Editor: Trần Thu Lệ
Không khí rất nóng, có gió mát thổi trên mặt, mang đến hương thơm ngào ngạt của hoa hồng, lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Từ tối ngày hôm đó, Lạc Lạc vào ngôi biệt thự này, lúc nào cũng bị vây trong trạng thái bị cảm mạo, hôm nay là lần đầu tiên được cho phép ra ngoài hít thở không khí.
Nơi này đứng ở lưng chừng núi, các loài cây cối được gieo trồng đan xen dựa vào núi, điêu khắc tô điểm ở giữa, có chút giống trang viên thu nhỏ của nơi nào đó ở nước Anh, chỉ kém ở trên thảm cỏ lại có nhiều hơn mấy con ngựa.
Cái ông chú dã man đó thật sự rất biết hưởng thụ.
Lạc Lạc đang nhét MP3 trong lỗ tai, cầm lấy đồ uống đông lạnh trên bàn, ngậm ống hút uống một hớp. Liền có một đôi giày da màu trắng hưu nhàn đứng ở trước mặt cô.
“Đang xem sách gì vậy?” Giọng điệu mang theo chút lười nhát, rất phù hợp với trang viên này.
Lạc Lạc rủ lông mi, thật ra cô nghe thấy được, nhưng không thấy cô đang đeo MP3 sao? Cô làm bộ dáng vẻ như rất nghiêm túc đọc sách, cầm sữa hút ra âm thanh, vô cùng vang dội.
Một bàn tay trắng nõn đưa qua, lấy tai phone của cô đi, lòng ngón tay cọ sát qua viền tai của cô, khô ráo mà lạnh lẽo.
Mặc dù tay rất nhã nhặn, nhưng người lại cầm thú.
Lạc Lạc vẫn không nâng mắt nhìn anh, hơi chu miệng, nhưng vẫn không tình nguyện đưa sách tới.
Là sách giáo khoa Anh văn trung học.
Quý Thiếu Kiệt liếc một cái, cũng không có dự định trả lại cho cô, ánh mắt dường như trở nên đăm chiêu, “Bốp” một tiếng, thả sách lên chiếc bàn tròn màu trắng.
Theo cặp mắt này nhìn chằm chằm cô thật lâu, Lạc Lạc chỉ cảm thấy tim cũng đập càng lúc càng nhanh, giống như bị nhìn thấu tâm sự vậy, đành phải một ngụm tiếp một ngụm uống sữa, cắn ống hút bẹp ra.
Sau giữa trưa, vườn hoa thật yên tĩnh, một con bướm toàn thân lốm đốm đen ở chỗ không xa nhẹ mấp máy đôi cánh.
Cô mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng của Quý Thiếu Kiệt, bởi vì quá dài nên cô đã thắt phần vạt áo lại, dưới thân cũng mặc một cái quần đùi hưu nhàn màu lam của anh, mặc ở trên người cô lại thành quần lqd lửng, dưới ống quần lộ ra hai bắp chân trắng lóa mắt, độ cong tuyệt đẹp mê người. Dưới chân là một đôi dép lê, mười ngón chân đáng yêu đang sắp hàng chỉnh tề như những hạt bắp, no đủ tươi mới, vừa bấm ra nước.
Những vết xanh xanh tím tím trên đùi bị Quý Thiếu Kiệt in dấu đã biến thành màu vàng nhạt, làn da cô lại trắng, dưới ánh nắng của mặt trời chiếu xuống khiến những dấu vết này càng trở nên ghê người, giống như đang im lặng lên án với Quý Thiếu Kiệt.
Một cô gái mặc quần áo của anh.
Một cô gái có lưu lại dấu vết của anh trên người.
Quý Thiếu Kiệt che giấu thanh sắc, giống như bản thân anh có chỗ chần chờ, rốt cuộc ánh mắt cũng dừng lại trên những hoa văn trước ngực cô gái, bởi vì dáng ngồi của cô gái có chút lười nhát, anh biết rõ ngọt ngào mà vẫn không lộ vẻ, nhưng trên những hình vẽ ấy lại lộ ra hai nhũ tiêm như ẩn như hiện.
Cô nhất định không có mặc đồ lót.
Nhận thức này khiến nơi nào đó của Quý Thiếu Kiệt bắt đầu thức tỉnh, dục vọng trở nên đau đớn.
Hàng lông mi rậm rạp rủ xuống, chỉ lo chột dạ cắn ống hút đến nỗi đầy dấu răng, giống như làm như vậy mới có thể chống cự lại tầm mắt mang đầy lửa nóng trên đỉnh đầu.
Cô thật sự không có mặc đồ lót, khi mặc bộ quần áo này vào, không biết đã bị người làm mang đi đâu rồi. Hiện tại mặc cái áo T-shirt này trên người, cũng bởi vì trước ngực có in dấu hoa văn, thật sự không nhìn ra cái gì nên cô liền mặc.
Lại không biết “Nụ sen mới hé lộ đỉnh nhọn” như ẩn như hiện này, hai nhũ tiêm be bé khiến người ta yêu thương, mới là chỗ hấp dẫn người ta nhất.
Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, trong lúc nhất thời cả hai người đều không ai mở miệng, chỉ có những cơn gió nóng sau giữa trưa nghịch ngợm thổi qua bọn họ.
Rốt cuộc, Quý Thiếu Kiệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, giọng nói u ám, “Lại đây!”
Lạc Lạc nâng mắt nhanh chóng chuyển động một vòng quanh đầu gối của Quý Thiếu Kiệt, âm thanh rầu rĩ, “Tôi không muốn!”
“Lại đây!” Vẫn là hai chữ này, trong giọng nói lại vô hình tăng thêm tính áp bách.
“Tôi không muốn!” Lạc Lạc cắn ống hút, do dự vài giây, vẫn là kiên trì.
Không khí dường như ngưng trệ, toàn thân đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, bên ngoài Lạc Lạc làm như không có việc gì, nhưng thật ra trong lòng giống như có con thỏ đang thăm dò, ầm ầm nhảy lên rất nhanh.
Cô có chút sợ anh.
Trong lòng vẫn không thừa nhận nhưng hành động lại không nghe theo sự chỉ huy của cô.
Rốt cuộc cô vẫn là không tình nguyện đứng lên, bước tới ngồi trên đùi Quý Thiếu Kiệt.
Quý Thiếu Kiệt hài lòng, một tay phủ lên chiếc eo nhỏ nhắn của cô, một tay lấy đồ uống của cô lại, nhìn cái ống hút bị người nào đó cắn đến đáng thương, ghét bỏ dùng miệng ngậm phun ra ném, trực tiếp giở nắp ra, đưa lên miệng uống một ngụm.
Lúc này Lạc Lạc lại không rảnh rỗi để ý đến anh, cô đang bận rộn đấu tranh với gốc rễ của anh, mất thăng bằng một cái, đỉnh nhọn đang ở trong khe hở mềm mại của cô.
Phiền chết rồi! Xấu xa! Cũng biết ông chú này không có chỗ nào tốt rồi mà.
Cô phiền não dùng sức mài mài trên gốc rễ của anh, giống như đang giận dỗi, mức độ hoạt động chuyển vị trí rất lớn, cả người ngồi trên một cái chân, bị một cái chân to khỏe chống đỡ, dù sao vẫn tốt hơn bị cái gốc rễ của anh chọc vào.
Hai chân của anh rất dài, đầu gối rất cao, như thế này, cô gái liền giống như một con mèo nhỏ đang học trèo cây vậy, hai chân bị treo lơ lửng, tay nhỏ bé chống đỡ trên mặt bàn, cố gắng giữ vững cân bằng cho cơ thể.
Quý Thiếu Kiệt vừa đau lại vừa vui vẻ, bị cô mài qua mài lại, chỗ đó lại càng bừng bừng phấn chấn.
“Hôm nay đã khỏe hơn nhiều chưa?” Bây giờ ấn tượng của cô nhóc đối với anh không được tốt, anh không hù dọa cô, chỉ có thể nói chuyện, phân tán lực chú ý.
“Uhm!” Lạc Lạc hoàn toàn không muốn để ý đến anh, nhếch môi mơ hồ lên tiếng. Trong lòng chỉ cảm thấy hô hấp nóng rực mà người đàn ông này thổi lên cổ, thật phiền! Hơi thở nam tính như có như không tập kích lên, thật phiền! Dáng vẻ ngồi trên đùi anh như vậy, thật phiền!
“Thật sự khỏe rồi!” Câu hỏi lúc này, nhưng là có điều ngụ ý.
Từ lúc bác sĩ Vương nói cô cần tĩnh dưỡng, nên mấy ngày nay anh vẫn không dám chạm vào cô. Cô nhóc này, quá yếu ớt, nếu làm hỏng mất, anh không có lời.
Mấy ngày nay anh thật sự nhịn không được cảm giác khát khô cổ, chỉ có thể sờ, rất thiếu thốn, người dưới thân lại không nặng không nhẹ, ngày hôm sau vừa nhìn thấy lại bắt đầu huyên náo, thân hình mềm mại bị anh làm cho, anh nhìn cũng không đành lòng, nên không dám nằm chung một giường, mấy ngày nay đều sang phòng khách ngủ.
Lạc Lạc nghe anh chỉ hỏi đi hỏi lại một câu, liền tức giận, có người giúp việc bưng đồ uống lại. Lạc Lạc vừa thấy đồ uống của mình bị người này uống mất, lại càng tức giận, quay đầu hung hăng trừng anh, thở phì phì cầm lấy ly đồ uống mới đưa tới, lại hung hăng từng phát từng phát cắn ống hút này.
Quý Thiếu Kiệt nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô nhóc, bị hai con mắt to như nai con quay đầu trừng mình, trái tim không khỏi bị ngứa ngáy, ngón tay thon dài giống như chân, tự động vén vạt áo T-shirt chui vào trong.
“A!” Cô gái không ngờ bị anh nhéo hai luồng no đủ, bị sợ đến mức phun ngụm nước ô mai ra ngoài, không ngừng ho khan, bàn tay nhỏ bé vội vàng cách một lớp áo đè cái tay tà ác kia lại.
Khóe miệng Quý Thiếu Kiệt hàm chứa ý cười, một tay vuốt nhẹ phần lưng của cô gái, lấy khăn giấy lau cho cô, một tay kia đâu nào chịu lấy ra, chỉ cúi thân mình xuống, ở bên tai cô thổi một hơi, “Thế nào? Kích động như vậy sao?”
“Chú!” Lạc Lạc càng tức giận, thân mình nhỏ bé ngồi trên đùi anh không ngừng vặn vẹo như kẹo kéo, “Chú đi ra ngoài! Mau đi ra!”
“Tôi vẫn chưa tiến vào mà, phải đi ra thế nào?” Anh cố ý xuyên tạc ý của cô.
Cô gái buồn bực đến không chịu được, cũng không quan tâm đến động tác của bàn tay to dưới lớp áo T-shirt, cô không thể không ném mạnh cái ly lên bàn, dùng hai tay túm lấy cánh tay của anh.
Cô nhích tới nhích lui, hai luồng no đủ non mềm như thạch hoa quả liền tự do trượt qua trượt lại giữa ngón tay anh, hai nhũ tiêm nhỏ bé bị anh khuấy động một chút, đã sớm nhạy cảm mà đứng thẳng lên, hai khối trong tròn đáng yêu cứng rắn nằm gọn trong tay anh mổ tới mổ lui, giống như miệng chim bồ câu.
Cả trái tim Quý Thiếu Kiệt đều trở nên mềm mại như gió từ từ thổi qua, không để ý đến buồn bực của cô gái một chút nào, để cằm cô đặt trong hỏm vai, nhắm mắt lại hưởng thụ giờ khắc này.
Bị cô ầm ĩ đến phiền phức liền miễn cưỡng nói, “Chung Tĩnh Ngôn, đừng náo loạn, bác Từ đang nhìn đấy.......”
Đúng vậy, bác Từ đang ở bên kia tưới nước, xoay vặn đầu ống nước, miệng ống nước liền phun ra hình cánh quạt.
Lạc Lạc liền không dám di chuyển quá lớn, một số quan niệm của cô đã bị cô nhóc họ Trịnh nào đó hun đúc đến không còn sợ hãi, nhưng trong tiềm thức lúc nào cũng rất quan tâm đến việc đánh giá của người lớn đối với mình, có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã không có ba mẹ, lại cảm thấy tất cả người lớn đều có thể quyết định vận mệnh của mình.
Nếu vậy thì Quý Thiếu Kiệt cũng được tính là người lớn sao?
Nhưng anh ta nào có giống như người lớn chứ?
Anh thế nhưng lại rút tay ra, thừa dịp cô không chú ý, liền đưa tay bao phủ lên bàn tay của cô, cầm tay cô không nặng không nhẹ nhào nặn hai khối tròn tròn đang phập phồng của cô, mà ngược lại như là cô đang sờ bản thân mình vậy, cách một lớp vải, cô rõ ràng cảm giác được hai hạt châu nhỏ đang lồi ra trên đỉnh đầu.
Rốt cuộc cô gái cũng đứng vọt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng không biết là do phơi nắng hay là xấu hổ, "Quý Thiếu Kiệt, chú dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?”
Nói xong câu đó, mới cảm thấy rất tủi thân, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Chú là là gì của tôi?
Tôi thiếu nợ chú sao?
Nếu tôi không đồng ý, dựa vào cái gì để cho chú sờ, cho chú ở trên người tôi khiến tôi không xuống giường được?
“Dựa vào việc tôi tình cờ nhặt được em! Dựa vào việc em trùng hợp ngồi trên xe tôi!”
Quý Thiếu Kiệt nhàn nhã tựa vào trên ghế, hai mí mắt rất sâu nhíu lại dưới ánh mặt trời, con ngươi màu lam lộ ra một chút u ám.
Cô bị những lời này chặn họng, nhất thời không biết nên nói câu gì trả lời anh mới tốt.
Cô nghiến răng nghiến lợi trừng anh, ánh mắt lại một lần nữa không chịu khống chế nhìn hình dáng cây gậy vừa to vừa dài giữa hai chân anh! Cái đó xấu xí, to lớn dọa người cứ như vậy đột nhiên hiện lên trong đầu cô!
Hừ! Nhất thời tâm hoảng khí loạn! Cứ mạng nha!
Tầm mắt của ông chú này thâm sâu, cười đến mức không có ý tốt, Lạc Lạc không biết làm thế nào đã muốn chạy trối chết!
Cũng may Quý Thiếu Kiệt vừa mới trộm hương thành công, cũng có chút an ủi mấy ngày đói khát sắp tới nên tâm trạng không tệ.
Anh rất yêu thích kiểu ngại ngùng của cô, nhưng không đồng ý bộ dạng cô nhóc này lúc nào cũng đề phòng anh, liền đề nghị: “Bây giờ thời gian còn sớm, dẫn em đi mua mấy bộ quần áo.”
Lạc Lạc cúi đầu nhìn bộ quần áo không ra gì trên người mình, có chút động lòng. Nhưng lại không chịu thỏa hiệp với người đàn ông này nhanh như vậy.
Bộ dạng rối rắm của cô nhóc làm cho tâm trạng của Quý Thiếu Kiệt phá lệ rất tốt đứng lên.
Anh kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô từ từ đi về phía trước.
Chỉ cần tôi kiên trì vương tay, mặc dù em sẽ không đồng ý, nhưng chúng ta vẫn sẽ tới gần nhau.
Bình luận
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1