Đổi chút cách xưng hô cho vui với tăng thêm độ bỉ của bạn Yun nhà ta hé. Mí lị để đánh dấu sự thay đổi trong quan hệ của hai cháu. À lúc trong cảnh bình thường thì sẽ xưng hô bình thường là anh/em.
Giun gọi dế là “lão bà”, ta hem thích edit thành “bà xã” đâu, mặc dù cảm thấy từ này hợp nhất vì có chữ “bà” làm ta cứ nghĩ đến phụ nữ, có cảm giác như là đang edit ngôn tình vậy, không thích lẫn lộn lung tung >.< Đang bấn loạn vụ gọi Hi Triệt là gì đây, ta tính gọi Hàn Canh là “anh” mà hem lẽ cũng để HT là vậy thì hông hay lắm, thôi thì “cậu” vậy, chứ “anh” hoặc “hắn” hay gì đi nữa đều hem hợp, mí lị bợn sẽ để cách xưng hô của HT với TT là “mày/tao” nhé vì lúc này HT vẫn còn thù TT mờ để “cậu/tôi” thì lịch sự lắm —————————————- ‘Thắt lưng đau quá, thí thí(aka mông) đau quá, toàn thân đều đau quá, xem ra không phải mình mộng xuân, hết thảy đều là sự thật, mình cùng tên xú nam nhân Trịnh Duẫn Hạo kia đã xảy ra quan hệ, là bị hắn cưỡng bức.’ Tại Trung mở to mắt nghĩ tới hết thảy chuyện phát sinh tối hôm qua, càng nghĩ càng tức giận, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng thân thể của cậu tựa như bị xé nát, động một chút khiến cho cả người đau nhức. Thật vất vả ngồi dậy, Tại Trung chuẩn bị mặc quần áo, cậu mới phát hiện trên người cậu đang mặc áo ngủ của Duẫn Hạo, ngày hôm qua sau khi Duẫn Hạo giúp cậu tẩy trừ thân thể xong còn giúp cậu thay quần áo, ôm cậu đi vào giấc ngủ. Tại Trung bĩu môi: “Hừ! Sau khi đối xử với người ta như vậy ôn nhu có ích lợi gì? Lúc làm thì y như báo Ấn Độ chụp mồi, đem người ta ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn.” Đúng lúc này, Duẫn Hạo trong tay bưng một ly sữa nóng đi vào, nhìn thấy Tại Trung tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu gì đó, không khỏi có chút lo lắng, nhanh đi đến bên giường, ôn nhu nói: “Vợ yêu, trước uống ly sữa đi.” Tại Trung ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt không tin: “Anh vừa rồi gọi tôi là gì?” “Vợ yêu a! Chẳng lẽ không đúng?” Duẫn Hạo vờ vô tội. “Ai là vợ của anh, anh cũng biết rõ, tôi không phải là vợ anh, chúng ta đã ly hôn.” Tại Trung quát to. “Anh đã khiến cho mọi thứ rất rõ ràng, cưng chính là vợ của Trịnh Duẫn Hạo anh, trải qua đêm qua, cưng còn có thể phủ nhận quan hệ trong lúc đó của chúng ta sao?” Khóe miệng Duẫn Hạo gợi lên một chút cười, dưới cái nhìn của Tại Trung, đây là nụ cười âm hiểm nhất mà cậu từng thấy. “Tối hôm qua là anh cưỡng bức tôi, không liên quan đến tôi.” Chỉ cần nhớ đến chuyện tấm thân xử nam của mình bị tên nam nhân thối trước mắt này đoạt đi, Tại Trung liền muốn khóc, mơ ước về đêm đầu tiên lãng mạn ấm áp đều bị nam nhân này hủy đi hết! “Hắc hắc, là anh cưỡng bức cưng, đúng vậy, bất quá, vợ yêu à không phải cưng cũng rất hưởng thụ sao, chồng yêu của cưng kỹ thuật hết chỗ chê đi?” Duẫn Hạo cố ý kề sát vào tai Tại Trung mà nói. “Anh……” Biết mình không thể nói lại tên nam nhân bại hoại này, Tại Trung bắt đầu sử dụng đòn mạnh nhất là nước mắt thế công, chỉ cần cậu khóc, tất cả mọi người đều không thể kháng cự. Quả nhiên Duẫn Hạo vừa nhìn thấy nước mắt của cậu liền hoảng hồn, không dám trêu đùa cậu nữa mà nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng vỗ về: “Vợ yêu, đừng khóc nha! Cưng yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với cưng mà. Không khóc nữa, không khóc nữa.” Duẫn Hạo tựa như đang dỗ dành một đứa bé. Tại Trung giãy khỏi cái ôm của hắn: “Anh buông ra! Ai cần anh chịu trách nhiệm?! Tôi… tôi coi như ngày hôm qua là bị quỷ đè.” Tại Trung hoàn toàn là cố nói cứng, trên thực tế, quan niệm của cậu là phi thường truyền thống, cậu vẫn cho rằng chỉ có hai người thật lòng yêu nhau mới có thể kết hợp, cho nên đối với chuyện tối hôm qua, cậu như thế nào có thể không quan tâm đây! Sự tình không hề diễn ra như Duẫn Hạo dự tính. Hắn vốn tưởng rằng Tại Trung sẽ khóc lớn đại náo muốn hắn chịu trách nhiệm, ai mà ngờ lại như thế này. Ai, được rồi, Trịnh Duẫn Hạo ta là ai chứ, cưng không cần anh phụ trách, anh lại thượng cưng, rốt cuộc cưng cũng phải để anh chịu trách nhiệm thôi. “Vợ yêu à, chồng cưng là nam nhân tốt rất có trách nhiệm nha, cưng đã là người của anh rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với cưng!” “Trịnh Duẫn Hạo, anh là loại người gì vậy? Còn có, tôi không phải là vợ anh, anh cũng không phải là chồng tôi.” Tại Trung nghĩ thầm tên đàn ông này sao lại vô lại đến vậy chứ? Cậu đã đại nhân đại lượng không so đo với hắn chuyện ngày hôm qua, Trịnh Duẫn Hạo lại dây dưa không rõ,“Anh mà còn dám gọi tôi là vợ anh, tôi liền…” Tại Trung tả nhìn xem hữu nhìn xem, tìm kiếm vũ khí công kích. Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của cậu, trong lòng Duẫn Hạo càng thích thú: “Cưng chính là vợ yêu của anh, vợ yêu, vợ yêu.” “Đừng gọi nữa!” Vũ khí không tìm được, Tại Trung chỉ có thể kêu to để phát tiết. “Vợ yêu, trước uống sữa đi đã, sắp lạnh rồi.” Tại Trung quả thật cảm thấy rất đói bụng, cho nên không cần phải hành hạ cái bụng của mình, ngoan ngoãn tiếp nhận ly sữa Duẫn Hạo đưa, tu ừng ực. Nhưng một câu nói kế tiếp của hắn thiếu chút nữa làm cho Tại Trung phun cả miệng sữa ra. “Vợ yêu của anh ngoan lắm, uống sữa xong, chúng ta sẽ đi đến văn phòng của Phác Hữu Thiên làm thủ tục tái hôn nha cưng.” “Anh……” Tại Trung đối với tên đàn ông tự tung tự tác này hết chỗ nói rồi. “Vợ yêu có phải lo lắng hôm nay không xuống giường được a, không sao hết, chồng yêu của cưng sẽ ẵm cưng đi.” Tại Trung cầm cái gối bên cạnh ném vào khuôn mặt đẹp trai của Duẫn Hạo: “Trịnh Duẫn Hạo, anh đi chết đi.” Duẫn Hạo nhanh tay bắt được cái gối, ai oán nói: “Vợ yêu, cưng muốn mưu sát chồng nha.” “A a a!” Tại Trung vô lực ngã xuống giường, nhưng cử động mạnh lại khiến cho thắt lưng cậu đau như bị bẻ gãy, “Nga yêu, thắt lưng của tôi a.” Tại Trung vẻ mặt thống khổ đỡ lấy thắt lưng. “Vợ yêu, cưng không sao chứ?” Duẫn Hạo thấy thế vội lao đến đỡ Tại Trung. “Đều là do anh làm hại.” “Đúng đúng đúng, là anh hại cưng. Vậy cưng ngoan ngoãn nằm yên nha, đừng nhúc nhích lại bị động đi.” “Tôi không cần, tôi muốn về nhà, anh mau trả lại quần áo cho tôi.” Tại Trung ra lệnh. “Vợ yêu à, cưng đã quên sao? Quần áo của cưng ngày hôm qua bị anh xé mất tiêu rồi, cho nên cưng không có quần áo để mặc về nhà đâu.” “Anh! Tôi mặc kệ, tôi muốn về nhà. Tôi không muốn ở chỗ của cái tên đại phôi đản anh.” Tại Trung tiếp tục khóc nháo. “Vợ yêu, ngoan ngoan a, bây giờ mà cưng còn xuống giường nổi sao? Ít nhất phải chờ tới khi thân thể cưng tốt hơn hẵng về nhà.” Duẫn Hạo quyết định chọn chiến thuật kéo dài, hắn căn bản không định thả Tại Trung về nhà. “Tôi…” Tại Trung không thể phản bác lại hắn, cậu quả thật muốn động cũng không động đậy nổi, vậy đành cố đợi thân thể khôi phục lại rồi đi nhanh. Hai ngày sau, Duẫn Hạo không có đến công ty đi làm, mọi lúc đều bồi ở bên người Tại Trung, nhưng đối với Tại Trung mà nói, đây không phải là làm bạn, mà là giám thị, Tại Trung hễ muốn gọi điện thoại cho Xương Mân đều bị hắn một phen đoạt được điện thoại. Trải qua hai ngày nằm trên giường nghỉ ngơi, Tại Trung rốt cục ở buổi sáng ngày thứ ba có thể hành động tự nhiên, cậu định hôm nay trở về nhà. Vào lúc dùng bữa sáng, Tại Trung định nói với Duẫn Hạo: “Tôi…” Lời nói của cậu bị một tiếng chuông cửa cắt đứt. “Anh ra mở cửa.” Duẫn Hạo cười cười với Tại Trung, sau đó đi mở cửa. Mở cửa ra, Duẫn Hạo sững sờ ở nơi đó. Đứng ngoài cửa là một nam tử trẻ tuổi xinh đẹp, đôi mắt có vài phần tương tự với Tại Trung. “Sao hả, không nhận ra tôi sao?”Namtử trẻ tuổi tươi cười. “Hi Triệt, cậu đã về rồi.” Giọng nói của Duẫn Hạo vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã kích động vạn phần, từ khi Hi Triệt ba năm trước đây rời nhà trốn đi, hắn vẫn luôn luôn phái người tìm kiếm, nhưng hắn rất hiểu cá tính của Hi Triệt, nếu cậu ta muốn đi, thì không bao giờ để cho người khác tìm được cậu ta. “Đúng, tôi đã trở về.” Hi Triệt tiến lên cho Duẫn Hạo một cái ôm mừng gặp lại. Tại Trung nguyên bản đang ngồi ở bàn ăn dùng cơm nghe thấy hai chữ “Hi Triệt”, vội vàng đứng lên.‘ Anh Hi Triệt rốt cục đã trở lại.’ Khi Hi Triệt đi vào trong phòng, nhìn thấy trong phòng còn có một người, trên mặt nhất thời mất đi nét tươi cười. “Anh Hi Triệt.” Tại Trung kêu một tiếng. Ánh mắt Hi Triệt trở nên hung ác: “Mày im miệng đi, ai là anh trai của mày, mày có tư cách gì mà gọi tao như vậy?” “Em…” Tại Trung đã sớm đoán được thái độ của Hi Triệt sẽ là như vậy, nhưng mà khi chân chính đối mặt, trong lòng cậu vẫn vô cùng đau đớn. “Duẫn Hạo, nó tại sao lại ở trong nhà của anh, không phải anh đã ly hôn với nó rồi sao?” “Hi Triệt, Tại Trung là khách của tôi, cậu có thể khách khí một chút với em ấy được không?” “Khách khí một chút? Duẫn Hạo, từ khi nào thì anh lại dùng loại khẩu khí này nói chuyện với tôi, chẳng lẽ anh bị tiểu tiện nhân này mê hoặc sao?” “Hi Triệt!” Duẫn Hạo quát lớn một tiếng. “Hừ!” Hi Triệt không để ý tới Duẫn Hạo đang tức giận, đi đến trước mặt Tại Trung, bắt được cổ áo áo ngủ của cậu, dùng một loại ngữ khí khinh miệt nói:“Nhìn xem, đây là cái gì, đây không phải là căn cứ chính xác của chuyện mày đi câu dẫn đàn ông sao? Quả nhiên đứa con của tiện nhân sinh ra cũng ti tiện như nhau.” Trên người Tại Trung vẫn mặc áo ngủ của Duẫn Hạo, cho nên thập phần rộng thùng thình, hôn ngân hai ngày trước lưu lại vẫn như cũ thập phần bắt mắt, trên cổ lẫn xương quai xanh nơi nơi đều có thể thấy được. Tại Trung đã lệ rơi đầy mặt, Hi Triệt khinh thường đẩy cậu ra, Duẫn Hạo vội vàng bước lên ôm lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của Tại Trung, lớn tiếng nói với Hi Triệt: “Hi Triệt, tôi không cho phép cậu vũ nhục Tại Trung như vậy.” “Anh dựa vào cái gì mà không cho phép tôi, tôi muốn nói, nó là đồ con hoang!” Vốn nhìn thấy Tại Trung, Hi Triệt sẽ không thể khống chế được cơn tức của mình, hơn nữa Duẫn Hạo chống đối, càng khiến cậu thêm nổi giận. Cậu và Duẫn Hạo cùng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì Duẫn Hạo cũng đều chiều theo ý cậu, nhưng hôm nay Duẫn Hạo lại có thể vì kẻ mà mình thống hận nhất mà chống đối cậu! Duẫn Hạo ôm chặt lấy thân thể run rẩy của Tại Trung, cố gắng ổn định cảm xúc:“Hi Triệt, cậu đi về trước đi, tôi sẽ nói chuyện với cậu sau.” “Được! Tôi cũng không muốn cùng thứ tiện nhân này ở chung một gian phòng.” Trước khi đi, Hi Triệt hung tợn trừng mắt nhìn Tại Trung một cái, xoay người bỏ đi. Duẫn Hạo ôm Tại Trung đến sô pha, đem Tại Trung đã òa khóc nức nở ôm vào trong lòng, ôn nhu lau nước mắt cho cậu: “Bảo bối, cưng đừng khóc, cưng cứ như vậy khiến cho anh đau lòng lắm. Có anh ở đây, không ai có thể tổn thương đến cưng, cho dù là Hi Triệt cũng không thể!” “Ô ô ô ô…” Tại Trung vẫn khóc. “Đừng thương tâm, bảo bối. Cho Hi Triệt một chút thời gian đi.” Duẫn Hạo vỗ lưng Tại Trung không ngừng an ủi. Tại Trung tựa vào trong ngực Duẫn Hạo, cảm thấy đã tìm được nơi tránh gió tạm thời.
Bình luận
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2