chương 41/ 59

Hôm nay vào thời gian nghỉ trưa, Duẫn Hạo đột nhiên nhận được điện thoại của Hi Triệt muốn gặp hắn ngay. Tuy cảm thấy hơi kì lạ nhưng Duẫn Hạo vẫn dành chút thời gian đi gặp Hi Triệt.

Hai người hẹn gặp nhau tại một nhà hàng cách công ty của Duẫn Hạo không xa.

“Hi Triệt, có chuyện gì gấp mà lại đột nhiên gọi tôi ra đây?” Duẫn Hạo ngồi xuống trước mặt Hi Triệt, tò mò hỏi.

“Tôi có chút chuyện vướng mắc trong lòng, không nói không được.” Hi Triệt tỏ ra rất băn khoăn.

“Rốt cuộc là chuyện gì chứ?”

“Anh đã nói với Tại Trung về chuyện của hai chúng ta chưa?” Hi triệt nghiêm túc hỏi.

“Chúng ta?”

“Không phải anh từng ám chỉ với Tại Trung người trước kia anh thích là tôi sao?”

“Cậu tìm tôi là vì chuyện này sao?”

“Đúng vậy.”

“Kỳ thật trước khi tôi kết hôn với Tại Trung, tôi từng nói với em ấy tôi từng thích một người, tôi cũng định nói với Tại Trung người kia chính là cậu, nhưng mà Tại Trung bảo em ấy không muốn biết cho nên tôi không nói nữa.”

“Nó bảo không muốn nghe đâu có nghĩa là nó thực sự không muốn. Khó trách nó lại đi hiểu lầm quan hệ của anh với Toàn Trí Hiền, nó cho rằng Toàn Trí Hiền chính là người mà anh từng thích.”

“Hi Triệt, ý của cậu là muốn tôi nói thật với Tại Trung à?” Như vậy được sao? Hay là Tại Trung lại hiểu lầm mình đem em ấy ra làm thế thân của Hi Triệt rồi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung?

“Tôi đã suy nghĩ kỹ, so với việc giấu Tại Trung, để cho nó suy nghĩ lung tung ngờ vực vô căn cứ, không bằng cứ nói thật với nó.”

“Nhưng mà, tôi lo nếu Tại Trung biết sự thật sẽ chịu không nổi, bây giờ em ấy đã có thai bốn tháng rồi, tôi không muốn để cho em ấy chịu bất kỳ đả kích nào nữa, hơn nữa, Hi Triệt, cậu không sợ chuyện này sẽ phá hỏng tình cảm của cậu và Tại Trung sao?” Duẫn Hạo biết Tại Trung coi trọng người anh trai này đến mức nào, hắn không muốn nhìn thấy hai anh em họ vì  hắn mà lại trở nên lạnh lùng xa lạ.

“Tôi tin Tại Trung là một đứa rất hiểu chuyện, huống chi chuyện của tôi với anh khi đó cũng chẳng có gì lớn, đâu đến nỗi không thể nói ra, cứ che che giấu giấu lại trông như chúng ta có tật giật mình.”

Duẫn Hạo cẩn thận suy nghĩ, Hi Triệt nói cũng đúng, tình cảm mà hắn dành cho Hi Triệt sớm đã là quá khứ, Tại Trung mới là người sánh bước với hắn cả cuộc đời, quả thực không nên giấu diếm nhau chuyện gì.“Hi Triệt, tôi sẽ tìm một cơ hội nói với Tại Trung.”

“Anh cũng đừng quá lo lắng, theo trực giác của tôi thì Tại Trung chắc chắn sẽ chấp nhận chuyện này.” Hi Triệt cổ vũ.

“Chỉ hy vọng là vậy.”

Buổi tối về nhà, Duẫn Hạo đi thẳng đến phòng ngủ, nhưng Tại Trung lại không có ở trong phòng. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Duẫn Hạo bèn đi đến.

Chỉ thấy cửa phòng tắm khép hờ, hơi nước nóng từ bên trong phả ra.

Duẫn Hạo nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tại Trung đang ngâm mình ở trong bồn tắm, hình như đang ngủ. Xuyên qua lớp bọt xà phòng, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chút cảnh xuân dưới làn nước, làn da trắng như tuyết nhuộm màu hồng trông càng liêu nhân. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng vì hơi nước càng có vẻ mê người. Duẫn Hạo không khỏi nuốt nuốt nước miếng.

Cảm giác được có người ở bên cạnh, Tại Trung chậm rãi mở mắt: “Duẫn Hạo, anh về rồi.”

Duẫn Hạo ngồi xổm xuống bên bồn tắm, cầm lấy khăn mặt lau khô mái tóc ướt sũng của Tại Trung, vừa nói: “Vợ ngốc, sao lại ngủ ở trong này? Rủi cảm lạnh thì sao?”

“Hì hì, em mới chợp mắt tí xíu thôi à, ngâm mình trong bồn tắm lớn như vậy thật thoải mái nên ngủ quên mất.”

“Cưng nha, lúc nào cũng không biết tự chăm sóc cho mình. May mà anh về sớm, nếu về trễ chút nữa, nước lạnh rồi thì cưng nhất định sẽ bị ốm.” Duẫn Hạo nói xong liền lấy một chiếc khăn lớn quấn quanh người Tại Trung rồi ôm cậu rời khỏi phòng tắm.

Tại Trung ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mạnh mẽ của ông chồng mình, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Duẫn Hạo, mặc cho Duẫn Hạo ôm cậu đến trên giường.

Nhưng mông Tại Trung vừa đặt xuống nệm thì cậu lập tức kéo chăn trùm kín lại, chỉ lộ ra một mắt to ươn ướt nhìn Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo kinh ngạc nhìn Tại Trung: “Vợ à, cưng làm gì mà đem chính mình bao lại thành cái bánh chưng vậy?”

“Cái kia, mẹ nói chúng ta tốt nhất nên phân phòng ngủ, em không thể cùng anh cái kia.” Nhỏ giọng nói xong câu đó, mặt Tại Trung đã đỏ bừng.

Nguyên lai vợ hắn tự đem chính mình quấn lại thành cái bánh chưng là vì đề phòng hắn nha, hắn quả thật rất muốn cùng Tại Trung làm chút vận động trên giường, nhưng là cách đây không lâu, đứa bé thiếu chút nữa gặp chuyện không may, làm một người đàn ông yêu vợ lẫn một người trưởng thành, hắn hiểu được vì thân thể của vợ mình lẫn tiểu bảo bảo, nhất định phải cấm chuyện phòng the. Hắn tình nguyện nghẹn chết cũng không bao giờ muốn thương tổn đến hai bảo bối lớn nhỏ của nhà hắn.

Nhưng hắn chỉ là sợ vợ yêu nhà mình sinh bệnh, mới đem vợ mình ôm đến trên giường, chỉ như vậy đã bị bảo bối cho rằng mình có ý đồ gây rối, đúng là tổn thương a.

“Vợ yêu, anh đâu có ý gì khác đâu, anh chỉ sợ cưng cảm lạnh thôi.”

“Nhưng mà, người ta không mặc gì cả, nếu anh cứ xông lên, người ta đâu có năng lực phản kháng.” Tại Trung vừa nói vừa đem chăn quấn thật chặt.

“Vợ à, trong mắt cưng, anh giống đại sắc lang đến vậy à?”

“Đúng đúng.” Tại Trung vội vàng gật đầu.

“Ai.” Duẫn Hạo thở dài một hơi, hình tượng của hắn a, nguyên lai hắn ở trong mắt vợ hắn chính là loại hình tượng này.

“Duẫn Hạo, anh đừng như vậy , em cũng vì cục cưng của chúng ta mà suy nghĩ a. Anh mau đi ra, em muốn mặc quần áo.”

“Anh không đi, vợ của anh hiện tại ăn không được, ngay cả xem cũng không được thể xem à.” Duẫn Hạo giận dỗi nói.

“Anh có đi không, anh mà không đi thì em không them để ý đến anh nữa.”

Loại uy hiếp này thực hiệu quả, Duẫn Hạo đành phải nghe lời ra ngoài cửa đứng chờ.

“Đem cửa đóng lại, không cho nhìn lén.”

“Được được được, anh đâu phải đứa rình coi cuồng.”

Một lát sau.

“Duẫn Hạo, em mặc đồ rồi, anh vào đi.” Tại Trung ở trong phòng gọi.

Duẫn Hạo đen mặt đi vào, “Duẫn Hạo, anh đang giận sao?”

“Anh nào dám sinh khí nha, bây giờ cưng là lớn nhất mà.”

“Còn nói không giận, mặt anh đen thui rồi kìa.” Tại Trung tiến đến trước mặt Duẫn Hạo, nghịch ngợm xoa nắn cái mặt bánh nhân đậu.

“Tiểu bại hoại này, đề phòng chồng mình y như phòng sắc lang, người ta thật thương tâm a.”

“Xin lỗi mà.”

Ăn không được nhìn cũng không , ôm một cái chắc là được đi, Duẫn Hạo một phen ôm lấy Tại Trung để cậu ngồi ở trên đùi mình, nói.“Vợ à, anh có một chuyện rất quan trọng phải nói với cưng.”

“Chuyện gì, sao trông anh nghiêm trọng vậy?”

Duẫn Hạo cắn cắn môi, hạ quyết tâm phải đem chuyện này nói rõ ràng. “Vợ à, cưng có nhớ trước khi chúng ta kết hôn anh đã từng nói với cưng anh có thích một người, anh còn định nói với cưng người đó là ai chứ?”

“Ừm, đúng là có chuyện như vậy, sao vậy, sao anh lại nhắc lại chuyện đó?”

“Anh không muốn giấu cưng bất kỳ chuyện gì, cũng không muốn em lại nghĩ lung tung nữa, giống như lần này cưng cho rằng Trí Hiền chính là người kia.”

“Em không có suy nghĩ lung tung a.” Tại Trung thật thà đáp.

“Bất luận như thế nào, anh cũng phải nói với cưng kỳ thật người kia cưng cũng biết, hơn nữa rất quen thuộc.” Duẫn Hạo cẩn thận quan sát biểu tình của Tại Trung, nhưng không hề thấy chút ngạc nhiên nào, “Kỳ thật người đó chính là anh trai của cưng, Kim Hi Triệt.” Nói xong, Duẫn Hạo đột nhiên cảm thấy thoải mái không ít.

Sợ Tại Trung không chịu nổi đả kích, Duẫn Hạo càng thêm ôm chặt Tại Trung, thật cẩn thận hỏi: “Vợ à, cưng không sao chứ?”

Tại Trung lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Em đã biết rồi.”

“Cái gì?” Duẫn Hạo mở to hai mắt, một bộ không tin nổi.

“Gần đây em mới nghĩ ra, kỳ thật em nên sớm đoán được , chỉ trách bản thân quá ngốc nghếch. Người có thể khiến cho anh thích nhất định không đơn giản, nếu không phải là chị Trí Hiền, vậy chỉ có thể là anh Hi Triệt.”

“Tại Trung, cưng sớm đã biết? Vậy sao không nói với anh?”

“Có gì đâu, đây đã là chuyện quá khứ, anh Hi Triệt vĩ đại như vậy, anh yêu anh ấy cũng chẳng có gì là lạ.” Tại Trung thoải mái đáp.

“Cưng không ăn giấm à?”

“Người ta có ghen.” Tại Trung chu chu miệng,“Không, phải nói là ghen tị. Anh với anh Hi Triệt cùng nhau lớn lên, nhất định có rất nhiều kỷ niệm đẹp mà trong đó không có em.”

“Vợ yêu, cưng không cần ghen tị, cưng và anh sẽ mãi mãi ở bên nhau, chúng ta có thể cùng nhau tạo ra thật nhiều kỷ niệm đẹp.” Những lời chuẩn bị sẵn để trấn an Tại Trung một câu cũng không dùng được, Duẫn Hạo thực sự không ngờ bảo bối vợ yêu nhà hắn lại thông tình đạt lý đến thế.

“Anh nhất định phải nói được làm được nga.”

“Nhất định, bảo bối của anh.”

Tại Trung cảm thấy mình thực trì độn, cậu cho đến tận khi Hi Triệt ở bệnh viện giải thích cho cậu quan hệ của Duẫn Hạo và Toàn Trí Hiền mới nhìn ra manh mối. Đúng là cậu có chút ngạc nhiên, cậu thế nhưng lại có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, bởi vì cậu biết anh Hi Triệt là thật lòng  quan tâm đến cậu, mà Duẫn Hạo cũng là thật lòng yêu cậu,  như vậy đủ rồi, cần gì đi so đo chuyện quá khứ chứ? Như bây giờ cũng rất tốt mà!

Tại Trung tựa vào trước ngực Duẫn Hạo, hai tay gắt gao ôm lấy chồng mình, cậu biết cậu đã tìm được hạnh phúc cả đời.

Bình luận





Chi tiết truyện