Sau những sự kiện phải làm thí sinh đại diện đi thi thố và người mẫu
ảnh bất đắc dĩ, cuộc sống của Thảo Nguyên trở về với quỹ đạo vốn có. Đó
là sáng đúng giờ tới công ty, chiều hết giờ làm thì xách xe ra về. Nghe
một câu đơn giản như vậy thì ai cũng tưởng đời sống của nhân viên văn
phòng quả là nhịp nhàng, đơn giản. Nào biết đằng sau cãi nhịp điệu đều
đều ấy, mỗi ngày của họ đều là những chuỗi ngày chiến đấu vô cùng khổ
cực. Với những ngành khác, bộ phận khác thì không biết, còn với vị trí
nhân viên kinh doanh của Nguyên, dùng từ “chiến đấu” là vô cùng chuẩn
xác.
Vừa ngồi chưa ấm chỗ, điện thoại đã réo vang. Nguyên ném thịch cái
túi lên trên bàn, nhanh tay bắt máy, chưa kịp alo, đã bị một nhân viên
phòng xuất nhập khẩu phủ đầu:
- Sao giờ mới tới? Mau gọi điện cho hãng tàu xin lùi giờ cắt máng
xuống nửa đêm đi. Container của cô hàng lên chậm, không xin được thì rớt hàng là toi cơm đó.
Nguyên trong bụng đã muốn phun ra một câu chửi, nhưng miệng vẫn mềm mỏng hỏi:
- Tại sao hàng lại lên chậm? Em gửi kế hoạch xuất hàng cho các bộ phận từ cách đây một tuần rồi cơ mà?
- Cô đi mà hỏi bên sản xuất. Liên quan gì đến tôi.
Cũng là lời nói, mà sao mỗi lần trò chuyện với thằng cha này, cô đều
cảm thấy máu dồn hết lên não. Không một câu nào của hắn nói ra mà lại tử tế dễ nghe cho được. Tuy nhiên, nếu to tiếng lại với cha này, thì 90%
container hàng của cô sẽ bị rớt lại. Kinh nghiệm làm việc cho biết có
những loại người thô lỗ lại ưa nghe nói ngọt. Nguyên nuốt một chút nước
bọt, cố gồng mình nhỏ giọng nhờ vả:
- Anh ơi, anh cố gắng đốc thúc bên đóng hàng làm gấp giùm em. Nếu có xin lùi thời gian thì cũng chỉ tới năm giờ chiều thôi!
- Ôi trời. Làm sao mà kịp? Còn điều xe cộ, thời gian vận chuyển nữa chứ!
- Vâng, thế mới phải nhờ đến anh! – Mặc dù việc này là trách nhiệm
công việc của người phòng xuất nhập khẩu, vậy mà họ nghiễm nhiên coi
container hàng đó tuốt tuột những gì liên quan đều thuộc phạm vi của
sales. Việc họ đáng ra phải dốc lòng dốc sức mà làm thì lại cứ như là
ban ơn ban phước cho phòng kinh doanh vậy. Cũng vì việc này mà hai phòng trước giờ luôn gằm ghè nhau, nhưng chưa giải quyết dứt điểm được.
- Hừm, lại phải để tôi ra tay à? – Giọng nói của gã đàn ông đã tỏ vẻ huênh hoang tự đắc.
Nguyên đối phó xong với tay ấy bắt đầu liên hệ nhân viên đóng hàng
kiểm tra tình hình, không quên luôn miệng đốc thúc đẩy nhanh tiến độ.
Sau đó lại phải gọi điện cho forwarder xin lùi thời gian cắt máng lên
tàu… Công việc quay như chong chóng khiến Nguyên đến thở cũng phải tranh thủ. Mãi khi mọi chuyện có vẻ đâu vào đấy thì đã quá giờ ăn trưa rồi.
Cô xuống dưới phòng ăn, nhìn hộp cơm khô khốc đã không muốn nuốt, bèn đi pha một cốc cà phê sữa, tựa vào thành cửa sổ nhâm nhi. Giám đốc Thái
vừa đi công việc ở ngoài về, tiện ghé qua phòng ăn, nhìn thấy Nguyên hỏi cô tối nay chuẩn bị tiếp khách tới đâu rồi. Nguyên vỗ trán, sực nhớ là
phải kiểm tra lại với lễ tân chuyện book phòng ở nhà hàng. Sáng giờ đánh vật với mấy container hàng xuất làm cô quên khuấy đi mất.
Nhà hàng năm sao nằm ngay trung tâm thành phố. Không gian sang trọng, đồ ăn thức uống cao cấp chưa kể tới, chỉ nhìn em lễ tân đứng ở cửa
trông như hoa hậu thế kia là cũng đã biết vào trong này là đẳng cấp như
thế nào rồi. Mấy người khách của Nguyên hôm nay rất quan trọng, vì thế
đích thân giám đốc Thái chỉ thị cô chọn nơi này để tiếp đãi. Đúng 7h30,
chiếc xe hơi đưa Nguyên và sếp đến chỗ hẹn. Họ đợi ở khu vực lễ tân một
lát thì đoàn khách gồm ba người, hai người nước ngoài và một thông dịch
viên đi tới. Sau màn chào hỏi tay bắt mặt mừng, bầu đoàn mời nhau lên
phòng ăn được đặt riêng ở trên lầu tư.
Đang lừng khừng ở sảnh, chưa kịp lên thang máy thì thấy thêm một đoàn khách ba người bước vào. Đi giữa là một người đàn ông trẻ phong độ, bộ
vest màu xanh đậm hàng nhập khẩu rất hợp với vóc người cao lớn của anh
ta. Mặc dù đi bên cạnh hai người đàn ông lớn tuổi hơn, nhưng trông phong thái của anh ta cũng uy nghiêm, đĩnh đạc không kém. Đó, không ai khác,
chính là Thế Phong! Hóa ra, sếp với nhân viên cũng có lúc đi gặp khách
chung một nơi.
Điều bất ngờ hơn nữa, là hai toán khách hàng cũng là đối tác vàng của nhau, tính như người cùng một nhà. Vì thế, trước sự hào hứng của lãnh
đạo cả đôi bên, hai nhóm nhập làm một. Nguyên nhanh nhẹn chạy đi yêu cầu lễ tân sắp xếp lại phòng riêng để đủ ghế ngồi cho tất cả mọi người.
Bình thường tiếp khách cùng sếp Thái, dù không khí có vui vẻ, thân
thiện đến đâu cũng không được hoàn toàn thoải mái. Thế mà giờ đây Nguyên một cổ hai tròng, vừa tiếp khách chung với Giám đốc Chi nhánh, vừa có
sự giám sát của Tổng giám đốc nữa chứ. Mà giữa một đám cánh đàn ông tai
to mặt lớn, chỉ mình cô là nữ, chức vụ lại là một nhân viên kinh doanh
nhỏ bé. Thật là tưởng tượng cũng không ra được.
Khi một bông hoa đẹp lạc giữa rừng gươm, bông hoa ấy chắc chắn sẽ
được chăm sóc kỹ lưỡng. Chỗ của Nguyên là ở giữa hai vị khách. Hay nói
đúng hơn, hai ông khách đã “xí phần” ngồi gần người đẹp. Rượu Cognac 40
độ vàng óng ả được rót ra những cái ly thủy tinh nhỏ. Thế Phong ngồi đối diện với cô nhân viên Chi nhánh 1 đang cười nói nhã nhặn với khách và
bình phẩm gì đó khiến họ phá lên cười. Cô thỉnh thoảng ngẩng lên chạm
phải ánh mắt của anh, mỉm cười thân thiết. Giữa bàn tiệc xã giao đầy mùi thương trường phù phiếm như thế này, nụ cười của người con gái ấy sao
vẫn tươi sáng đến vậy, làm lòng người ta cảm thấy xao động.
Sau vài lời chúc tụng, mọi người cùng cạn ly. Chất lỏng vàng sậm rót
xuống cổ họng đắng ngọt. Sau đó vị cay nồng mới từ trong bụng xộc lên
khoang miệng, bốc lên trên tận đỉnh đầu. Chất men làm bầu không khí càng thêm hào hứng. Bữa tiệc trở nên vui vẻ, thân tình như cuộc gặp mặt của
những bạn bè tri kỷ. Các ông không nể Nguyên là phụ nữ, cũng ép cô uống
không có đường lui. Thế Phong là người đàn ông có phong cách uống rượu
đỉnh nhất trên bàn tiệc. Những ngón tay thon gọn của anh nâng chiếc ly
đặt lên môi hơi dốc một chút, vẻ mặt đầy thưởng thức. Nãy giờ nửa chai
rượu đã biến mất, nhưng khuôn mặt anh vẫn bình thản như không. Nguyên
chưa bao giờ được tiếp xúc với Thế Phong trong công việc hay các buổi xã giao, lần này được mở mang tầm mắt. Anh lúc thân thiện thì thân thiện,
lúc nghiêm nghị thì nghiêm nghị, lúc bông đùa cũng ra dáng bông đùa.
Philip là giám đốc Marketing của chuỗi siêu thị MZZ ở Đông Nam Á,
giọng đã ngà ngà nhưng vẫn ngồi thẳng lưng rất nghiêm chỉnh, quay sang
hỏi Nguyên:
- Miss Sam à, tại sao một cô gái xinh đẹp như cô lại chưa có người yêu nhỉ?
Tên Nguyên khó đọc với người nước ngoài, nên cô thường dùng tên Sam – cái tên ngắn gọn để làm tên giao dịch. Mỗi nhân viên phòng kinh doanh
đều chọn cho mình một tên giao dịch như thế. Tính Nguyên vốn nghĩ đơn
giản, không chọn những tên hoa mỹ bay bướm. Tên cô là Nguyên, tiếng anh
tương đương với “same”, thôi thì lấy thành Sam cho dễ nhớ! May mà mẹ của cô không biết vụ đặt tên này. Chứ nếu biết cái tên đẹp đẽ Thảo Nguyên
bị đứa con gái biến thành “Y Nguyên” thì chắc bà sẽ nổi giận lôi đình
cho mà xem. Cho mà xem!
Nguyên nhún vai:
- Có thể do tôi chưa tìm được Mr. Right của mình.
- Mr. Right à? Này, Sam, Czeslaw cũng đang single đấy!
Philip vui vẻ nhìn sang sếp trực tiếp của mình. Czeslaw đã 38 tuổi,
nhưng nhìn chỉ như mới bước qua tuổi 30, mái tóc bạch kim càng làm nổi
bật nước da nâu sáng. Anh to cao, nhưng rất săn chắc do chăm tập gym.
- Ông bạn ạ, – Czeslaw vỗ vai Philip, giở giọng bông đùa: – đừng đi đâu cũng rao bán tôi như hàng sale-off thế chứ!
Mọi người cười vang. Thế Phong không bỏ lỡ cơ hội công kích:
- Sao cô Nguyên có thể biết người nào đó là Mr. Right mà lại không phải là Mr. Wrong?
Cô gái ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn trực tiếp vào mắt anh:
- Lòng tin, anh ạ. Nếu như em tin và yêu một ai đó, em sẽ coi anh ấy là Mr. Right.
Cuộc rượu rồi cũng đến lúc tàn. Người tỉnh táo duy nhất còn lại trên
bàn là Tổng Giám Đốc của Thành Tín. Nhưng tâm trí của anh cũng đang dần
trở thành mơ hồ. Phong chưa bao giờ buông thả uống hết mình khi đi tiếp
khách như hôm nay. Anh kêu lễ tân cho gọi tài xế của các vị khách chở họ về. Giám đốc Thái cũng được đẩy lên một chiếc xe. Trước cửa nhà hàng
chỉ còn Thế Phong đang đỡ Thảo Nguyên bước loạng choạng, tay níu chặt
lấy cánh tay anh. Trợ lý trờ xe tới, nhanh nhẹn cùng lễ tân phụ đưa hai
người lên băng ghế sau. Vừa ngồi vào trong xe, Nguyên đã ngã người nằm
hẳn xuống ghế, đầu gối vào đùi Phong. Trợ lý quay người, khẽ hỏi:
- Đi đâu vậy thưa sếp?
- Về nhà! – Anh hô nhỏ. Sau đó cũng ngửa đầu ra sau, nhắm chặt hai mắt lại.
Bình luận
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1