất.
"Hôm nay phóng viên Phương rảnh rỗi nhỉ? Không cần chạy tới báo tin với truyền thông sao?" Chung Chấn Văn cười lạnh.
Nụ cười của Phương Thanh Ngọc cứng lại trên mặt, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Cô ta cho rằng chuyện này thần không biết, quỷ không hay, sẽ không có người nào biết.
Chung Tĩnh Ngôn cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ lại là cô ta! Những tờ báo đó, cô chỉ liếc mắt nhìn liền để xuống, phí mắt đau lòng, cô cũng không thích mình tìm khó chịu cho mình.
Cô có thể không quan tâm người ta nhìn cô như thế nào, nhưng cuộc sống của anh cả và anh hai là dưới tầm mắt công chúng, làm như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ.
"Tại sao làm như vậy? Nếu như cô thật lòng thích anh cả, phá hủy anh ấy sẽ có ích lợi gì với cô?"
Trong đại sảnh sân bay người đến người đi, tiếng tranh cãi ồn ào náo nhiệt, giọng nữ dịu dàng trong loa phát thanh không ngừng thông báo tin tức từng chuyến bay trong tối nay.
Toàn thân Phương Thanh Ngọc khẽ phát run, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, đột nhiên bị người ta vạch trần như vậy, tựa như khuôn mặt chưa hoá trang không hề phòng bị bị sáng truy đuổi trên võ đài. Huống chi là ở trước mặt người mình thích nhất.
Cô ta xấu hỏi nói bừa, "Tại sao một mình cô lại chiếm hết hai anh em bọn họ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn các người tiếp tục phạm sai lầm, thì tôi sẽ có lợi sao? Đối với Chấn Thanh thì có chỗ tốt sao? Bị lộ d/đ'l/q'd ra ngoài ánh sáng là do cô tự tìm! Nếu tôi không nói cũng sẽ có người khác nói, chỉ là sớm muộn mà thôi." Cô ta mất đi phong độ nuôi dạy thường ngày, gần như hét những lời này ra khỏi miệng.
"Đúng vậy! Chỉ là sớm muộn mà thôi, nhưng tại sao cô lại không kịp đợi như vậy? Trong một chữ yêu như cá uống nước, lạnh ấm tự biết. Đúng hay sai, đó là chuyện của chúng tôi, không cần làm phiền người khác quan tâm? Vì sao phải do người khác phán đoán đúng sai?"
Những lời này, cũng coi là tổng kết tình cảm những năm qua của anh em bọn họ. Chung Tĩnh Ngôn nhìn Phương Thanh Ngọc một thân trang phục đỏ chót, gương mặt trang điểm tinh xảo, chỉ cảm thấy bên ngoài cô ta tươi đẹp nhưng nội tâm thê lương, trong lòng lại xông lên thương hại.
Bởi vì cô có được nhiều hơn cô ta, cho nên thương hại.
Bởi vì cô hạnh phúc, cho nên thương hại người không hạnh phúc.
Thế nhưng thương hại như vậy, đối với Phương Thanh Ngọc mà nói, lại càng khó chịu hơn khi bị vạch trần trước mặt mọi người.
Giờ phút này, oán độc chôn sâu trong nội tâm không nhịn được phun trào ra, "Chung Tĩnh Ngôn, thật thoải mái như vậy sao? Nằm ở giữa hai anh trai, mùi vị thật thoải mái như vậy sao? Mới trở về mấy ngày mà đã không thể chờ đợi? Nhất định là thành thói quen từ nhỏ rồi chứ gì? Hay cho câu như cá uống nước, lạnh ấm tự biết, giống người như tôi vậy, làm sao có thể biết cùng ngủ với hai người đàn ông. . . . . ."
"Bốp!" Cô ta còn chưa dứt lời, trước mắt thoáng qua một bóng đen, trên mặtnđã bị một cái tát.
Quý Thiếu Kiệt khăn tay ra, lau lau bàn tay đã vung ra, tuy động tác không nhanh không chậm, nhưng lại mang theo áp bức cực mạnh, giọng nói lạnh lùng, "Cô gái, xin cô hãy chú ý dùng từ! Bây giờ d/đ/l'q/d Chung Tĩnh Ngôn đã là bà Quý, tôi không có phép bất kỳ kẻ nào dùng lời nói vũ nhục cô ấy. Người quen biết tôi, cũng biết tôi không có bao nhiêu cái gọi là đạo đức, lúc tức giận thì chuyện gì cũng có thể làm ra được, cho dù cô là phụ nữ cũng vậy!"
Cái này cao gầy nam nhân, tùy ý đứng ở nơi đó, lại tản mát ra cực kỳ lạnh lùng hơi thở, hai mắt thâm thúy khó dò, làm người ta phát rét.
Phương Thanh Ngọc ở trong giới truyền thông, sao có thể không biết đại danh Quý Thiếu Kiệt của anh, cho dù ông cụ nhà cô ta rất có tiếng nói, nhưng gặp phải ông chủ lớn này, bị tát một phát cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ngay lập tức bụm mặt ngây ngốc đứng đó, lên tiếng không được.
Gần đây Chung Tĩnh Ngôn được Quý Thiếu Kiệt cưng chiều đến quá mức, cũng thiếu chút nữa đã quên mất dáng vẻ tức giận của người đàn ông này, giờ phút này, nhìn anh đột nhiên ra tay vì cô, mới tỉnh ngộ, thì ra dịu dàng chỉ đối với một mình cô mà thôi. Đối với người khác, người đàn ông này vẫn cay nghiệt như vậy.
Lần này trở về nước, dường như cô đã vung bàn tay lên kết thúc mọi chuyện, bỗng chốc nhiều chuyện tới cùng một lúc, nhưng mà cũng chỉ có cái tát ngày hôm nay, là vung ra vì bảo vệ cô vô điều kiện.
Giờ phút này, ở trong mắt cô chú già thật sự rất đẹp trai!
Không cam lòng, đố kỵ, giống như con rắn độc, một khi đã nhập vào sâu trong lòng liền gạt không đi. Mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng Phương Thanh Ngọc vẫn dẫu môi nói, "Cô ta . . . . . Là vợ của anh? Hơn ba giờ đêm ngày hôm trước, tôi gọi điện thoại qua, cô ta vẫn ở cùng một chỗ với Chấn Thanh, Quý đổng, anh xác định trên đầu anh không đội một cái nón màu xanh lá cây?"
"Chỉ là điện thoại mà thôi, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, cũng không cần bịa chuyện lung tung!" Quý Thiếu Kiệt vung tay lên ném khăn tay qua đầu, vững vàng rơi vào thùng rác xa xa, từ trên cao nhìn xuống Phương Thanh Ngọc, nghiêm nghị nói, "Vợ tôi chỉ là mượn d/đ'l/q'd điện thoại di động của Chung Chấn Thanh thuận tiện trò chuyện với tôi mà thôi, đúng lúc đó cô gọi điện qua! Cô gái, tôi chưa bao giờ giải thích bất cứ chuyện gì với người khác, hi vọng đây là một lần cuối cùng! Về sau, tự giải quyết cho tốt, nếu có người còn dám tổn thương đến vợ tôi nữa, tốt nhất nên hiểu rõ hậu quả."
Nói xong, anh đoạt lấy bả vai Chung Tĩnh Ngôn, mặt mày đổi hết sang cưng chiều, "Bảo bối, đã đến giờ rồi." Ngụ ý, thời gian tự do hóng gió đã kết thúc.
Chung Tĩnh Ngôn ngửa mặt nhìn anh, giận dỗi cong môi, trong mắt đều có phong tình lưu chuyển.
Vẻ mặt các anh đồng thời buồn bã —— nét mặt đáng yêu như vậy, chỉ là ngày hôm qua vẫn còn thuộc về bọn họ.
Chung Tĩnh Ngôn quay đầu lại, "Anh, các anh, vĩnh viễn là anh trai tốt của em. . . . . ."
Chấn Thanh và Chấn Văn đứng thẳng bất động, hồi lâu sau mới khổ sở nói, "Lạc Lạc, nếu như em muốn bọn anh lui trở về vị trí anh trai, bọn anh. . . . . . Đồng ý với em, em biết, chỉ cần là em muốn, bọn anh nhất định sẽ thỏa mãn, nếu như có một ngày, em hối hận, em muốn trở lại vào lúc năm tuổi vẫn cùng bên cạnh bọn anh, em hãy nhớ kỹ, bọn anh vẫn luôn chờ đợi em. Hiện tại, bọn anh chỉ hy vọng em vui vẻ hạnh phúc —— nếu như em cảm thấy ở lại bên cạnh Quý Thiếu Kiệt là hạnh phúc."
Lời nói này, là nói cho Chung Tĩnh Ngôn nghe, cũng là nói cho Quý Thiếu Kiệt nghe.
Giờ khắc này, ánh mắt của ba người đàn ông chạm nhau trên không trung
—— bọn họ, sẽ không buông tha! Không buông tha, là quyền lợi của bọn họ.
—— người phụ nữ của anh, sẽ không để cho người khác mơ ước! Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, lần đầu tiên Chung Tĩnh Ngôn bị hai anh em họ cướp đi, lần này, anh muốn đòi lại cả lần trước!
Chung Tĩnh Ngôn lại đỏ mắt lên, anh trai như vậy lại khiến cho cô bất đắc dĩ, khiến cô tự trách, bọn họ vĩnh viễn là nỗi đau trong tim cô.
Ngày đó, một mình Chung Tĩnh Ngôn lên máy bay trở về Anh.
Vốn dĩ người lớn nhà họ Quý chuẩn bị cùng nhau đưa Chung Tĩnh Ngôn qua đó, thuận tiện thăm bà ngoại Quý, nhưng chú Cương trở lại nói khoang hạng nhất đã được người ta bao trọn, do Chung Tĩnh Ngôn đặt vé trước khi bao trọn gói nên mới không bị ảnh hưởng.
Thời gian bay qua cần hơn hai bốn tiếng đồng hồ, trên đường còn phải chuyển máy bay, dưới sự khuyên răng của Chung Tĩnh Ngôn và Quý Thiếu Kiệt, mấy người lớn mới quyết định cuối cùng sẽ ngồi máy bay tư nhân qua đó.
Quý Thiếu Kiệt cũng ở lại trong nước, một là, hiện giờ là thời điểm mấu chốt để hạng mục đó phát triển, hai là trong lòng anh và anh em nhà họ Chung cũng rất rõ ràng, Chung Tĩnh Ngôn đi rồi, chiến sự giữa bọn họ giờ mới bắt đầu.
Trước khi tiến vào cổng an ninh, Chung Tĩnh Ngôn phất tay nói tạm biệt với người thân, khi ánh mắt tìm kiếm đến anh trai, bước chân rời đi hơi chậm lại, bóng lưng của bọn họ ngược sáng với mình, rõ ràng là hai người đàn ông tuấn lãng nhất, ưu tú nhất trên đời, nhưng trong khoảnh khắc đó, lại ngưng tụ thành một tư thế bi thương.
Cô đang hạnh phúc tươi cười ngọt ngào, mà thế đứng các anh cũng đang đau lòng, khoan mũi đau xót, vội vàng chạy trở lại ôm bọn họ thật chặt, không để ý đến ánh mắt khác thường xung quanh.
"Anh, các anh, nhất định phải hạnh phúc." Cô lẩm bẩm.
Trong lòng bàn tay của Chung Chấn Thanh, còn lưu lại một vật cứng rắn lạnh như băng.
Đó chính là chiếc nhẫn của bọn họ.
Quý Thiếu Kiệt đi vào lối đi đặc biệt, lao thẳng đến đưa Chung Tĩnh Ngôn vào cabin.
"Bên kia đã có sắp xếp quản gia ra đón, sau khi xuống máy bay không được chạy lung tung, nhớ trước tiên phải gọi điện thoại cho anh. . . . . ."
"Trên máy bay không được chủ động nói chuyện với đàn ông, lại càng không cần phải để ý đàn ông chủ động bắt chuyện. . . . . ."
"Muốn ngủ đừng quên bảo tiếp viên hàng không lấy túi ngủ cho em. . . . . ."
Cho đến Chung Tĩnh Ngôn nhón mũi chân lên, che môi anh lại, mới bằng lòng kết thúc dặn dò.
"Anh có cảm giác đưa tiễn con gái, làm thế nào đây?" Anh không ngừng chạm khẽ lên đôi môi trái tim vẫn luôn nhớ nhung.
"Ba, ba tháng sau con gái sẽ trở lại. . . . . ." Chung Tĩnh Ngôn bị anh hôn đến bờ môi sưng đỏ, nằm ở trước ngực anh, ôm chặt thắt lưng gầy mà mạnh mẽ của anh.
Ba và con gái, cách gọi hài hước này cấm đoán cỡ nào, lại làm hai người đồng thời rung động trong lòng.
Khoang hạng nhất quả thật đã được người ta bao trọn rồi, nhưng người vẫn chưa tới, trống rỗng.
Quý Thiếu Kiệt không nhịn được ôm chặt thêm một chút nữa, thưởng thức mỗi một tấc có lồi có lõm mềm mại và hương thơm của cô.
Ôm quá chặt, cô uốn qua uốn lại, uốn đến người nào đó phải tức giận lên, từ dưới vạt cáo của cô trực tiếp đưa tay vào, nắm hai luồng đầy đặn mềm mại trước ngực cô, không ngừng vân vê, hơi thở không yên, "Ngôn Ngôn. . . . . . Trong khoảng thời gian này phải chú ý ăn uống và giấc ngủ, mỗi ngày nghỉ ngơi sớm một chút, không nên thức đêm, cũng không được chạy loạn khắp nơi với Sa Lệ. . . . . ."
"Vì. . . . . . Vì sao?" Áo ngực của cô lúc nào cũng chỉ mặc một lớp mỏng, bị anh không ngừng sờ soạn cách một lớp vải mỏng, đỉnh hạt châu đã sớm cứng rắn đứng lên, hai gò má không khỏi đỏ bừng, giọng nói khẽ run, "Từ trước đến giờ anh vẫn không quản em như vậy."
Quý Thiếu Kiệt nặng nề cười, dùng môi mơn trớn cái trán trơn bóng của cô, hạ thấp giọng: "Bây giờ không giống trước kia, bây giờ em là vợ anh. . . . . . Ah, ở đâu ra cục đá nhỏ đâm vào tay vậy. . . . . ."
Hai người vừa mới tân hôn, lại phải tách ra, dĩ nhiên là triền miên không ngừng.
Mãi đến khi tiếp viên hàng không đến thúc giục, Quý Thiếu Kiệt mới lưu luyến không rời rời đi.
Máy bay vững vàng cách mặt đất, khoé miệng Chung Tĩnh Ngôn vẫn tươi cười, không ngừng nhớ lại những chuyện ngọt ngào.
Cô nhấn chuông muốn gọi ly cà phê nóng đến uống, mới phát hiện, trong khoang hạng vẫn trống rỗng như cũ, ngoại trừ cô ra thì không có ai bên cạnh, giống như máy bay riêng vậy.
Mẹ nó, là ai bao cả khoang hạng nhất mà không thấy bóng dáng người nào?
Đang bưng cà phê nóng lên uống, ngắm nhìn mây trắng ngoài cửa sổ đến mất hồn, đột nhiên có một giọng nam vang lên, "Xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây được không?"
Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn lên, ngây ngẩn cả người, mặt quen quen, thì ra là Lôi Trí Viễn.
"Chú Lôi? Là chú à? Mời chú ngồi."
Lần này cô cũng không bất ngờ, bao trọn cả khoang hạng nhất, chính là phong cách của Lôi Trí Viễn.
Khi ông vừa ngồi xuống, tự có người tới gỡ áo khoác Ka – Ki màu tối chế tác hoàn mỹ trên người ông xuống, ông chỉ mặc một bộ áo sơ mi màu đen, cúi người, tự mình cởi áo khoác trên người Chung Tĩnh Ngôn xuống, sau đó đều giao cho thuộc hạ cầm đi.
"Chú Lôi, chú cũng qua Anh hả?" Đối với bất luận kẻ nào mà nói, Lôi Trí Viễn là một người có thân phận vô cùng thần bí, nhưng ở trong mắt Chung Tĩnh Ngôn, lại có cảm giác thân thiết không giải thích được.
"Đúng vậy, tôi đi thăm con gái của tôi." Ông nhìn chăm chú vào cô, trong ánh mắt chợt hiện cảm xúc không rõ.
"À! Vậy chú có mấy người con?"
"Chỉ có một."
"Với thân phận của chú mà chỉ có một người con gái? Vậy áp lực của con gái chú nhất định rất lớn." Cô cười tinh nghịch, lộ ra hai lúm đồng tiền trên cằm.
Lôi Trí Viễn gần như tham lam nhìn lúm đồng tiền đáng yêu đó, có chút mất hồn."Vậy sao? Vậy về sau tôi nhất định chú ý, không để cho cô ấy áp lực quá lớn."
Chung Tĩnh Ngôn bị ông nhìn ngượng ngùng, vuốt vuốt lỗ mũi, "Vậy chú nhất định rất yêu vợ của chú, không nỡ để cho bà ấy sinh nhiều con."
"Đúng vậy. . . . . . . Tôi rất yêu cô ấy."
Lôi Trí Viễn đột nhiên trầm mặc, hai tay vòng trước ngực, hai mắt híp lại, hình như lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau, lâu đến nỗi Chung Tĩnh Ngôn cũng mệt nhọc, đánh cái ngáp nho nhỏ, kéo bịt mắt xuống, kéo chặt túi ngủ chuẩn bị ngủ, đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói của Lôi Trí Viễn, "Muốn nghe chuyện cũ của vợ và con gái tôi không?"
Két? Chung Tĩnh Ngôn hé mở bịt mắt, tò mò nhìn người đàn ông này.
Bình luận
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1