chương 57/ 73

Quả đúng là có một miếng bánh thơm ngon “không chất bảo quản” rơi trúng đầu Thảo Nguyên lần này rồi, nhưng lẽ dĩ nhiên không phải rơi một cách tình cờ. Có người cố ý ném cho cô miếng bánh đó chứ chẳng chơi, người này thì cô đã quá quen thuộc, đến nỗi dù sau khi nhận về một hợp đồng nguyên tắc dài hạn có giá trị lớn nhất kể từ khi cô bước vào lĩnh vực quảng cáo – truyền thông tới nay, cô vẫn không tài nào thốt lên hai chữ “cảm ơn” với anh được.

Dự án Khu phức hợp – resort năm sao của Thành Tín tại thành phố Đ đã hoàn thành được một phần ba tiến độ trong khoảng thời gian nhanh kỷ lục, trong đó căn biệt thự mẫu đã hoàn tất. Tháng Tư tới, công ty sẽ tổ chức một lễ ra mắt căn hộ mẫu kết hợp chào bán chính thức các căn biệt thự ven biển cho khách hàng. Tất cả các hoạt động tổ chức sự kiện, quảng bá và liên hệ khách mời cũng như tổ chức họp báo cho phóng viên các báo, đài… đều là những nội dung chính trong hợp đồng với Thành Tín mà Sun Media sẽ là người chịu trách nhiệm chính. Mặc dù còn hơn 4 tháng nữa sự kiện mới chính thức diễn ra, nhưng phương án hành động cần chuẩn bị ngay từ bây giờ để trải qua quá trình xét duyệt đi đến thống nhất giữa hai bên cũng không phải là quá sớm.

Thảo Nguyên đặt một túi tài liệu mà ban nãy Trường Giang trao cho cô xuống bàn làm việc, lòng rối bời. Hải Đăng, cô nhân viên ngồi cạnh đang nhắn tin bằng điện thoại đi động quay sang hỏi:

- Tài liệu gì vậy chị?

- Thông tin sơ bộ về khu resort của Thành Tín.

- Ô, ta ký được hợp đồng với bên này rồi à? Oh my god! Chị thật là cừ. Nói thật em cũng đã từng nhờ người quen liên lạc với giám đốc dự án của bên đó, mấy công ty đối thủ cũng cài cắm nhân sự cốt cán lăm le “nhào dô” từ khi họ khoan móng khởi công từ năm trước cơ. Nhưng chàng giám đốc trẻ tuổi nọ tiền không cần, sắc cũng chẳng ham, mấy nhân vật kỳ cựu trong ngành quảng cáo của chúng ta nhiệt huyết hừng hực là thế rồi chẳng thấy ai lung lạc được anh ta. Chị Nguyên à, em thật là ngưỡng mộ chị quá đi!

Nguyên nhăn mặt:

- Cho chị xin! Cũng chẳng ngon lành như em nói đâu. Đây là dự án bất động sản nghỉ dưỡng đầu tiên của Thành Tín nên họ kỳ vọng rất cao, do đó áp lực cho bên ta là rất lớn. Chưa gì đã phải chuẩn bị đi công tác rồi đây này.

- Tới văn phòng chính của Thành Tín ở Sài Gòn à chị?

- Ừ, không chịu làm việc qua văn bản, yêu cầu phải thuyết trình trực tiếp, sau đó chất vấn. Họ yêu cầu ta phải đưa ra được một ý tưởng mới, độc đáo, không đụng hàng, xứng tầm đẳng cấp với dự án của họ.

- Quanh đi quẩn lại thì cũng chỉ là thiên đường nghỉ dưỡng với lại phong cách sống hoàn hảo thôi. Chị yên tâm đi, mấy sếp Việt Nam thì cứ tương những lời hoa mỹ, tâng bốc sáo rỗng, nói một thành mười là thích ngay ấy mà. Hi hi… Chị cứ để ông Thành “râu” ông ấy lo. Lão ấy là giám đốc sáng tạo cơ mà.

Mọi chuyện, trên thực tế, chẳng hề dễ dàng như lời nói. Ba cái proposal Nguyên gửi đi lần lượt bị trả về. Giám đốc Thành vò đầu bứt tai mấy ngày nay, các nhân viên copywriter kỳ cựu của Sun Media ngày nào cũng họp hành đến tối mịt nhưng cái phương án hoàn hảo để dâng lên khách hàng vẫn chưa thấy đâu.

- Rốt cuộc, cái ý tưởng mà bên Thành Tín cần là gì vậy? – Thảo Nguyên đợi chặn trước cửa căn hộ của Trường Giang. Cô mặc một bộ quần áo thể thao bằng nỉ màu lông chuột, trông thoải mái và ấm áp, đối lập với cây vest chỉn chu khoác trên người của Giang do mới từ chỗ làm về. Đôi mày đang nhăn lại một cách mệt mỏi của anh khi trông thấy cô đứng đợi mình, dù là nói chuyện công việc, cũng bỗng nhiên giãn ra, cảm giác uể oải cuối ngày bỗng tan biến. Anh cười rạng rỡ:

- Ăn cơm chưa?

Cô lắc đầu.

- Vậy ta xuống dưới kia ăn chút gì đi.

- Ăn mì Quảng nhé anh. Trời lạnh lạnh thế này, món nóng sốt là ngon nhất.

- Em thì là chuyên gia món nước rồi. Vẫn lười ăn cơm như hồi xưa. – Giang chưa tắt nụ cười, dặn cô: – Chờ anh ba phút, anh thay bộ đồ cho thoải mái.

Vài phút sau, hai người bọn họ sánh vai nhau xuống quán ăn ở lầu trệt khu căn hộ. Thảo Nguyên không buông tha chủ đề chính, vừa ăn vừa nói:

- Ba bản proposal gửi sang cho bên anh đều bị trả về, kêu là cần ý tưởng sáng tạo hơn. Em thấy thế là sáng tạo lắm rồi đấy! Yêu cầu của bên anh thế nào, nói rõ ràng ra không được ư? Cứ nói chưa được, chưa được, bên em không biết đường nào mà sửa.

Trường Giang thong thả gắp một sợi mì:

- Nói ra thử hỏi Thành Tín còn đi tìm người ngoài làm gì. Những thứ liên quan đến ý tưởng thì em biết rồi đấy, vĩnh viễn không thể thỏa mãn. Đến khi nào cần sự lựa chọn thì lúc ấy khắc lựa chọn thôi.

Thấy Nguyên thở dài, anh cười:

- Hay em tới công trường đi, biết đâu lại tìm ra được câu trả lời đang thiếu.

Công trường đang thi công ngổn ngang vật liệu xây dựng và các loại máy móc, giàn giáo. Từng tốp công nhân như những con kiến thợ trong những bộ quần áo lao động dính đầy vôi vữa, chẳng quản ngại gì gió lạnh vẫn cần mẫn làm việc cho kịp tiến độ trước kỳ nghỉ Tết. Ngoài hai căn biệt thự mẫu gần như đã hoàn thiện diện mạo xinh đẹp, những công trình khác vẫn trong giai đoạn xây dựng phần thô, với người ngoài thì chỉ là các khối bê tông thô kệch. Thảo Nguyên được cán bộ phụ trách an toàn lao động phát cho một đôi giày cao su và chiếc mũ bảo hộ cứng màu trắng, lạch bạch theo sau Trường Giang đi tham quan các hạng mục. Anh dẫn cô lên tầng thượng của căn hộ, chỉ về phía biển. Biển ngày cuối đông trông có chút gì đó hoang vắng, hằn rõ những đám mây màu xám bạc ùn lên ở phía cuối chân trời, hờ hững trước những cơn gió ẩm và lạnh. Thảo Nguyên bỗng hắt xì. Giang cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ra, trùm lên bờ vai cô rồi cuốn lại thật chặt.

- Cám ơn anh. – Nguyên không từ chối tiếp nhận chiếc áo ấm áp. – Ở trên này gió lớn quá. Một căn biệt thự như thế này có giá khoảng bao nhiêu hả anh?

- Khoảng tám trăm ngàn đến hơn 1 triệu tùy vị trí.

Tất nhiên là đô-la rồi, Nguyên nhẩm tính rồi lè lưỡi lắc đầu. Với giá trị từng ấy tiền thì phải quảng bá cách gì để có thể dụ dỗ các khách hàng khó tính bỏ hầu bao ra để mua đây.

Đột nhiên phía cầu thang có tiếng bước chân và tiếng người cười nói xôn xao. Giang với Nguyên không ai bảo ai cùng quay lại, Giang lên tiếng trước:

- Chào anh. Anh đến rồi ạ!

- A, xin chào, vừa mới từ sân bay đến tức thì đây. May mà chú dặn anh mang áo lạnh, chứ không thì đúng là teo hết cả…

Chợt nhận ra còn có người khác, người mới đến dừng nói, đưa mắt nhìn sang phía Thảo Nguyên cười cười ra vẻ chào hỏi. Do cô đang trùm một chiếc áo khoác nam giới rộng thùng thình, tóc bị gió thổi che mất phần lớn gương mặt. Đến khi cô vuốt món tóc vén gọn ghẽ bên tai, lộ ra hai gò má trắng hồng, người kia mới hơi sững ra, nhưng rất nhanh, khóe miệng vừa trễ xuống lại nhếch lên, nụ cười mang tính xã giao ban nãy chuyển sang một ẩn ý khác thường.

Bình luận





Chi tiết truyện