chương 18/ 22

(Lời kể của Di)

Tôi chắc giờ đang ở Thiên Đường tại vì xung quanh tôi không phải một màu đen hay xám mà một màu trắng tinh khiết,cái màu mà tôi thích nhất.

Tôi đi xung quanh,lần này không thấy ai,kể cả mẹ tôi.Tôi đi thêm vài bước thì có một người mặc áo choàng đen,tay cầm một cây lưỡi hái,tay cầm một cái đồng hồ.Đó chính là thần chết.Tôi bước lại gần.Tôi thấy ông đang canh thời gian của ai đó.Kim chỉ đúng con số 0,một linh hồn bay lên.Đó là một linh hồn của một cô gái trẻ.Chẳng phải...đó chính là Nguyệt?Có lẽ là thế.Linh hồn đó thấy tôi liền ngạc nhiên:

-...Cậu...chết rồi....?-Nguyệt chỉ vào tôi

-Có lẽ.-Tôi nói

-Tôi đã hiểu tại sao anh Huy lại yêu cậu!Cậu sẵn sàng hi sinh vì anh ấy.Cậu làm mọi thứ vì anh ấy bằng cả tấm lòng.Còn tôi..chỉ làm bằng thủ đoạn...-Nguyệt nói-Tôi xin lỗi

-Và...cậu đã tự tử?-Tôi hỏi

-Ừ....Ba mẹ tôi đã bỏ tôi đi.Em gái tôi với bạn thân tôi cũng bỏ tôi.Anh Huy cũng bỏ tôi...-Nguyệt chợt khóc

-Họ chỉ cần một lời xin lỗi từ cô thôi!-Thần chết nói

-...-Nguyệt im lặng-Có thể...cho tôi thấy họ lần cuối không?

-1 phút!-Thần chết nói rồi búng tay một cái.Một chiếc màn hình TV ( chế =]] ) hiện lên.Trên màn hình ấy có cả 4 người đang khóc.

-Ba,mẹ!!-Nguyệt nói nhỏ

-Họ có vẻ rất buồn khi cô ra đi!-Tôi nói

-Tôi tưởng....-Nguyệt gục đầu

-Họ không ghét cô!Họ chỉ làm thế vì tình thế bắt đắc dĩ.-Tôi nói

-...-Nguyệt im lặng rồi hít một hơi thật sâu-Cảm ơn..

-Đó là nghĩa vụ của tôi!-Tôi nói

-Mà tôi tưởng cô bị mù chứ?-Nguyệt hỏi-Ai dè cô có con mắt 2 màu....

-Từ nhỏ rồi!-Tôi nói-Nhưng tôi tự hào về nó

-Nhưng cô đã....-Nguyệt nói nhỏ

-Tôi tự nguyện đâm con mắt đó!-Tôi cười

-...-Nguyệt nói

-Thời gian đã hết!-Thần chết nói

-Tạm biệt cô nha!-Nguyệt cười-Và cảm ơn!

-Ừ!-Tôi vẫy tay chào Nguyệt

Nguyệt từ từ biến mất.Giờ chỉ còn tôi và thần chết

-Ông không kêu tôi đi?-Tôi hỏi

-Ta có việc cần nói với con!-Thần chết nói rồi cở cái mũ đã che khuôn mặt của ông ra

-..Ba...-Tôi ngạc nhiên...Thần chết là ba ruột của tôi

-Ta là ba con...-Ông nói-Ta xin lỗi con vì đã khiến con như vậy...

-Con bỏ qua...mà xin lỗi mẹ con chưa?-Tôi hỏi

-392 lần,cộng thêm lần này là 393 lần!-Mẹ tôi bước ra

-Mẹ!-Tôi chạy lại ôm chằm mẹ tôi

-Sao con phải ra nông nỗi này?-Mẹ tôi xoa đầu tôi-...-Tôi im lặng

-Haiz...con bé này cứng đầu y hệt ba nó!-Mẹ tôi cười

-Biết rồi!-Ba tôi nói

-Con có biết khi con chết ai cũng buồn hết không?-Mẹ tôi nói

-Con biết...-Tôi nói nhỏ

-Con nên quý trọng mạng sống!-Ba tôi nói

-...-Tôi gật đầu

-Để ba đưa con đi coi cái này!-Ba tôi nắm tay tôi

-Cấm làm con bé bị thương nữa nha!-Mẹ tôi nói

-Ok vợ yêu!-Ba tôi cười rồi kéo tôi tới một không gian khác

-Mẹ tha lỗi cho ba?-Tôi hỏi

-Ừ!-Ba tôi nói-Vậy con có tha lỗi cho ba không?

-Sau lần làm con mém chết trong bụng mẹ,làm con có đôi mắt 2 màu,con đồng ý!-Tôi cười

-Tại sao?-Ba tôi ngạc nhiên

-Con thích đôi mắt 2 màu đó.Nhờ nó mà có ba mẹ nuôi!-Tôi nói

-...-Ba tôi im lặng rồi nói-Tới rồi!

Một không gian rất quen thuộc.Đó chính là một hành lang trong bệnh viện.Có 7 người đang ngồi ở đó.Chẳng phải đó là mọi người..?Mẹ,ba,Ngân,Lục,Phú,Hoàng và anh....Tôi chợt đi tới,đụng vào vai anh nhưng cánh tay tôi xuyên qua người anh...

-Con nên nhớ,con đang ở trạng thái linh hồn.Con không thể đụng được mọi người.-Ba tôi nói

-Họ đang làm gì ở đây?Mà sao mặt ai cũng buồn vậy?-Tôi hỏi

-Con đang ở trong phòng cấp cứu.Họ đang chờ có kết quả nhưng đã 4 tiếng trôi qua.-Ba tôi nói

-...-Tôi im lặng

-Con rất quan trọng đối với mọi người.-Ba tôi vỗ vai tôi

-...-Tôi gật đầu

-Hiện giờ tình trạng của con đang rất nguy hiểm.-Ba tôi nói

-Con không biết nữa.Con không biết là con có cần sống tiếp không.-Tôi nói

-Con hãy nhìn mọi người một lát nữa đi!-Ba tôi nói

Sau một hồi,anh chợt đứng lên,đứng trước ba mẹ nuôi tôi:

-Cháu xin lỗi!Đều là lỗi tại con!-Anh cuối đầu

-Đáng lẽ cái hôm con thông báo đính hôn với con gái kia là bác đã ngăn chặn rồi.Nhưng...Di nó không đồng ý...-Mẹ Hoàng nói nhỏ

-...-Anh im lặng-Con..xin lỗi..

*Chát*

Ba nuôi tôi tát cho anh một cái

-Nó đã cứu mày 2 lần mà mày trả ơn nó như vậy hả??-Ba Vũ nói

-...-Anh im lặng

-Thôi đi ba!-Nhỏ lên tiếng,mặt đầy nước mắt-Đó là quyết định của chị!

-Đúng đấy bác.Bác nên bình tĩnh lại!-Hoàng nói

-...-Ba Vũ chợt im lặng.

-Con tin chắc là Di nó sẽ sống!-Lục nói-Con tin!

-Con cũng vậy!-Phú nói-Di rất mạnh mẽ!-Nó không mạnh mẽ như các con biết đâu!-Mẹ Hoàng nói-Lúc mà Lam nhập viện,nó cũng như vậy.Mất sức sống,lúc nào cũng ở trong phòng ít ra ngoài.Nhưng mà khoảng sau 3 ngày nó khỏi.Nó thực chất là một người rất yếu đuối nhưng nó đã tạo một lớp vỏ lạnh lùng,mạnh mẻ ở ngoài..-

-...-Ai cũng im lặng

-Con thấy sao?-Ba tôi chợt hỏi tôi

-...-Tôi im lặng

-Vậy..con có muốn sống lại một lần nữa không?-Ba tôi ân cần hỏi

-Có lẽ.-Tôi nói-Khi thấy mọi người như vậy,con không muốn làm phụ lòng mọi người.

-Được!-Ba tôi lấy cái đồng hồ ra rồi chỉnh ngược thời gian

*Cạch*

Cánh cửa mở ra,một vị bác sĩ bước ra

-Bác sĩ,con tôi sao rồi?-Mẹ Hoàng đứng dậy hỏi

-Con bé mém nữa là đi...nhưng vì con bé có ý chí vững nên chúng tôi đã cứu được-Bác sĩ nói-Và có một điều kì điệu xảy ra với con bé.Con mắt nó đã hồi phục lại.Nhưng vẫn giữ cái màu mắt lại.

-Cảm ơn bác sĩ nhiều!-Ba Vũ nói

-Mời các vị đi tới phòng hồi sức để gặp con bé.-Vị bác sĩ nói xong rồi bước đi nhưng chợt dừng lại-À còn một việc nữa...con bé bị mất trí nhớ...nên các vị hãy cẩn thận và chăm sóc nó.

-Được thưa bác sĩ!-Mẹ Hoàng nói

-Ba?-Tôi hỏi ba tôi

-Món quà khá tuyệt phải không?-Ba tôi cười

-Ba làm lành con mắt của con?-Tôi hỏi

-Ừ!Thấy con khá thích đôi mắt hai màu đó nên ba đã làm cho nó lành lại!-Ba tôi xoa đầu tôi

-Cảm ơn ba!-Tôi chạy lại ôm ông

-Nhưng vì giúp người chết hồi sinh nên con phải bị mất trí nhớ!-Ba tôi xoa đầu tôi

-...-Tôi nhìn ông

-Nhưng ba chỉ giữ một phần kí ức về vụ cacao nóng của mẹ con thôi!-Ba tôi cười-Mẹ con sẽ làm con nhớ lại tất cả!

-Con yêu ba nhất!-Tôi cười

-Đã đến lúc về rồi!Con nên đi thôi!-Ba tôi cười

-Tạm biệt ba!-Tôi cười

-Con nhớ hạnh phúc nhá!-Ba tôi cười

Xung quanh tôi chợt một màu đen.Tôi cảm thấy buồn ngủ.Có cảm giác như tôi đang mất đi những kí ức,kỉ niệm đẹp lẫn xấu của tôi.....

Tôi hi vọng...anh sẽ cho tôi một kí ức đầy màu hồng chứ không phải một kí ức đầy đen....

Tôi hi vọng...anh yêu tôi hơn lúc trước...

Tôi hi vọng....tôi với anh có 1 tương lai tốt đẹp...

(Kết thúc)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nó chợt mở mắt ra.Trong căn phòng chỉ có 1 người.Một người có mái tóc màu đen huyền...

-Em dậy rồi à?-Người đàn ông đang nói chính là Topaz-Anh là ai?-Nó ngơ ngác hỏi

-Em bị mất trí nhớ!-Topaz nói-Anh là Topaz

-Mất trí...-Nó nói nhỏ

-Anh phải đưa em đi một nơi trước khi mọi người tới!-Topaz tới chỗ nó,cõng nó lên

-Tại sao?-Nó hỏi

-Lúc trước em có nhờ anh với chị Lam!-Topaz đứng trước cửa sổ-Bám chặt nhé.

Chợt,Topaz xông ra ngoài,anh đáp xuống đất.

-Em có cảm giác rằng anh rất quen thuộc-Nó nói

-Sớm muộn gì em cũng nhớ thôi.-Topaz cõng nó đi tới một chiếc oto-Ngồi vào

Topaz chợt thả nó xuống,nó bước vào chiếc oto.Trong chiếc oto đó có một người con gái với mái tóc màu đen huyền,chính là Lam

-Chị là ai?-Nó hỏi

-Haha!Không ngờ sau khi mất trí nhớ,em dễ thương quá!Chị là Lam.-Lam cười-Vậy em chuẩn bị đi chưa?

-Đi đâu?-Nó hỏi

-Mỹ!-Lam cười-Hồi trước em đã nói với chị và Topaz.

-...-Nó im lặng-Chắc em phải đi.

-Ừ!-Lam cười rồi nói với Topaz-Hướng ra sân bay.

-Ok!-Topaz gật đầu

-Đồ của em chị sắp xếp hết rồi!Không ngờ phòng em nó dễ thương đến vậy!-Lam cười-Cacao nóng của em đây

-Cảm ơn!-Nó lấy rồi uống hết cacao-Em ngủ xíu

-Dựa vào vai chị mà ngủ-Lam cười

Và sau đó,nó đã dựa vào vai Lam để vào tiềm thức.Trong tiềm thức,mẹ cô đã khơi gợi rất nhiều kí ức,từ nhỏ đến lớn,từ tốt đến xấu.Nên nó dễ dàng nhớ lại trước khi lên máy bay hướng tới Mỹ...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Di đâu??-Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh phòng

-Bắt cóc?-Phú hỏi

-Nãy bác sĩ nói là Di bị mất trí nhớ.Nên nó không thể đi đâu lung tung được.-Lục nghi ngờ

*Reng...reng...*

-Alo?-Nhỏ mở máy lên

-Mẹ nhờ con một chuyện được không?-Bà Hoàng nói-Topaz với Lam đã đưa Di qua Mỹ.Nghe nói đó là điều mà chị con muốn trước khi gặp tai nạn.

-Vậy giờ sao?-Nhỏ hỏi

-Chúng ta nên tạm để chị con bên Mỹ 3 năm.Sau đó mới về nước được.-Bà Hoàng nói-Có gì con kể với Lục nhưng không được nói cho ai khác!

-Vâng!-Nhỏ nói rồi cúp máy rồi nhìn Lục-Lục,ra đây em nói cái!

Lục đi theo nhỏ.Bỏ lại 3 người con trai trong phòng bệnh

-Có thể là mất tích rồi!-Hoàng nói

-Hoặc là bắt cóc tống tiền.-Phú nói

-Im coi!!-Hắn hét to

-Tại mày hết mà!-Phú nơi

-Lúc ở trước nhà hàng với ở lễ đường,em đã nói anh rồi!Mà anh vẫn làm cho Di bị vậy!-Hoàng nói-...-Hắn im lặng

-Có tin rồi!-Lục bước vào

-Sao?-Phú hỏi

-Di....nó đi rồi...-Lục nói.Tất nhiên lí do này do cô bịa

-Đi đâu?-Hắn ngạc nhiên

-Trốn chứ gì nữa!-Lục nói

-Trốn ở đâu?-Hoàng hỏi

-Ai biết!-Nhỏ nói-Giờ tìm cũng không được

-Hết cách rồi à?-Hắn hỏi

-Giờ chỉ hi vọng vào nó thôi!-Lục thở dài

-Chắc vậy!-Nhỏ nói

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

3 năm sau....

Tụi nó với tụi hắn bây giờ đã trưởng thành hơn và đẹp hơn ( ahihi =]] ).Hắn giờ đã trở thành tổng giám đốc (tổng giám đốc hình như là chức cao nhất :v cái này nghe theo lời bạn mà không biết đúng không :v ) của công ty bất động sản Gia Lâm.Hoàng thì trở thành giám đốc (chức nhỏ hơn tổng giám đốc) công ty.Phú thì trở thành người đứng đầu của tập đoàn đá quý Crystal.Lục thì trở thành người mẫu kiêm giám đốc của Black&White.Nhỏ thì trở thành giám đốc của tập đoàn Lâm Hoàng.Lam là tổng giám đốc và Topaz trở thành người mẫu nổi tiếng của Black&White.Nhưng còn nó thì....trở thành một tổng giám đốc bí ẩn của Lâm Hoàng vì rất ít khi lộ mặt nên có người đồn rằng tổng giám đốc có thể là nam nhân thông minh,cũng có người đồn rằng là một nữ nhân xinh đẹp tài giỏi.Và chính nhờ nó nên Lâm Hoàng thậm chí còn mạnh hơn lúc xưa. (khúc này hơi lặp lại từ nên đọc hơi dễ ngán? :v )

Hắn lúc nào cũng không ngừng nghỉ việc tìm nó suốt 3 năm nhưng điều thất bại do nó rất giữ kĩ thân phận.Nhỏ với Hoàng,Lục với Phú đã yêu nhau được 3 năm.Họ đang trong thời kì đầy sự lãng mạn.

Lam với Topaz đã kết hôn được 2 năm thì Lam đã sinh ra một cậu bé khôi ngô tuấn tú tên Trần Minh Trí.Cậu bé bây giờ đã được 1 tuổi.

Tại Mỹ.....

Trong một căn nhà nhỏ đầy sự ấm áp và tiếng cười của trẻ con,nó vừa đọc báo vừa uống ly cafe.Nó bây giờ đã trở thành một cô gái đầy sự quyết rũ chết người.Vẫn một màu bạch kim trên tóc,vẫn chiếc bịch mắt ấy,vẫn một khuôn mặt lãnh đạm ấy nhưng cơ thể nó tôn lên nét quyết rũ làm cho mọi chàng trai dễ dàng rơi vào lưới tình...

-Em chừng nào về Việt Nam?-Lam đang ngồi đối diện nó.

-Có thể là ngày mai xuất phát.-Nó vẫn nhìn vào tờ báo

-Em đặt vé rồi phải không?-Lam cười

-Nhờ chồng chị đặt vé rồi!-Nó đặt tờ báo xuống

-Em chuẩn bị xong chưa?-Lam hỏi

-Rồi!-Nó gật đầu rồi nghe thấy tiếng gì đó.-Con chị thức rồi!

--Em vẫn như cũ!-Lam cười rồi đứng dậy bước lên lầu

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sân bay Tân Sân Nhất.....

Vẫn như ngày xưa,khi nó quay trở lại,ai cũng xì xào nhìn nó.Nó mặc kệ,đi ra ngoài bắt một chiếc taxi tới đại một cái khách sạn nào đó vì nó muốn tạo một sự bất ngờ dành cho mọi người....

Việt Nam,một đất nước đầy kí ức và kỉ niệm của nó.Từ thời thơ ấu tới tuổi 18 đầy tình yêu và bi kịch.Nó vẫn yêu đất nước này.Một đất nước có bạn bè,tình thương,tình yêu và có hắn....Nó đã trải qua bao nhiêu bi kịch và một vài lần đi gặp ba ruột nó...nhưng nó vẫn yêu thương cái đất nước này...

Tại nơi đây,nó sẽ làm lại cuộc đời nó.

Cuốn sách mang tên ''Cuộc đời'' đã bị nó xé bỏ.Bây giờ,là lúc nó viết lại cuốn sách này....không còn một màu đen...chỉ còn lại màu hồng của hạnh phúc....

Một trang mới sẽ mở ra tại nơi đây.....

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Kỉ lục!!!1 ngày ra 3 chương :v hú yeah!!

Cảm ơn mấy bạn đã ủng hộ truyện này và đây chính là end của truyện....

Giỡn thôi :v chưa end đâu!!!! Ahihi =]] mình thích giỡn với mọi người ghê!! :v Còn khoảng 1,2 chương nữa mình sẽ end :v nhưng mình thích tới'>

Nhưng....mình thấy...có 20 chương à :v ít quá!!!nhưng mà mình hết ý tưởng :v có thể mình sẽ ra truyện mới trước khi nhập học chính thức tại vì tới lúc đó mình sẽ cất máy tính và ít onl điện thoại lại.

Giờ mình nghĩ lại,ít chương mà nhiều truyện...cũng được :v tại đam mê của mình là viết tiểu thuyết.Thậm chí trong giờ học mình còn lén viết nữa =]] Nhưng vì đam mê này mà mình hi sinh hơi bị nhiều =]] mất bài mất vở =]] thậm chí bị điểm thấp :v nhưng mà mình cũng bắt kịp lại :v Mình đã đọc tiểu thuyết được 2 năm và mình rất thích truyện của Minh Hiểu Khuê với Diệp Lạc Vô Tâm,toàn truyện đầy cảm xúc :< đọc mà muốn khóc :v và nhờ 2 chị ấy mà mình có cảm hứng :v mặc dù khác nước :v

Cảm ơn vì đã ủng hộ truyện của mình.Chắc ngày mai ra 2 chương quá :v

Vui (đang rất rất vui =]] )

Bình luận





Chi tiết truyện