chương 53/ 118



“Tiểu Tiểu?”

Một thanh âm mang theo kinh hỉ rơi vào trong tai Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu đang bật đáp người lên quay đầu lại liền thấy được Lam Nhất Nhất lộ một cái đầu ra khỏi bụi cỏ.

Ngân Tiểu Tiểu nháy mắt nhớ tới mình vì tránh né Lam Nhất Nhất theo đuổi mà chạy trốn cả đêm, giờ phút này gặp lại Lam Nhất Nhất cảm thấy thật là xấu hổ: “Hi! Khéo thật a Nhất Nhất.”

Lam Nhất Nhất một giây trước thấy được Ngân Tiểu Tiểu còn rất kinh hỉ, một giây sau liền ai oán nói chuyện chân thành : “Tiểu Tiểu, sao ngươi không nói với ta một tiếng đã rời đi? Nếu ngươi nói, ta với ngươi có thể cùng đi thật tốt biết bao, ta còn có thể chăm sóc ngươi! Ngươi vừa đi ta đã đi ra ngoài tìm ngươi , đáng tiếc không tìm được đành phải đã trở lại.”

“À, cái đó, ha ha.” Ngân Tiểu Tiểu vắt hết óc muốn tìm một lý do nói cho Lam Nhất Nhất, nói trắng ra thì Lam Nhất Nhất nhất định sẽ thực thương tâm, nhưng không nói Lam Nhất Nhất cứ quấn quít lấy mình như vậy cũng không được.

“Nó đi tìm ta, ngươi đi theo làm gì?” Mặc Lão Đại không vui nói trước khi Ngân Tiểu Tiểu mở miệng, vừa nói còn vừa liếc Ngân Tiểu Tiểu một cái.

Lam Nhất Nhất sửng sốt, lúc này mới phát hiện Mặc Lão Đại tồn tại, ánh mắt đầu tiên Lam Nhất Nhất thấy Mặc Lão Đại, trừ cảnh giác xuất phát từ bản năng đối với một Mặc xà, quan trọng nhất là hương vị chiếm hữu trong lời Mặc Lão Đại nói.

“Vị này là?” ánh mắt Lam Nhất Nhất nhìn về phía Ngân Tiểu Tiểu, cho dù có lẽ thật sự là đáp án mình không muốn nhận, Lam Nhất Nhất vẫn ôm hi vọng hỏi.

Ngân Tiểu Tiểu phía trước thừa nhận ánh mắt khát vọng chờ đợi của Lam Nhất Nhất, ở phía sau thừa nhận ánh mắt lạnh đến xương của Mặc Lão Đại, trong lòng càng không ngừng giãy dụa.

Mặc Lão Đại không lên tiếng, nó muốn Ngân Tiểu Tiểu thẳng thắn quan hệ của mình với nó ở trước mặt lam xà này, chuyện này khác với khi ở trước mặt ba ba a cha, cũng không giống khi ở trước mặt Hắc A Ban Lục Tiểu Hoàng, nếu Ngân Tiểu Tiểu có thể nói thẳng trước mặt xà ái mộ nó rằng nó thuộc về Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại mới có thể an tâm một chút. Có lẽ trong tiềm thức Mặc Lão Đại luôn luôn biết Ngân Tiểu Tiểu bị cưỡng ép mới nói thích mình, nhưng Mặc Lão Đại không muốn tin, mà bây giờ, Mặc Lão Đại hi vọng Ngân Tiểu Tiểu có thể nói ra muốn sống với mình trước mặt tình địch, cho dù Ngân Tiểu Tiểu không thích mình, ít nhất nó cũng đồng ý sống với mình.

Thời gian quả thật phá lệ thong thả, Lam Nhất Nhất và Mặc Lão Đại đều ngừng thở, sợ chỉ cần thở mạnh một chút liền bỏ qua lời Ngân Tiểu Tiểu nói.

Ngân Tiểu Tiểu nói : “… Ta và Mặc Lão Đại sống chung một chỗ.”

Tuy rằng Ngân Tiểu Tiểu không nói Mặc Lão Đại là bầu bạn tương lai của mình, cũng không nói mình thích Mặc Lão Đại, nhưng Ngân Tiểu Tiểu nói “Ta và Mặc Lão Đại sống chung một chỗ” cũng cũng đủ để Mặc Lão Đại trộm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, cũng làm cho tâm Lam Nhất Nhất đau đớn kịch liệt.

Lam Nhất Nhất ngốc ra, Ngân Tiểu Tiểu nói dứt lời đã nửa ngày Lam Nhất Nhất vẫn không nói gì, Ngân Tiểu Tiểu cười cười xấu hổ: “Kia, cái kia, nếu, nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước.”

Ngân Tiểu Tiểu đánh cái đuôi xuống, liếc nhìn Lam Nhất Nhất một cái, quay đầu rồi rời đi.

Trước khi đi Mặc Lão Đại nở nụ cười nhìn Lam Nhất Nhất, tràn đầy đắc ý.

Thẳng đến khi bóng dáng Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đều biến mất không thấy, Lam Nhất Nhất như trước vẫ một mình nhất xà, ngây ngốc đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

Ngân Tiểu Tiểu tiếp tục đi với Mặc Lão Đại nhưng tâm tình có chút trầm xuống, Mặc Lão Đại nhịn không được hờn dỗi tiến lên hỏi: “Tiểu Bạch Si, chẳng lẽ ngươi luyến tiếc lam xà vừa nãy?”

“Hả?” Ngân Tiểu Tiểu từ cảm xúc trầm thấp phục hồi tinh thần lại, biểu cảm có điểm khó sống: “Không phải. Nhưng nói như thế nào cũng là bạn tốt mười năm nay, bây giờ Lam Nhất Nhất như vậy, ta vẫy rất khó chịu.”

“… Lẽ nào ngươi muốn nhận nó cầu ái?” trong lòng Mặc Lão Đại lặng lẽ hỏng bét, nếu Tiểu Bạch Si dám nói muốn mình nhất định sẽ cho Tiểu Bạch Si một giáo huấn khắc cốt ghi tâm!

Ngân Tiểu Tiểu liếc mắt: “Đương nhiên không phải! Tuy ta đồng tình nó đáng thương nó, nhưng không có khả năng vì đồng tình nó đáng thương nó sẽ đồng ý kết thành bầu bạn với nó! Kết thành bầu bạn là một vấn đề thực nghiêm túc! Ta làm sao có thể tùy tùy tiện tiện đáp ứng nó được!” Vừa nói xong Ngân Tiểu Tiểu liền sửng sốt, đỏ mặt, từ từ cọ đi đi rồi.

Mặc Lão Đại mờ mịt: “? ? ?”

Mặc Lão Đại nhìn chằm chằm bóng lưng Ngân Tiểu Tiểu ba mươi giây, rốt cục đã hiểu vì sao Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên mặt đỏ bỏ đi, miệng sắp kéo ra sau ót, lúc này đổi lại là Mặc Lão Đại vừa đi vừa nhún nhảy ở phía sau Ngân Tiểu Tiểu.

Vài ngày sau, Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại rốt cục cũng về tới nơi thủ hộ.

“Khang Khang! Ta đã trở về!”

“Tiểu Tiểu! Ta rất nhớ ngươi!”

“Khang Khang! Ta cũng nhớ ngươi!”

… Mặc Lão Đại mặc kệ Ngân Tiểu Tiểu và Cơ Khang, bỏ đi săn .

Mặc Lão Đại đi, Cơ Khang và Ngân Tiểu Tiểu liền khôi phục bình thường.

“Khụ khụ, Tiểu Tiểu à, lần này về nhà thế nào?” thanh âm của Cơ Khang rõ ràng mang theo vui sướng khi người gặp họa.

“Chẳng ra gì!” Ngân Tiểu Tiểu cứng rắn trả lời một câu.

Cơ Khang khẽ hừ một tiếng, tiếng hừ lạnh mang theo không tín nhiệm.

Ngân Tiểu Tiểu không để ý Cơ Khang bát quái, lăn trên mặt đất: “Ta nói, có phải ngươi còn điều gì hối tiếc hay không? Đã mấy ngàn năm còn ở nơi này.” thật ra trong lòng Ngân Tiểu Tiểu luôn nghi hoặc chuyện này, hơn nữa cho dù có điều gì còn luyến tiếc thì mấy ngàn năm chắc hẳn cũng nên bỏ xuống rồi đi.

Cơ Khang trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: “Ta không phải không muốn đi, mà là ta đi không được.”

Ngân Tiểu Tiểu nghi hoặc nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.

Cơ Khang tiếp tục nói: “Cổ mộ này giam giữ linh hồn, làm mộ chủ vĩnh viễn không thể đầu thai làm người.”

Ngân Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm, mặc cho Ngân Tiểu Tiểu nghĩ phá đầu cũng sẽ không ngờ đáp án là như vậy : “Nhưng mà, lăng tẩm này là đệ đệ ngươi Cơ Chiêu xây cho ngươi? vì sao hắn lại làm như vậy?”

Cơ Khang lại trầm mặc một hồi, sau đó cười khổ nói: “Ai biết được, có lẽ là vì Cơ Chiêu muốn giữ thân thể ta không hủ linh hồn không đi được rồi tìm phương pháp khởi tử hồi sinh để cho ta sống lại một lần nữa, cũng có lẽ là nguyên nhân nào đó mà ta không biết. Chờ hồn phách ta tỉnh lại trong mộ đã không biết bao nhiêu năm sau. Mộ thất to như vậy chỉ có một mình ta. Ta muốn biết vì sao lại như vậy, nhưng đã không có ai có thể giải đáp cho ta rồi.”

“Vậy lúc trước ngươi chết như thế nào?” Ngân Tiểu Tiểu nhịn không được hỏi.

“… Quỷ Phương là một tộc người thực thần bí, lúc trước ta xuất chinh thay phụ vương cướp lấy Quỷ Giao Ngư liền trúng nguyền rủa của Quỷ Phương, dốc hết sức cũng chỉ có thể kéo dài sinh mệnh của ta được vài năm.”

Ngân Tiểu Tiểu “À” một tiếng, câu hỏi của mình xem ra đã chọc đến chỗ đau của Cơ Khang, không tiếp tục nữa, vừa khéo Mặc Lão Đại kéo thức ăn trở về, Ngân Tiểu Tiểu từ biệt Cơ Khang liền chột dạ chạy trốn.

Hồi lâu sau, nơi thủ hộ lại truyền ra tiếng thì thào của Cơ Khang: “Cơ Chiêu, đã mấy ngàn năm rồi, đệ còn chưa tìm được ta sao?”

Mặc Lão Đại kỳ quái liếc nhìn tư thế Ngân Tiểu Tiểu hơi có chút giống chạy trối chết, nhưng cũng không nói gì, đem thỏ nướng đưa cho Ngân Tiểu Tiểu, sau đó không chút để ý nói: “Lúc ta đi săn thấy có một tổ ong trên cây, cái cây đó vốn có hai ba con chim xây ổ, nhưng từ lúc có tổ ong không còn chim ở nữa, thật sự là đáng tiếc.”

“Gì, tổ ong?” Ngân Tiểu Tiểu kích động , tổ ong, vậy chẳng phải mình có thể lấy chút mật sao? Thực đơn bữa ăn của mình rốt cục có thể phong phú hơn một chút rồi? !

“Ừ, Đúng vậy.”

“Mang ta đi mang ta đi!” Ngân Tiểu Tiểu vứt con thỏ vừa ăn một nửa qua bên, bò đến bên người Mặc Lão Đại ngước một đôi mắt lóe sao nhỏ mà nhìn. Trái tim Mặc Lão Đại nháy mắt bị bắn trúng một mủi tên, vốn không thể chống cự Ngân Tiểu Tiểu thế công đành phải đồng ý mang Ngân Tiểu Tiểu đi tới chỗ tổ ong.

Ngân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên tổ ong trên cây, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống mặt cỏ, mặt Mặc Lão Đại không chút thay đổi giật ra khoảng cách với Ngân Tiểu Tiểu.

“Hắc Thán Hắc Thán! Ta muốn ăn mật!”

Mặc Lão Đại nghĩ nửa ngày mới hiểu Ngân Tiểu Tiểu muốn ăn ong mật chứ không phải ong, yên lặng nghĩ nghĩ, nói: “Cho ta một giọt nước miếng của ngươi ( nọc độc ).”

“… Cho như thế nào?” Ngân Tiểu Tiểu chưa bao giờ biết nướt bọt của mình còn có thể cho xà khác.

Mặc Lão Đại nhìn chằm chằm Ngân Tiểu Tiểu trong chốc lát, hỏi: “Bây giờ trong miệng có sao?”

Ngân Tiểu Tiểu gật gật đầu.

Mặc Lão Đại bò lên phía trước vài bước: “Hé miệng.”

Ngân Tiểu Tiểu làm theo.

Đầu Mặc Lão Đại vươn ra phía trước, xà tín đưa vào trong miệng Ngân Tiểu Tiểu, cuốn nọc độc trong miệng Ngân Tiểu Tiểu ra.

Ngân Tiểu Tiểu mở rộng miệng: “…”

Mặc Lão Đại bò lên trên cây, đưa nọc độc của Ngân Tiểu Tiểu vào tổ ong, đợi vài phút, dùng cái đuôi chụp tổ ong rơi xuống, lại bò xuống dùng miệng cắn mở tổ ong, sau đó nói với Ngân Tiểu Tiểu: “Lại đây đi.”

Ngân Tiểu Tiểu đã đã khôi phục trấn định bò lại đây, xem xét tổ ong, tốt nha, ong mật trong tổ ong đều bị nọc độc của mình độc chết, Ngân Tiểu Tiểu quýnh một chút.

“… Bên ngoài hẳn là còn ong mật này, lỡ trong chốc lát chúng nó trở về thì làm sao bây giờ?” Ngân Tiểu Tiểu quýnh quýnh hỏi.

Mặc Lão Đại như trước mặt không chút thay đổi: “Không có việc gì, thứ này không dám làm gì độc xà chúng ta.”

Ngân Tiểu Tiểu: “…” Này này! Vậy tại sao vừa rồi không trực tiếp vỗ tổ ong xuống? Còn muốn lấy nọc độc của ta!

Mặc Lão Đại giống như xem thấu ý tưởng của Ngân Tiểu Tiểu, nói : “Mặc dù thứ này không dám làm gì chúng ta, nhưng chúng nó sẽ vây quanh bên cạnh cứ kêu ong ong, sẽ thực phiền xà.”

Ngân Tiểu Tiểu im lặng cúi đầu bắt đầu ăn mật.

Mặc Lão Đại nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu ăn mật, yên lặng cảm thán trong lòng, Tiểu Bạch Si còn thật khó nuôi!

Bình luận





Chi tiết truyện