chương 17/ 22

Bệnh viện X...

Hắn đang nằm trong phòng bệnh.Kế bên hắn là một cô gái.Đó chính là Nguyệt.Hắn chợt mở mắt ra.

-Cô là ai?Tôi là ai?-Hắn hỏi.Hắn đã bị mất trí nhớ

-Anh là Nguyễn Đỗ Gia Huy!Còn em là Dương Minh Nguyệt,bạn gái của anh!-Nguyệt cười.Chính Nguyệt đã bày ra cái trò này

-....-Hắn im lặng

-Anh rất yêu em.Rất yêu em.-Nguyệt cười

-...-Hắn nhìn Nguyệt

-Nhưng anh biết...anh đã gần mất đi những kí ức đẹp về em!-Nguyệt mếu máo

-Anh xin lỗi!-Hắn chợt kéo Nguyệt,ôm vào lòng.

Ở bên ngoài phòng bệnh...nó đang đứng nhìn.Trái tim nó chợt đau.Nó không muốn đứng ở đây nữa.Nó bước đi.Mặc dù nó biết tất cả vụ này Nguyệt đã chuẩn bị kĩ càng...

Nó bị Nguyệt lợi dụng.Nguyệt đã tạo chứng cứ hoàn hảo và đổ lỗi lên nó và làm cho ba mẹ Huy tin.Trong tay cô,có một chiếc điện thoại chứa 1 cuộc video.Trong video đó,có người đã cải trang thành nó và lấy xe tông hắn.Chỉ có tụi nó với Hoàng,Phú mới tin nó.Nhưng...nó vô vọng.....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

1 tuần sau đó.....

-Anh ơi!-Nguyệt ôm chặt tay hắn

-Sao hả em?-Hắn cười nhìn Nguyệt

-Em đói quá!-Nguyệt làm nũng

-Biết rồi!-Hắn cười rồi dẫn Nguyệt vào nhà hàng X...

Nhỏ với Hoàng đang bước ra khỏi nhà hàng X thì chạm mặt Nguyệt với hắn.Hoàng thấy vậy liền giận dữ hét to:

-Cô!!Là một con hồ ly!-Hoàng chửi Nguyệt

-Em đang làm gì hả??-Hắn nhìn Hoàng

-Anh đã bị ả dụ dỗ!!-Hoàng tức giận

-Nguyệt là người anh yêu!-Hắn trợn mắt nhìn Hoàng

-Híc híc...-Nguyệt giả vờ khóc

-Thôi,nín đi nào!-Hắn lau nước mắt

-Đi thôi Hoàng!Chừng nào anh ta nhớ lại thì sẽ hối hận!!-Nhỏ kéo tay Hoàng đi

-Hừ...nín đi em yêu!-Hắn nói Nguyệt

-Sao bọn họ không đồng tình cho em quen anh!-Nguyệt giả vờ tỏ ra vẻ tội nghiệp

-Anh sẽ xin ba mẹ cho chúng ta đính hôn,được chưa?-Hắn cười

-Anh nhớ nha!-Nguyệt cười rồi kéo tay hắn vào nhà hàng

Tại biệt thự Lâm Hoàng..

-Em đã gặp ả với hắn trên đường!Em rất muốn chặt đầu con nhỏ đó cho rồi!!-Nhỏ nghiến răng-Và làm cho hắn hối hận cả đời!!!

-...-Lục gục xuống.

-Nó đã nhốt trong phòng được 1 tuần rồi!-Lam chợt khóc-Di mà chị quen...không bao giờ như vậy!!Không bao giờ bỏ ăn!Không bao giờ tự nhốt trong phòng với đống cacao nóng!

-Nín đi Lam!-Topaz ôm Lam

-....-Nhỏ chợt khóc

Thật ra,sau vụ ở bệnh viện.Nó về nhà,tự nhốt mình trong căn phòng với hàng chục ly cacao nóng.Nó cũng không bao giờ ra khỏi căn phòng...~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(Lời kể của nó)

Hôm nay là đã tròn ngày thứ 7 mà tôi không gặp anh.Tôi cứ nhốt mình trong căn phòng.Tôi phải uống hàng chục,thậm chí cả hàng trăm ly cacao nóng để tâm sự với mẹ....Lần đầu tiên,tôi như vậy.

Tiềm thức của tôi bây giờ không còn màu đen,mà chỉ còn màu xám.Mẹ tôi đứng trước tôi.

-Con!Con không sao chứ?Sao con cứ tự mình làm như vậy?-Mẹ ôm chặt tôi

-...-Tôi không nói gì

-Mẹ biết con đã bị dụ vào kế hoạch nhưng mà con phải cười lên chứ?-Me tôi nhìn tôi

-Không cười được nữa mẹ ơi!-Tôi chợt khóc.-Lần đầu tiên con cảm thấy mình thật yếu ớt.Vì một thằng con trai mà con phải bỏ ăn bỏ ngủ.Con đã thật sự rất yêu Huy.Nhưng giờ anh ấy đã thuộc về người khác..Mẹ ơi!Con muốn chết đi cho rồi!

-Con không được chết!Con còn Ngân với Lục mà?-Mẹ tôi cười-Giờ con cứ ra khỏi phòng đi!Có mọi người ở đó!Con hãy mạnh mẽ lên!

Tôi chợt mở mắt,khuôn mặt đầy nước mắt của tôi.Có lẽ..tôi nên nghe lười mẹ tôi!

Tôi cố gắng đứng dậy,mở cửa bước ra!

(Kết thúc)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~'

*Cạch*

Tất cả mọi người nhìn lại thì thấy nó.Nó đã không còn như xưa.Ốm yếu,xanh xao.

-Mày có sao không??-Lục chợt đứng dậy

Nó cảm thấy quá mệt mỏi.Nó muốn ngủ.Một giấc ngủ thật là dài.Nó chợt ngất xuống.

-Di!!!-Lam chạy tới

-Gọi cấp cứu!!Mau!!!-Nhỏ hét

Dưới màn đêm,có tiếng xe cấp cứu.Bên trong có một con người lụy vì tình.Một con người không còn....niềm vui....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Di!!Con có sao không?-Bà Hoàng bước vào

-...-Nhỏ nhìn mẹ nhỏ-Mẹ....

-Nói,ai làm cho con tôi bị vậy?-Bà Hoàng chợt hét to

-....-Mọi người trong phòng đều im lặng

-Tại..anh hai cháu!-Hoàng lên tiếng!

*Chát*

-Mẹ!!Anh Hoàng là người vô tội!!-Nhỏ hét to-Đừng có tát ảnh.

-...-Bà Hoàng chợt khóc

-Nín đi bà..-Ông Vũ ôm lấy bà Hoàng rồi nhìn nhỏ-Thằng đó là con trai của ai?

-Công ty bất động sản Gia Lâm....-Lục nói nhỏ

-Tôi sẽ đi nói trực tiếp!-Ông Vũ bước đi

-Đ..đ.ừng...-Nó yếu ớt lên tiếng

-Di!!Con không sao chứ?-Bà Hoàng chạy lạy,nắm tay nó

-Bồi bổ xíu là được!-Nó cười

-Bố phải tìm thằng đó xử lí mới được!-Ông Vũ nói

-Anh ấy không có tội...-Nó nói-Nhưng mà...ba mẹ ảnh đã tát chị mà?-Nhỏ nói

-Cái gì??-Bà Hoàng ngạc nhiên-Con hãy kể đầu đuôi sự việc cho mẹ!

Sau khi kể xong,bà Hoàng chợt nghiến răng!

-Con nhỏ đó không sợ vụ lần trước à?-Bà Hoàng giận dữ-Biết vậy cho gia đình đó phá sản luôn cho rồi!

-....-Mọi người im lặng

*Reng..reng..*

-Alo?-Hoàng mở điện thoại lên hỏi.Đầu dây bên kia có người nói gì đó làm Hoàng ngạc nhiên.Sau khi nghe xong,Hoàng nói nhỏ:

-Tuần sau...Huy đính hôn với Nguyệt....-Hoàng thả điện xuống

Căn phòng trở nên im lặng.....

-Cho con một ly cacao nóng!-Nó lơ mơ nói

-Không được!Chị đã uống quá nhiều!Bác sĩ đã dặn là không được uống nữa!!-Nhỏ nói

-Xin...em đấy...-Nó nói

-...-Nhỏ nhìn thấy ánh mắt của nó liền đi ra ngoài.Sau đó đem ly cacao nóng vào.Nó uống xong rồi ngủ

-Mẹ hi vọng con bé sẽ vượt qua!-Bà Hoàng lắc đầu

-Còn nếu thằng đó làm gì nữa,tôi sẽ làm cho 2 tập đoàn đó...-Ông Vũ nắm chặt tay

-Hi vọng...-Lam thở dài

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(Lời kể của nó..)

Đã là ngày thứ 3 sau khi tôi xuất viện.Từ vụ lần đó,tôi đã không còn cảm xúc.Tôi dường như đã trở thành một cái máy.

Tôi đang đi dạo xung quanh thì dừng lại ở một cửa hàng chụp ảnh.Bên trong,tôi thấy..anh với một người con gái khác.Tôi đứng ở ngoài nhìn...Có vẻ anh đang có một khoảng thời gian rất hạnh phúc...

Nguyệt đứng bên trong thấy tôi đang nhìn ở ngoài liền hôn lên môi anh..Anh cũng đáp trả lại...một nụ hôn mãnh liệt đáng lẽ dành cho tôi....

Tôi nhìn thấy cảnh tượng đó xong..mọi cảm xúc của tôi chính thức đổ vỡ....Không khóc...không cười....như một người bị câm....

Từ đó....tôi đã hứa với lòng là tôi không mở miệng nói một lần nữa...

Mẹ tôi đã nói rằng tôi không nên như vậy...nhưng tôi đã làm trái ý bà...Tôi biết...bà chỉ muốn tốt cho tôi....

Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước về căn biệt thự....

*Cạch*

Tôi bước vào nhưng tình cờ tôi nghe được cuộc trò chuyện đáng lẽ tôi không nên nghe....

-Anh Huy đã mời chúng ta tới dự buổi tiệc đính hôn...-Hoàng gục đầu xuống-Chúng ta có nên đi không?

-Anh nghĩ tại ai mà làm chị em bị như vậy!!-Nhỏ chợt khóc-Giờ chị như một con robot kìa.Thậm chí còn lạnh hơn xưa....

-....-Hoàng im lặng

-Di...-Lam chợt thấy tôi đứng ngoài.

-...-Tôi nhìn mọi người rồi gật đầu.Mọi người dường như hiểu ý tôi nói gì-Em....có chắc..?-Topaz lo lắng

-...-Tôi gật đầu

-...-Mọi người im lặng.Tôi mặc kệ,bước vào căn phòng của tôi

Phòng của tôi bây giờ chỉ còn một màu đen.

Tôi đang ngồi,tay cầm 2 tấm hình.Tôi chợt nhìn một hồi.Không khóc.Tôi rất muốn khóc nhưng tôi có cảm giác rằng...tôi đã hết nước mắt....

Tôi chợt cất hai tấm hình vào học bàn.Tôi đứng dậy,ngắm nhìn Mặt Trăng đang soi sáng ở ngoài kia.Tôi..bây giờ chấp nhận việc mình đi gặp tử thần....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một tuần sau...

Vào đúng ngày đính hôn của anh,tôi đã diện một bồ đồ từ trên xuống dưới một màu đen.Mọi người khi thấy vậy cũng không nói gì....

Tại lễ đường....

Xung quanh rất đông người.Chắc là ai cũng muốn Nguyệt với anh đính hôn với nhau.Khi tôi bước vào,ai cũng chỉ chỏ vào tôi và nói rằng tôi mang điềm xui đến tại vì trên người tôi chỉ còn một màu đen.....

Nhỏ thấy vậy liền kéo tay tôi vào lễ đường.Tôi chọn ngồi hàng cuối để tránh chạm mặt anh.

*Cạch*

Cánh cửa mở ra,anh bước vào với vẻ mặt đầy hạnh phúc.Anh dường như rất mong chờ lễ đính hôn này.....Đằng sau là Nguyệt với một bộ đồ cười...Mặt cô cũng rất hạnh phúc...

Sau một hồi đọc bài của vị chủ trì( ? không biết nói sao mà nói chung là người đọc bài này nọ như con có đồng ý bla bla bla :v ),vị ấy nói:

-Có ai không đồng ý cho cuộc đính hôn của hai người này không?

-Chúng tôi!!-Nhỏ,Lục,Hoàng,Phú,Lam với Topaz đứng lên-Tôi không chấp nhận

-Hoàng!!!Anh đã mời bạn của em tới đây để mừng cuộc vui nhưng mà tại sao em lại làm như vậy??-Hắn trợn mắt nhìn

-Anh đã sai lầm khi chọn nhầm cô dâu!-Hoàng nói to rồi chì vào tôi-Đáng lẽ Di mới là người đứng đây!!

-Anh chỉ yêu mình Nguyệt!!-Hắn nói-Em mà còn nói về cô gái tên Di Di gì đó nữa thì từ mặt anh luôn cho rồi!!

Đến cả tên tôi anh cũng không nhớ vậy..tôi ở đây làm gì??Ngay khi tôi thấy anh gật đầu đồng ý cho cuộc đính hôn này,khi thấy anh bảo vệ Nguyêt,khi thấy anh hon Nguyệt,trái tim tôi dường như đã tan nát....Giờ,trái tim tôi đã đóng băng....Một lớp băng đầu nỗi đau và nỗi bất hạnh.....

Tôi đứng lên,khum người xuống tỏ ý xin lỗi rồi tháo miếng bịch mắt màu đen xuống.Mọi người ngạc nhiên khi thấy con mắt kia của tôi.Tôi chợt lấy móc con dao mini trong túi ra,đâm vào con mắt ấy...

-Chị!!Chị đáng làm gì hả???-Nhỏ ngạc nhiên rồi khóc-Em xin chị,đừng khổ sở vì hắn ta nữa!!

Tôi không cảm thấy đau,mà còn cảm thấy rất bình yên.Tôi rút con dao ra khỏi con mắt,mặc kệ con mắt tôi chảy máu,tôi bước ra.

Anh dường như khi thấy con mắt tôi rồi ôm đầu ngồi gục xuống.Dường như anh đã nhớ cái gì đó....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mưa.Ông Trời chẳng thương tôi.Mặt tôi đầy nước mưa với máu.Tôi cảm thấy thanh thản quá...Lòng tôi giờ...chẳng còn gì để bận tâm...Tôi đang rất hạnh phúc....

Dưới màn mưa dày đặc,tôi không xác định được phương hướng nên đã đi ra giữa đường lớn.Tôi chợt nghe thấy giọng nói gọi tên tôi.Giọng nói rất quen thuộc,một giọng nói mà tôi rất muốn nghe từ 2 tuần trước...

-Di!!Em ở đâu!!Anh xin lỗi vì đã nhớ trễ!!-Anh đang chạy theo tôi

Tôi không thấy được anh.Thị giác của tôi ngày càng mờ.Chợt,tôi cảm giác có ai đang nắm lấy tay tôi.Hơi ấm quen thuộc ấy...

-Em làm gì thế?Sao tự hành hạ bản thân?-Anh ôm lấy tôi.Vai anh đã thấm máu của tôi....

-...-Tôi không nói gì.Dường như tôi đã rất mệt...

-Cho anh xin lỗi...-Anh ôm chặt tôi vào

Tôi bây giờ chẳng hiểu tại sao tôi lại rất hạnh phúc khi được anh ôm.Tôi muốn kéo dài cái khoảng khắc này....

Tôi chợt nghe thấy tiếng xe đang tới.Đây là lần cuối cùng...tôi cứu anh...

Tôi chợt đẩy anh ra.Anh rất ngạc nhiên.Anh nhìn tôi đang đứng đó.Tôi chợt cười và nói to làm cho anh nghe thấy!

-Cảm ơn vì đã anh đã ở bên em!-Tôi cười-Em hạnh phúc lắm....

*Bíp bíp* Tiếng còi xe vang lên,tôi không hề tránh ra,vẫn đứng đó dưới mưa.

-Di!!!-Anh kêu tên tôi!Có lẽ đây là lần cuối cùng nghe anh kêu tên tôi

*Rầm*

Tôi chợt cảm thấy rất nhẹ nhàng.Tôi chỉ nhớ là anh đang ôm tôi dưới mưa.Áo anh đầy máu của tôi.

Cảm ơn anh vì đã đến với tôi...cảm ơn anh vì đã yêu tôi...cảm ơn anh vì đã gọi tên tôi...cảm ơn anh...vì mọi thứ anh đã làm cho tôi.....Cảm ơn anh...vì đã khiến tôi hạnh phúc sau những năm tháng đầy nỗi buồn.....Cảm ơn anh.....

Đã tới lúc...tôi gặp thần chết.......Hi vọng...tôi gặp ba mẹ mình ở bên đó.....

-------------------------------------------------------------------------

Chương này viết rất nhanh tại vì mình đã suy nghĩ từ 3 hôm trước =]] ahihi

Có vẻ chap này hơi buồn? mà chương này mình lười kể dài dòng,tóm tắt nhanh cho gọn. :v

Wow!!! :v 30 phút trước,mình đăng=]] thần thánh :v ahihi

Sau khi Huy nhớ lại kí ức thì nói với mọi người ở lễ đường rằng tôi đã bị dụ bởi Nguyệt và tuyên bố yêu Di.Sau thông báo đó,Nguyệt đã bị tống vào tù vì tội tông người xông bỏ chạy mà còn đổ lỗi cho ngời khác :'> Gia đình Nguyệt giờ bán vé số luôn :v ahihi =]] mình tốt dễ sợ :v

Buồn..( vì khi viết chương này,mình có cảm xúc rất mãnh liệt khi nhập vai Di :v )

Bình luận





Chi tiết truyện