chương 12/ 59



Tại Trung, từ trong lòng Duẫn Hạo ngẩng đầu, nói với hắn: “Duẫn Hạo, tôi muốn về nhà. Tôi còn tiếp tục ở lại đây, sẽ chỉ làm anh khó xử.” Trong lòng Tại Trung rất cảm kích Duẫn Hạo, cậu biết hắn đang bảo vệ cậu, hơn nữa còn giống như đã đắc tội với Hi Triệt.

“Tại Trung a, cưng bây giờ ra cái dạng này thì anh làm sao có thể yên tâm để cho cưng về nhà đây, cưng cứ tiếp tục ở lại đây đi.” Duẫn Hạo đỡ lấy khuôn mặt Tại Trung, ôn nhu nói.

“Nhưng là, tôi…” Tại Trung rất muốn nói rằng cậu muốn đi tìm Xương Mân, nhưng rất sợ lại giống lần trước chọc giận Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo hiểu được tâm tư của Tại Trung, cười cười: “ Cưng yên tâm đi, anh sẽ không hạn chế tự do của cưng, nếu cưng muốn đi gặp ai, thì cứ gặp, nhưng anh sẽ không cho phép cưng trốn khỏi anh, nếu không, cưng cũng biết hậu quả sẽ thế nào.” Duẫn Hạo giảo hoạt nói.

Bầu không khí ấm áp vừa rồi cứ như vậy bị câu nói kia của Duẫn Hạo phá hủy.“Đáng ghét!” Tại Trung đánh một quyền vào ngực Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo thuận thế bắt được cánh tay nhỏ bé của cậu: “Bảo bối, đáp ứng anh, đừng khóc nữa, được không? Về sau vô luận gặp chuyện gì, đều có anh ở bên cạnh cưng!”

Tại Trung nhìn ánh mắt thâm tình, giống như bị mê hoặc mà gật đầu.



Từ 3 ngày trước trở lại Hàn Quốc, Xương Mân liền luôn cố gắng liên lạc với Tại Trung, cậu chậm chạp không liên lạc sắp đem anh bức điên rồi, cho nên khi nhìn thấy di động báo cuộc gọi đến là “Tại Trung”, Xương Mân thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Tại Trung hẹn gặp Xương Mân tại một quán cà phê, Xương Mân đã sớm chờ ở đó.

“Tại Trung, chỗ này.” Xương Mân nhìn thấy Tại Trung, vội vẫy tay ra hiệu cho cậu.

Tại Trung cúi đầu đi đến chỗ Xương Mân. “Tại Trung, em vì cái gì lại cúi đầu? Không muốn thấy anh sao?” Kỳ thật, Xương Mân trong lòng căn bản không có trách Tại Trung, muốn trách cũng là trách Trịnh Duẫn Hạo, cái tên nam nhân kia rất giảo hoạt, Xương Mân căm hận mắng trong lòng.

Tại Trung ngẩng đầu, sợ hãi nói:“Xương Mân, thực xin lỗi.”

“Vì cái gì muốn xin lỗi?”

“Ngày đó là tôi không phân tốt xấu liền hung dữ với anh như vậy, là tôi không tốt.”

‘Ai! Tại Trung đúng là rất thiện lương.’ Xương Mân nghĩ thầm.

“Tại Trung a, anh không có trách em a, anh chỉ là trùng hợp đi Nhật Bản công tác, cho nên mới không có liên lạc với em.”

Nghe thấy Xương Mân nói như vậy, trên mặt Tại Trung rốt cục cũng nở nụ cười.

“Tại Trung a, lần trước chuyện anh hỏi em có thể cho anh câu trả lời thuyết phục được chưa?” Xương Mân chờ đợi nhìn Tại Trung.

Tại Trung biết chuyện này không thể trốn tránh nữa, cách đây không lâu Xương Mân đưa ra đề nghị muốn cùng cậy kết giao vẫn luôn khiến cậu đau đầu. Cậu không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, nhưng thật sự có thể như nguyện sao?

Thấy bộ dáng khó xử của Tại Trung, Xương Mân tâm lạnh nửa phần, kỳ thật anh đối với chuyện này sớm đã có dự cảm : sẽ bị cự tuyệt.

“Xương Mân, tôi không muốn mất đi người bạn tốt như anh, chúng ta vẫn làm bạn, được không?”

“Bạn? A.” Xương Mân tự giễu lắc lắc đầu,“Em là muốn nói cho anh biết, em chọn Trịnh Duẫn Hạo, phải không?”

“Không phải, Xương Mân, tôi cự tuyệt anh, không hề liên quan đến Trịnh Duẫn Hạo, là do bản thân tôi cảm thấy không xứng với anh.”

“Xứng hay không xứng là do anh quyết định, đây không thể trở thành lý do em cự tuyệt anh.” Xương Mân kích động vô thức tăng âm lượng.

“Xương Mân, thực xin lỗi, tôi thật sự không thể kết giao với anh.” Tại Trung lại áy náy cúi đầu.

Xương Mân cầm hai tay Tại Trung, trên mặt lại khôi phục vẻ mặt ôn nhu: “Tại Trung, anh sẽ không buông tay khỏi em, cho dù bây giờ em cự tuyệt anh, anh vẫn một lòng một dạ yêu em.”

“Xương Mân, tôi……”.

“Tại Trung, anh sẽ đợi em! Anh chỉ hy vọng em nhớ rằng, chỉ cần em quay đầu lại sẽ nhìn thấy anh ở phía sau.”

Sau khi chia tay với Xương Mân, Tại Trung chuẩn bị gọi xe quay về nhà mình, nếu đã bị ma xui quỷ khiến đáp ứng ở lại nhà của Duẫn Hạo, phải đem quần áo cùng một ít vật dụng hằng ngày mang qua a. Tại Trung ra ngoài đường, vừa định phất tay bắt xe, liền nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ luôn luôn nổi bật.

Lúc này Duẫn Hạo bước xuống xe. “Tại Trung, lên xe đi.”

Trên xe.

“Duẫn Hạo, sao anh lại ở chỗ này vậy? Trùng hợp đi ngang qua sao?”

“Không phải, anh là một đường đi theo cưng đến quán cà phê.” Duẫn Hạo trả lời rõ ràng.

“Vì cái gì lại đi theo tôi?” Tại Trung có chút tức giận, không phải nói sẽ không hạn chế tự do của cậu sao?

“Vợ yêu xinh đẹp của anh đi gặp mặt một tên đàn ông khác, anh làm sao có thể không theo dõi chứ?” Duẫn Hạo nhẹ mỉm cười, mang theo một phần hàn ý.

“Tôi đã nói tôi không phải là vợ anh rồi.”

“Cái gì anh cũng thấy hết, hắn dánh nắm tay cưng, nếu hắn còn dám níu kéo nữa thì anh tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.” Duẫn Hạo lãnh khốc nói.

“Bá đạo! Bạo quân!” Tại Trung thở phì phì quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

“Ha ha, cục cưng, lá gan không nhỏ, nói chồng cưng là bạo quân?” Duẫn Hạo đưa một bàn tay ra nhéo nhéo cái má phính phính của Tại Trung.

“Anh chính là bạo quân!”

“Tại Trung a, đã giải quyết xong chuyện với Xương Mân rồi sao?” Đây mới là chuyện Duẫn Hạo muốn biết nhất.

“Tôi và Xương Mân là bạn!”

“Tốt nhất là như vậy, bây giờ chúng ta đến nhà cưng thu dọn hành lý đi.” 

Cứ như vậy, Tại Trung dọn về nhà Duẫn Hạoa, nhưng cậu sống chết không chịu ở chung một phòng với hắn. Duẫn Hạo thầm cân nhắc nặng nhẹ: Nếu ngủ chung một giường với Tại Trung, hắn nhất định sẽ nhịn không được, hắn không muốn cưỡng bức cậu nữa. Duẫn Hạo không có biện pháp đành phải đem phòng ngủ nhường cho Tại Trung còn bản thân mình thì ngủ ở phòng khách.

Biệt thự to như vậy, chỉ có Tại Trung và Duẫn Hạo hai người ở, trong nhà không có người hầu, chỉ có người làm công theo thời gian đúng giờ đến quét dọn phòng ở. Theo như Duẫn Hạo nói, hắn không muốn để cho bất luận kẻ nào quấy rầy thế giới hai người của hắn và vợ yêu bảo bối.

Từ hai ngày trước Hi Triệt tràn ngập tức giận rời khỏi Trịnh gia, cũng không xuất hiện nữa, Duẫn Hạo quyết định đi tìm Hi Triệt hảo hảo nói chuyện.

Bên kia, trong nhà Hi Triệt.

“Hi Triệt, em đã đứng cạnh cửa sổ suốt hai giờ rồi, có chuyện phiền muộn gì sao?” Đang nói chuyện là một chàng trai trẻ rất đẹp, nhưng bất đồng khí chất với Hi Triệt xinh đẹp. Anh là một mỹ nam tỏa sáng như ánh mặt trời, làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác bị thu hút.

“Canh, em không buồn phiền, em chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện.” Hi Triệt rốt cục quay đầu, nhìn chàng trai một cái.

Hàn Canh, 27 tuổi, cùng tuổi với Hi Triệt, người Trung Quốc. 3 năm trước khi Hi Triệt bỏ nhà trốn đi, tham gia hội Chữ Thập Đỏ, được phái đến Phi Châu tình nguyện viên chữa bệnh, anh và Hi Triệt chính là gặp nhau ở đấy. Hai người cùng nhau làm việc, giúp đỡ lẫn nhau, tự nhiên mà sinh ra cảm tình, trở thành người yêu. Cách đây không lâu, Hàn Canh cùng Hi Triệt trở lại Hàn Quốc, bởi vì điều kiện thông tin liên lạc tại Phi Châu rất lạc hậu, hai người cho đến khi trở về Hàn Quốc mới biết được Kim Chung Quốc đã qua đời. Là người yêu của Hi Triệt, Hàn Canh đương nhiên biết chuyện nhà Hi Triệt, cũng biết chuyện Hi Triệt còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ.

“Hi Triệt, em dự định khi nào thì đi tế bái cha em?” Hàn Canh nhìn bóng lưng Hi Triệt hỏi.

Hi Triệt hừ lạnh một tiếng:“Hừ! Em có nói qua muốn đi tế bái ông ta sao?”

“Triệt, em sao vậy, từ hai ngày trước đi thăm bạn của em xong, em liền biến thành như vậy. Hi Triệt mà anh biết rất là nhiệt tình, mà không phải là lạnh lùng như bây giờ.”

“Ở trong nhà của Duẫn Hạo em đã gặp phải người mà em không muốn nhìn thấy nhất.” Hi Triệt xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hàn Canh.

“Em đang nói đến Tại Trung em trai của em à?” Hàn Canh thử thăm dò.

“Nó không phải là em trai em!” Hi Triệt nghe thấy Hàn Canh nhắc tới tên của người kia, nhất thời kích động lên.

“Triệt, em và cậu ấy cùng có chung một dòng máu, đây là sự thật không thể thay đổi a.” Hàn Canh kiên nhẫn nói, anh hiểu được nỗi hận trong lòng Hi Triệt, nhưng anh không hy vọng nhìn thấy Hi Triệt sống trong thù hận, anh thích một Hi Triệt tùy tiện, nhiệt tình như ánh mặt trời.

Hi Triệt thống khổ lắc đầu:“Canh, anh đừng khuyên em, có một số việc có thể quên, có một số việc cả đời cũng quên không được.”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hi Triệt vang lên, Hi Triệt tiếp điện thoại: “Duẫn Hạo, anh muốn gặp tôi? Được rồi, tôi đến Quốc Vũ tìm anh.”

———————.

Văn phòng của Duẫn Hạo.

“Hi Triệt, rốt cục cậu đã đến.” Duẫn Hạo tươi cười chào đón. Dù cho lần trước gặp mặt tan rã trong không vui, nhưng dựa vào hiểu biết của Duẫn Hạo, Hi Triệt là ăn mềm không ăn cứng, chỉ có trước hòa hảo với cậu ta mới có thể xoay chuyển cục diện.

“Đừng làm cái bộ dáng cao hứng như vậy, anh rất muốn nhìn thấy tôi sao?” Hi Triệt nói chuyện luôn mang ý châm biếm.

“Đương nhiên, nhìn thấy cậu trở về, tôi thật sự rất cao hứng. Tôi biết một ngày nào đó cậu sẽ trở về.”

“A, có phải an ủi xong tiểu tình nhân của anh rồi mới nghĩ đến tôi không?” Hi Triệt liếc nhìn Duẫn Hạo.

“Hi Triệt, cậu nhất định phải nói như vậy sao? Tại Trung không phải tình nhân của tôi, em ấy là người yêu của tôi.” Duẫn Hạo nói.

“Người yêu? Theo như tôi được biết, các người đã ly hôn .”

“Chính là bởi vì tôi đã đánh mất một lần, cho nên bây giờ càng thêm muốn quý trọng, che chở em ấy.”

Hai người vốn là ngồi cách nhau một cái bàn làm việc, đột nhiên Hi Triệt nhỏm tới, áp sát vào mặt Duẫn Hạo, ái muội nói: “Thật là như vậy sao? Anh xác định anh không phải dùng nó để phát tiết? Anh không phải đem nó làm thế thân của tôi?”

“Hi Triệt, cậu!”

Khóe miệng Hi Triệt nhếch lên tạo thành một nụ cười: “Duẫn Hạo, anh nghĩ rằng tôi và cả anh không biết tình cảm của anh dành cho tôi sao? Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, anh đối với tôi trừ bỏ tình bạn bình thường còn có ái mộ!”

Duẫn Hạo đứng lên, sửa sang lại một chút tây trang: “Hi Triệt, tôi thừa nhận tôi đã từng yêu cậu, thậm chí cách đây không lâu, tôi vẫn cho rằng mình yêu cậu. Nhưng là, hiện tại, tình cảm của tôi dành cho cậu đã thay đổi, người mà tôi muốn yêu thương quý trọng cả đời là Tại Trung!”

“Như thế nào, anh là đang sợ tôi sẽ đối với anh dây dưa không rõ sao? Yên tâm, nếu tôi muốn anh, 3 năm trước tôi sẽ không bỏ đi.”

“Đúng, tôi biết cho tới nay đều là tôi nhất sương tình nguyện, ba năm trước đây tôi đã không giữ lấy cậu, mắt thấy cậu rời khỏi bên người, chúng ta đã bỏ lỡ. Cho nên bây giờ tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm giống như thế nữa.” Duẫn Hạo vẫn cố chấp cho rằng bản thân mình trừ bỏ Hi Triệt sẽ không bao giờ yêu thương bất kỳ ai khác, cho đến khi Tại Trung bước vào trái tim hắn, hắn mới chính thức buông xuống lòng kiên trì mù quáng kia.

“Duẫn Hạo, anh không cần kích động như vậy, tôi chỉ là hy vọng anh có thể thấy rõ trái tim của mình, dù sao đứa con hoang kia là vưu vật thế gian hiếm thấy, hơn nữa tôi không thể không thừa nhận bộ dạng của nó có vài phần tương tự tôi. Anh đừng nên để bị vẻ bề ngoài của nó mê hoặc.”

“Cám ơn sự quan tâm của cậu. Hi Triệt, xin cậu từ nay về sau có gọi Tại Trung là con hoang, hết thảy chuyện này cũng không là lỗi của em ấy, ân oán của thế hệ trước đừng không có đạo lý mà bắt Tại Trung gánh vác.”

“Đau lòng? Xem ra anh thật sự có tình cảm với thứ con hoang kia a. Tôi rất muốn biết, nếu tôi buộc anh chọn giữa tình yêu với nó và tình bạn với tôi, anh sẽ chọn ai?” Hi Triệt thích thú nhìn Duẫn Hạo nháy mắt đen mặt.

“Cậu nhất định phải như vậy sao? Cậu biết rõ tôi rất coi trọng tình cảm đối với cậu. Ai tôi cũng không thể buông tay được.” Duẫn Hạo kiên định nói với Hi Triệt.

“Con người không thể quá tham làm nga, tự anh hảo hảo ngẫm lại đi. Duẫn Hạo, anh nhớ cho kỹ, từ nay về sau đừng có quản tôi có thái độ gì với đồ con hoang kia. Dù cho cha tôi có thừa nhận nó, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không chấp nhận nó.” Hi Triệt nói xong chuẩn bị rời khỏi văn phòng của Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo gọi lại Hi Triệt đang muốn rời khỏi văn phòng: “Hi Triệt, đi thăm chú đi, chú ấy nhất định rất muốn gặp cậu. Chú đã bị trừng phạt rồi, cho đến chết chú ấy cũng chưa được sự tha thứ của cậu, cũng không thể trước khi chết được gặp cậu một lần.”

“Đừng nói nữa, tôi sẽ không đi.”

Hi Triệt tâm tình phức tạp rời khỏi văn phòng, không nghĩ tới khi đang đợi thang máy lại gặp Kangta, Kangta mừng rỡ.

“Hi Triệt, thật là em sao? Em rốt cục đã trở lại, thật tốt quá.”

“Anh Kangta, đã lâu không gặp, mấy năm nay có ổn không?” Hi Triệt vẫn rất tôn kính Kangta, dù cho cậu biết rõ trong lòng Kangta từ đầu đến cuối đều là coi trọng Kim Tại Trung.

“Vẫn tốt. Nếu em đã trở về, có thể đi thăm Tại Trung không? Dù sao cả hai đứa cũng là anh em a.” Kangta biết Hi Triệt rất bài xích Tại Trung, nhưng là vẫn ôm một tia hy vọng có thể thuyết phục được Hi Triệt.

‘Vì cái gì mỗi người đều phải nói giúp cho nó.’ Hi Triệt càng nghĩ càng tức giận.

“Anh Kangta, anh đừng phí tâm nữa, em vì cái gì lại muốn đi gặp một kẻ không liên quan tới mình chút nào chứ? Nếu anh có thời gian thì đi quản đứa em trai bảo bối Kim Tại Trung của anh đi.” Hi Triệt tức giận nói.

“Hi Triệt, ý của em là?”

“Ý tứ của em rất đơn giản, đứa em bảo bối của anh lại quay trở lại với chồng trước của nó, dường như còn đến nhà người ta ở luôn rồi. Thật là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh chuột lại đi đào hang. Anh Kangta, thang máy đến rồi, em đi trước, gặp lại sau!”

Hi Triệt đi rồi, lưu lại Kangta một mình đứng sững sờ trước thang máy: Chẳng lẽ Tiểu Tại lại ở chung với Trịnh Duẫn Hạo sao? Đáng giận, đứa ngốc này không sợ lại bị tổn thương thêm một lần nữa sao? Không được, mình không thể để Tiểu Tại phạm sai lầm nữa, nhất định phải hảo hảo nói chuyện với nó.

Bình luận





Chi tiết truyện