chương 72/ 73

Ngày cuối cùng ở khách sạn, Nguyên và Phong quyết định đi tới ngôi chùa ở lưng chừng núi, cách khách sạn một trạm cáp treo và thêm chừng mười lăm phút đi bộ. Ngôi chùa rất lớn, lại nằm giữa một vùng núi non cách biệt nên khoác trên mình nó dáng vẻ thâm u và uy nghiêm hơn những ngôi chùa khác. Phong là dân kinh doanh nhưng vốn không tin vào thần thánh nên anh không vào trong điện thờ chính, chỉ loanh quanh ngắm các công trình kiến trúc và tượng phật bên ngoài. Lúc Nguyên thắp hương xong đi ra tìm Phong, thấy anh đang treo một cái chai lên cây. Cây thông ấy mọc rất đẹp, những cành nhánh đều đặn vươn tỏa ra xung quanh như những bàn tay, đeo nặng trĩu những chiếc chai thủy tinh đủ hình dạng. Trong mỗi chiếc chai đều có một mẩu giấy ghi điều ước bí mật của mọi người.

Cô chạy lại gần, hiếu kỳ hỏi:

- Anh đang làm gì vậy?

- Bí mật! – Anh thả tay ra. Chiếc lọ thủy tinh bé tí rung rinh trên cao.

Nguyên giật gấu áo của anh, nằn nì:

- Trong đó có ghi ước nguyện đúng không? Cho em nữa, em cũng muốn treo điều ước lên cây. Đi mà!

Anh xòe hai tay ra làm điệu bộ bất lực:

- Giấy ước và lọ thủy tinh em phải chuẩn bị sẵn từ nhà.

- Thế tại sao anh lại có những thứ này?

- Trong lúc đợi em, một cô bé đã nhờ anh treo giúp lọ ước nguyện của cô bé lên cây, sau đó để cám ơn, cô bé đã cho anh một chiếc lọ khác.

Nguyên đưa mắt nhìn đám chai lọ muôn màu muôn vẻ, hòng tìm thấy cái mà Thế Phong đã treo lên. Cô rất muốn biết anh đã viết điều ước gì trong chiếc lọ xinh xắn kia, tuy nhiên, đời nào Phong chịu. Anh vuốt tóc cô với vẻ trìu mến:

- Cũng vào ngày này năm sau, chúng ta hãy cùng nhau quay lại đây, đến lúc đó, anh sẽ cho em xem.

- Được rồi. – Cô phụng phịu.

Hai người cùng nhau quay về phòng khách sạn. Trên đường, một người đàn ông mặc bộ vest chỉnh chu một cách đáng kinh ngạc tiến tới chào hỏi. Phong giới thiệu:

- Đây là anh Lâm, tổng giám đốc khách sạn này. Đây là Nguyên, vợ chưa cưới của tôi.

Người đàn ông trẻ tuổi bắt tay Nguyên, đoạn cứ tấm tắc nói với cô:

- Thật vinh dự, vinh dự hết sức. Thế Phong là một người rất kín tiếng trong chuyện tình cảm. Chúng tôi chưa bao giờ thấy anh khoe có người yêu, thế mà đùng một cái lại xuất hiện một cô vợ sắp cưới xinh đẹp như thế này. Thật vinh dự, vinh dự… hết sức…

Trước những cái “vinh dự” của anh ta, Nguyên cảm thấy ngài ngại. Cô tỏ vẻ tự nhiên, đáp lời:

- Anh quá khen ạ. Em cũng rất hân hạnh được gặp anh.

- Hy vọng Nguyên sẽ tới đây thường xuyên. Nơi đây lúc nào cũng… thật vinh dự là ngôi nhà thứ hai của hai người.

Anh ta nói xong, quay sang Phong, vỗ vào vai anh một cái thật mạnh mà ý nghĩa của những cử chỉ này chỉ có những gã đàn ông với nhau mới hiểu. Sau khi hai bên chào tạm biệt, Nguyên quay sang Phong nghi ngờ:

- Gì vậy? Anh ta nói “ngôi nhà thứ hai” như vậy là có ý gì?

- Có nghĩa là bất cứ khi nào em tới, căn phòng mà chúng ta đang ở lúc nào cũng sẵn sàng.

- Dịch vụ trọn đời?

- Không, thực ra không chỉ căn phòng đó, mà bất cứ căn phòng nào chúng ta muốn, hoặc tất cả các phòng ở đây, thậm chí cả phòng giải trí, phòng họp, nhà hàng… Nếu em muốn…

Nguyên chợt hiểu ra. Cô nhún vai:

- Dù anh bị đuổi ra khỏi nhà và bị cách chức nhưng thực ra anh vẫn rất giàu có, đúng không? Thế mà còn bắt em nuôi anh nữa chứ. Giờ thì khỏi đi.

- Ô, vợ anh thì phải nuôi anh chứ…

- À đấy! Lại còn giới thiệu em là vợ sắp cưới nữa chứ. Anh đã cầu hôn em đâu? Ai là vợ anh, hả? Em còn chưa đồng ý đâu đấy…

Chuỗi lải nhải của Nguyên bị nuốt gọn vào một cái hôn bất ngờ. Giữa hành lang vắng ngắt của khách sạn, Thế Phong ôm đầu Nguyên hôn thật sâu. Cần gì cầu hôn? Cần gì cô đồng ý? Bây giờ cô đã là người của anh rồi. Là của anh hoàn toàn, tuyệt đối, 100%. Đôi môi mềm mại này là của anh. Đầu lưỡi trơn ướt ngọt ngào này cũng là của anh. Của anh tất thảy!

Cái tên này, ở đâu ra cái kiểu lấy thịt đè người thế này cơ chứ? Thảo Nguyên nổi giận vì bị tập kích bất ngờ. Cô vung tay phản kháng, đấm thùm thụp vào vầng ngực rộng và rắn như đồng của kẻ xâm lược nhưng Phong dễ dàng bắt được hai cổ tay cô, ép sát vào tường, vây hãm cô giữa một bên là cơ thể nóng rực của anh, một bên là bức tường hành lang khách sạn mát lạnh. Anh cười “khục” một tiếng trong ra chiều đắc thắng, rồi lại cúi đầu tìm môi cô, tiếp tục màn hôn hít dễ gây ghiền. Nguyên nghiêng đầu phản kháng, anh cũng chẳng sốt ruột, tựa như mèo vờn con chuột, chậm rãi đuổi theo khóe môi cô, một hồi cũng tìm thấy, đôi môi ấm nóng của anh áp xuống, mút lấy một cách thỏa mãn. Lưỡi anh lướt qua hàm răng cô, đẩy sâu vào trong, linh hoạt và đầy đam mê, rút hết ngọt ngào, rút cạn hơi thở cũng như chút phản kháng mong manh lấy lệ của cô gái nhỏ.

Chỉ bằng một nụ hôn sâu, anh đã đơn giản bắt mất linh hồn của cô, vây hãm nó trong một vùng nhục cảm đam mê thăm thẳm, đắm đuối khiến cô phải cong người lên để chống đỡ. Ham muốn chạy rần rật giữa những mạch máu, thít chặt cô tận sâu bên trong khiến cô quên mất họ đang cuốn chặt lấy cơ thể của nhau trên hành lang công cộng. Và cô cũng chỉ vừa kịp nhận ra thì anh đã dùng răng mở hai chiếc cúc áo trên cùng, sau đó vùi đầu vào rãnh ngực ấm áp trong tiếng rên rỉ thỏa mãn.



Phong dụi đầu vào hõm cổ cô một cách âu yếm. Anh nói:

- Thảo Nguyên. Hãy ở bên anh nhé, mãi mãi!

- Vâng!

Cô mơ màng trả lời trước khi thiếp đi.

***

Ở trên núi chỉ có thơ mộng và bình yên, nhưng ở nơi khác, không khí lại đang căng như tình hình chiến sự ở Trung Đông. Ông Quang ngồi tĩnh lặng quan sát từng cử chỉ của Quốc Vinh, thầm khen thằng ranh cáo già này, còn trẻ mà đã luyện được công phu không tồi, nãy giờ bị ông truy hỏi, dọa dẫm, nhưng mặt hắn vẫn cứ mày trơ trán bóng, cười hì hì lấy lòng ông, còn lại không hé lộ một chút manh mối nào về thằng cháu hư hỏng quý hóa đã biến mất gần một tuần này, mặc kệ mạng lưới “tình báo” dày đặc của ông. Nhưng ông tin rằng mình vẫn đang nắm đằng chuôi. Muốn chống đối ông à, thế thì cứ đánh vào tài chính thôi. Cách này đơn giản nhưng được chứng minh là luôn luôn hiệu quả.

- Anh không muốn nói thì ông cũng không gặng hỏi nữa. Hiện tại, mọi tài khoản thẻ mang tên Thế Phong đã bị khóa rồi. Các khoản tiết kiệm ở ngân hàng bị vô hiệu hóa, cổ phiếu của nó cũng bị đóng băng, miễn giao dịch. Nếu anh còn liên lạc với nó thì nhắn rằng khi nào hết tiền mặt nhớ dẫn xác về.

- Hì hì… Cháu cũng như ông, chỉ có một số điện thoại liên lạc với Thế Phong mà cậu ta đã tắt máy cả tuần nay nào có gọi được đâu. Ông yên tâm, nếu liên lạc được, cháu nhất định sẽ bảo cậu ấy.

- Còn cô gái kia, ta cũng chẳng cần giấu giếm gì, ta nói thẳng rằng nó sẽ khó mà sống yên ổn ở cái đất ấy. Đừng trách ta độc ác. Thế thôi, giờ anh có thể đi.

Quốc Vinh lén nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của ông Quang. Ngữ khí của ông lão bình thản, nhưng anh biết mỗi lời ông nói ra là coi như một số phận đã được định đoạt. Tội nghiệp cho đôi uyên ương kia, không biết tương lai sẽ ra sao. Cũng may, Thế Phong là kẻ căn cơ, biết nhìn xa trông rộng. Trước khi “nổi dậy”, anh ta đã âm thầm tạo một “quỹ đen” và tuồn tiền đi đầu tư, sau đó xóa mọi dấu vết mà thần không biết, quỷ không hay. Bây giờ nhìn ngoài vào thì là một kẻ trắng tay, nhưng thực tế anh ta chỉ cần ngồi rung đùi mà không phải làm gì cũng có thể hưởng lợi. Đúng là ông nào cháu lấy, tóm lại là cùng cái gốc họ Nguyễn đó cả.

Được ông lão đại xá, Vinh vội vàng đứng dậy:

- Dạ, cháu chào chủ tịch! Cháu về công ty đây ạ!

Đôi mắt tinh tường của ông Quang dõi theo Vinh.

- Anh biết vì sao ta giải tán hết, nhưng giữ lại một mình anh ở Thành Tín không?

- Dạ. Cháu sẽ dốc lòng cho Thành Tín và… ông ạ.

Quốc Vinh nói xong, cúi chào rồi rời đi rõ nhanh. Ông Quang đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh:

- Thằng nhóc này là anh em tâm đắc nhất của Thế Phong. Chắc chắn chúng giấu giếm cho nhau, hãy theo dõi 24/24 toàn bộ hành tung của hắn và báo cáo hằng ngày cho ta.

- Vâng.

- Còn Đặng Thảo Nguyên, cô ta đang làm đại diện cho một công ty nhập khẩu của nước ngoài ở thành phố Đ. Hãy bảo trợ lý liên lạc với cục trưởng cục kiểm dịch ở đó, quyết không cho bất kỳ một hơn hàng nào đạt chất lượng để xuất.

- Vâng.

Giao việc xong, ông Quang đi tới bên cửa sổ, cầm bình nước lên thong thả tưới một cây hoa cảnh đang phơi mình trong ánh nắng đằm thắm của buổi chiều. Ông nhìn những búp hoa mơn mởn, cứ hai bông nở chung một chỗ, nói như nói với chính mình:

- Dù cho lũ hoa này có quấn quýt nhau như thế nào, nhưng chỉ cần nguồn nước khô héo, thì chúng sẽ tự rã đám với nhau mà thôi./.

Bình luận





Chi tiết truyện