- Thi gì – Ông thầy lau mồ hôi trên trán rồi nhìn cô.
- Từ vựng tiếng anh ! – Sau khi Ánh Nguyệt thông báo xong cả lớp nháo
nhào lên, vì tất cả mọi người ai cũng biết ông thầy là một kim từ điển
sống.
Ngay cả Thiên Kim cũng ngạc nhiên vì cô biết trước giờ Ánh Nguyệt chúa
ghét môn Tiếng Anh mà lại thi mấy cái này. Cuộc thi bắt đầu. Ánh Nguyệt
viết lên bảng 1 từ:
- Tycoon.
Ông thầy lên bảng cầm cục phấn mà không động đậy gì cả, còn ở dưới thì nhốn nháo, hết đứa này đến đứa kia hỏi:
- Mày biết từ này không?
- Tao chịu…..
Với vẻ mặt đắc ý, cô nàng ngả lưng ra ghế và đeo headphone vào nghe nhạc. Khải My thấy thế liền bực bội nói:
- Cậu làm cái quái gì vậy hả?
Ánh Nguyệt liếc nhìn Khải My rồi nói như không nói, chỉ duy có Thiên Kim biết là chị mình đang ****:
- Im miệng lại đi ****** hùa !
10, 15, 20 phút trôi qua mà ông thầy không động đậy tí gì, thấy thế Ánh Nguyệt liền bước ra khỏi lớp bất chợt cô nghe:
- Tycoon có nghĩa là tướng quân.
Cô xoay lại và nhìn thì ra là tên con trai ngồi kế bên Khải My. Hắn tiếp tục nói:
- Trái ngược với từ vay mượn, đây là một dạng từ tiếng Nhật được truyền
qua nước ngoài. Tycoon nếu viết theo tiếng Hán có nghĩa là đại quân. Đại quân là từ gọi khác của tướng quân. Đây là một từ hiếm gặp, hầu như chỉ sử dụng trong giới kinh doanh, từ này ko xuất hiện trong chương trình
học nên thầy ko biết là phải.
- Minh Quân, cậu giỏi thật đấy. Sao cậu biết hay vậy? – Khải My nhìn Minh Quân với ánh mắt ngạc nhiên. Anh chàng chỉ nói:
- I have worked to Arab oil tycoon partner in old days, so I have
learned it! ( Tui từng làm việc cho ông vua dầu hỏa người Ả Rập trước
đây. Nên học đc khi đó đấy)
Sau khi nghe Minh Quân nói một câu tiếng anh thì bọn con gái đều kêu lên: - Cool quá.
Ánh Nguyệt bước lại gần rồi nói:
- Tuyệt đấy “chó hùa”. Ko ngờ loài như ngươi mà cũng biết Tiếng Anh.
- Bình thường thôi đồ ma lem.
2 người nhìn nhau với ánh mắt đầy lửa. Bất chợt cô có cảm giác như bị ng khác kéo đi. Cô xoay qua nhìn thì ra là Minh Tâm đang kéo tay cô ra
khỏi lớp. Thiên Kim, Quốc Bảo và Minh Thuận cũng đi theo. Đến khu vực
cấm cô vùng tay ra rồi nắm 1 cành cây đu lên 1 cách nhẹ nhàng. Thiên Kim nhìn Ánh Nguyệt nói:
- Chị sao vậy?
Cô nhìn cô em mình rồi nói:
- Chị thấy hắn thật thú vị. – Rồi nở một nụ cười hiếm hoi nhưng đó lại
là một nụ cười đầy gian xảo và quỷ quyệt. Minh Tâm nhìn cô rồi quay qua
Thiên Kim hỏi:
- Cổ đang nói ai vậy?
- Đương nhiên ko phải là cậu ! – cô nàng lạnh lùng trả lời làm anh chàng tức tối nhảy đùng đùng rồi nói:
- Biết vậy tôi mặc kệ mấy người – rồi chạy một mạch ra khỏi chỗ đó.
Lúc anh chàng chạy ra thì đụng phải Bảo Nhi và Bảo Linh đang đi vào, Bảo Linh hỏi:
- Em sao vậy Minh Tâm?
- Kệ tui – nói rồi anh chàng chạy một mạch ra ngoài.
Nhìn thấy thế, Bảo Nhi biết 2 đứa em mình chắc lại gây rắc rối gì cho nên cô nàng đi vào và gọi:
- Ánh Nguyệt, Thiên Kim 2 đứa ra đây mau.
Bình luận
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1