chương 17/ 41

Những dòng nước mắt màu trắng bạc lăn dài trên khuôn mặt của 3 anh chàng quản gia. Ánh Nguyệt liền dùng nước tạt vào cả 3 chàng trai làm cả bọn giật mình. Cô liền kéo 3 anh chàng đi ra ngoài nhưng lại bị Khải My chặn lại:

- Sao hồi nãy lại cúp học thế?

- Ta có cần phải nói cho một kẻ như ngươi biết ko? – Ánh Nguyệt nhìn Khải My một cách khinh bỉ.

Hình như biết có chuyện nên Bảo Nhi và Thiên Kim cũng đi theo Ánh Nguyệt. Thiên Kim nói nhỏ:

- Bình tĩnh đi chị!

Cô rất bực vì cái điều đó, sự lo lắng càng ngày càng tăng trong lòng cô. Cô vội nói:

- Tránh ra !

- Tại sao? – Khải My vừa vuốt tóc vừa nói.

Ánh Nguyệt giận dữ quát lên:

- TRÁNH RA !

Cùng với lời quát đó là ánh mắt cực kỳ tức giận trên khuôn mặt ko chút biểu cảm. Cùng lúc đó 1 tiếng sấm vang lên làm tất cả mọi ng` trong căn tin giật mình trừ vài người. Khải My bỗng thấy sợ ánh mắt đó của Ánh Nguyệt nên nhường bước. Ánh Nguyệt chạy ra khu vườn cấm cùng với 3 chàng quản gia, phía sau là Bảo Nhi và Thiên Kim. Đến nơi, cô xoay qua hỏi:

- Có chuyện gì phải ko? – Thấy cả ba nhìn sang chỗ khác ko nói gì càng làm cho cô nàng càng bực bội – Nhìn thẳng vào mắt ta mà nói, đã xảy ra chuyện gì?

Cả ba nhìn nhau rồi Quốc Bảo nói:

- Quốc vương Mught…………..cha……….cha…….thần…………đã…..

Quốc Bảo nghẹn lời như muốn khóc, thấy thế Ngọc Huy mới nói tiếp:

- Quốc vương đã……….đã……….qua …..đời …rồi ạ ………

Ầm………..Ầm……….Tiếng sấm vang lên như 1 lời khẳng định những gì mà Ngọc Huy nói. Cô dựa vào thân cây để ko phải ngã xuống, cô thẩn người lắp bắp:

- Điều ……điều đó ……ko……ko…..phải sự….sự thật…..Lần cuối ta gặp người…….người……người còn rất khỏe mạnh mà……

Minh Thuận ko thể kìm nén cảm xúc nên khóc ngất lên:

- Quốc Vương biết nơi ở của các cô…..dù bị tên Lee Jin tra tấn thế nào cũng ko thốt ra một lời……cho nên ….cho nên……

Nói đến đây Minh Thuận dường như ko dám nói nữa mà chỉ khóc. Ánh Nguyệt nói thầm:

- Đạn bạc…

- Chì có thứ đó mới có thể giết chết một người sói Ôi ko. – Thiên Kim thốt lên.

BỖng giọt nước mắt của Ánh Nguyệt cũng bắt đầu rơi. Dường như cảnh vật cũng như tâm trạng cả 6 người nên đã đổ mưa. Mưa rất lớn. Mưa rơi xuống hòa vào những giọt nước mắt trong suốt. Mỗi giọt mưa như mỗi giọt nước mắt, mỗi tiếng sấm là một tiếng gào thét đau khổ của cô. Bảo Nhi cùng Thiên Kim đều hiểu rõ vị trí của Vua Mught trong lòng Ánh Nguyệt. Cô ko xem ông như một tì tùng mà xem ông như một người cha thứ 2. Ông đã dạy võ thuật và chiến thuật cho cô. Phút chốc lời hứa ngày nào lại hiện về trong tâm trí cô:

- Này Kai àh, con phải đánh như vậy chứ. – Vua Mught cầm cây giáo của Kai ( Ánh Nguyệt) lập lại cái động tác đánh vòng tròng. Lúc đó cô nàng mới 8 tuổi mà thôi. Rồi đưa lại cho cô, cô tiếp tục tập. Một lát sau lúc ngồi nghỉ ngơi. Cô chạy đến bên cạnh vua Mught:

- Nhất định sau này Kai sẽ như vua Mught, một người anh dũng, ko bao giờ sợ cái chết.

Nghe thấy những lời nói đó phát ra từ một đứa trẻ như vậy, đương nhiên là ông bật cười rồi xoa đầu Kai nói:

- Đương nhiên rồi, sao này công chúa nhất định là một vị tướng giỏi.

- Uk – Cô gật đầu.

Tất cả mọi người đều tưởng đó chỉ là một lời hứa thoáng qua của một đứa trẻ. Nhưng họ ko ngờ rằng chính những lời nói đó là động lực giúp cô trở thành một người như hiện tại – 1 cô nhóc lạnh lùng, quyết đoán, nói là làm và ko bao giờ khóc trước mặt người khác….

…….Bây giờ lòng cô nặng trĩu. Cô bước đi vô định………..

- Này sao ko vào lớp định ở đây tắm mưa àh? – Giọng của Minh Tâm làm cô sựt tỉnh.Cô nhìn 1 tên con trai đang đứng dầm mưa trước mặt cô rồi đi ngang qua nói:

- Ngươi chở ta về đi !

- Uk…uk…đi…đi…- Minh tâm hơi bất ngờ nhưng vẫn đi lấy xe chở cô nàng về.

Trên đường đi……

- Lạnh ko? – Minh Tâm hỏi Ánh Nguyệt vì 2 người họ ko có mặc áo mưa.

Ánh Nguyệt ko trả lời, cô nàng lại khóc. Nước mắt cô hòa lẫn với mưa. Trong lòng cô hiện giờ rất đau như ngàn vết cắt. Cô đã mất đi một người cô thương yêu. Cô tự thề với chính bản thân mình rằng cô sẽ trả thù, nhất định phải trả thù cho ông ấy. Rồi cô lại khóc. Tâm trạng cô thay đổi liên tục. Bây giờ nỗi sợ lại chiếm lấy cô. Cô sợ mình sẽ lại mất đi những người mình yêu quý. Cô nhớ đến cha mẹ mình. Cô sợ lắm. Cô đang mang trong mình lòng hận thù lẫn sợ hãi. Tâm trạng cô lúc này ko ai hiểu đc. Cũng một phần do gương mặt ko cảm xúc nên ko ai biết cô nghĩ gì cộng với trời mưa như trút nước xóa đi nước mắt của cô.

- Này này cô có nghe tôi nói gì ko?- Minh Tâm hét lớn vì trời mưa to.

Cô chợt tỉnh thì thấy xe đã dừng lại bên đường.

- Đây là đâu?

- Ở ngoài đường chứ ở đâu. – Minh Tâm trả lời – Tôi hỏi cô nhà cô ở đâu để tôi chở cô về mà cô ko trả lời gì hết nên tôi tưởng cô bị gì chứ.

- Uk….- Cô đứng ko vững nên pahi3 vịnh vào xe để ko ngã.

- Thôi cô lên xe đi. – Ánh Nguyệt quá mệt mỏi nên leo lên xe để Minh Tâm chở về.

- Này tôi đỡ cô xuống. – Minh Tâm nói rồi đỡ cô nàng xuống xe đi vào nhà.

Ánh Nguyệt cũng ko phản đối gì. Bước vào nhà Minh Tâm thì người hầu chạy ra đỡ Ánh Nguyệt phụ cậu nhưng cậu nói:

- Để tôi đc rồi cô ra đóng cửa đi.;

Người hầu hơi bất ngờ nhưng cũng chẳng nói gì chỉ đi ra ngoài đóng cửa lại.

- Con về rồi đó àh? – Giọng của một người đàn ông vang lên khi thấy Minh Tâm bước vào nhà

Bình luận





Chi tiết truyện