chương 14/ 22

(Lời kể của nó)

Màu đen.Xung quanh tôi đều là màu đen.Không có một chút ánh sáng chiếu rội.Tôi,Lâm Hoàng Thiên Di,là một con người lạnh lùng nhưng vì một thằng con trai mà chết?Thật nực cười.Người mà tôi bảo vệ chính là Nguyễn Đỗ Gia Huy,một thiếu gia của một gia đình có quyền lực sau gia đình (nuôi) của tôi.Tại sao tôi lại bảo vệ cái con người đó?Tôi cũng không biết tại sao.Có lẽ tôi yêu hắn?Tôi không biết là tôi có thích hắn hay không.Mà khi tôi thấy Lopaz chuẩn bị nổ súng vào đầu hắn,tôi lại có cảm giác sợ hãi,cái cảm giác sợ mất đi người mình yêu thương nhất.Vì hắn mà tôi dùng con mắt bên kia của mình.Tôi...có lẽ đã thích hắn.Một người từng căm ghét tình yêu như tôi,một người sợ yêu thương người ta...đã trót yêu một người?Có lẽ là vậy.

Trong khi suy nghĩ,tôi đi lên phía trước.Không có cái gì hết.Toàn là một màu đen.Nhưng tôi vẫn giữ niềm tin,vẫn cố gắng bước lên phía trước.Tôi chợt thấy phía trước có ánh sáng,tôi liền chạy lên.

Một cánh đồng hoa cúc trắng.Rất đẹp.Tôi thấy khung cảnh này rất quen,cực kì quen thuộc,giống như giấc mơ đó.Tôi nhìn xung quanh,chỉ có một mình tôi.Tôi băng qua cánh đồng hoa thì liền thấy một cây cổ thụ giống như ở nhà Huy,cũng có một cái xích đu màu trắng.Tôi tới,ngồi lên chiếc xích đu.Chiếc xích đu màu trắng ấy tự động đẩy tôi lên.Giờ tôi mới để ý rằng,tôi mặc một chiếc đầm màu trắng đơn giản.Chiếc đầm này không có hoa văn,không có bất kì vật gì được trang trí lên.Đầm dài tới đùi tôi,tay áo thì sát nách.Tôi không mang giày,không đeo miếng bịch mắt,không đeo găng tay và không đeo chiếc headphone.Tóc tôi được thả xuống.Nhìn tôi như một thiên thần,một thiên thần thuần khiết.

Trong khi tôi được đẩy lên đẩy xuống ở trên xích đu thì tôi thấy một thứ gì đó.Một bóng người đang ở đằng xa.Tôi lập tức nhảy xuống,lặng lẽ đi tới.Ngày càng gần,tôi càng ngày thấy mấy hình bóng đó rất quen.Đó chính em gái tôi,Lâm Hoàng Thiên Ngân.Mặc dù không cùng huyết thống nhưng chúng tôi rất yêu thương lẫn nhau.Ngân nó không nói gì hết.Nó thấy tôi đang đi tới liền kéo tay tôi đi.Tôi liền đi theo nó.

Khung cảnh ngày càng thay đổi.Không còn là một cánh đồng hoa nữa,chính là bãi biển ở gần khu số 6.Ngân nó kéo tôi.Chợt tôi thấy Lục,con nhỏ bạn thân tôi đang nói chuyện với ai.Tôi nhận ra rằng,người đó rất quen thuộc.Thấy tôi và Ngân tới,Lục vẫy tay chào.Cô gái đang nói chuyện với Lục cũng chào tôi.Tôi không thể tin được...tôi được gặp chị ấy....

Đó là chị ruột của Lục,Trần Bích Lam.Chị ấy có mái tóc màu đen được búi lên gọn gàng.Chị có đôi mắt màu đỏ tươi,một màu đỏ của máu.Chị chính là người tôi yêu quý nhất.Đồng thời,chị cũng là chủ bang của Q.O.D hồi mới lập.Trong tai nạn 2 năm trước,tôi đã đánh mất chị ấy...giờ chị đang sống thực vật với anh Topaz tại bệnh viện.Chính vì cú sốc mất đi người yêu quý,tôi cùng Ngân và Lục qua Mỹ sống.

Tôi nhìn chị,chị cũng nhìn tôi rồi cười tươi.Mọi người đều ngồi xung quanh Lam.Họ nói cái gì đó mà tôi không nghe rõ.Nhưng cũng mặc kệ tại vì....những đều họ nói,tôi đều biết....Thời điểm lúc này chính là một sự kiện trong quá khứ của tôi.Quá khứ đẹp nhất của tôi.

Trong khi tôi bận suy nghĩ về cái quá khứ,bọn họ đứng lên.Tôi biết là sẽ làm gì tiếp theo.Họ sẽ chụp hình.Tôi đứng lên theo ,cũng tạo cái dáng chụp ngày hôm ấy chụp hình nhưng mà lần này tôi sẽ cười tươi hơn.Một nụ cười thuần khiết ít thấy của tôi.Chợt tôi thấy một người phụ nữa mặc chiếc đầm trắng giống tôi đi tới.Người phụ nữ ấy rất đẹp,cũng có mái tóc màu bạch kim giống tôi.Cô ấy kéo tôi đi.Tôi ngoan ngoãn đi theo người phụ nữ ấy.

Khung cảnh một lần nữa thay đổi.Không phải một cánh đồng hoa,không phải một bãi biển mà là một phòng sinh.Trên chiếc giường ấy,có một người phụ nữ.Người phụ nữ ấy chính là người phụ nữ tôi gặp lúc nãy.Cô ấy đang cố gắng sinh đứa bé ra.1 tiếng...2 tiếng...2 tiếng... trôi qua,cuối cùng cô ấy cũng sinh xong.Đó là một bé gái hết sức xinh xắn.Tôi lại nhìn kĩ thì đứa bé ấy có đôi mắt 2 màu giống tôi.Chẳng lẽ...đó là tôi?Vậy đó là...mẹ tôi?Tôi ngạc nhiên.Đó chính là mẹ ruột của tôi.Tôi mặc kệ những suy nghĩ đó,liền đi theo cô.

Cô rất thường đứa trẻ ấy.Hình như cô không có chồng nên cô phải chăm sóc đứa trẻ một mình.1 tháng dần dần trôi qua rất nhanh trong đây.Một hôm,tôi thấy cô dọn đồ của đứa trẻ ấy.Tôi không biết cô làm gì.Cô đem đứa trẻ ấy ra ngoài.Bên ngoài,trời đang mưa tầm tã.Cô đang che chở đứa bé ấy.Thấy cô dừng tại một nơi.Chẳng phải đó là nhà thờ,nơi mà cô được nhận nuôi?Cô ấy đang giao đứa trẻ cho xơ rồi nói một cái gì đó.Sau khi giao đứa trẻ cho xơ,cô liền chạy đi.Tôi liền chạy theo cô.

Trong một góc đường,cô đang đi vừa ngó xung quanh.Hình như cô đang cảnh giác.Đột nhiên có một người con đàn ông bước lên.Người đàn ông đó nói với cô:

-Đứa con đâu!-Người đàn ông đe dọa

-Ông muốn kiếm con gái của chúng mình chứ gì?-Cô nói

-Đúng đó thì sao?-Người đàn ông đó gật đầu

-Con của chúng mình cũng không tha!Lúc mang bầu nó,tại ông ép tôi uống thứ hóa học đó mà con mình nó trở nên kì lạ,khác người!-Cô nghiến răng-Mà giờ ông muốn kiếm nó để nó làm con chuột bạch cho ông?

-Haha!Tôi làm gì là quyền của tôi!-Người đàn ông đó cười-Dù gì nó cũng là sản phẩm của tôi tạo thành mà.

-Ông sẽ phải trả giá!!-Cô nói rồi móc ra một khẩu súng lục-Chết đi!

-Cô...c...ô..-Người đàn ông sợ sệt.

*Pằng*

Viên đạn bay thẳng vào đầu người đàn ông ấy.Ông ấy từ từ gục xuống.

-Tôi...đã dành hết tuổi trẻ để yêu anh..mà anh lại mê cái khoa học,đem tôi với con ra làm vật thí nghiệm...tôi...hận...anh!!-Cô nói rồi đưa khẩu súng lên đầu rồi tự sát

Dưới trời mưa,có 2 con người đang nằm trên mặt đất.Xung quanh đều là những vũng máu.

Tôi bất ngờ.Ba tôi là một nhà khoa học điên.Mẹ tôi vì tôi nên mới giết ba tôi và tự kết liễu bản thân?Vậy ra....mẹ tôi chỉ cố gắng bảo vệ tôi,bảo vệ cái mạng của tôi.Mẹ tôi liền bước tới đứng bên cạnh tôi.Khung cảnh bây giờ chỉ toàn một màu trắng.Mẹ tôi cười rồi nói:

-Con hãy sống tốt!Mẹ thật mừng khi con được nhận nuôi bởi một gia đình tốt bụng-Mẹ tôi ôm lấy tôi-Mẹ yêu con nhiều lắm

-Con...cũng yêu mẹ...-Tôi mếu máo

-Con nên nhớ,đừng vì bảo vệ những người xung quanh mà quên mất phải bảo vệ chính bản thân mình.-Mẹ tôi lau nước mắt-D..ạ..-Tôi nói

-À...hình như con có bạn trai nhỉ?-Mẹ tôi cười

-...-Tôi đỏ mặt-...Chắc...thế..

-Con của mẹ lúc lớn dễ thương quá!-Mẹ tôi nựng tôi-Nếu có gì thì con tới chỗ mẹ tâm sự nha.Mẹ được an nghỉ tại nghĩa trang X.

-V..âng...-Tối nói-Vậy..bây giờ con đang ở đâu?

-Tiềm thức của con!-Mẹ tôi cười-Con rất dũng cảm khi bảo vệ mọi người.

-Chắc tại con giống mẹ!-Tôi cười

-Con nên nhớ,hãy cười nhiều lên.Đừng đánh mất tuổi trẻ.Dù có khó khăn đi nữa,hãy nhớ cười!-Mẹ tôi cười nhẹ-Đã tới giờ con phải đi!

-Nhưng...con chưa muốn.-Tôi nói

-Thôi đi nào!-Mẹ cười-Mẹ lúc nào cũng ở bên con hết đó!Nếu con muốn gặp thì hãy uống một ly cacao nóng trước khí ngủ thì sẽ gặp mẹ!

-...-Tôi nhìn mẹ-Cảm ơn mẹ..

-Con hãy vui vẻ!-Mẹ cười

-...-Tôi nhìn mẹ lần cuối rồi bước đi

Đợi tôi đi rồi thì có một người bước tới bên cạnh mẹ tôi.Đó chính là tử thần.

-Anh thấy con bé có sao không?-Bà nhìn tử thần rồi cười

-Anh thấy tương lại sắp tới con bé sẽ phải chịu khổ rồi!-Tử thần nhìn bà

-Không thể tin được,người chồng xấu xa của tôi sau khi chết chính là thần chết.-Bà cười

-Nhưng vì đó mà anh biết em phải chịu nhiều cực khổ-Tử thần cười-Cho anh xin lỗi,vì đã đem 2 mẹ con ra làm vật thí nghiệm.Xin lỗi vì quá ham mê khoa học.

-Thôi đi nào.Anh xin lỗi em cả ngàn lần luôn rồi đó!-Bà cười

-Chính xác là 392 lần!-Tử thần cười với bà

-Em đã tha lỗi cho anh rồi nên thôi xin lỗi!-Bà cười

-Lần này con mình may mắn nên không gặp anh.May mà đưa đến bệnh viện kịp-Ông nói-Anh có thể cảm nhận được lần tới con mình gặp anh.

-Em thấy lo cho nó quá!-Bà thở dài

-Anh sẽ cứu nó.Anh còn nợ nó một cái mạng vì đã làm hủy hoại con mắt của nó.Nó đã gần chết!-Ông nói

-Anh nhớ nha!-Bà cười rồi bước đi

-Biết rồi!-Ông đi theo

(Tới đây lời kể của nó hết nha :3 mẹ là ma,ba là thần chết,con là sát thủ? hay đứa lạnh lùng :v gia đình rất rất rất độc :3 )

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nó chợt mở mắt ra.Lướt nhìn xung quanh là một màu trắng với mùi thuốc sát trùng.Nó chợt cử động nhẹ,thấy toàn thân ê nhức.

-D...D...i...nó tỉnh lại rồi!!!!-Nghe tiếng Lục là lên,nó quay sang nhìn

-Đi báo bác sĩ lẹ!!-Lục nói với nhỏ

-Ok!!-Nhỏ chạy thật nhanh ra ngoài

-....-Nó vẫn im lặng nhìn mọi người

-Em có sao không?-Hắn bước lại

-...-Nó lắc đầu-Bất tỉnh được mấy ngày?

-1 tháng.-Phú đứng ngay cửa sổ,nói

*Cạch*

Nó thấy một vị bác sĩ đi vào.Đằng sau là nhỏ với ba mẹ (nuôi) nó

-Bác sĩ,con tôi có sao không?-Bà Hoàng hỏi

-Con bé không sao!-Bác sĩ ân cần trả lời rồi bước ra khỏi phòng

-Ba mẹ về Việt Nam hồi nào thế?-Nó hỏi

-Từ lúc con nhập viện!-Ông Vũ nói

-Con bé ngốc này,làm mẹ lo muốn chết!-Bà Hoàng lau nước mắt

-Không sao mà mẹ!Con khỏe lắm!-Nó nói

-Con mà làm giống vậy nữa là mẹ từ con luôn đó!-Bà Hoàng cười

-Con biết rồi!-Nó nói-Ba,mẹ cho con chút riêng tư để nói chuyện với bạn.

-Được!-Bà Hoàng với ông Vũ bước ra ngoài

Đợi 2 ông bà ra ngoài thì nó mới nói:

-Tụi bây khỏe chưa?-Nó hỏi

-Khỏe rồi!-Lục cười

-Rất khỏe!!-Nhỏ hét to

-Tạm được!-Phú và Hoàng đồng thanh

-...-Hắn thì nhìn nó

-Sao thế Huy?-Nó hỏi

-X...x..in..lỗi...!-Hắn nói-Tại anh mà em bị thương.

-Em chỉ bảo vệ những người em yêu thôi!-Nó cười nhẹ

-M...mm...ày cười kìa.....-Lục ngạc nhiên

-Ừ thì sao?-Nó nhìn Lục

-Lâu rồi em chưa thấy chị cười đó!-Nhỏ cười

-Thấy bình thường!-Nó nói

-Mà hồi nãy cô tự nhận cô thích thằng Huy?-Phú hòi

-....-Nó đỏ mặt-...Chắc..thế...

-Ghê!!!!Công khai luôn kìa!!!!-Tụi nó đồng thanh

-...-Hắn đỏ mặt nhìn nó-...Thật...hả?..

-Ừ!-Nó nhìn

-Có phải nói xạo không?-Hắn nghi ngờ

-Không có nói xạo!-Nó cười

-Có chắc không?-Hắn hỏi tiếp

*Cạch*

-Tin Đi đi.Nó không bao giờ nói dối đâu!-Một giọng nữ vang lên làm tất cả mọi người quay người lại.

-C...c...hị...-Lục ngỡ ngàng

-Chị về rồi đây!!!!-Cô gái đó cười to-Trần Bích Lam ta đã trở về!!!!

----------------------------------------------------------------------------------

Mình đang cạn kiệt ý tưởng quá :< chắc có thể vài ngày nữa sẽ end truyện này :< Chắc mình nên viết ít chữ lại :v chứ gồm tất cả ý tưởng vào một chương dễ hết truyện quá :< Thy ơi là Thy,sao não mày có hạn thế vậy trời!! (đang tự kỉ =]] )

Hm...mới đầu là mình định ghi là mẹ ruột của nó chết bởi ba nó rồi mốt nó đi trả thù bố ruột.Mà nghĩ đi nghĩ lại thì...nói sao ta.Thấy nó nhảm? Tại vì ba mình cũng có công tạo ra mình ( à hmm...cái này....từ lớp 8 trở lên mới bit =]] sau khi đọc xong=]] ) công nhận mị thích chơi độc và lạ thật =]]

Lục

P/S: từ lúc 8h sáng mị ngồi trên máy viết mà muốn đau cả cái lưng =]]

Bình luận





Chi tiết truyện