chương 34/ 59

Thấy bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, Thái Nghiên vội vã chạy đến. Một giờ trước, bà nhận được điện thoại cầu cứu của Tại Trung, thiếu chút nữa là khiến bà muốn phát điên rồi, bà dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ Tại Trung thì nhìn thấy cậu đang thống khổ ôm bụng.

“Bác sĩ, con của tôi sao rồi, thai nhi có xảy ra chuyện gì không?”

“Thai nhi tạm thời được bảo vệ, nhưng vẫn chưa ổn định, cho nên cần phải nằm lại bệnh viện để quan sát.” Bác sĩ đầu tiên là báo cho người nhà bệnh nhân biết tình hình hiện tại, sau đó bắt đầu chỉ trích Thái Nghiên, “Bà chăm sóc cậu ấy như thế nào vậy, mang thai thời kì đầu rất dễ sanh non , bà đã từng làm mẹ chẳng lẽ lại không biết sao?”

“Thực xin lỗi, bác sĩ.” Thái Nghiên đành phải vô tội mà nhận lãnh trách nhiệm này, “Bác sĩ, xin hỏi con của tôi tại sao lại ra nông nổi này?”

“Theo phán đoán của tôi, cậu ấy hẳn là bị té rất mạnh, về phần cậu ấy tự mình té ngã hay là có người khác đẩy, tôi không dám khẳng định, bởi vì trên mặt cậu ấy có dấu vết bị đánh.” Lời nói của bác sĩ ngầm ám chỉ đến bạo lực gia đình.

“Cái gì?” Thái Nghiên quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, bà vội vàng mang Tại Trung tới bệnh viện, căn bản chưa kịp quan sát cẩn thận, Tại Trung bị người khác đánh, còn bị té ngã rất mạnh, trừ bỏ Trịnh Duẫn Hạo, Thái Nghiên nghĩ không ra người thứ hai. Vốn định gọi điện thoại cho Duẫn Hạo bảo hắn nhanh đến bệnh viện, hiện tại xem ra là không nên thì hơn.

“Chờ bệnh nhân tỉnh, nhất định phải an ủi cậu ta, nếu cậu ta quá xúc động thì thai nhi càng nguy hiểm.” Bác sĩ không quên dặn dò.

“Vâng, tôi sẽ chú ý. Cám ơn bác sĩ.”

Đi vào phòng bệnh, Tại Trung vẫn chưa tỉnh, Thái Nghiên đi đến bên giường, nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt của cậu. Lúc này Thái Nghiên nhìn rõ trên mặt Tại Trung quả thật bị sưng lên, trừ bỏ đau lòng, trong lòng bà ngập tràn phẫn nộ lẫn thất vọng.“Con yêu, con yên tâm đi, mẹ sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ đến con nữa. Con phải nhanh chóng khỏe lại nhé!”

Một lát sau, Tại Trung tỉnh lại, cậu mờ mịt nhìn khung cảnh xa lạ chung quanh, rốt cục cũng nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, sau đó tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt lo lắng của Thái Nghiên.

“Tại Trung, con tỉnh lại rồi?”

Vừa nhìn thấy Thái Nghiên, Tại Trung rốt cuộc nhịn không được : “Mẹ! Ô ô ô ô……” Tại Trung rốt cục cũng cảm nhận được có mẹ thật là tốt, vô luận có ủy khuất gì, mẹ luôn là người tốt nhất để giải bày tâm sự.

“Bảo bối, đừng khóc nữa, con khóc mẹ đau lòng lắm.” Thái Nghiên vội lau nước mắt cho đứa con, “Đừng khóc, được không? Hiện tại thai nhi vẫn chưa ổn định, con không thể kích động được.”

“Đứa bé? Con không cần đứa bé này, con không cần, con muốn bỏ nó.” Tại Trung đột nhiên hét lên.

Thái Nghiên cố gắng giữ lấy Tại Trung: “Tại Trung, con đừng quá kích động, con nghe mẹ nói đi, vô luận đã xảy ra chuyện gì, đứa bé cũng là vô tội, nó không có tội tình gì. Đứa bé này thật kiên cường, nó cố gắng muốn sống đến vậy, sao con lại có thể vứt bỏ nó chứ?” Thái Nghiên kiên nhẫn khuyên Tại Trung. Tại Trung vốn là một đứa trẻ thiện lương, sao lại có thể nhẫn tâm thương tổn đến máu mủ ruột thịt của mình chứ? Bây giờ nhất thời xúc động sẽ làm Tại Trung hối tiếc cả đời, làm mẹ, bà có trách nhiệm phải ngăn loại bất hạnh này phát sinh.

“Nhưng mà, con……” Tại Trung cũng rất băn khoăn, cậu và Trịnh Duẫn Hạo lần này là hoàn toàn kết thúc rồi, để cho đứa bé lớn lên trong một gia đình không cha, như vậy thật sự được không?

“Tại Trung à, mẹ sẽ không hỏi con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vô luận phát sinh chuyện gì, mẹ đều sẽ ở bên cạnh con. Chuyện bây giờ con cần phải làm là hảo hảo an tâm tu dưỡng, mẹ sẽ không để cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy con.”

Tại Trung trầm mặc không nói.

“Tại Trung, con ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, bây giờ mẹ sẽ về nhà tự tay nấu chút canh cho con, buổi tối lại đến thăm con, được không?”

Tại Trung gật gật đầu.

Thái Nghiên rời khỏi phòng bệnh ra về, Tại Trung nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại cái cảnh khiến cho cậu tan nát cõi lòng kia: Duẫn Hạo phản bội cậu, Duẫn Hạo đánh cậu, cuộc sống hạnh phúc chỉ vừa mới mới bắt đầu nhanh như vậy đã kết thúc. Hết thảy có thể oán ai đây? Chỉ trách cậu quá ngốc, ngốc đến mức đi tin tưởng người đàn ông kia là thật lòng, bây giờ là lúc nên tỉnh mộng rồi. Tại Trung vuốt ve bụng mình, lẩm bẩm: “Cục cưng, con vì cái gì nhất định phải tới tìm papa chứ, con hẳn là nên đến một gia đình hạnh phúc a. Mà papa, còn có thể mang đến hạnh phúc cho con sao?”



Tại Trung đã mất tích vài tiếng đồng hồ.

Duẫn Hạo cho rằng nơi Tại Trung có khả năng đến nhất chính là nhà mẹ, nhưng khi Duẫn Hạo chạy đến, vô luận hắn ấn chuông cửa như thế nào, cũng không thấy có gì đáp lại, gọi điện thoại cho Thái Nghiên bà cũng chậm chạp không nghe.

Duẫn Hạo đành phải ngồi chờ trước nhà Thái Nghiên, hắn ngồi ở trong xe, vô lực ghé vào tay lái.

Hắn vẫn không thể tin được, hắn thế nhưng lại đi động thủ đánh người mà hắn yêu thương nhất, vô luận Tại Trung nói gì hay làm cái gì, hắn cũng không nên động thủ mới đúng, nhưng mà hắn không thể khống chế được bản thân mình. “Chúng ta xong rồi, lần này chúng ta hoàn toàn xong rồi, tôi vĩnh viễn cũng không tha thứ cho anh.” Câu nói đó của Tại Trung vẫn không ngừng vang lên bên tai hắn.

“Tại Trung, nếu không có em, anh phải sống ra sao?”

Thẳng đến chạng vạng, xe Thái Nghiên rốt cục cũng xuất hiện, Duẫn Hạo vội vàng xuống xe, ngăn cản chiếc xe đang muốn chạy vào trong.

“Tổng tài, người đang chặn xe là con rể của ngài đi.” Lái xe quay ra ghế sau nói với Thái Nghiên.

“Đừng để ý đến cậu ta, đi vào đi.” Thái Nghiên lạnh lùng nói.

“Này……” Lái xe có chút khó xử.

Lúc này, Duẫn Hạo chạy tới cửa sau, không ngừng đập cửa kính xe. Thái độ lạnh lùng của Thái Nghiên càng khiến hắn tin chắc rằng Tại Trung đang ở chỗ bà.

“Mẹ, con có chuyện muốn nói.”

Thái Nghiên hạ cửa kính xe, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước, không buồn liếc nhìn Duẫn Hạo một lần.

Duẫn Hạo nhìn vào trong xe, tìm kiếm thân ảnh của Tại Trung, nhưng hoàn toàn không thu hoạch được gì. “Mẹ, Tại Trung bây giờ đang ở đâu, xin mẹ nói cho con biết đi!”

“Mẹ sao? Ai, tôi không dám nhận đâu.”

“Mẹ, con biết con sai rồi, xin mẹ cho con gặp Tại Trung đi.”

“Cho cậu gặp Tại Trung? Rồi cậu lại cho nó một bạt tai sao? Tôi nhớ cách đây chưa bao lâu, cậu còn cam đoan với tôi sẽ không khi dễ Tại Trung, sẽ vĩnh viễn yêu nó thương nó, cậu thực hiện lời hứa của cậu như vậy à? Tôi thật sự là quá thất vọng về cậu. Dù cho Tại Trung có thể tha thứ cho cậu, tôi cũng không thể tha thứ cho cậu đâu.”

“Mẹ, đây đều là lỗi của con, con đã phụ sự kỳ vọng của mẹ, mẹ muốn trừng phạt con như thế nào cũng được, nhưng mà van cầu mẹ nói cho con biết Tại Trung và đứa bé ra sao rồi? Đứa bé có chuyện gì không?” Duẫn Hạo tận mắt thấy Tại Trung té mạnh xuống đất, nếu đứa bé vì vậy mà xảy ra chuyện gì, hắn chính là hung thủ tự tay bóp chết con mình, hắn còn có tư cách gì sống ở trên đời này nữa.

Thái Nghiên khinh miệt liếc nhìn Duẫn Hạo, trong giọng nói lộ vẻ châm chọc: “Nguyên lai cậu còn nhớ rõ trong bụng Tại Trung có con của cậu? Nếu như vậy, sao cậu lại có thể xuống tay đánh nó chứ?”

“Mẹ, lúc ấy con nhất định là điên rồi mới không thể khống chế được mình, con đã muốn hận không thể tự giết bản thân con rồi.”

Nhìn dáng vẻ lo lắng đến sắp phát điên của Duẫn Hạo, Thái Nghiên cũng có chút không đành lòng, báo cho hắn biết tình trạng của Tại Trung và đứa bé: “Nhờ phúc của cậu, Tại Trung thiếu chút nữa sinh non, đứa bé tạm thời được cứu, nhưng tình trạng vẫn chưa ổn định, còn phải quan sát.”

Đứa bé quả nhiên đã xảy ra chuyện, đả kích khủng khiếp này khiến cho Duẫn Hạo không thể đứng yên được. “Mẹ, để cho con gặp Tại Trung đi. Con muốn gặp em ấy.”

“Không bao giờ, tôi sẽ không để cho cậu gặp nó nữa đâu. Trịnh Duẫn Hạo, cậu nghe đây, từ nay về sau, chuyện của Tại Trung và cục cưng tôi sẽ tự lo lắng, không cần cậu phải quan tâm.”

“Không! Con là chồng của Tại Trung, là cha của đứa bé, con có trách nhiệm chăm sóc bọn họ.”

“Nhưng sự tồn tại của cậu đã uy hiếp đến an toàn tính mạng của Tại Trung lẫn đứa bé, vô luận cậu có nói gì, tôi cũng không thể lại đặt con tôi và cháu tôi vào trong cảnh nguy hiểm một lần nữa. Chuyện tôi muốn nói chỉ có nhiêu đó, cậu trở về đi, không cần đến nữa. Tôi sẽ không cho cậu tiếp cận Tại Trung nữa đâu. Tài xế Trương, lái xe vào đi.”

Giờ phút này, lần đầu tiên Duẫn Hạo cảm nhận được tư vị tuyệt vọng, hắn trơ mắt nhìn cổng nhà mẹ vợ dần dần đóng lại phía trước, vô tình vứt bỏ hắn ở bên ngoài.

Tại Trung không tha thứ cho hắn, nhạc mẫu không tha thứ cho hắn, ngay cả chính hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình.

“Tại Trung, vô luận anh phải trả giá đắt như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay khỏi em.”

Bình luận





Chi tiết truyện