chương 30/ 41

Tuy Thiên Kim không hiểu Phước Thịnh đang nói về vấn đề gì nhưng cô nàng vẫn suy nghĩ một hồi lâu sau đó mới nhàn nhạt nói:

_Là chuyện yêu nhau đó hả?

Phước Thịnh bị hỏi thẳng ra như thế nên thấy hơi ngại ngại cúi mặt xuống nhìn đất rồi thấp giọng lắp bắp trả lời: “Ừ…ừ” vài cái rồi im lặng không nói gì thêm nữa

Cô nàng liền liên tưởng đến tình yêu chị mình là Bảo Nhi cùng với cái người đó nên cô nàng liền hướng đến anh chàng đang đỏ mặt cúi thấp đầu, lắc đầu thở dài mà nói:

_Cho tôi thời gian suy nghĩ

Xong cô liền đưa lại bó hoa cùng với chiếc nhẫn lại cho Phước Thịnh thầy anh chàng ngơ ngác nhận lại rồi cô mới nói tiếp:

_Chừng nào có câu trả lời thì tôi sẽ nói cho cậu biết, vật đó cậu giữ trước đi

Cô đứng dậy tính đi về nhưng nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh chàng khi cất chiếc nhẫn vào túi cô liền lắc đầu nghĩ thầm:

_Con người thật quá kém cỏi chỉ mới bị nói như thế liền bày ra 1 bộ mặt như thế này, thật không hiểu tại sao bọn chúng lại sống được cơ chứ, cảm xúc gì cũng lộ ra hết bên ngoài.

Hai người cùng sánh vai nhau đi ra khỏi nhà hàng, khi Phước Thịnh lấy xe đến trước mặt Thiên Kim liền hỏi:

_Nhà cậu ở đâu? Để mình đưa cậu về.

_Chở về trường.-Cô không nhìn anh mà cứ trả lời làm cho Phước Thịnh càng lúc tâm trạng càng không tốt tuy là vậy nhưng Phước Thịnh vẫn chở Thiên Kim về đến tận trường.

Lúc về đến trường thì đã thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu sẵn bên ngoài cổng trường và rồi một người xuất hiện từ bên trong chiếc xe đi xuống nhìn về hướng Phước Thịnh mà cưới lạnh đó không phải là ai khác mà chính là Ánh Nguyệt, đi vào xe trước đợi cô em gái của mình mà không nói gì thêm, Thiên Kim liền xuống xe của Phước Thịnh đi đến chiếc xe hơi ấy không thèm quay lại nhìn Phước Thịnh lấy một cái, nhưng Phước Thịnh lại đột ngột nắm lấy tay của Thiên Kim, cô liền quay đầu lại nhíu nhíu đôi lông mày tuyệt mĩ của mình mà nhìn anh chàng đang gãi gãi đầu mở miệng lắp bắp nói với mình:

_Tớ…tớ….tớ….đợi câu trả lời của cậu, cậu…cậu…cậu…cậu ngủ ngon ghen

Thiên Kim vẫn như cũ không nói gì mà chỉ gật đầu với anh một cái rồi sau đó đi về chiếc xe hơi kia mà đi vào, Phước Thịnh đứng đó nhìn theo chiếc xe hơi rời xa khỏi tầm mắt mình mà thở lài lẩm bẩm:

_Có phải mình đã sai lầm khi thích một cô nàng lạnh lùng như cậu ấy không nhỉ? Có lẽ không bởi vì con tim mình đã mách bảo như thế. – anh hạ quyết tâm, nắm chặt tay quyết tâm – Thiên Kim, tớ nhất định sẽ làm cho cậu thích tớ, tớ dám chắc là như thế.

Xong xuôi anh quay đầu xe lại trở về nhà của mình…

_Cậu đi đâu mới về vậy?

Khởi My vừa nhìn thấy Phước Thịnh trở về liền lên tiếng hỏi thế nhưng Phước Thịnh lại không trả lời câu hỏi của cô [ lơ bạn đấy bạn My ạ ] mà đi thẳng một mạch trở về phòng của chính mình mà nằm xuống giường suy nghĩ, thấy Phước Thịnh như vậy Khởi My liền xoay qua nhìn Minh Quân đang đọc sách lúc bấy giờ cũng vì nhìn thấy Phước Thịnh như thế mà ngước nhìn, thấy ánh mắt của Khởi My mang theo hàm ý hỏi mình “ Phước Thinh sao vậy?”, anh cũng chỉ biết lắc đầu mà không trả lời gì…

Trên đường về nhà Thiên Kim không hề nói gì mà Ánh Nguyệt cũng lười biếng hỏi nên trên đường về cả hai đều im lặng, về tới nhà Thiên Kim bước vào bên trongma2 vẫn không nói gì, nhìn ra có sự lạ Bảo Nhi mới hỏi:

_Sao vậy? Có chuyện gì à?

Ánh Nguyệt một bện nhàn rỗi ngồi xuống giơ tay lấy ly máu tươi từ chỗ Minh Thuận rồi từ từ uống đang chờ xem kịch hay, cô có cảm giác như vậy. Thấy Thiên Kim lâu như vậy mà vẫn không trả lời, vua Ailen liền nôn nóng hỏi lại:

_Sao vậy con? Mọi chuyện không phải xảy ra tốt đẹp sao? Ta thấy tên ranh ấy rất lãng mạn

Ngập ngừng một chút Thiên Kim mới mở miệng nói:

_Cậu ấy hỏi con có muốn làm bạn gái của cậu ấy không?

_Thế con trả lời thế nào? Chứ theo ta thấy tên ranh ấy rất tốt đấy!-Vua Ailen một bên tươi cười một bên hướng Thiên Kim đang trầm mặc hỏi, lúc này Thiên Kim mới nói:

_Con nói cậu ấy cho con thời gian suy nghĩ bởi vì con sợ….

_Sợ gì? – Ánh Nguyệt đặt ly máu trở lại trên bàn nhàn nhạt hỏi, đối với cô mấy cái chuyện tình yêu của nhân loại cô chẳng thèm quan tâm, nhưng đây là vấn đề đang xảy ra với em của cô nên cô mới hỏi như thế [ thế à? Thế mà tưởng chị Nguyệt không thèm hỏi luôn cơ đấy]

_Thì….-Thiên Kim suy nghĩ hồi lâu sau đó mới nói ra suy nghĩ của chính bản thân mình – Thì em sợ sẽ giống như chị Bảo Nhi với “hắn”

Thiên Kim vừa mới nói xong thì không gian trong phòng tở nên trầm xuống, chẳng mấy chốc trong phòng đều im lặng không ai nói gì thêm, Thiên Kim nhận ra mình có lỗi nne6 vội vàng đánh tan bầu không khí nặng nề này:

_Em xin lỗi, em không nên nói ra em…

Chưa để Thiên Kim nói hết cầu thì Bảo Nhi đã liền nói, trong giọng nói của cô nhường như chứa đựng một nỗi buồn vô tân mà không ai có thể xóa đi nổi:

_Không phải lỗi của em, em không cần phải xin lỗi đâu, thôi chị đi về phòng đây hai đứa cũng nên đi nghỉ sớm đi mai còn đi học nữa đấy

Nói rồi Bảo Nhi trở về phòng của mình mà trong lòng cảm giác như bị ai đó giằng xé, đã qua bao lâu rồi mà tại sao trong lòng cô vẫn còn hình bóng của người ấy, cô chợt mỉm cười, một nụ cười chua xót và cay đắng :

_Đúng là càng quên càng nhớ mà

Trong lúc đó tại phòng khách vua Ailen đang khuyên nhủ Thiên Kim:

_Không phải ai cũng xấu xa, con nên hiểu điều đó

_Vâng, con sẽ suy nghĩ kĩ về điều này

Thiên Kim gật đầu đồng ý, còn Ánh Nguyệt thì lắc đầu:

_Chị thấy em nên cẩn thận thì hơn, mấy cái chuyện tình cảm nam nữ này ít dính vào thì càng tốt, chị cũng chả tin mấy thứ đó cho lắm, nhưng dù sao thì quyền quyết định là của em, chị chỉ nói vậy thôi.

Nói xong Ánh Nguyệt cũng trở về phòng của mình để mà nghỉ ngơi. Thiên Kim vẫn còn suy nghĩ về vấn đề của chính mình, nhưng cô cũng nhanh chóng đi về phòng.

Trong căn phòng của Bảo Nhi lúc này cảnh vật nhường như trở nên buồn bã, Bảo Nhi đang ngồi kế bên khung cửa sổ được làm bằng gỗ lim, cô nhìn ra bên ngoài, bất chợt bầu trời trở nên tối dần rồi một giọt, hai giọt và cơn mưa bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng nặng hạt, cô thầm nghĩ:

_Có phải chăng vì ta không còn nước mắt để mà rơi xuống nên ông trời mới cho đổ mưa? Là khóc dùm ta sao?

Nhưng cô nào biết được ở một thế giới khác, tại một căn phòng khác, cũng dưới bầu trời mưa này đang có một người cùng tâm trạng giống như cô…

Sáng hôm sau tại căn tin của trường Thiên Kim lại gặp Phước Thịnh, anh chàng nhìn cô một lúc lâu rồi chậm rãi nói với vẻ mặt phấn khích không còn cái nét buồn bã của ngày hôm qua:

_Để mình đi lấy đồ ăn cho cậu.

Thiên Kim không nói gì mà chỉ nhìn Phước Thịnh một lúc sau đó mới trở về chỗ bọn họ hay ngồi mà ngồi xuống chờ Phước Thịnh đem đồ ăn đến. Sau đó cả đám bọn họ bao gồm: Bảo Nhi, Ánh Nguyệt, Ngọc Huy, Minh Thuận, Minh Tâm và Bảo Linh; đi đến ngồi xuống, thấy Phước Thịnh cũng ngồi chỗ của mình Minh Tâm liền tò mò hỏi:

_Sao hôm nay qua đây ngồi vậy?

Trái với dự kiến của anh, thấy Phước Thịnh không thèm trả lời câu hỏi của mình nên anh cũng không hỏi gì nữa đành ngồi xuống ăn chung, nhưng trong lòng anh lại dâng lên một nỗi tức giận. Thấy có điều lạ Bảo Linh liền hướng Bảo Nhi mà hỏi:

_Hai người đó ( ý là Thiên Kim và Phước Thịnh ) đang quen à?

_Không biết-Bảo Nhi vừa nói vừa ăn

Lúc đó thì Minh Quần và Khởi My cùng đi vào thấy Phước Thịnh không ngồi chung bàn với mình và lại ngồi chung với Thiên Kim nên Khởi My tức giận đi tới, tuy vậy cô vẫn nở một nụ cười với Phước Thịnh nhẹ nhàng hỏi:

_Phước Thịnh sao hôm nay cậu lại không ngồi chung với bọn tớ mà lại sang đây ngồi chung với bọn họ vậy? – Cô kéo áo Phước thịnh rồi nói tiếp – Đi qua ngồi hcung với tụi tớ đi.

Thấy con người mới hôm bữa còn bị Thiên Kim đánh cho bầm dập mà hôm nay lại xuất hiện trước mắt Minh Tâm liền nói giọng trêu chọc:

_Ồ đi học lại rồi à, thế mà “mình”cứ tưởng “cậu” nghỉ luôn rồi chứ [ ý của ảnh là: “sao mấy người không nghỉ luôn đi mà còn đi học làm cái gì, đúng là mặt dày”]

Khởi My hiểu được là Minh Tâm đang nói xéo mình vì vậy cô rất tức gian65noi1 không nên lời:

_Cậu…cậu…mặc kệ tôi không liên quan gì đến cậu cả -xoay sang Phước Thịnh – Phước Thinh tụi mình đi

_Không, Tớ thích ngồi ở đây, nếu mấy cậu không thích thì cứ qua chỗ kia ngồi đi – Phước Thịnh nói àm không thèm nhìn mặt của Khởi My làm cho cô nàng càng lúc càng tức giận đi ra chỗ khác, còn Minh Quân thì nhìn Phước Thịnh lắc đầu thở dài nói:

_Cậu có bạn gái quên anh em.

_Làm…làm…gì có, nếu cậu muốn thì ngồi chung đi – Phước Thịnh hơi đỏ mặt nói

_Thôi để tớ đi coi Khởi My cô nàng chắc đang tức lắm – Minh Quân nói rồi liền đi theo Khởi My

Đang trong giờ học bỗng Thiên Kim nói với Phước Thinh: “Ra chơi lần một ra sau khu vườn của trường”, anh chàng không nói gì mà cứ liên tục gật đầu, trái tim thì cứ đập nhanh liên hồi. Cuối cùng cũng đến giờ ra chơi, Phước Thịnh nhanh chóng chạy ra sau khu vườn của trường. Tuy nhiên anh cũng gặp phải sự cản trở của Khởi My, bởi cô nàng kéo áo anh bảođi xuống sân trường cùng bọn họ, nhưng anh lại lắc đầu từ chối, thấy vậy Khởi My mới liền hỏi:

_Hôm nay cậu sao vậy? Có vẻ là lạ, có việc gì à?

_Thôi cứ để cậu ấy làm việc riêng của mình đi, chúng ta đi xuống là được rồi.

Cũng may là có Minh Quân cứu anh nếu không anh cũng không biết phải làm sao để thoát khỏi Khởi My

Anh vọt chạy đi trong một tâm trạng rất hồi hộp, tim cùa anh thì cứ đập thình thịch thình thịch, làm anh cứ tưởng nó đang chuẩn bị vọt nhảy ra ngoài. Lúc đến nơi thì chỉ thấy có mỗi mình Thiên Kim, bên cạnh lại không có bọn Ánh Nguyệt có lẽ cô cũng đã nói cho bọn họ nghe vụ việc này, bởi thế bọn họ mới không đi theo, Thiên Kim quanh người lại nhìn anh:

_Lâu quá. Trước giờ tôi chưa từng đợi ai lâu đến thế này [ trừ cái lần nhập học nữa chị ơi]

_Tại…tại có chút việc. – Phước Thịnh gãi gãi đầu nói nhưng trong lòng anh lại thầm nghĩ: “Vậy có nghĩa là cậu ấy có tình cảm với mình, chẵng phải cậu ấy nói chưa từng đợi ai sao, chắc chắn là vậy cậu ấy đã có tình cảm với mình”.

Phước Thịnh nhìn Thiên Kim một chút rồi mới hỏi:

_Câu kêu mình ra đây có việc gì muốn nói sao?

Thiên Kim chậm rãi nói:

_Thật ra, hôm qua tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi mới đưa ra quyết định này. Phước Thịnh à, tôi nghĩ tôi nên….

Bình luận





Chi tiết truyện