chương 31/ 118



 

“Này, ta nói, có đáng sợ như vậy sao?” Ngân Tiểu Tiểu thưa dạ hỏi một câu, chẳng lẽ mình xông đại họa sao?

Sau đó liền thấy năng lực thực sự của nhất gia chi chủ, Ngân Đại Bạch là người đầu tiên trong chúng xà trấn định lại từ sợ hãi, thậm chí còn hơi hơi bò về phía trước, giơ đầu rắn nhìn lại về phía mới chạy ra, chần chờ hỏi: “Đây là, lửa?”

Ngân Tiểu Tiểu gật gật đầu, sau đó đi về phía nhánh cây to kia… Bị thân mình run rẩy của Hoa Tiểu Hoa cản lại: “Không, không thể đi qua!” Giọng Hoa Tiểu Hoa đều run rẩy, “Lửa thật nguy hiểm, Tiểu Tiểu ngươi không thể tới gần lửa quá có biết không!”

“… Cha, ngươi quên lửa là do ta cho ngươi và ba ba đốt lên sao?” Ngân Tiểu Tiểu ở phía sau Hoa Tiểu Hoa phản bác nói, chìa đầu ra khỏi người Hoa Tiểu Hoa, “Nhi tử ngươi có thể đánh lửa, đương nhiên sẽ không sợ nó!”

Lúc này Hoa Tiểu Hoa mới từ hoảng sợ thoáng tìm về bình tĩnh, đúng vậy, lửa này là Tiểu Tiểu khiến nó đánh, nhưng sao Tiểu Tiểu lại biết đốt lửa ? tầm mắt Hoa Tiểu Hoa theo bản năng nhìn Ngân Đại Bạch, phát hiện Ngân Đại Bạch đang nhìn mình, trong ánh mắt trừ bỏ sợ hãi mồi lửa, còn có, đồng tín nhiệm nhi tử nhà mình.

Hoa Tiểu Hoa yên lặng tránh đường, nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu để sát vào nhánh cây to, thậm chí ngầm đồng ý Ngân Tiểu Tiểu đem bỏ đầu rắn vào phía trên lửa.

Ngân Tiểu Tiểu phát hiện lửa này là thật, nhưng hơi nhỏ, vì thế bắt đầu kéo nhánh cây nhỏ bên cạnh bỏ vào, vì thế ở dãy núi này, ngọn núi này, có lẽ là mấy trăm năm, cũng có lẽ là mấy ngàn năm, sinh vật đầu tiên biết châm lửa xuất hiện.

Giờ phút này bốn phía đã hoàn toàn tối đen, nguồn phát ra ánh sáng duy nhất là ngọn lửa chỗ này, chiếu rọi một nhà xà Ngân Tiểu Tiểu, bóng xà chiếu trên mặt đất, lờ mờ.

“… Đẹp quá.” Bất ngờ, trong ấu xà Hoa Tiểu Ngũ là người đầu tiên từ sợ hãi phục hồi lại tinh thần, thậm chí còn để sát vào đống lửa, đứng ở bên người Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, cẩn thận nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy giờ phút này Hoa Tiểu Ngũ là người đầu tiên đứng ở nó bên người nó là chuyện bình thường mà thôi.

Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa liếc nhau một cái, cũng yên lặng bò tới bên cạnh đống lửa, rúc vào với nhau, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa sống bốn – năm mươi năm, lần đầu tiên phát hiện thì ra trong đêm đen cũng có thể ấm áp như thế. Chậm rãi, Hoa Tiểu Nhị Hoa Tiểu Tam, Ngân Tiểu Nhất cũng bu lại, mấy xà đầu vây quanh đống lửa. Đến nỗi Ngân Tiểu Tứ… Thật ra thì, Ngân Tiểu Tứ là người tỉnh táo lại ngay sau Hoa Tiểu Ngũ, nhưng Ngân Tiểu Tứ tỉnh táo lại là một chuyện, nhưng không tới gần đống lửa mà là tìm góc âm u đập đầu xuống đất, miệng thì thào “Tiểu Tiểu thế mà lại thông minh hơn ta Tiểu Tiểu thế mà lại thông minh hơn ta”, khụ khụ, hài tử này thật ra là bị đả kích quá nghiêm trọng.

“Tiểu Tiểu, ngươi nghĩ như thế nào làm lại nhóm lửa ?” trong ấn tượng Ngân Đại Bạch, sinh vật trong núi này không có một loại nào không sợ lửa, ngay cả độc xà bộ tộc đặc thù chúng nó đều sợ lửa, nhưng tại sao định luật này lại không thành lập được trên người Tiểu Tiểu?

“Bởi vì ta ăn trứng sống chán rồi, muốn đổi loại phương pháp thưởng thức cho nên phải nấu trứng chín ăn, như vậy mới không ngán ăn trứng.” Ngân Tiểu Tiểu một hơi nói xong những lời này, đây là lý do Ngân Tiểu Tiểu đã sớm nghĩ kỹ, thật ra đại bộ phận cũng là vì lý do này.

Ngân Đại Bạch: “…”

Hoa Tiểu Hoa: “…”

Chúng ấu xà: “…”

Ngân Tiểu Tiểu hì hì hai tiếng, liền tranh thủ tha trứng chim Ngân Đại Bạch mang về ra, phóng tới… Không đúng! Như vậy không được! Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên ý thức được một vấn đề: trứng chim có thể phóng trực tiếp lên lửa nấu chín được sao?

Ngân Tiểu Tiểu sắp điên rồi, mình muốn ăn trứng chín một lần sao lại khó khăn trùng điệp như vậy! Ông trời có để cho mình sống nữa hay không! A a a a!

Hoa Tiểu Hoa nhìn vẻ mặt tuyệt vọng cộng khổ bức của Ngân Tiểu Tiểu, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy Tiểu Tiểu? Không phải ngươi nói muốn ăn trứng chín sao?” Ý Hoa Tiểu Hoa là Tiểu Tiểu ngươi nhanh ném trứng vào đi a mau ném vào đi!

“… Ha, ha ha, cái đó, ta cảm thấy, trứng không thể phóng trực tiếp vào trong lửa.” Ngân Tiểu Tiểu buồn bực, “Để ta nghĩ xem, phải nghĩ nha, bây giờ lửa đều nhóm rồi, không có lý do gì không ăn được trứng chín!” Sau đó Ngân Tiểu Tiểu kéo trứng chim chạy đến góc sáng sủa vừa ăn cơm vừa nghĩ biện pháp.

Chúng xà đưa mắt nhìn nhau, sau đó cười, quan tâm nó làm gì, tuy nhiên trứng chim của Tiểu Tiểu không thể chín, nhưng bây giờ chúng nó cảm thấy thật ấm áp, cũng là một kết cục rất không tồi không phải sao?

… Đối với tất cả những chuyện đã xảy ra, bản nhân chỉ có thể nói: cả nhà này nha, chỉ trừ Ngân Tiểu Tứ, thật ra đều là đồ ngốc.

Buổi tối lúc ngủ chúng xà muốn vây quanh đống lửa ngủ, bị Ngân Tiểu Tiểu sôi nổi đuổi vào sơn động, nói đùa, một đống lửa có thể cháy cả đêm? Chỉ sợ nửa đêm về sáng đông lạnh chết các ngươi, hơn nữa, nếu buổi tối ngủ không thành thật trở mình không sợ cái đuôi bị đốt cháy sao?

Đuổi chúng xà đi vào sơn động rồi, Ngân Tiểu Tiểu sẽ không quan tâm đống lửa kia nữa, cháy đi cháy đi, dù sao bên cạnh đống lửa đều là tảng đá , đợi cho nhánh cây cháy hết thì lửa sẽ tắt.

Sáng ngày hôm sau đều không ngoại lệ, toàn thể dậy muộn.

Thực bình thường nha, bình thường đều là trời vừa tối chúng xà liền đi ngủ, buổi sáng đương nhiên sẽ dậy sớm, nhưng đêm qua mọi người vây quanh đống lửa rất vui vẻ, ngủ cũng muộn, đương nhiên thức dậy cũng muộn.

Chẳng lẽ mình mở đầu trào lưu sống về đêm ở thế giới này? Trong đầu Ngân Tiểu Tiểu nghĩ như thế.

Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đuôi trong đuôi cùng đi tìm trứng chim.

Ngân Tiểu Tiểu nhìn ngó sắc trời bên ngoài, giờ phút này mặt trời đã lên cao, vì thế Ngân Tiểu Tiểu thực kiên quyết từ chối đề nghị “Chúng ta đi tìm bọn Lam Nhất Nhất chơi đi” của Hoa Tiểu Ngũ, sau đó toàn bộ ấu xà cũng không đi, mọi người cùng ở trong sơn động mốc meo.

“Tiểu Tiểu, buổi tối chúng ta lại nhóm lửa được không?” vẻ mặt Hoa Tiểu Ngũ mong đợi, nhóm lửa rồi sẽ rất ấm áp! Sau này không bao giờ … sợ đêm tối nữa!

Mặt đang hướng về phía Hoa Tiểu Ngũ nằm úp sấp, Ngân Tiểu Tiểu xoay đầu rắn tới bên kia: “Không cần.”

Hoa Tiểu Ngũ nghe Ngân Tiểu Tiểu từ chối, cả gương mặt xà đều nhăn lại: “Vì sao?”

Ngân Tiểu Tiểu không để ý nó, nhóm lửa lại ăn không được trứng chín, mình còn nhóm lửa làm gì! Còn phải đi xa như vậy để gom nhánh cây, mình mới không muốn nhóm lửa đâu, mệt chết xà !

Nhưng ý tưởng không muốn tiếp tục nhóm lửa của Ngân Tiểu Tiểu bị Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa trở về đánh vỡ .

Ngân Đại Bạch kéo trứng chim trở về, Hoa Tiểu Hoa còn kéo một bó lớn nhánh cây trở về… Hoa Tiểu Hoa tỏ vẻ nhóm lửa rất có ý tứ, khuya hôm nay còn muốn.

Vốn Ngân Tiểu Tiểu muốn dùng lý do “Nhánh cây ngươi tìm về không có lổ không thể ma xát” để từ chối tham vọng quá đáng của Hoa Tiểu Hoa, nhưng khi Hoa Tiểu Hoa dương dương tự đắc lấy ra một nhánh cây to mặt trên có rất nhiều lổ nhỏ có thể cho nhánh cây nhỏ vào từ bó lớn nhánh cây, Ngân Tiểu Tiểu bất đắc dĩ tiếp nhận sự thực này.

Đương nhiên, dưới ánh mắt tin tưởng sáng như tuyết của quần chúng, nhánh cây to đương nhiên là bị Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa nhét nhánh cây nhỏ vào.

Vì thế… buổi tối này, cả nhà Ngân Tiểu Tiểu lại một lần nữa nổi lửa, vì thế Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa lại một lần nữa dậy chậm.

Vì sao chỉ có Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa dậy chậm? Đó là vì đêm qua một nhà xà hưng trí bừng bừng vây quanh ở bên cạnh đống lửa thì Ngân Tiểu Tiểu đã ngủ vù vù ở trong sơn động, cho nên sáng ngày hôm sau Ngân Tiểu Tiểu là người dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường tỉnh lại, kế tiếp Ngân Tiểu Tiểu ở trung tâm bánh quẩy giãy dụa, vì thế chúng ấu xà bị thức tỉnh, sau đó Ngân Tiểu Tiểu dẫn đầu chúng ấu xà, ngáp mấy cái liền xuất phát đến nhà Lam Nhất Nhất—— Ngân Tiểu Tiểu sẽ không nói cho chúng ấu xà biết đây là vì bồi thường chúng nó ngày hôm qua vì mình mà không đi tìm bọn Lam Nhất Nhất chơi.

Đến nỗi có muốn thông tri cho Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa hay không —— tóm lại Ngân Tiểu Tiểu không phải hành động một mình, ừ, cho nên cứ như vậy đi.

Lúc tụ lại với bọn Lam Nhất Nhất, các ấu xà lại chậm rãi xuất phát đến bờ sông. Sau đó lại lặp lại hành vi vài lần trước.

Ngân Tiểu Tiểu buồn bực dùng cái đuôi đập đập mặt nước bành bạch, ánh mắt trong nước lúc ẩn lúc hiện.

Quả nhiên nước ở đây không bị con người làm ô nhiễm thật trong suốt, đá cuội dưới đáy sông không biết đã bị dòng nước mài qua bao nhiêu năm, mỗi một viên đá cuội đều tròn trịa xinh đẹp dị thường, có lớp rêu xanh nhạt sinh trưởng bốn phía xung quanh đá cuội, theo dòng nước mà đung đưa, ngay cả nước bùn cũng không có, nhưng sông nhỏ này trong đến rêu và nước, còn hơn…

… Từ từ… Cái gì… nước bùn cũng không có… Nước bùn… bùn…

Ngân Tiểu Tiểu vọt ra khỏi sông nhỏ, Ngân Tiểu Tứ vốn là nhìn bị hoảng sợ, sau đó chúng ấu xà đang ở cắn tới tấp cũng hoảng sợ, Ngân Tiểu Tiểu vọt tới trước mặt Lam Nhất Nhất mới phanh lại: “Lam Nhất Nhất, ngươi có biết gần nhà các ngươi nơi nào có nước bùn không? Cần cái loại bình dính dính đặc đặc ấy.”

“… Ta nhớ hạ du sông nhỏ này có.”

“Thật vậy chăng thật vậy chăng? Chúng ta đi xuống đi.” bây giờ Ngân Tiểu Tiểu dị thường hưng phấn.

“Không được!” thanh âm nghiêm khắc từ phía sau truyền đến, Ngân Tiểu Tiểu mạnh mẽ quay đầu thấy được bộ mặt âm trầm của Ngân Tiểu Tứ, nuốt xuống câu “Vì sao” bên miệng, bởi vì Ngân Tiểu Tiểu nhớ tới vì sao Ngân Tiểu Tứ từ chối, một nhà Hắc A Ban ngay tại hạ du sông nhỏ.

Lam Nhất Nhất không biết nội tình vội vàng nói: “Cách nơi này không xa, chỉ cần đi xuống năm sáu phút là đến, nơi đó có một nhánh sông nhỏ, nước không nhiều lắm, chung quanh có loại bùn Tiểu Tiểu nói đó.”

Năm sáu phút? Nói như vậy không có khả năng đến nhà Hắc A Ban, nơi đó cách nhà Hắc A Ban còn rất xa, Ngân Tiểu Tiểu dùng ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn Ngân Tiểu Tứ, Ngân Tiểu Tứ trầm mặc hai phút mới nói: “Được rồi.”

Ngân Tiểu Tứ đồng ý thì một nhà ấu xà Ngân Tiểu Tiểu dĩ nhiên là đồng ý, Lam Nhất Nhất đồng ý thì một nhà ấu xà Lam Nhất Nhất đương nhiên cũng đồng ý, vì thế một hàng xà vô cùng – náo nhiệt đi xuống hạ du sông nhỏ.

Bình luận





Chi tiết truyện