chương 21/ 78

Editor: Trần Thu Lệ

Buổi sáng thứ hai là thời gian hội nghị thường kỳ cố định hàng tháng của tập đoàn Quý thị, toàn bộ công nhân viên từ tầng giữa đến tầng cao đều tham gia.

Quý Thiếu Kiệt ngồi ngay ngắn trên đỉnh đầu của bàn hội nghị, mấy chục người sắp xếp theo hình chữ nhất, đầu người đông nghẹt chỉnh tề đến nỗi giống như những loại trái cây kỳ lạ đặt trong siêu thị.

Anh nhìn một quả nhân viên kỳ lạ đứng lên, mặt mày hớn hở nói công trạng, xu hướng tháng này của tổ anh ta, một quả kỳ lạ khác lại đứng lên, vung tay múa chân nói lần này tổ marketing của anh mở rộng phương án.

Anh thấy được, cũng nghe được, nhưng lại không để một chữ nào ở trong lòng.

Tối hôm qua anh mệt đến thê thảm, còn mệt mỏi hơn việc đánh Golf cộng thêm cưỡi ngựa cả một ngày. Bảy giờ rưỡi sáng, anh vẫn thức dậy như mọi ngày, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy nắng sớm chiếu vào cô gái nhỏ đang ngủ say trong ngực, cuộn thành một đoàn, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, yên tĩnh nhu nhược, mềm mại, giống như loài động vật vô hại nào đó.

Đôi mắt khóc đến sưng tấy, lông mi dường như vẫn còn chưa khô nước mắt, cái mũi tròn tròn đáng yêu, đôi môi đỏ mọng bị anh cắn mút sưng phù, đầy xúc cảm. Một bàn tay lấy tư thế không được tự nhiên đặt ở dưới thân, một tay nhỏ mềm mại khác đặt bên má anh.

Anh nhìn cái tay nhỏ bé, trắng nõn, mảnh khảnh như cọng hành, sáp đến gần khẽ hôn một ngụm, bỗng nhiên cảm thấy cả người choáng váng, bão trướng, nhẹ bổng, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên.

Anh nhẹ nhàng giúp cô vén sợi tóc bị dính bên khóe miệng lên, vừa móc bàn tay nhỏ bé ở dưới thân ra, để nằm ngang.

Xuống giường muốn mặc quần áo, lúc này mới nhớ tới đêm qua, cô nhóc bị anh lăn qua lăn lại đến nỗi nôn ra một giường, cả căn phòng tràn ngập mùi dạ dày và Lạt Tiêu, không có cách nào anh ôm cô chiến đấu liên tục ở nhiều nơi từ phòng khách đến đây.

Tối hôm qua, anh dường như vì cái này làm cho tức giận đấy nhỉ? Lúc này lại nở nụ cười.

Anh cũng không ở lại lâu liền đến công ty, tinh thần phấn chấn, hăng hái, mỗi khi nhìn thấy nhân viên đều gật đầu mỉm cười, khiến cô gái nhỏ trước đại sảnh sợ tới mức thiếu chút nữa làm đổ nước sôi, khiến bộ lqd phận lập kế hoạch quản lý lần lượt bị sai lầm phương án, rồi mới tới cô thư ký nhỏ quay về phía anh háo sắc ba phút.

Nếu sự nghiệp, tiền tài, quyền lợi, là những tảng đá lớn cả đời mà người đàn ông không thể thiếu, vậy thì ở giữa những tảng đá đó luôn có một khe hở nhỏ đang chờ đợi được lấp đầy.

Quý Thiếu Kiệt, anh tin anh đã tìm được người có thể lấp đầy khe hở đó.

Những thứ gọi là tình yêu, anh không tin, cũng không cần. Nhưng bây giờ cô nhóc đang ngủ trên giường của anh, anh quyết định thích cô, đối xử tốt với cô.

Tại sao lại không chứ? Cô có thể cho anh nhiều như vậy, làm anh được lấp đầy, khiến anh hoàn chỉnh, khiến anh thông suốt, cho anh dục vọng, khiến anh vui vẻ, khiến anh xinh đẹp, khiến anh thích.

Anh vẫn như mọi ngày ngồi ở vị trí quan trọng nhất trong phòng hội nghị, nhưng lại lần lượt suy nghĩ viễn vông.

Anh không biết bộ dạng lúc này của anh, vô cùng giống như một tên nhóc mới biết yêu lần đầu, từ ánh mắt, cái mũi, lông mày, đều cười tinh xảo đến không thể tách rời ra.

Toàn bộ công nhân viên của tập đoàn Quý thị đều nhìn ông chủ lớn trẻ tuổi của bọn họ, trên khuôn mặt anh tuấn có hai vết cào, nụ cười xinh đẹp nhỏ hơn buổi trưa, hai khóe môi nhếch lên đoán chừng có treo hai quả cân lên cũng không kéo xuống được, giống như cổ phiếu của công ty có xu thế đi lên vậy.

Trong tất cả bọn họ, người lớn tuổi nhất khoảng hơn bốn mươi tuổi, người nhỏ tuổi nhất vừa mới tốt nghiệp đại học, đại đa số mọi người đều đi theo Quý Thiếu Kiệt từ bốn năm trước bắt đầu sự nghiệp, từ lúc tòa nhà này chỉ có chừng hai trăm thước vuông cho thuê, đến bây giờ là cả tòa nhà lớn lqd phồn thịnh ở trung tâm thành phố, năm ngoái vừa mới hoàn toàn đưa ra thị trường, công ty phát triển như buồm căn gió, Nhất nhật thiên lý*, xuôi gió xuôi nước, tập đoàn Quý thị của bọn họ là thần thoại trong giới thương nghiệp, mà người đàn ông anh tuấn cao gầy thoạt nhìn rất thích hợp đi làm người mẫu này, chính là quốc vương trong vương quốc thần thoại của bọn họ.

*Nhất nhật thiên lý: Mộ ngày vạn dặm, có nghĩa là tiến triển cực nhanh.

Anh cũng không phải là loại người chỉ biết hưởng thụ như một đời làm quan ba họ được nhờ, mặc dù đôi khi cũng lấy một ít tin tức từ bậc cha chú để đi đường tắt, nhưng đến khi bắt buộc phải liều mạng, dù có nửa đêm canh ba anh cũng sẽ gọi bọn họ đến công ty, hay là làm một cái hạng mục nào đó liên tục mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, mà sau khi hạng mục thành công anh sẽ trực tiếp đặt chìa khóa nhà hoặc chìa khóa xe vào trong phong bì cho bọn họ, ra tay siêu đẳng, luận công ban thưởng, còn nếu như không theo kịp tiết tấu công việc của anh thì trực tiếp bị loại.

Lúc này, ông chủ lớn tồn tại giống như thần ở trong lòng bọn họ rõ ràng tinh thần không tập trung, nhưng thần thái phấn khởi, mỗi tế bào trong cơ thể đều tràn đầy ý cười, loại vẻ mặt này vô cùng hiếm thấy, mấy người nhân viên đều liên tiếp trao đổi ánh mắt, bọn họ quen nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc, anh điềm tĩnh quyết đoán, anh hỉ nộ vô thường, anh nổi tiếng là không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng chưa từng thấy bộ dạng anh nhộn nhạo như hôm nay.

Ông chủ lớn yêu rồi sao? Như vậy đoán chừng tinh thần bát quái của các nhân viên tầng giữa và tầng cao đều sẽ lên rất cao, tinh thần quần chúng sôi trào.

“Cô ấy đã thức dậy chưa?” Hội nghị kết thúc qua loa, người Quý Thiếu Kiệt vẫn còn trên hành lang liền lấy điện thoại di động ra. Phía sau lưng không xa, có hai lỗ tai đang vểnh lên thật cao.

Quản gia Từ kiêm chức người làm vườn rất khó hiểu, bởi vì đây là cuộc gọi thứ tư của ông chủ trong buổi sáng hôm.

“Vẫn chưa thưa ông chủ, phòng cô Chung vẫn không có động tĩnh gì, chắc là đang ngủ.” Tay trái bác Từ cầm kéo cắt nhánh cây, tay phải cầm điện thoại, hai chân khép lại, dáng vẻ cung kính, trong lòng nhớ tới vòi nước tưới cỏ còn chưa đóng.

“Vậy thì hãy để cô ấy ngủ đi. À không, hãy bảo dì Ngô bưng chút cháo và sữa lên, cho cô ấy ăn chút rồi hãy ngủ tiếp. Không không, hay là thôi đi, đừng quấy rầy cô ấy, để cô ấy ngủ tiếp đi.”

--- A Kiều đã tiến vào kim ốc rồi.(Kim ốc tàng Kiều: Nhà Vàng cất người đẹp).

--- ông chủ lớn rất lo lắng cho người đó.

--- tối hôm qua hai người chiến đấu kịch liệt, người đẹp mệt mỏi đến nỗi không xuống giường được rồi.

Năng lực nghe lén và phân tích sự việc của các nhân viên đúng lúc hơn bao giờ hết.

Quý Thiếu Kiệt đã đi tới cửa văn phòng, bất ngờ quay đầu lại, ngạc nhiên, “Phòng làm việc của mấy người cũng ở đây sao?”

Phía sau, mọi người nhanh chóng tán loạn như chim.

Ngồi phía sau bàn làm việc, cô thư ký mới bưng cà phê lên cho anh, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh uống một ngụm, không có cau mày hay trách móc, mới yên tâm xoay người, đột nhiên anh gọi cô lại: “Hãy gọi giúp tôi một cuộc điện thoại đến nhà hàng Quảng Đông, đặt món lê giòn sò biển, chân gà mù tạc, cua hấp bơ, bánh ngọt hoa quế Khởi Tử, ừm, bảo bọn họ hãy chưng một chén tổ yến hảo hạng, nhớ kỹ một giờ sau phải đưa đến, không được quá sớm hoặc quá trễ.”

Chờ cô đi ra ngoài, anh lại gọi một cuộc điện thoại nội tuyến cho Steven trợ thủ đắc lực của anh, “Tìm giúp tôi một đầu bếp nấu món Quảng Đông giỏi nhất, càng nhanh càng tốt.”

Anh thả toàn bộ sức nặng của bản thân mình ra ghế dựa.

--- anh chưa từng dùng tâm tình như vậy đối xử với một người nào, cẩn thận tỉ mỉ đến nỗi không biết nên làm thế nào mới tốt với cô.

Thật giống như hồi bé, trong sân có một người bạn nhỏ đưa cho anh viên kẹo.

Khi đó, người trong nhà đều cho rằng anh không nên ăn kẹo quá sớm, ông nội nói con trai đừng nên ăn quá ngọt, nếu không sau này ăn không hết khổ, ba nói ăn ngọt quá sẽ có tính ỷ lại, bà nội nói trẻ con ăn nhiều kẹo thì sẽ không chịu ăn cơm, còn mẹ thì nói ăn kẹo sẽ bị sâu răng, cho nên mãi đến khi năm tuổi anh mới có được viên kẹo đầu tiên từ người bạn ấy.

Lúc đó, anh học theo dáng vẻ của người bạn ấy, bỏ cả viên kẹo vào trong miệng, ngọt, ngọt thấu tim, ngọt đến nỗi anh muốn khóc lên, sau đó thừa dịp không có ai để ý, anh phun kẹo ra, cất vào trong túi mang về nhà, anh muốn lén để nó ở dưới gối, để mỗi buổi tối đều có thể ngậm một chút.

Sau này, viên kẹo đó đã chạy đi đâu mất rồi? Dù sao anh cũng chưa ăn đến miệng, có thể là tan ra, cũng có thể bị bảo mẫu trong nhà lấy đi, anh cũng không nhớ rõ, nhưng cái loại thấp thỏm này, cẩn thận trong lòng, vẫn luôn khó có thể quên. Từ nhỏ đến lớn, điều khiến anh có thể thật sự để tâm không nhiều lắm.

Buổi trưa, anh tự lái xe về, Quản gia tháo áo khoác cho anh, báo cáo nói trong phòng vẫn không có động tĩnh.

Anh nhíu mày, đưa túi đồ ăn cho người làm, chân dài bước “cộc cộc cộc” vài bước đi lên lầu, đẩy cửa phòng khách ra.

Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi tinh dịch của riêng anh, khóe miệng anh nhếch lên, không biết tại sao anh lại muốn cười.

Trên giường bóng dáng đang cuộn thành một đoàn vẫn không nhúc nhích.

“Dậy đi, ăn một chút rồi ngủ tiếp.”

Anh đi qua, nhẹ nhàng ngồi xuống ở đầu giường, nhìn đầu tóc đen hỗn độn lộ ra khỏi chăn, không nhịn được xoa nhẹ, khẽ gọi vài tiếng, không phản ứng một chút nào, lúc này mới có phần nóng nảy, bàn tay vừa sờ vào trong ổ chăn, ôi chao, nóng hổi.

Giật nảy mình, vội vàng sờ lên trán cô, trong lòng âm thầm kêu hỏng bét, cô nhóc này rất không có bản lĩnh, làm cả đêm liền phát sốt, xem chừng nhiệt độ còn không thấp.

Gọi dì Ngô đưa nhiệt kế đến, choáng nha, 39,5 độ.

Lạc Lạc được anh đắp khăn lạnh, thoải mái hừ hừ vài tiếng.

Cô biết cô đã phát sốt rồi.

Cũng tốt.

Làm bộ không biết, không suy nghĩ, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Cô nhắm mắt lại, mơ hồ cảm giác có người mớm thuốc, mớm nước, lau mồ hôi, thay quần áo cho cô.

Bình luận





Chi tiết truyện