chương 2/ 10

Cố Mạt Lị không kiềm chế được, dưới sự luật động của anh mà phát ra thanh âm rên rĩ mê người.

Kiệt Tư La nhìn đóa hoa của cô đã tới cực hạn, dũng đạo của cô nhỏ hẹp, làm cho anh cực kì sung sướng.

Cố Mạt Lị cảm thấy nữa người dưới của cô hoàn toàn bị lắp đầy, đau đớn xen lẫn khoái cảm, đánh thẳng vào giác quan mẫn cảm của cô.

"Ừ. . . . . ." Càng lúc tiếng ngâm nga của cô càng lớn, cô đã không còn khống chế được thanh âm của chính mình.

Đôi mắt cô nửa khép nữa mở, đầu cô liên tục lắc lư, trong lúc lơ đãng, cô nhìn đến chiếc giường cách đó không xa, cô nhìn thấy Mai Địch đang nằm, cô lập tức biến sắc, "Không, không cần. . . . . . Không cần cử động nữa . . . . . Mai địch, Mai Địch cô ấy ở đây. . . . . ."

Toàn thân cô bao trùm trong khoái cảm, ý loạn tình mê, nhất thời làm cho cô quên mất trong phòng còn có một người đang tồn tại.

Mai Địch nằm ngủ đối diện với cô, điều này làm cho cô bối rối, nếu bọn họ phát ra âm thanh làm cho Mai Địch nghe được vậy thì càng phiền to.

Nhưng Kiệt Tư La vẫn luật động không ngừng, trái ngược với những gì cô nói anh càng gia tăng tốc độ nhanh hơn.

Cô vội vàng dùng tay che miệng mình lại, tránh cho mình phát ra tiếng vang ngoài ý muốn.

Vậy mà, Kiệt Tư La lại lấy tay che miệng của cô ra, "Em muốn kêu liền kêu, không cần che."

Anh lại cười nịnh nọt nói với cô: "Anh đã đút thuốc cho Mai Địch, cô ấy tuyệt đối sẽ ngủ tới sáng, mặt trời lên cao cô ấy cũng chưa tĩnh lại, cho nên, anh và em không cần bận tâm tới cô ấy, muốn làm gì thì chúng ta cứ tận tình làm."

Hai mắt Cố Mạt Lị trừng lớn, "Điện hạ. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài lại đút thuốc cho Mai Địch hả?"

Anh thế nhưng lại đút thuốc ngủ cho Mai Địch! Đây rốt cuộc là lần thứ mấy rồi hả?

"Nếu không thì sao đây?" Kiệt Tư La hoàn toàn không quan tâm, "Chẳng lẽ em lại muốn cho cô ấy đứng ở bên cạnh quan sát chúng ta ân ái à?"

Anh "yêu" tiểu Mạt nhi bao nhiêu năm, thì anh đút thuốc cho Mai Địch bấy nhiêu năm, bằng không cô ở trong phòng ngủ cùng với một người khác, anh làm sao không có chút kiên kị muốn làm gì thì làm?

Về việc cho Mai Đích ăn thuốc ngủ, chính là anh ăn trộm thuốc trong phòng thí nghiệm của em trai anh Bát điện hạ.

Thật ra thì, anh cũng muốn quan minh chính đại đi lấy thuốc, nhưng mà em trai anh lại hỏi lí do anh dùng thuốc. Nếu anh không nói, nhất định sẽ bị tên kia cầm chân, nếu anh nói ra, không tới hai ngày, dưới cái miệng rộng của em trai anh tin tức này sẽ truyền đi khắp nơi, làm cho ai ai cũng biết, lúc đó anh không phiền chết mới là lạ.

Thay vì như thế, anh trực tiếp đi trộm là tốt nhất, thần không biết quỷ không hay, so với đi ra ngoài cung mua thuốc thì càng ổn thỏa hơn.

Cho dù Kiệt Tư La không quan tâm, nhưng Cố Mạt Lị vẫn cực kì lo lắng.

Không biết anh cho Mai Địch ăn thuốc, có thể hay không sinh ra tác dụng phụ, vậy thân thể của cô ấy có ảnh hưởng gì không? Cô rất lo lắng cho bạn mình.

Nếu không phải Tứ điện hạ ban đêm người vắng vẻ mới tới gian phòng của cô, cùng với cô ân ái, thì chắc chắn Mai Địch sẽ không bị móm thuốc.

Tâm tính Cố Mạt Lị thiện lương làm cho cô sinh ra cảm giác ấy nấy với Mai Địch, bởi vì cô ấy bị móm thuốc, nguyên nhân là xuất phát từ cô, mặc dù đó không phải là đều mà cô mong muốn.

Kiệt Tư La hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hạ thể mãnh liệt ra vào, anh luật động mãnh liệt ngay cả chiếc giường cũng phát ra tiếng.

Quần lót của cô đang mắc ở trên cổ chân trái, theo luật động của anh làm cho nó cũng lay động.

Anh đem áo quần áo của cô cởi ra, thân thể Cố Mạt Lị không một mãnh vải che thân hiển hiện trước mắt anh, làm cho anh lóe mắt.

Hơi thở của cô hổn hển.

Vật cực đại giữa hai chân Kiệt Tư La đâm vào bên trong của cô, hai tay anh mân mê đôi nhũ hoa của cô.

Hoắc Mỗ Tư chế thuốc uy lực kinh người, một chút bột cũng đủ làm cho Mai Địch ngủ say tới bảy giờ sáng hôm sau, một mảnh viên thuốc có thể làm cho cô ngủ mê mang nhiều ngày.

Anh nhớ lần đầu tiên anh móm thuốc cho cô ấy, anh chưa biết được công dụng của nó, anh cho cô ấy uống hết một viên thuốc, kết quả Mai Địch ngủ mê mang, làm cho Cố Mạt Lị lo lắng không thôi, mời bác sĩ đến chữa trị cho cô ấy, tra xét hơn nửa ngày lại không có bất kỳ kết luận nào, cô không thể làm gì khác hơn là ngày ngày truyền dịch cho cô ấy, để tránh cho cô ấy nhiều ngày ngủ mê mang, thân thể sẽ chịu không nổi.

Tám ngày sau, Mai Địch tỉnh lại, thân thể cũng không hề một tia khó chịu hoặc di chứng nào, kể từ sau chuyện đó anh liền rút ra kinh nghiệm.

Kiệt Tư La thông qua chuyện này, nắm giữ được lượng thuốc, anh vẫn đút thuốc cho Mai Địch, nhưng lại không làm cho cô ấy ngủ mê mang nữa.

Mặc dù Cố Mạt Lị hết sức nhẫn nại làm cho chính mình không phát ra âm thanh nào, nhưng cô vẫn không thể nào tránh được khoái cảm mãnh liệt, cô tự động luật động theo quy luật của anh, khó giữ được làm cho lời nói ra khỏi miệng: "A. . . . . . Thật sâu. . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . ."

Kiệt Tư La nắm hai chân của cô để trên vai anh kéo xuống, hạ thấp xuống, ép sát vào bộ ngực của cô.

Tiếp theo, anh đột nhiên đem phân thân của mình rút ra hoàn toàn.

Phân thân của anh to và dài, dính đầy chất lõng trong suốt, ở dưới ánh trăng tạo cho người ta cảm giác diêm dúa, lẳng lơ và tà mị.

Chỉ trong chốc lát, anh liền cắm sâu vào trong hoa huy*t của cô.

"Ách. . . . . ." Toàn thân Cố Mạt Lị run rẩy dữ dội, cô bắt đầu ngọa nguậy, nhanh chóng nuốt lấy phân thân của anh.

Kiệt Tư La thoải mái gầm nhẹ, anh liền lập tức bắt đầu thế tiến công.

Nghe qua thật khó tin, người Cố Mạt Lị nhỏ nhắn mềm mại như vậy, thân thể của cô mãnh mai non nớt, nhưng cô không tầm thường chút nào, làm cho anh cực kì thỏa mãn.

Anh cũng không rõ anh ở cùng người phụ nữ khác họ có mang lại cảm gíac này cho anh không, bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô, mà cô cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh, nhưng theo trực giác của anh cho biết, họ không thể nào mang lại khoái cảm cho anh như cô.

Tiểu Mạt nhi của anh không người phụ nữ nào có thể thay thế được, chắc anh sẽ không thoải mái khi ở cùng người phụ nữ khác.

Kiệt Tư La sợ rằng đời này anh cũng sẽ không quên được cô, vào thời điểm bốn năm trước khi anh lần đầu tiên đi vào trong cơ thể của cô, hoa huy*t của cô ướt át và ấm ấp, cắn chặt phân thân của anh, mang cho anh sự sung sướng tột cùng.

Mặc dù lúc ấy anh đã làm đủ hết mọi tiền diễn, nhưng cô thật sự quá nhỏ bé. Khi anh đi vào làm cho cô cực kì đau đớn, nhưng đều đó lại càng khơi gợi sự chiến đấu trong anh, anh không kiềm chế được làm cô đau, anh tận tình rong đuổi trong cơ thể cô.

Sau đó, anh nhìn thấy cô khóc, anh yêu thương hôn lên cánh môi khẻ rung của cô, trong lòng dâng lên sự tự trách, nhưng anh không hối hận khi thân cận với cô.

Bởi vì, bất cứ giá nào, sớm hay muộn anh cũng sẽ đụng vào cô!

Hai chân Cố Mạt Lị bị ép vô cùng khó chịu.

Chất lõng ẩm ướt trong cơ thể cô từ từ chảy ra, mỗi một lần phân thân của anh cắm vào rút ra, đều làm cho cô khoái cảm tột cùng.

Kiệt Tư La đem hai chân của cô để ở bên eo mình, phân thân của anh càng hung hăng đi vào trong cơ thể cô.

Bình thường anh là người chuyên đi đùa bởn phụ nữ, nhưng trên thực tế anh lại người đàn ông truyền thống nhất, không phải là người phụ nữ anh yêu, anh sẽ không thân mật cùng cô, anh chỉ có thể làm chuyện này với người anh yêu nhất.

Cho dù anh tưởng niệm thân thể của Cố Mạt Lị nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi cho đến khi cô đủ 18 tuổi, lúc đó anh mới bắt đầu hành động, anh vẫn sẽ trưng cầu ý kiến của cô.

"Tiểu Mạt nhi của anh, anh nghĩ muốn em, em có nguyện ý giao chính mình cho anh không?" Anh còn nhớ rõ ngày đó khi cô vào phòng của anh quét dọn, anh ôm cô từ phía sau, câu nói đầu tiên là anh nói như vậy với cô.

Anh thậm chí không có nghĩ qua, nếu như lúc ấy Cố Mạt Lị không muốn, anh kế tiếp nên làm cái gì, cưởng ép cô sao, đây không phải là không có khả năng, nhưng anh vẫn không muốn sử dụng bạo lực với cô.

Cũng may, cô chỉ tim đập loạn nhịp, liền gật đầu đồng ý với anh.

Câu trả lời của cô làm anh rất hài lòng, nhưng trong lòng anh lại nãy sinh ra một nghi vấn, tại sao cô lại đồng ý nhanh như vậy, anh nghĩ muốn thân thể của cô, cô liền cho, thậm chí cô không hề cự tuyệt qua.

Chẳng lẽ. . . . . . Bởi vì anh là Kiệt Tư La, là Tứ Vương Tử của hoàng cung Đa Lị, là chủ tử của cô, ,mà cô là tì nữ, cho nên cô mới đồng ý sao, ngay cả thân thể của chính mình cô cũng không cần, vì vậy, cô mới đáp ứng anh sảng khoái như vậy sao?

Loại ý nghĩ này làm cho anh lo lắng, nếu như là những vị vương tử khác muốn cô, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ cô cũng không cự tuyệt sao?

Khuôn mặt Kiệt Tư La lập tức trở nên nghiêm túc nhìn Cố Mạt Lị, anh nói: "Thân thể của em đã cho anh, từ nay về sau chỉ có anh mới làm như vậy với em, em nơi này. . . . . ." Chỉ chỉ cô, "Còn có nơi này. . . . . ." Lại chỉ chỉ chân của cô, "Chỉ có một mình anh mới có thể nhìn, có thể hôn, có thể sờ, biết không?"

"Biết."

"Em phải đảm bảo với anh, ngoại trừ anh ra, quyết sẽ không cho người khác nhìn, người khác hôn, người khác sờ thân thể của em, vô luận là người nào, nếu muốn nhìn, muốn hôn, muốn sờ thân thể của em, em đều phải cự tuyệt hắn."

"Mạt Lị bảo đảm, trừ Tứ điện hạ ra, quyết sẽ không để cho người khác nhìn, người khác hôn, người khác sờ thân thể Mạt Lị, vô luận là người nào, nếu muốn nhìn, muốn hôn, muốn sờ thân thể Mạt Lị, Mạt Lị sẽ không chút do dự cự tuyệt hắn." Cố Mạt Lị làm ra bảo đảm với Kiệt Tư La.

Nghe được lời khẳng định của cô, anh mới yên tâm.

Kể từ hôm đó, anh luôn luôn tìm cô. Ban ngày, anh sẽ kéo cô tới chổ không người sờ mó và ân ái; buổi tối, anh sẽ lẻn vào phòng của cô cùng cô triền miên, cho đến hôm sau khi người hầu chuẩn bị lục tục xuống giường đi làm việc, anh mới chịu rời khỏi giường của cô.

Anh khăng khăng mê luyến thân thể cô, ngay cả chính anh cũng kinh ngạc.

Kiệt Tư La mãnh liệt đưa vào kéo ra. Mỗi một cái đều sử dụng toàn phần khí lực.

Trải qua hơn mười cái đẩy đưa, Cố Mạt Lị rốt cuộc chịu không nổi hét lớn: "Điện hạ. . . . . . Mạt Lị, Mạt Lị. . . . . . Không được. . . . . . Chậm một chút, cầu xin. . . . . . Van ngài chậm một chút. . . . . ."

Cô chỉ cảm giác hạ thể chính mình bị anh thật nhanh đẩy vào rút ra, lại sâu lại trướng, cơ hồ muốn đụng đến tử cung của cô.

Mặc dù vào thời điểm trước kia Kiệt Tư La làm đặc biệt cường hãn, nhưng tối nay anh còn làm mạnh bạo hơn trước kia rất nhiều lần.

Từ trước tới nay anh chưa từng làm như vậy, cơ hồ muốn đem cô phá hư.

Kiệt Tư La nghe được lời nói của cô..., anh chỉ là cười cười, nhưng vẫn không thả chậm tốc độ đút vào rút ra. Bởi vì anh căn bản chậm lại không được nữa rồi.

Tiểu Mạt nhi của anh không biết, sáng sớm ngày mai anh sẽ phải rời đi hoàng cung, hơn ba tháng sau anh mới có thể về nước, đoạn thời gian này anh điên cuồng nhớ cô cở nào!

Quan trọng nhất là, nhiều ngày như vậy không thể gặp lại cô và hoan ái cùng với cô. Anh phải lợi dụng tối hôm nay, đem hơn 90 lần làm đủ.

Nghĩ đến sắp phải chia ra, Kiệt Tư La không khỏi làm mạnh bạo hơn, nhiều lần đều đụng vào tử cung của cô.

Cố Mạt Lị cầu khẩn anh, anh xem như mắt điếc tai ngơ.

Anh liên tục tập kích cô, đem phân thân của mình rút ra rồi cắm vào, lặp lại như thế. . . . . . Cả đêm, anh không ngừng giày xéo cô.

Anh ngậm lấy đôi môi đỏ hồng của cô, đầu lưỡi thám thính khắp vòm miệng của cô, trong lòng thầm nghĩ, tiểu Mạt nhi của anh, xin em tha cho sự ích kỉ điên cuồng của anh tối hôm nay, bởi vì anh không chịu nổi sự xa cách mấy tháng, loại tưởng nhớ này em có biết hay không?

************************

Hôm sau, trong vườn chim hót ríu lo, ở bên trong tòa thành vẫn náo nhiệt như thường.

Cố Mạt Lị đang rất dùng sức, dùng sức lau chùi cầu thang trong tòa thành.

Mới đầu chỉ có một mình cô, sau đó lại có thêm Mai Địch.

Mai Địch vừa thấy Mạt Lị liền nhìn cô bằng biểu tình ấy nấy.

Mấy năm gần đây cô luôn luôn ngủ rất lâu, thời gian rời giường liền bị hoãn lại, khiến cho cô không có cách nào làm việc đúng giờ.

Cô không phải là ngủ nướng, mà cô căn bản không có biện pháp tỉnh lại. Hoàn hảo Cố Mạt Lị luôn luôn làm giúp công việc của hai người. Tổng quản hoàng cung mới không trừng phạt cô.

Như đã nói qua, đây thật đúng là một chuyện ly kì, trước kia cô rất ít khi ngủ, luôn mất ngủ, chất lượng giấc ngủ của cô không tốt, nhưng bốn năm trở lại đây, tình trạng này lại đột nhiên cải thiện rõ rệt, mỗi tháng có mấy ngày cô ngủ rất ngon, thậm chí cô có cảm giác mình ngủ rất sâu.

Cô dĩ nhiên không biết tất cả đều là vì thuốc ngủ.

Mà ly kỳ hơn là, mỗi khi cô ngủ ngon giấc thì Mạt Lị lại trở nên phờ phạt, rõ ràng là bộ dạng cô không có nghĩ ngơi tốt.

Thí dụ như hôm nay, khi cô nhìn vào gương mặt của Cố Mạt Lị, cô ngạc nhiên vì thấy được đôi mắt quầng thâm của cô ấy.

Cố Mạt Lị đang tập trung tinh thần lau cầu thang, nhưng nếu họ quan sát kĩ, sẽ bắt gặp đôi chân cô đang rung lẫy bẩy, giống như khó khăn lắm cô mới có thể đứng vững được.

Tối hôm qua cô bị Kiệt Tư La giằng co cả đêm, Cố Mạt Lị rất mệt mõi, nhưng hạ thể của cô lại càng đau xót hơn.

Cô chuyên tâm lau cầu thang, để làm cho mình không nghĩ tới cảm giác đau xót giữa hai chân.

Trong lúc đó, có một giọng nói ngọt ngào truyền tới phía sau cô: "Chào buổi sang Mạt Lị, Mai Địch." Cố Mạt Lị và Mai Địch quay đầu lại.

" Chào buổi sáng nhị công chúa." Thì ra Tắc Bố Lệ Na.

Cô ấy đang đứng ở dưới bậc thang, nhìn hai người.

Tắc Bố Lệ Na cười nhìn họ, đột nhiên cô suy nghĩ, giống như có chút kỳ quái nói: "Các cô. . . . . . Có hay không cảm thấy sáng nay hình như rất an tĩnh, giống như là thiếu đi chút gì, giống như hôm nay không có ồn. . . . . . Ừ. . . . . . Hôm nay làm sao lại yên tĩnh như vậy đây?"

Cố Mạt Lị và Mai Địch liếc nhìn nhau, đều không có trả lời.

"Ta nghĩ ra rồi." Tắc Bố Lệ Na đánh một cái búng tay, bừng tỉnh hiểu ra, "Hôm nay anh tư của ta không có luyện đàn, sáng nay ta không nghe tiếng ồn ào, khó trách hôm nay an tĩnh như vậy." Cố Mạt Lị và Mai Địch nhìn nhau cười.

Sợ rằng cõi đời này, cũng chỉ có nhị công chúa cho là tiếng đàn của tứ điện ha là "ồn chết người".

"Ta thiếu chút nữa quên hôm nay anh tư của ta đã đi ra sân bay, hiện tại chắc đã bay tới nước Mĩ rồi. Tham gia cuộc thi lưu diễn của thế giới tổ chức, chắc ba tháng sau mới trở lại, trong nhà rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh." Tắc Bố Lệ Na nghĩ tới đây, hết sức vui mừng vỗ hai tay của mình.

Cô căm ghét âm nhạc cổ điển, cô cảm thấy âm nhạc hiện đại càng dễ nghe hơn.

Cố Mạt Lị nghe được lời của cô ấy nói..., tay lau cầu thanh không tự chủ được cứng đờ.

"Mạt Lị, cô. . . . . . Chẳng lẽ không biết anh tư ta hôm nay ra nước ngoài hả?" Tắc Bố Lệ Na nhìn Cố Mạt Lị, cô nhận ra phản ứng của cô ấy có thay đổi.

Cố Mạt Lị chỉ gật đầu, tiếp tục lau cầu thang.

"Anh tư ta chẳng lẽ không nói cho cô biết?"

Cố Mạt Lị lại gật đầu, như cũ tiếp tục lau cầu thang.

"Anh ta thật sự không có nói với cô?" Gương mặt Tắc Bố Lệ Na hiện lên vẽ không ngờ tới.

Ngược lại Mai Địch không thể tưởng tượng cười nói: "Nhị công chúa, Tứ điện hạ đi nước ngoài làm sao lại nói cho Mạt Lị!"

Mạt Lị và tứ điện hạ không có quan hệ gì, có chăng chỉ là quan hệ chủ tớ và người giúp việc, làm sao anh ta lại nói với Cố Mạt Lị?

Mai Địch cảm thấy nét mặt thất kinh của Nhị công chúa thật sự khoa trương.

Tắc Bố Lệ Na không để ý tới Mai Địch, vẫn nhìn Cố Mạt Lị, "Anh tư không nói với cô, chuyến lưu diển này phải tới gần nữa năm anh tư mới trở lại. Trong nhà trên dưới đã sớm truyền ra, gần đây TV, các tờ báo truyền thông cũng đã đăng lên sự kiện lần này, nếu anh tư không nói với cô, cô chẳng lẽ cũng không biết sao."

"Xin lỗi Nhị công chúa, bởi vì chúng tôi với những người trong cung ít qua lại, cũng rất ít khi xem ti vi, tin tức báo chí, cho nên chúng tôi không biết tứ điện ha đi nước ngoài, hôm nay nếu không phải nghe cô nói, chúng ta cũng không biết." Trả lời Tắc Bố Lệ Na là Mai Địch người đứng bên cạnh Mạt Lị.

Tính cách cô và Mạt Lị đều hướng nội không tiếp xúc với ai. Trong hoàng cung các cô chỉ làm tốt bổn phận của mình, không có bạn bè khác, cũng không cần nhất thiết phải kết giao bạn bè.

Thấy mọi người đang tán gẫu, các cô đều tránh qua một bên, tiếp tục làm công việc của mình, quyết không lười biếng, buổi tối khi kết thúc công việc liền tắt đèn đi ngủ, hoàn toàn không có bất kỳ không gian nào thuộc về mình, trừ khi bọn họ nghĩ ngơi, nhưng thời gian nghĩ ngơi cũng là vì muốn hoàn thành cho công việc ngày mai được tốt hơn.

Vì vậy, họ không biết cũng không có gì lạ.

Nhưng là, Tắc Bố Lệ Na nghe câu trả lời của Mai Địch, vẫn như củ không thể chấp nhận được.

Cô thực sự không hiểu anh tư rốt cuộc là ngĩ như thế nào, tại sao lại không nói với Mạt Lị, cô không nghĩ là anh tư quên nói, nhưng mà nhìn tình hình của Cố Mạt Lị thật sự là cô ấy không biết, làm cho cô cũng không biết nói gì nữa.

Tắc Bố Lệ Na không thể tưởng tượng nổi lắc đầu than thở, bước đi về phía phòng của mình.

Trong đầu cô nhanh chóng tính toán, cô sẽ hỏi anh tư rõ ràng, rốt cuộc trong đầu anh ta nghĩ cái gì.

Mai Địch đợi bóng dáng của nhị tiểu thư đi khuất cô nhìn xung quanh không có ai sau đó cười thật tươi: "Thật tốt, Tứ điện hạ đi hơn ba tháng mới trở về. Nói như vậy, tôi thời gian ít nhất là 90 ngày không bị anh ta bốp mông, hì hì. . . . . . Tốt, rất tốt!"

Bình luận





Chi tiết truyện