chương 9/ 10

Cố Mạt Lị ngây ngô thẹn thùng nhìn anh.

"Chớ ngượng ngùng." Kiệt Tư La cười yếu ớt, "Em trước kia cũng không phải là chưa làm qua."

Không sai, cô đã từng dùng miệng giúp anh phát tiết, nhưng cũng giống như hôm nay đều là anh yêu cầu cô.

"Đến đây đi!" Kiệt Tư La chờ đợi không kịp liền thúc giục cô.

Cố Mạt Lị càng thêm e lệ, cô bất đắc dĩ cúi đầu, do dự một chút cô mới đưa cái lưỡi mềm mại ra.

Toàn thân Kiệt Tư La kích động, anh vui vẻ lớn tiếng hô to.

Chỉ nhìn thấy bộ dạng Cố Mạt Lị cuối đầu giữa hai chân anh, đã làm cho toàn thân anh hưng phấn không thôi.

Anh đưa tay phải ra vuốt ve mái tóc dài của cô, một mặt say mê hưởng thụ, một mặt dịu dàng khích lệ cô: "Tiểu Mạt nhi, em làm rất tốt."

Cố Mạt Lị nghe giọng nói của anh, cả người cô như có dòng điện chạy qua, làm cho toàn thân cô tê dại.

Rõ ràng là cô đang mút phân thân của anh, nhưng tại sao cô lại có phản ứng? Điều này làm cho cô ngượng chết đi được!

Hơi thở Kiệt Tư La dứt quảng, môi mỏng của anh thỉnh thoảng tràn ra tiếng thở dài sảng khoái.

Cô nhìn qua tay trái của anh, mặc dù cô vẫn luôn đứng giữa hai chân anh, phục vụ anh, làm cho anh hưng phấn không thôi, nhưng tay trái của anh vẫn thủy chung không rời khỏi phím đàn, chuyện cô đang làm không anh hưởng tới anh đánh đàn, mà ngược lại tiếng đàn của anh nghe còn động lòng người hơn.

Cô nhìn thấy tay anh đang đánh đàn, ngón tay của anh trắng nõn mà xinh xắn, ngón tay thon dài linh hoạt: móng tay được cắt sửa chỉnh tề, đôi tay đó cũng giống như bản thân anh đều là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, cô nhìn tới đôi tay này, nó không chỉ đánh đàn mà nó còn chu du trên người cô, mang cho cô cảm giác vui thích, làm cho cô say động lòng người.

Cô nghe giọng nói khàn khàn của anh, làm cho hạ thân của cô một hồi tê dại.

Mặc dù trước kia cô đã từng dùng miệng hầu hạ anh, nhưng kỹ thuật của cô không thành thạo, có thể nói là vụng về, lại chính loại vụng về này, không có kỷ xảo này, lại làm cho anh thoải mái không thôi.

Mấy phút sau, miệng cô mở thật to, cằm của cô sắp trật khớp, anh mới phóng thích trong miệng cô.

"Em rất ngoan." Kiệt Tư La nâng đầu cô lên, tiếng đàn anh ngưng lại, tay trái của anh rốt cuộc rời khỏi phím đàn, đem cô nâng dạy ngồi trên bắp đùi của anh.

Cố Mạt Lị liền giật mình, anh làm cho tim của cô đập mạnh và loạn nhịp, anh vén lên làn váy của cô. Thấy quần lót của cô ướt nhẹp, anh lớn tiếng cười hả hê.

Tiểu Mạt nhi của anh thật đáng yêu, mới như vậy mà cô ấy đã động tình, anh thậm chí còn chưa có làm gì nha.

Anh dùng ngón tay chỉ vào nơi ướt át của cô, rồi sau đó anh từ trong khe hở quần lót trượt vào.

Gương mặt Cố Mạt Lị đỏ bừng, hai chân cô muốn khép lại, nhưng anh không cho, anh tách hai chân cô ra xa hơn.

Anh ngồi trên ghế đán đàn, cô ngồi trên đùi anh, cô mở rộng hai chân ra, chỉ cần anh cuối thấp đầu, là anh có thể thấy rõ ràng cảnh xuân của cô.

Hai tay Cố Mạt Lị đặt ở trên vai anh, đầu cô ngữa về phía sau, miệng cô liên tục rên rĩ và thở gấp.

Ngón tay của anh xoay tròn trong thân thể cô.

Ngón tay Kiệt Tư La linh hoạt xoay tròn trong thân thể cô, ngón tay anh linh hoạt giống như anh đang đánh đàn.

Khi ngón tay anh rút ra khỏi thân thể cô, làm cho toàn thân cô xụi lơ, anh cười híp mắt, bỏng nhiên anh đứng dậy khỏi ghế, ưỡn thắt lưng vào trong cơ thể cô.

Cố Mạt Lị hai tay đặt lên vai anh. Anh hung hăng mãnh liệt xoay chuyển vòng eo.

Cô thở gấp không ngừng, anh cũng không ngừng thở dốc.

Từ trước đến giờ trong phòng này chỉ nghe âm thanh tiếng đàn truyền ra, nhưng vào giờ phút này, âm thanh đó không phải là tiếng đàn mà là âm thanh của nam nữ đang ân ái.

Kiệt Tư La mặc dù đang rất hưng phấn, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn mất đi lí trí, là một thiên tài piano, thính lực của anh cũng tự nhiên nỗi trội hơn người khác.

Mồ hôi anh tuôn như mưa, bỗng nhiên anh nghe thấy âm thanh mở cửa.

Không kịp suy nghĩ, anh liền dùng thân thể của mình che người cô lại.

"Các ngươi?" giọng nói Lao Lạp Vương Hậu sửng sờ.

"Anh tư." Bát vương tử đột nhiên huýt sáo: "Anh được lắm, tự nhiên ở trong phòng luyện đàn ân ái, thật lãng mạn nha!"

"Anh trai thân yêu, anh là đang biểu diễn cho cúng tôi xem sao?" Em trai sinh đôi của Kiệt Tư La ranh mãnh nói.

Kiệt Tư La nhàn nhạt quay đầu, liếc nhìn mọi người, thật là náo nhiệt nha! Phụ vương, mẫu hậu, các anh chị em của anh đều tới đông đủ.

Cố Mạt Lị sợ hải không dám ngẫng đầu lên, đầu cô dán vào ngực của anh.

Ahh dùng tay nhẹ phủ lên vai cô, an ủi cô, thân thể đem cô ngăn trở khỏi tầm mắt của mọi người, mà hạ thân của bọn họ vẫn còn đang dính liền nhau.

Tất cả phụ nữ ở đây đều đỏ mặt bao gồm cả Vương hậu nhưng chỉ có Tắc Bố Lệ Na là không.

"Ta cho các con mười phút." Quốc vương trầm mặc một lúc, mới nghiêm nghị nói: "10 phút sau đến phòng khách gặp ta." Dứt lời, ông ta dẫn đầu đi ra khỏi phòng luyện đàn.

Hoàng tử, công chúa bọn họ nhìn thấy phụ vương đi, cũng rối rít theo sau đi ra ngoài.

Tam công chúa Ái Đức Ôn Na tò mò mở hai mắt nhìn, cô vốn định coi thêm một chút nữa, nhưng lại bị Tam vương tử Kiều Ai Tư che mắt, "Đi thôi, nhìn nữa sẽ bị đau mắt." Cô ấy mới chịu đi theo các anh và các chị đi ra khỏi phòng.

Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn Kiệt Tư La và Cố Mạt Lị, cô ngẩng đầu lên đẩy anh ra, "Điện hạ, ra ngoài có được hay không? Mạt Lị muốn mặc quần áo."

Kiệt Tư hôn trán cô, "Không phải còn có mười phút sao? Gấp cái gì?" Vừa nói, anh vừa mạnh mẽ chọc vào.

Cố Mạt Lị không nhịn được thét chói tai.

"Mặc dù thời gian không còn nhiều lắm, nhưng là chỉ cần chúng ta nhanh một chút, thời gian đó cũng đủ cho chúng ta dùng." Anh hôn lên ánh mắt của cô, thấp giọng nói.

"Không!" Cố Mạt Lị lắc đầu.

"Hư! Không được nói không với anh." Ngón tay anh giữ môi cô lại.

Cô không khống chế được khóe miệng tràn ra cực độ vui thích, song khi cô nghĩ đến Quốc vương, Vương Hậu ở phòng khách chờ bọn họ, cô liền cắn môi dưới, khó nhịn cỡ nào, cô cũng tận lực không làm cho họ nghe được.

Chín phút ba mươi giây, Kiệt Tư La mới đạt được cao trào.

Anh ung dung rút ra, giúp cô mặc quần áo tử tế.

Mười phút sau, anh dẫn Cố Mạt Lị đi tới phòng khách.

Bên trong phòng khách, Quốc vương, Vương Hậu và tất cả mọi người trong nhà.

Kiệt Tư La không có bất kì biểu tình nào, hai tay anh bỏ vào trong túi quần, cười nói: " Thực xin lỗi, đã khiến các vị đợi lâu."

"Ít nói giỡn." Quốc vương lạnh lùng khiển trách.

Anh nhún nhún vai, thu hồi nụ cười.

"Lão Tứ, ta biết rõ con từ nhỏ đã thích trêu ghẹo nữ người làm, nhưng ta nghĩ con biết chừng mực, nhưng không ngờ con lại làm như vậy" Vương Hậu đau lòng nhìn anh, "Sớm biết như vậy, ngày xưa ta quản giáo con thật nghiêm khắc rồi."

"Anh tư, anh rất biết chọn, một cô gái Đông Phương đáng yêu như vậy lại bị một Đại sắc lang như anh ăn mất." Cửu Vương Tử Phổ Nhĩ Môn nhìn chằm chằm Cố Mạt Lị sau lưng Kiệt Tư La, tiếc hận không thôi.

"Lão Cửu, câm miệng." Kiệt Tư La không có tâm tình nghe cậu ta nhạo báng.

"Anh tư, không cần nói như vậy, do anh làm không đúng chổ, cũng đừng trách chúng tôi nhìn thấy." Nạp Nhĩ Tốn vô tội nhìn anh, giọng nói lại có chút hả hê.

"Lão Tứ, quan hệ của các con đã bao lâu?" Vương Hậu đột nhiên chỉ vào Cố Mạt Lị hỏi.

"Tính cả hôm nay, không nhiều không ít vừa đúng bốn năm."

Vương Hậu có chút giật mình nói: "Con rất có bản lãnh nha, ở dưới sự cai quản của ta, mà con lại cùng người làm quan hệ tới bốn năm, còn đem ta lừa gạt đến không biết gì cả."

Kiệt Tư La bật cười, anh không hề ngây thơ cho là mẫu hậu đang kích lệ anh.

"Chỉ là" Vương Hậu ngay sau đó liền xoay chuyển lời nói, "Mặc dù con giấu giếm ta, nhưng trong cung những người khác đâu? Con cũng lừa gạt được tất cả mọi người sao?"

"Dĩ nhiên không có, em hai con không có giấu được." Kiệt Tư La vội vàng nói tiếp.

Vương Hậu lập tức nhìn Tắc Bố Lệ Na, "Con biết chuyện của lão Tứ? Tại sao ta chưa từng nghe con nói qua?"

Tắc Bố Lệ Na không ngờ anh tư lại khai cô ra, ban đầu cô kinh ngạc nhưng sau đó cô trở lại bình thường nói: "Cái này, người ta cảm thấy không cần thiết nha, anh tư là người lớn, có phương diện kia cũng rất bình thường, đùa vui một chút với người giúp việc cũng không sao, chỉ cần không nói ra bên ngoài sẽ không có người biết."

Vương Hậu khiển trách: "Cái gì gọi là đùa vui một chút với người giúp việc cũng không sao, người làm không phải là người sao? Ta bình thường đều dạy các ngươi như thế nào? Không được xem thường người khác, đối đãi với người giúp việc cũng phải tôn trọng, không thể cho mình là thành viên hoàng thất mà tài trí hơn người, trong mắt không có coi ai ra gì, các ngươi đều không nhớ sao?"

Toàn bộ hoàng tử, công chúa đều cúi đầu, không người nào trả lời.

Vương Hậu lại thở dài nói: "Thôi, hiện tại đây cũng không phải là thời điểm chỉ trích các ngươi, lão Tứ xảy ra chuyện như vậy, ta đây làm mẹ cũng rất buồn, đều là ta dạy các ngươi không tốt!"

"Mẫu hậu, tại sao là vấn đề của ngài? Đều là con không đúng, con quá hảo sắc, không quản được mình, cùng ngài không có nửa điểm quan hệ."

Kiệt Tư La vội vàng đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên đầu của mình.

"Bây giờ không phải là lúc ai đúng ai sai, trước trả lời ta, hai người các con làm loại quan hệ kia trừ nhị nha đầu còn có ai biết nữa không? Nhất là người nhà của cô ấy."

Kiệt Tư La suy nghĩ một chút, "Không có." Ánh mắt mẫu hậu lại tràn đầy hồi nghi nhìn anh: "Con nghĩ là, không có."

"Cái gì gọi là con nghĩ?" Vẻ mặt Vương Hậu hiện lên vẻ lo lắng, "Xem ra, ta mau tìm sách lược giúp con giải quyết chu toàn."

"Sách lược vẹn toàn là cái gì?" Bát vương tử ngây ngốc hỏi.

Vương Hậu nói: "Giống như lời Nhị nha đầu vừa nói, chuyện của lão tứ nếu truyền ra ngoài, được người bên ngoài thêm mắm thêm muối, các con có tưởng tượng đến hậu quả như thế nào không? Cũng may là người trong nhà chúng ta biết nên cũng không sao"

"Sợ rằng họ truyền ra bên ngoài nói anh tư khi dễ con gái nhà lành? Lấy danh nghĩa chủ nhân khi dễ họ?" Thập Nhất vương tử Tư Uy Đặc nói lên nghi ngờ.

"Khả năng rất lớn nha." Tam vương tử phân tích nói: "Không ít người rất thích chuyện xưa, đem đề tài này nói thành chuyện xưa, thậm chí còn thêm mắm thêm muối, vừa tô vừa đen. Thân phận Lão Tứ đặc biệt, là thiên tài piano, bên ngoài sẽ càng tô càng đen, nhất là những người ghen tỵ với cậu ta, càng mượn cơ hội này mà hạ bệ cậu ta."

Mọi người đều nói Kiệt Tư La là kì tài âm nhạc, là thần thoại âm nhạc, có nhiều người sùng bái anh, nhưng cũng có rất nhiều người ghen tị với anh.

"Nhưng, nhưng là Tứ điện hạ, cũng cũng không có đùa bỡn, khi dễ Mạt Lị nha." Cố Mạt Lị lấy dũng khí, nhỏ giọng nói.

Vậy mà, lời của cô căn bản không có bao nhiêu khí lực.

"Không có đùa bỡn, khi dễ sao?" Tắc Bố Lệ Na khịt mũi, "Tất nhiên không có đùa bỡn, khi dễ, tại sao các người lại lén lén lút lút ở chung một chỗ bốn năm, mà không phải quang minh chánh đại kết thành một đôi?" Cố Mạt Lị nhất thời không thể nào nói lại được.

"Chuyện bé tí như vậy sao mọi người lại làm nghiêm trọng như thế?" Kiệt Tư La không chịu được tại sao mọi người lại chuyện bé xé ra to, nét mặt thật là khoa trương!

"Ta rất cẩn thận, không để cho mọi người biết được, nếu không chuyện này mọi người đã truyền đi rất nhanh rồi." Tất cả mọi người đều thật buồn cừơi, hoàn toàn không cần thiết phải khẩn trương như vậy.

Vương Hậu theo dõi anh, ngữ điệu lạnh lùng nói, "Nhưng ai có thể bảo đảm sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra?"

"Phòng ngừa chu đáo vẫn tốt hơn, đừng làm cho mất dê mới lo làm chuồng, sẽ không kịp đâu." Tắc Bố Lệ Na nghiêm nghị lạnh lùng nói: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất! Nhưng nếu như anh đợi mọi người hành động, lúc đó suy nghĩ biện pháp thì đã trể rồi, thiên tài piano à."

Trưởng công chúa Tạp Đặc Lị Na gật đầu phụ họa: "Đúng nha, trước khi kết quả xấu xảy ra, có thể tránh được thì nên tránh."

"Đến lúc đó, chúng ta không chỉ bị động, mà còn bất lợi nữa." Tam vương tử lắc đầu than.

"Hơn nữa tin xấu của anh tư một khi truyền ra ngoài, phái nữ mếm mộ anh tư sẽ đau lòng muốn chết, người mếm mộ cũng sẽ giảm đi, phát hiện thần tượng của mình là người mặt người dạ thú chuyên đi đùa bởn con gái nhà lành, như vậy hình tượng hoàn mỹ của anh tư trong lòng mọi người sẽ bị phá hủy, anh tư một khi đã mất đi hình tượng, muốn khôi phục lại như cũ sẻ rất khó nha." Bát vương tử không khỏi bắt đầu đồng tình với những người ái mộ kia.

"Lão Bát, cậu ngứa da? Dầu gì ta cũng là anh cậu, cậu có cần thiết phải dùng mặt người dạ thú hình dung ta không?" Kiệt Tư La cảm thấy lão Bát sử dụng từ hình dung anh cực kì chói tai.

"Anh tư hi vọng em dùng từ gì hình dung anh?" Hoắc Mỗ Tư cười nói: "Sài Lang Hổ báo?"

Kiệt Tư La nghiêng đầu không để ý tới cậu ta.

"Nếu quả thật xảy ra tình huống đó, sợ rằng sự nghiệp của anh tư cũng sẽ gặp phiền toái." Thập nhị hoàng tử Bỉ Nhĩ Đức thở dài.

"Sự nghiệp của ta là chuyện nhỏ, mấu chốt là không làm cho Hoàng thất hổ thẹn." Kiệt Tư La nghĩ đến anh sẽ bị mọi người đưa ra bình luận, theo như lời lão Bát nói anh là mặt người dạ thú, anh cũng rất đau đầu.

"Hiện tại nói những thứ này thì có ích lợi gì?" Quốc vương trầm giọng gầm lên, nhìn con của mình ồn ào lộn xộn, ngươi một lời ta một câu, huyết áp của ông liền tăng cao.

"Trước mắt là mau nghĩ ra đối sách, kịp thời giải quyết, không để cho nó tạo thành ảnh hưởng gì, tuyệt đối không đem chuyện này ra khỏi cung." Vương Hậu trầm giọng nói.

"Còn có đối sách gì?" Kiệt Tư La giống như không liên quan tới mình bĩu môi, "Chuyện đã xảy ra cũng không thể cải biến được rồi, bị người khác biết coi như mình xui xẻo, chúng ta cũng không thể bịt miệng người khác lại, cùng lắm về sau lại cẩn thận hơn."

"Con còn muốn có về sau?" Quốc vương tức giận phẫn nộ.

"Cái đó cũng không phải là tội ác tày trời?" Kiệt Tư La nhìn Quốc vương, không dám nói lớn tiếng, chỉ tự lẩm bẩm mấy câu.

Nhị vương tử nhìn Vương Hậu, không để ý tới đối thoại của lão Tứ và Quốc vương, nhỏ giọng khẽ hỏi: "Mẫu hậu có cách giải quyết hay không?"

Bà nhìn về người con lớn nhất của mình, "Lão đại có ý kiến gì không?"

Vẻ mặt Đại Vương Tử A Lợi Sâm lạnh nhạt, "Mẫu hậu nghĩ ra cách đối phó, chúng con liền nghe theo."

Vương Hậu cười cười, nói với Kiệt Tư La: "Lão Tứ, con qua đây."

Kiệt Tư La đi tới trước mặt Vương Hậu, Vương Hậu hạ thấp giọng hỏi anh mấy câu, họ nói cái gì, người khác cũng nghe không rõ, chỉ nhìn thấy Kiệt Tư La gật đầu mỉm cười.

Sau đó, Vương Hậu nhìn Cố Mạt Lị bên cạnh, hỏi: "Mạt Lị, con có thích Kiệt Tư La hay không?"

"Hả?" Cô có chút ngạc nhiên, không ngờ được Vương Hậu sẽ hỏi như thế.

"Có thích Kiệt Tư La hay không, vấn đề này không khó trả lời đi?"

Cố Mạt Lị giương mắt nhìn Kiệt Tư La bên cạnh Vương Hậu, do dự mấy giây, nhẹ nhàng gật đầu.

"Tốt." Vương Hậu cười, "Như vậy mọi chuyện liền dễ làm, lão Tứ, Mạt Lị, chờ Nạp Nhĩ Tốn, Bĩ Nhĩ Đức kết hôn, các con cũng cử hành hôn lễ luôn đi."

Cái gì? Hôn lễ?

Cố Mạt Lị cảm giác mình nhất định là nghe lầm? Bằng không cô làm sao nghe được hai từ hôn lễ? Là ai muốn kết hôn? Cô và Tứ điện hạ sao?

"Mẫu hậu, ngài, ngài, ngài muốn anh tư kết hôn? Cưới người giúp việc này?" Lão Bát cả kinh nhảy lên.

"Không sai." Vương Hậu nói.

"Tại sao chuyện mới như vậy liền quyết định hôn nhân của anh tư? Nếu sợ ảnh hưởng, chúng ta còn có rất nhiều biện pháp nha? Tại sao có thể hy sinh hạnh phúc cả đời của anh tư? Chuyện này không đáng giá? Huống chi huống chi mọi người có quá khẩn trương hay không? Trước đây anh tư rất cẩn thận, sẽ không có người khác biết, chỉ bị chị hai phát hiện mà thôi, kết hôn như vậy không phải rất quá đáng đi?" Lão Lục, Tiểu Thập Nhị cũng đã tìm được người chung chăn gối với mình, chẳng lẽ anh tư cũng như vậy? Ô ô ô, cậu chẳng phải là sẽ cô đơn sao? Cậu không cần!

"Ta lại cảm thấy phương pháp này là tốt nhất." Tắc Bố Lệ Na bất đồng với lão Bát, ngược lại vui vẻ cười nói: "Bọn họ ở chung một chỗ đã 4 năm rồi, thời gian thật sự không ngắn, ai cũng không thể xác định quan hệ của bọn họ ngoại trừ ta, có hay không đã lại bị những người khác phát hiện, có lẽ đối phương vẫn không biến sắc, để chuẩn bị thời cơ tạo ra một kích trí mạng?

Loại khả năng này không phải hoàn toàn không có, tất nhiên không thể không phòng. Hoàng thất chúng ta không chịu được bất kỳ gièm pha, anh tư anh ta không chịu nổi, coi như bọn họ làm hết sức cẩn thận, thật không có người biết sao?

Ai có thể khẳng định bọn họ sau này sẽ không dính dấp, sẽ không xảy ra quan hệ nữa? Chỉ cần bọn họ còn lui tới, sẽ có một ngày cũng sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó mới càng nguy hiểm."

"Không sai, ta cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất." Kiệt Tư La và Tắc Bố Lệ Na liếc nhìn nhau, hai người đều cười.

"Chỉ cần bọn họ kết hôn, coi như trước kia em hai có biết, hay người khác có biết cũng không quan hệ, chúng ta cũng có thể giải thích là bọn họ yêu nhau thầm lặng, một đôi nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt tiếp xúc thân thể là rất bình thường, sau này hôn sự của bọn họ được công khai, bọn họ nếu còn muốn thân thiết, càng không cần ngại cái gì nữa." Khang Lạp Đức nói.

"Kể từ đó, mọi người sẽ không có cách nào đùa bỡn khi dễ ... Giải thích, những việc đó chúng ta sẽ không cần dụng tâm. Hãy để cho việc bị mọi người gièm pha, trở thành một việc tốt, lần nữa sẽ làm nên huyền thoại cô bé lọ lem và hoàng tử, đây thực sự là một biện pháp tốt." Nạp Nhĩ Tốn mỉm cười nói.

"Ta ủng hộ." Ngũ Vương Tử giơ tay mình lên tán đồng.

"Ta cũng vậy ủng hộ." Thập Nhất vương tử hứng giơ tay lên.

"Ta phản đối!" Hoắc Mỗ Tư muốn làm trái với mọi người.

"Ngươi phản đối không có hiệu quả!" Một cái tát chợt vỗ tới trên đầu của cậu.

"Tại sao không có hiệu quả?" Cậu che đỉnh đầu, vô cùng bất mãn nhìn Tắc Bố Lệ Na.

Tắc Bố Lệ Na cãi lại, Quốc vương giương cánh tay lên, trịnh trọng ra lệnh "Đừng có mà lèo bèo, cứ như vậy quyết định, lão Tứ, lão Lục, Tiểu Thập Nhị, ba cặp cùng nhau cử hành hôn lễ, bất luận kẻ nào cũng không được dị nghị."

Bình luận





Chi tiết truyện