chương 12/ 78

Editor: Trần Thu Lệ

Dù bận nhưng Quý Thiếu Kiệt vẫn ung dung ngồi xuống, cười híp mắt, thỉnh thoảng khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly, nhìn cô gái bên cạnh ăn vội vã mà vui vẻ, đầu lưỡi màu hồng nhạt thỉnh thoảng lại cuốn liếm khóe môi dưới, thỉnh thoảng múc một muỗng quá lớn, bị lạnh quá chịu không nổi, liền mở miệng ra kêu oa oa.

Ngoài cửa sổ sao hơn hai trăm mét, trời cao rộng rãi, thỉnh thoảng sẽ có đàn chim bay qua, bởi vì không che không chắn, nên ánh mặt trời không kiên nể gì mà xuyên qua cửa sổ chiếu vào người cô gái.

Cô gái mặc bộ quần áo tay ngắn quần ngắn màu hồng nhạt, dưới chân là một đôi tất nhã nhặn và đôi giầy thể thao màu trắng, toàn thân có hơn phân nửa lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn trong suốt, trên tầng 59 tia sáng dồi dào, tỏa ra tia sáng rực rỡ như đồ sứ vậy. Từ góc độ của anh, có thể lqd thấy được cô mặc chiếc áo ngực màu trắng đơn thuần kiểu mà các cô gái trẻ vẫn hay dùng, chỉ độn một lớp vải bông cực mỏng, chỗ ấy cũng đã lồi lên độ cong của một khối no đủ, khiến chỗ ấy trở nên căng chặt, hình dáng xinh đẹp, khiến người ta ngứa tay, hận không thể nắm trong tay vân vê một hồi mới được. Di chuyển xuống dưới chiếc quần ngắn, là hai bắp chân dài như ngọc thạch, tùy ý mở rộng dưới quầy rượu, bừng sáng tất cả góc tối.

Quý Thiếu Kiệt vẫn tự nhận mình là một người vô cùng bắt bẻ, nhưng trên dưới thân toàn thân của cô gái này, không có một chút xíu vết sẹo va chạm nào, tính cả làn da trên đùi, ngay cả lông tơ cũng không có, nhẵn mịn giống như không phải người thật, mà là giống như một quả trứng gà đã được bóc vỏ.

Nếu như được xoa nắn quả trứng này... Bỗng dưng bụng dưới của anh căng thẳng, một loại ngây ngô đến cực điểm, mang tất cả rung động vô cùng xa lạ xông đến, anh trơ mắt nhìn xuống nơi nào đó dưới lớp quần Tây đã ngủ say bỗng nhiên thức tỉnh, có lẽ vẫn bỏ yên đấy.

“Tôi có thể hút thuốc được không?”

Đột nhiên anh cất tiếng hỏi, đổi lại tư thế ngồi, tay cũng lấy gói thuốc ra, rồi lấy hộp diêm đặt trên quầy rượu.

“Không thể!” Cô gái không chút nghĩ ngợi đã trả lời anh.

Quý Thiếu Kiệt sửng sốt, tay dừng lại ở không trung, bật cười, rồi thu tay lại.

“...Tùy ý đi, tôi cũng không quản chú.” Cô lại lên tiếng, cả khuôn mặt đều chôn vào hộp kem cũng không chịu ngẩng đầu lên.

Cơ thể anh thoải mái lùi lại phía sau, nửa tựa lưng vào ghế ngồi, chân dài duỗi thẳng. Nhưng cũng không hút thuốc, chỉ cầm hộp thuốc trong tay mà thưởng thức, từng phát từng phát đụng vào bắp đùi nhẹ nhàng phát ra tiếng “Lạch cạch”.

Tầm mắt của anh dừng lại phía sau gáy trắng mịn của cô gái buộc tóc đuôi ngựa, nơi đó lộ ra một vòng lông tơ nhỏ, khiến cho người khác cảm giác đặc biệt nghe theo, chỉ là nếp nhăn trên mặt anh hơi xao động lên khi cười, anh biết, con mèo nhỏ bé này, gai khắp người đều dựng lên hết đấy.

“Chú, lấy khăn giấy đến đây giúp tôi!”

Thật sự là nữ vương mà!

Quý Thiếu Kiệt sống gần ba mươi năm, vẫn là lần đầu tiên có cô gái dám liên tiếp dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh.

Anh cũng không tức giận, đứng dậy đi lấy hộp khăn giấy đến đây.

“Khăn ướt đấy chú à, khăn này dính lắm!” Nữ vương bắt đầu kêu gào, anh lại nhấc chân quay trở về cầm lấy khăn ướt đến đây mới tính là xong việc.

Lúc này, có lẽ con mèo nhỏ cũng đã ăn no rồi, sức chiến đấu tăng lên gấp đôi, giá trị sức mạnh như bão tố.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, nghiêm túc đến đáng yêu, “Ông chú à, có phải chú đã yêu tôi rồi không?”

Trong cổ họng anh vừa vang lên tiếc “ộc ộc”, suýt chút nữa bị sặc một ngụm rượu, sau đó bật cười, cười không ngừng đến nỗi cô gái cắn răng bắt đầu nổi cáu, mới chậm rãi mở miệng, “Hả? Thế nào, tôi nên yêu cô sao?”

Lạc Lạc mở to hai mắt, mới vừa cố chấp uống rượu cảm giác bắt đầu say, rồi lại ăn lạnh, nóng lạnh kết hợp với nhau, khiến hai má cô đỏ bừng, “Đương nhiên là không nên! Chú nhiều tuổi như vậy, già như vậy ai mà thèm chứ!”

Mới vừa rồi, Quý Thiếu Kiệt vẫn còn mang theo ý cười trên mặt, đột nhiên giống như bị nhỏ giọt mực tàu, từng tầng đêm tối kéo đến, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Cô gái nhỏ không mảy may biết mỗ đàn ông nào đó cũng có trái tim thủy tinh, vẫn nói tiếp, “Xem chừng chú là người có tiền, bộ dạng... Cũng coi như không tệ, tuy thân hình hơi cao một chút, nhưng hẳn là cũng có phụ nữ thích chứ?”

Điều đó là đương nhiên! Anh lạnh mặt ho nhẹ. Coi như có một ngày anh tàn phế, chỉ cần anh vui vẻ thì cũng có một đống phụ nữ nhào lên ấy chứ.

Lạc Lạc không rảnh nhìn sắc mặt lúc sáng lúc tối của anh, nói thẳng, “Nếu chú đã không coi trọng tôi, cũng không phải là không có ai thích, vậy thì chú cũng đừng nên quan tâm đến chuyện của tôi và các anh của tôi.

Giống như chú hút thuốc vậy, hút thuốc không phải chuyện tốt, nhưng mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu, đều là chuyện của bản thân chú, chỉ cần chú không ý kiến người khác thì người bên cạnh cũng sẽ không quan tâm đến chú. Cũng giống nhau, tôi và các anh tôi có quan hệ với nhau, thì đó cũng là chuyện của chúng tôi. Không ảnh hưởng gì đến chú Quý đây, sau này, xin chú cách xa chúng tôi một chút, chuyện gửi ảnh chụp gì gì đó, lần này coi như xong, đối với chúng tôi cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng hy vọng sau này chú đừng làm những chuyện ngây thơ buồn chán như vậy nữa!”

Quý Thiếu Kiệt nghe xong, cuối cùng cũng hiểu sơ lược một chút, mục đích mà hôm nay cô bé này đến tìm anh là gì. Thì ra cô và các anh của cô vậy mà lại... Đôi mắt anh biến sắc sâu đến không lường được.

“Nếu như tôi nói, tôi hoàn toàn không biết chuyện này thì sao?”

“Đừng giả vờ vô tội, ông chú à! Tối hôm đó, ngoài vườn hoa của bữa tiệc, chỉ có mình chú gặp chúng tôi thôi.” Cô gái ngẩng cao cằm, khinh thường nói.

“Được rồi, coi như tôi nhìn thấy.” Quý Thiếu Kiệt buông tay, “Nhưng thật sự tôi không cần thiết phải làm như vậy. Cô Chung, có tin hay không là tùy cô.”

Anh không hề nói nhiều lời với cô, ra ngoài gọi một cuộc điện thoại rồi tiến vào rất nhanh, “Cô Chung Tĩnh Ngôn, tôi vừa lqd mới nói chuyện với anh trai Chung Chấn Văn của cô, hai mươi phút sau cậu ta sẽ đến đón cô. Hiện tại, cô có thể ở chỗ này của tôi nghỉ ngơi một chút. Tôi vẫn còn công việc phải xử lý, thứ cho tôi không thể tiếp đãi.”

Dường như anh tức giận, vẻ mặt rất tồi tệ, quai hàm căng thật chặt.

Lạc Lạc mới không cần, từ trước mặt anh sải bước vung vẫy tay đi ra ngoài, “Không cần, bản thân tôi sẽ tự đi.”

Quý Thiếu Kiệt cũng không giữ cô lại, chỉ có điều vẫn là phái lái xe đưa tiễn.

Mới vừa ngồi lên xe Quý Thiếu Kiệt sắp xếp thì nhận được điện thoại của Chung Chấn Văn, nghe thấy bên kia liên tục có tiếng người, hình như đang ở trong bệnh viện, cô sốt ruột hỏi: “Anh hai, anh đang ở bệnh viện sao? Vết thương đã đỡ chút nào chưa? Anh cả có ở cùng với anh không?”

“Lạc Lạc, bọn anh không sao, thoa chút thuốc là được rồi. Sao đột nhiên một mình em lại chạy đến phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt vậy?” Giọng nói vẫn như thường ngày, dịu dàng cưng chiều.

“Không có việc gì, em... em không có lớp, rảnh rỗi nhàm chán, đúng lúc đi ngang qua dưới công ty của Quý Thiếu Kiệt, thì muốn xem phòng làm việc của kẻ có tiền có bộ dạng thế nào! Bây giờ lái xe của chú ấy đang đưa em về rồi.” Cô không muốn nhiều lời, sợ anh hai gỡ bỏ tác phong nói dối của Chung Tĩnh Ngôn, vội vàng đổi đề tài, “Anh hai, bây giờ em đi gặp hai người, các anh đang ở bệnh viện nào?”

Lúc này Chấn Văn cũng không quan tâm đến Qúy Thiếu Kiệt nữa, anh nhìn Mã Hoa đang ngồi bên cạnh một chút, vội vàng nói, “...Không cần, Lạc Lạc, bọn anh không sao. Em không cần đến đây! Ngoan, nghe anh lqd hai nói, bây giờ em hãy xuống xe trước đã, tìm một trung tâm mua sắm nào đó vào đi dạo, trăm ngàn lần đừng chạy lung tung, anh sẽ bảo Tiểu Lưu đến đón em. Nhớ kỹ phải cẩn thận khi qua đường nhé.” Tuy lái xe đó là người của Quy Thiếu Kiệt, nhưng suy cho cùng cũng vẫn là người xa lạ.

Lạc Lạc nghe âm thanh tu tu từ đầu bên kia điện thoại, bĩu môi không vui. Đang muốn gọi lại để hỏi kết quả, màn hình điện thoại lại sáng lên, là Trịnh Hiểu Tuyên.

Bình luận





Chi tiết truyện