chương 30/ 118



Mãi cho đến tối một nhà xà của Ngân Tiểu Tiểu chuẩn bị đi ngủ mưa còn chưa tạnh, Ngân Tiểu Tiểu không khỏi cảm thán con mưa này thật sự là không ngơi ngớt, hơi rùng mình một chút.

“Yên tâm yên tâm, sáng sớm ngày mai thức dậy trời sẽ tạnh.” Hoa Tiểu Hoa an ủi Ngân Tiểu Tiểu, bộ dạng bình tĩnh như vậy rất đáng bị người hoài nghi, nhưng Ngân Tiểu Tiểu là ai, là tiểu bạch si trong miệng Mặc Lão Đại a, cho nên một chút cũng không cảm thấy ngữ khí của Hoa Tiểu Hoa thực khả nghi.

Kết quả một nhà xà thức dậy sáng ngày hôm sau, trời quả nhiên đã muốn khô ráo.

Ngân Tiểu Tiểu đi ra bên ngoài tản bộ một vòng trở về thật vui vẻ, mặc dù ngày hôm qua mưa to cả ngày, nhưng mặt đường kỳ diệu là vẫn khô ráo như cũ, cho dù thân thể dính sương sớm cũng không bẩn, vốn Ngân Tiểu Tiểu còn lo lắng mưa xong mình đi hai vòng đường thì cả người đều dính đầy nước bùn, mặc dù Ngân Tiểu Tiểu không có bị bệnh sạch sẽ, nhưng để cả thân mình bẩn bẩn không phải là tính cách của Ngân Tiểu Tiểu.

“Đại Bạch phụ trách trứng chim của Tiểu Tiểu, ta đi tìm thức ăn.” Hoa Tiểu Hoa vừa dứt lời liền lôi kéo Ngân Đại Bạch chạy, Ngân Tiểu Tiểu thực hoài nghi rốt cuộc Hoa Tiểu Hoa tìm thức ăn Ngân Đại Bạch tìm trứng chim vẫn là Ngân Đại Bạch tìm thức ăn Ngân Đại Bạch tìm trứng chim.

Ngày lập tức lại nhàn rỗi, nhưng nói đi thì nói lại, ngày nào Ngân Tiểu Tiểu ngươi không nhàn rỗi hả.

Ừ, nhưng ý của chỗ này là, vì Ngân Tiểu Tiểu thật rảnh rỗi, không có chuyện gì làm, nhàm chán, cho nên ý tưởng ngày hôm qua của Ngân Tiểu Tiểu lại rục rịch. Là ý tưởng gì sao? Đúng vậy, mọi người nói đúng, Ngân Tiểu Tiểu muốn ăn đồ chín.

Nhưng mà nói thì rất đơn giản, làm lại thật khó, giống như đã nói phía trước, Ngân Tiểu Tiểu nếu đầu thai thành một con gấu một con chó gì đó, còn có móng vuốt có thể sử dụng, nói ví dụ như lúc đánh lửa có thể lấy hai móng vuốt chà xát a chà xát, nhưng bây giờ Ngân Tiểu Tiểu không có móng vuốt, chỉ có miệng và một cái đuôi là có thể lợi dụng một chút , nhưng đã sao, Ngân Tiểu Tiểu không tin dựa dung lượng đại não của người một nhà không thể đánh lửa!

… Nhưng mà cho dù đánh lửa cũng phải có gỗ đi, Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ hoàn cảnh quanh nhà mình, tuyệt vọng. Cái gì? Ngươi nói cỏ cũng có thể dùng sao? Vậy ngươi dùng hai cọng cỏ chà xát chà xát xem có thể phát lửa hay không!

Ngân Tiểu Tiểu xoay nhãn cầu, bò tới trước mặt Ngân Tiểu Tứ: “Tứ ca, chung quanh nhà chúng ta thật sự một thân cây cũng không có sao? Thật sự thật sự một thân cây cũng không có?”

“Ngươi tìm thân cây làm gì?” Ngân Tiểu Tứ liếc xéo nhìn Ngân Tiểu Tiểu.

“… Người ta cần mà, Tứ ca ngươi mau nói cho người ta đi ~!” Ngân Tiểu Tiểu bắt đầu làm nũng, hừ, nếu bây giờ nói cho ngươi biết ta muốn nhóm lửa, ngươi nhất định sẽ ngăn cản ta!

Ngân Tiểu Tứ rùng mình một cái: “… Gần nhà chúng ta quả thật không có cây, nhưng tới nhà bọn Lam Nhất Nhất, đi xa một chút có mấy cái cây, ta nhớ lúc ta tới nhà bọn Lam Nhất Nhất chơi đã từng gặp.”

“Thật vậy chăng thật vậy chăng?” Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy Tứ ca thật sự là tuyệt, hỏi cái gì cũng biết, “Vậy chúng ta cùng nhau đi được không?” Một là, đi một mình Ngân Tiểu Tiểu chưa nói đến Hoa Tiểu Hoa Ngân Đại Bạch không cho, mà ngay cả những ấu xà khác cũng không cho, hai là đi, Ngân Tiểu Tiểu chỉ có một mình lực mỏng, nhưng đi một lần cũng không thể mang về nhiều, đương nhiên muốn mọi người cùng nhau giúp dọn sạch đồ vật này nọ nha!

Ngân Tiểu Tứ nghĩ Ngân Tiểu Tiểu muốn mang mọi người cùng đi đào trứng chim, liền uyển chuyển khuyên bảo Ngân Tiểu Tiểu: “… Trên cây kia không có trứng chim, nghe Lam Nhất Nhất nói, nơi đó quả thật từng có chim, nhưng vì cha Lam Nhất Nhất thường xuyên đi đào trứng chim ở đó nên con chim kia không ở nữa. Huống chi ba ba đã đi đào trứng chim cho ngươi, chúng ta không cần đi nữa.”

“Tứ ca, ta không phải đi đào trứng chim, ta muốn đi tìm nhánh cây về.” vẻ mặt Ngân Tiểu Tiểu đơn thuần cộng vô tội làm Ngân Tiểu Tứ không thể cự tuyệt, huống chi nếu Ngân Tiểu Tiểu không làm chuyện nguy hiểm, có ai sẽ cự tuyệt yêu cầu của Ngân Tiểu Tiểu chứ? Tuy rằng Ngân Tiểu Tứ không biết Ngân Tiểu Tiểu cần nhánh cây làm gì, nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại Ngân Tiểu Tứ đáp ứng yêu cầu của Ngân Tiểu Tiểu.

Vì thế một hàng sáu xà bước lên lộ trình nhặt nhánh cây.

Bởi vì cây ở phía đông nhà bọn Lam Nhất Nhất, đoàn xà Ngân Tiểu Tiểu cũng không có đi qua nhà Lam Nhất Nhất, mà là cách nhà Lam Nhất Nhất một đoạn liền đi về phía đông, đương nhiên là Ngân Tiểu Tứ dẫn đường.

Đến nơi, Ngân Tiểu Tiểu phát hiện nơi này tuy rằng không nhiều cây lắm, nhưng cây đều thật lớn thật to, hơn nữa trên mặt đất có rất nhiều nhánh cây khô rơi xuống, thực là tiện cho đoàn xà Ngân Tiểu Tiểu nhặt về, nhưng mà… Ngân Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm nhánh cây trước mặt khóc không ra nước mắt, tại sao mình không nghĩ đến vấn đề sau khi mưa nhánh cây sẽ bị ẩm ướt đâu! Có thể là do mình vẫn quá non a uy!

Nhưng mà cũng không thể mất công đi, Ngân Tiểu Tiểu trộm quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người, lại sợ tới mức vội vàng vòng trở về, cái loại ánh mắt tràn đầy mong chờ của mọi người là muốn làm gì hả! Xem ra buông tha là chuyện không thể thông qua.

Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, sau đó quay lại mở miệng nói: “Ừm, kế tiếp ta phân một chút nhiệm vụ cho mọi người ha, nhị ca cùng Tam ca, hai người các ngươi phụ trách…” Ngân Tiểu Tiểu bò đến một nhánh cây to như cánh tay đàn ông trên mặt có nhiều lổ rổ nhỏ, “Hai người các ngươi phụ trách nâng cái này về.”

“Được.”

“Không thành vấn đề!”

Vì thế Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam nghĩ thầm ha ha đi nâng cành cây to kia.

“Đại ca, Tứ ca, Ngũ Ca và ta, chủ yếu nhặt mấy nhánh cây nhỏ lại mịn, có thể lấy về bao nhiêu thì lấy.”

Vì thế ấu xà còn lại bắt đầu hành động.

Ngân Tiểu Tiểu lấy những nhánh cây nhỏ trở về, chủ yếu là muốn phơi khô mấy nhánh cây đó, dù sao nhiệt độ hơn bốn mươi độ C, chắc đợi đến tối những nhánh cây đó có thể khô rồi.

Đợi cho tất cả mọi người chuẩn bị tốt, sau đó bắt đầu xuất phát về nhà! Hoa Tiểu Nhị Hoa Tiểu Tam xung phong, Ngân Tiểu Tứ Ngân Tiểu Nhất theo sau, kế tiếp là Ngân Tiểu Tiểu, mặt sau cùng là Hoa Tiểu Ngũ. Sáu ấu xà mang theo một đống nhánh cây trèo đèo lội suối, thấy thế nào cũng rất buồn cười được chứ! May mắn trên một đường không có những con rắn khác thấy!

Đến nhà, Ngân Tiểu Tiểu mệt mắt nổ đom đóm, nhưng năm ấu xà khác thì lại là sảng khoái tinh thần, Ngân Tiểu Tiểu hận đến nghiến răng ngứa, khác biệt có cần lớn như vậy không!

Mắt thấy trời càng ngày càng nóng, Ngân Tiểu Tiểu vội vàng nói với chúng ấu xà: “Này, nghe ta nói a, đem những nhánh cây mang về đó đều phơi trên mảnh đất trống trước sơn động, tranh thủ phơi khô những nhánh cây này trước buổi tối.”

Thừa dịp tất cả mọi người vội vàng phơi nhánh cây, Ngân Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm nhánh cây to mà Hoa Tiểu Nhị Hoa Tiểu Tam nâng trở về mà ưu sầu, to thế này, đến tối không biết có khô hay không, nếu nó vẫn ẩm thì cho dù làm thế nào cũng không dùng được nha.

“Tiểu Tiểu, ngươi yên tâm đi, đến tối sẽ khô thôi.” Ngân Tiểu Tứ thấy Ngân Tiểu Tiểu mày ủ mặt ê, đi lại đây nói với Ngân Tiểu Tiểu, “Ngươi không nên coi khinh độ ấm này nha.”

Ngân Tiểu Tiểu nghĩ lại, Tứ ca nói cũng đúng, kiếp trước mình là người, trời nóng nhất cũng chỉ đến bốn mươi độ là cùng, nhưng nơi này bốn mươi độ là độ ấm bình thường nhất, lúc nóng nhất mình đều ở trong động hoặc ngâm ở trong sông, ai biết lúc nóng nhất nhiệt độ cao đến bao nhiêu, chẳng lẽ một nhánh cây to chút còn phơi khô không xong sao! Nhưng dù thế nào, nhánh cây mang về cũng nhiều, mình còn không cần dùng đến nó đâu, nghĩ như vậy Ngân Tiểu Tiểu cũng yên lòng .

Ngân Tiểu Tiểu nghĩ thông suốt liền vui vẻ, ném một câu “Nhớ thường thường lật nhánh cây để nó khô đều ” liền đi vào sơn động, ai nha nha, trời bây giờ thật sự là quá nóng được chứ.

Ngân Tiểu Tiểu ở trong sơn động chẳng những mát mẻ, còn ngủ ngon cả buổi chiều. Mà chúng ấu xà bên ngoài sơn động có thể nói là thê thảm, cũng bởi vì câu nói cuối cùng của Ngân Tiểu Tiểu nhớ phải lật nhánh cây để khô đều, toàn bộ ấu xà đều không ngủ, một buổi trưa và buổi chiều đều lo lật nhánh cây, cho đến lúc Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy trời bên ngoài đã không nóng lắm nữa bò ra sơn động, nhìn thấy cảnh chúng ấu xà một thân mỏi mệt đánh ngáp, thỉnh thoảng lại lật lật nhánh cây.

Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy cái mũi của mình đau xót lại muốn khóc.

“Tiểu Tiểu, ngươi đã tỉnh rồi.” Hoa Tiểu Ngũ là người đầu tiên phát hiện Ngân Tiểu Tiểu đứng ở cửa sơn động, “Tiểu Tiểu ngươi xem, những nhánh cây này khô chưa?”

Ngân Tiểu Tiểu đi qua, chẳng những nhìn Hoa Tiểu Ngũ, còn nhìn toàn bộ xà khác, phát hiện ngay cả nhánh cây to cũng đã khô.

“Đều khô rồi.” Ngân Tiểu Tiểu than thở một câu, sau đó liền hung tợn ngẩn đầu trừng mỗi một ấu xà ở đây, “Ta nói các ngươi có phải đồ ngốc hay không, nếu mệt thì cứ nằm ngủ, để những nhánh cây này ở đó mấy giờ chúng nó sẽ tự khô thôi!”

“Tiểu Tiểu nói thường thường lật những nhánh cây này.”

“Chúng ta đều là làm theo lời Tiểu Tiểu nói mà.”

Rõ ràng là lời trách cứ, nhưng biểu cảm của Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam lại nói cho Ngân Tiểu Tiểu chúng nó rất vui vẻ.

Ngân Tiểu Tiểu quay đầu đi chỗ khác, ồn ào một câu: “Được rồi được rồi, bây giờ các ngươi ngủ một giấc được rồi.”

Hoa Tiểu Ngũ cách Ngân Tiểu Tiểu gần nhất hỏi: “Những nhánh cây đó làm sao bây giờ? Còn nữa, rốt cuộc Tiểu Tiểu ngươi muốn làm gì?”

“Những nhánh cây đó để ở chỗ này là tốt rồi, chúng nó sẽ không chạy trốn! Các ngươi đi ngủ trước, đợi các ngươi tỉnh ta sẽ nói cho các ngươi biết ta muốn chúng nó làm gì, mau ngủ mau ngủ.”

Chúng xà tuy rằng rất muốn biết Ngân Tiểu Tiểu muốn dùng nhánh cây làm gì, nhưng là không thể khiến Ngân Tiểu Tiểu đổi ý, chỉ có thể ngủ trước.

Khi Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa hôn nhẹ nong nóng trở về, nhìn qua đó mảng đất trống trước sơn động phủ đầy nhánh cây, tìm nửa ngày mới thấy sáu ấu xà ngủ ở trên đất giữa đống nhánh cây, đương nhiên, Ngân Tiểu Tiểu hàng kia nằm trên đất giả ngủ, theo như Ngân Tiểu Tiểu thuyết pháp thì ta không thể trực diện phơi nắng mặt trời giữa trưa, chẳng lẽ ta còn được cảm thụ một chút dư âm trời chiều sao?

Hoa Tiểu Hoa lập tức gào to lên: “Đây là làm sao hả làm sao? Những nhánh cây này từ chỗ nào tới?”

Hoa Tiểu Hoa vừa gào to như vậy, chúng ấu xà đều tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn phía Hoa Tiểu Hoa, Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi: “Là ta để các ca ca mang về giúp ta.”

Hoa Tiểu Hoa ngạc nhiên nói: “Tiểu Tiểu ngươi cần nhánh cây làm gì?”

Ngân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi đầu nhìn dưới đất, ngữ khí thực bất đắc dĩ: “Ta đây làm cho các ngươi xem vậy.”

Ngân Tiểu Tiểu bò đến trước nhánh cây to, cẩn thận nhìn lỗ nhỏ trên nhánh cây một chút, lại lấy nhánh cây trên mặt đất so sáng với lổ nhỏ một hồi, cuối cùng chọn một nhánh cây nhỏ, Ngân Tiểu Tiểu đem gốc nhánh cây nhỏ cắm vào một cái lổ nhỏ nơi nhánh cây to, còn chuyển động một chút, phát hiện thực thích hợp liền biết ít nhất có một nửa xác xuất thành công, kế tiếp là bước mấu chốt nhất.

Vì thế chúng xà ở đây đều có may mắn kiến thức được một mặt khác của Ngân Tiểu Tiểu: Ngân Tiểu Tiểu quay người lại, ánh mắt xanh mượt ý xấu nhìn chằm chằm chúng xà, miệng thậm chí còn nhe răng cười, xà ở đây không một ai không bị dọa lui về sau vài bước.

“Tiểu, Tiểu Tiểu, ngươi muốn làm gì?” biểu cảm của Hoa Tiểu Ngũ tương đương hoảng sợ, nếu là tay chắc tư thế Hoa Tiểu Ngũ bây giờ nhất định là hai tay đan chéo đặt ở trước ngực, biểu cảm tự vệ (… ).

Trong đầu Ngân Tiểu Tiểu lướt nhanh mấy ý tưởng, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch.

“Ba ba a cha, mời các ngươi giúp một việc được không?” Ngân Tiểu Tiểu cười mị mị hay là biết đang tính kế.

Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch liếc nhau, không biết trong hồ lô của Ngân Tiểu Tiểu bán thuốc gì, kết quả vẫn là Ngân Đại Bạch mở miệng trước: “Giúp cái gì?”

Ngân Tiểu Tiểu lại chỉ vào nhánh cây nhỏ bị mình cắm vào nhánh cây to, xoay người lại: “Ba ba a cha, các ngươi vừa đứng ở đây, sau đó kẹp nhánh cây này ở giữa đuôi hai người không ngừng ma xát.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó đợi cho bên trong có khói bay ra là được.” Ngân Tiểu Tiểu nói, “Đúng rồi.” Ngân Tiểu Tiểu chợt nhớ tới cái gì, lại chà xát chút cát trên đất bỏ vào lổ nhỏ, hi vọng như vậy có thể gia tăng lực ma sát, thân là rắn điều kiện thật sự là rất tồi tệ được chứ.

Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa làm theo, tách ra bò đến hai bên nhánh cây to, sau đó hai cái đuôi ở đồng thời đặt lên trên nhánh cây nhỏ, không biết có phải là lỗi giác của Ngân Tiểu Tiểu hay không, cảm giác ba ba cùng a cha đỏ mặt?

“… Có thể bắt đầu ma xát.” Ngân Tiểu Tiểu trừng to đôi mắt vô tội.

… Sau đó bắt đầu ma xát rồi.

Ngân Tiểu Tiểu phải gọi là quáng mắt nha, phải nói, quả nhiên không phải rắn bình thường! Tốc độ ma xát phải nói một chữ mau a! Ngay cả cái đuôi của ba ba a cha mình đều thấy không rõ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng có hai màu sắc bất đồng được chứ!

Rất nhanh, cũng chỉ có hai ba phút, Ngân Tiểu Tiểu liền thấy khói bốc lên từ lỗ nhỏ, Ngân Tiểu Tiểu nghĩ tiếp tục ma xát trong chốc lát như vậy cũng tốt, ý nghĩ này vừa mới nổi lên đầu, chợt nghe Hoa Tiểu Hoa kêu sợ hãi một tiếng bắn ra thật xa, Ngân Tiểu Tiểu tiếp tục nhìn kỹ phát hiện ngay cả Ngân Đại Bạch cũng nhảy ra thật xa, lại nhìn lổ nhỏ, thì ra đã có ngọn lửa bùng lên.

Ngân Tiểu Tiểu thấy Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch cho tới bây giờ vẫn hoảng sợ, tiếp tục quay đầu lại nhìn biểu cảm của chúng ấu xà cũng như vậy, Ngân Tiểu Tiểu buồn bực, chẳng lẽ rắn sợ lửa sao? Nhưng rắn thích phơi nắng như vậy, sao lại sợ lửa chứ?

… Đồ đần a Ngân Tiểu Tiểu, nói đến cùng rắn cũng là dã thú, sao lại không sợ lửa? Chúng nó thích ánh mặt trời là bởi vì ánh mặt trời sẽ cho chúng nó ấm áp hơn nữa sẽ không nấu chín chúng nó, nhưng lửa lại khác, trừ nhân loại, không có một loại sinh vật nào không sợ lửa thậm chí có thể lợi dụng lửa đâu.

Bình luận





Chi tiết truyện