chương 8/ 10

Anh diễn thêm hai lần nữa, hoãn ngày về nước lại năm ngày, dự định của anh là ngày 24 trở về, nhưng bây giờ kéo dài tới ngày 29.

Khuya ngày 22, Kiệt Tư La gọi điện thoại về nhà, thông báo sáng tám giờ ngày 29 anh đi máy bay về nước, nếu như không có gì ngoài ý muốn, năm giờ chiều anh sẽ về đến nhà.

Cúp điện thoại, trên dưới trong cung lại bắt đầu làm việc.

Rèm cửa sổ trong tòa thành được đổi mới, trên giường và trên mặt đất được trải thảm màu đỏ mới tinh.

Tổng quản đem toàn bộ người giúp việc tập hợp đến vườn hoa, vạch ra một kế hoạch, nghênh đón Tứ Vương Tử thắng lợi trở về.

Trong cung còn như thế, phi trường không khó tưởng tượng sẽ như thế nào, có một đội ngũ tự nguyện nghiêng đón Tứ vương tử.

Sáng sớm ngày 29, Cố Mạt Lị ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu dọn dẹp phòng của anh.

Buổi chiều ba ngày trước tổng quản có dặn dò cô, muốn cô đem phòng của Tứ điện hạ dọn dẹp không còn một hạt bụi, toàn bộ chăn mền đều đổi mới, sàn nhà cũng phải xử lí ổn thỏa.

Cửa lặng lẽ mở ra, lại lặng lẽ đóng vào. . . . . . Cô hoàn toàn không có nghe được, chỉ lo một lòng một dạ lau sàn nhà.

Một bóng người lặng lẽ đi đến phía sau cô, quan sát công việc của cô.

Mặc dù anh không thấy được mặt của cô, nhưng anh nhìn bóng lưng của cô, anh cũng biết được cô là ai.

Mặc dù trong cung tất cả nữ giúp việc đều ăn mặc giống nhau, cũng có bóng lưng giống nhau, đó là Mai Địch, vì cả hai người đều nhỏ nhắn.

Nhưng người đang chăm chỉ lau sàn nhà chỉ có một mình Cố Mạt Lị.

Bởi vì từ nhiều năm trước, Kiệt Tư La nói với tổng quản, trừ Cố Mạt Lị ra không ai được ra vào phòng của anh, bao gồm anh em của anh cũng như vậy đều không được tự tiện ra vào phòng của anh, phòng của anh chỉ có một mình Cố Mạt Lị được quét dọn, cũng chỉ có một mình cô mới có thể ra vào tự do, đủ để thấy anh tin tưởng cô như thế nào rồi.

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào Cố Mạt Lị, nhìn từ trên xuống dưới.

Cố Mạt Lị mặc quần áo người làm trong cô cực kỳ mê người, cực kỳ đáng yêu, làm cho anh mỗi lần nhìn thấy cô, sẽ không tránh được liên tưởng đến quần áo của cô xốc xếch, cái mông vểnh lên thật cao, vừa lắc lắc, vừa thở hổn hển lau sàn nhà.

Điều này đối với anh là một loại khảo nghiệm.

Bóng người đi tới, lấy tay khoác lên cái mông của cô.

Cố Mạt Lị thất kinh, phản xạ có điều kiện cô thét chói tai, khi cô nhìn thấy mặt anh, cô lại tức cười.

Khuôn mặt Kiệt Tư La rạng rỡ tươi cười, hai tay của anh vuốt ve cái mông của cô, anh rướn cổ lên, hôn lên đôi môi anh đào của cô vì kinh ngạc mà nhếch cao lên.

"Điện, Điện hạ!"

"Sáng sớm như vậy em liền chăm chỉ? Thật là một đứa bé ngoan."

"Điện hạ anh. . . . . . Anh thế nào lại trở lại sớm như vậy?" Không phải năm giờ chiều anh mới từ phi trường về sao?

"Tiểu Mạt nhi của anh, anh đáp trước một chuyến bay cho nên mới về sớm." Hơn nửa đêm lên đường, trải qua một đêm, buổi sáng chạy về nhà, khổ cực một chút, nhưng lại đáng giá.

"Điện hạ trở lại, anh có nói với mọi người không?"

"Tại sao anh phải nói cho bọn họ biết?" Kiệt Tư La mười phần vui vẻ.

Chuyến bay đổi, anh lại không thông báo cho bất luận kẻ nào, anh không muốn khi anh bước ra phi trường lại gặp người ái mộ, anh lại càng ghét kí giả hơn.

Nghênh ngang trở lại cung, nhìn thấy người giúp việc giật mình, anh ra lệnh cho bọn họ coi như không nhìn thấy anh, không được la lớn, làm kinh động đến người khác.

Đã lâu không gặp, anh chỉ muốn cùng tiểu Mạt nhi của anh ôn lại chuyện xưa thôi, giải trừ nỗi khổ tương tư trước đã, sau đó anh mới đi gặp phụ vương, mẫu hậu chào hỏi.

Chỉ là, hoàng cung luyện tập nghi thức để nghiêng đón anh, đã không có đất dụng võ rồi.

Kiệt Tư La móc từ trong túi áo ra một vòng cổ bạch kim sáng lấp lánh, đeo lên cổ Cố Mạt Lị, "Tiểu Mạt nhi, sinh nhật vui vẻ!"

Sinh nhật? Đúng nga, hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô, ngày này của bốn năm trước, Tứ điện hạ tại nơi này lần đầu tiên muốn cô.

Nếu không phải anh nhắc nhở, cô cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của cô. Trong cung chưa từng có ai mừng sinh nhật cho cô, chỉ có Tứ điện hạ mỗi một lần đều sẽ mừng sinh nhật cho cô, từ năm mười cô ba tuổi đến bay giờ anh chưa bao giờ bõ lở.

Cố Mạt Lị vuốt ve mặt dây chuyền có hình trái tim, chính giữa hình trái tim có một viên kim cương đường kính cở một inches (in), theo khúc xạ ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt, cô đem nó mở ra bỏ vào hộp đưa lại cho anh.

Cố Mạt Lị làm bộ như muốn đem dây chuyền trả lại anh, "Cái này quá quý trọng, Mạt Lị không thể nhận."

Kiệt Tư La giữ tay cô lại, "Đây là muốn quà anh lựa chọn cho em, anh không cho phép, em không được tháo ra!" Cố Mạt Lị do dự.

Kiệt Tư La ngay sau đó mỉm cười vén váy cô lên, đưa tay thăm dò vào quần lót của cô.

Nếu không phải tại vì Duy Khắc Đa, anh sẽ không đồng ý diễn thêm, làm cho anh xém chút không về kịp sinh nhật của cô.

Nhưng là, ai bảo anh và Duy Khắc Đa là bạn bè đã nhiều năm làm chi.

Anh không đem cậu ta làm người đại diện để đối đãi, từ rất lâu rồi anh xem Duy Khắc Đa là một người bạn thực sự, tình bạn này anh cực kì quý trọng. Vì vậy, khi bạn anh mở miệng cầu xin, anh không thể nào không đáp ứng.

"Thật là nhột." Cố Mạt Lị vẫn như cũ quỳ gối trên sàn nhà.

Kiệt Tư La nhanh chóng cởi đi quần áo trên người của cô, dù bận nhưng anh vẫn ung dung mốc ra vật cực đại giữa hai chân, anh ưỡn nữa người dưới về phía trước.

Thân thể Cố Mạt Lị co rút lại, liền nhanh chóng nuốt chọn phân thân của anh.

Anh vui vẽ thở dài, ngay sau đó mãnh liệt di chuyển thắt lưng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Mạt Lị có chút vặn vẹo, vẻ mặt xen lẫn khổ sở và vui thích, cô siu siu vẹo vẹo muốn ngã sắp xuống sàn nhà, đau khổ và khoái cảm làm cho cô đánh mất lí trí của mình.

Chuyện gì đến cũng đến, anh gầm nhẹ một tiếng phóng thích mầm móng của mình vào trong cơ thể cô.

Cố Mạt Lị vẫn như cũ quỳ sấp ở trên sàn nhà, nặng nề thở dốc.

"Em nghĩ ngơi một chút đi." Anh vuốt ve cô, thanh âm nhẹ nhàng tinh tế, "Bây giờ anh đi chào hỏi phụ vương và mẫu hậu, chờ em nghĩ ngơi đủ, rồi mới đem chổ này lau sạch sẻ." Anh chỉ sàn nhà dưới hai chân cô, sau đó, anh nở nụ cười rời đi.

Cửa mở ra rồi đóng lại, Cố Mạt Lị chờ anh rời đi, cô mệt mỏi quay đầu lại, có chút ngạc nhiên nhìn địa phương anh mới chỉ.

Trong nháy mắt, mặt cô đỏ hồng.

Nơi đó, thế nhưng xuất hiện một vũng nước nho nhỏ, trong trẻo, sáng bóng, rõ ràng là lúc cô và anh ân ái chất lỏng ẩm ướt từ trong hoa huy*t cô chảy ra.

Kiệt Tư La đẩy cửa phòng, anh thấy Tắc Bố Lệ Na đang đứng ngoài cửa, anh không biết cô ấy đã đứng bao lâu rồi.

"Anh trở lại, sao anh lại không thông báo với mọi người tiếng nào, để em ra phi trường đón anh."

"Anh không dám làm phiền em." Kiệt Tư La nói.

Tắc Bố Lệ Na đưa ra một cái tay, "Anh có hay không mang quà tặng về cho em?"

Kiệt Tư La lạnh lùng nói: "Em muốn cái gì, đi phân phó tổng quản mua về là được." Cần gì phải kêu anh tặng cho cô?

"Này rất không ý tứ?" Tắc Bố Lệ Na thất vọng đem tay thu về.

"Phụ vương, mẫu hậu bây giờ đang ở đâu?" Anh hỏi.

"Trong đình viện uống trà, cùng lão Lục, Tiểu Thập Nhị và vợ của bọn họ." Kiệt Tư La xoay người đi về phía đình viện.

Trong đình viện, Tác Đức Quốc vương, Lao Tạp Vương Hậu cùng với Nạp Nhĩ Đức, Chiêm Hiểu Đường, Bĩ Nhĩ Đức và Trình Thi Thi sáu người bọn họ đang ngồi trò chuyện vui vẻ.

"Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy! Phụ vương, mẫu hậu, con có thể gia nhập không?" Kiệt Tư La đi tới ngồi chung với mọi người. "Anh tư? Sao anh trở về sớm như vậy? Không phải anh nói là buổi chiều mới về sao?" Bĩ Nhĩ Đức ngạc nhiên.

"Đi chuyến bay trước một chuyến." anh đáp hời hợt.

"Lão Tứ, con biểu diễn có thuận lợi hay không?" Vương Hậu ân cần hỏi han.

"Thuận lợi vô cùng." Anh cười đáp, "Mọi người chuẩn bị thảm đỏ là để đón con sao?"

"Để hoan nghênh anh trở lại." Bĩ Nhĩ Đức đáp.

Nạp Nhĩ Đức lôi kéo Chiêm Hiểu Đường đi đến bên cạnh Kiệt Tư La, "Anh tư, em giới thiệu với anh, cô ấy là Chiêm Hiểu Đường, là vợ của em." Anh lại quay người lại nói với Hiểu Đường: "Đường nhi, đây là anh tư của anh, tại lễ đính hôn em đã thấy Webcam của anh ấy rồi, là người biểu diễn piano."

Kiệt Tư La kéo tay Chiêm Hiểu Đường, "Em dâu thật đáng yêu." Nói xong, anh liền hôn lên mu bàn tay của cô.

Nạp Nhĩ Đức lại gấp gáp ngăn cản: "Anh hôn thì hôn em nè, bà xã của em anh không được hôn." Hắn đem anh và Chiêm Hiểu Đường tách ra, cứng rắn lôi anh tới trước mặt Trình Thi Thi, "Cô ấy là trình Thi Thi, là vợ của Bĩ Nhĩ Đức, người Đài Loan, Tiểu Thập Nhị ở Đài Loan thực tập quen biết cô ấy."

Kiệt Tư La làm bộ liền muốn ôm Trình Thi Thi, " Dáng dấp Thi Thi thật làm người ta ưa thích." Bĩ Nhĩ Đức lại ngăn cản hai người, "Muốn ôm thì anh ôm em, đừng hòng ôm bà xã của em."

Kiệt Tư La là ai, là người được vạn người mê, siêu cấp sắc lang, bọn họ làm sao có thể để anh chiếm tiện nghi bà xã của họ được? Họ nhìn chằm chằm vào anh không thôi!

Hôn không được hôn, ôm cũng không được ôm, Kiệt Tư La cũng không để ý, anh cười cười ngồi ở bên cạnh mẫu hậu.

"Lão Tứ." Mẫu hậu gọi anh, "Hai em của con đã kết hôn, con có phải hay không cũng nên chuẩn bị?"

"Chuẩn bị cái gì?" Anh làm bộ nghe không hiểu.

"Chuẩn bị kết hôn, con cũng đã ba mươi mốt tuổi rồi." Vương Hậu nhắc nhở.

"Mới ba mươi mốt tuổi, anh hai đã 35 tuổi rồi, cũng không có lấy vợ?"

"Đại ca con là một tấm gương xấu." Vương Hậu nghĩ tới đứa con lớn nhất A Lợi Sâm, bà liền than thở. A Lợi Sâm mọi mặt đều xuất sắc, nhưng chỉ có chuyện kết hôn, lại làm bà đau đầu, con trai bà không tin tưởng tình yêu, hơn nữa lại mâu thuẫn với hôn nhân.

"Nếu gặp được người trong lòng, vào thời điểm kết hôn, con sẽ kết hôn ." Kiệt Tư La chợt nói như vậy, trên mặt dung quang lập lòe.

Cố Mạt Lị khôi phục thể lực, đem dây chuyền Kiệt Tư La tặng giấu vào trong áo, cô liền rời khỏi phòng anh, ở vườn hoa, cô gặp được tổng quản Hoàng thất.

"Mạt Lị, phòng của Tứ điện hạ con quyết dọn xong rồi sao?"

"Đúng vậy, tổng quản tiên sinh."

"Điện hạ mới trở về, yến tiệc bửa tối chuyển thành bửa trưa, con đi phòng bếp giúp một tay đi."

"Được, tổng quản tiên sinh."

Cố Mạt Lị chạy đến phòng bếp, thấy nơi đó đã sớm gà bay chó sủa.

Kiệt Tư La hồi cung không báo trước, làm cho mội người cực kì bận rộn.

Đồ nấu ăn đều mua từ sáng sớm, rau dưa, các loại thịt đều rất tươi, con cá vẫn còn ở trong chậu vui vẻ.

Cố Mạt Lị giúp mọi người rửa rau giết cá, loay hoay cực kỳ vui vẻ.

Không tới một tiếng đồng hồ, đầu đầy mồ hôi, mọi người khung chiêng gõ trống, thời gian chuẩn bị rất vừa vặn.

Mười hai giờ, các đầu bếp từ khắp nơi trên thế giới, đang đem từng món ăn ngon lên trên bàn tiệc.

Những món cao lương mĩ vị, người làm dĩ nhiên không bao giờ được ăn.

Liên tục bận rộn nhiều giờ đồng hồ, buổi trưa hoan nghênh Tứ điện hạ liền bắt đầu, Cố Mạt Lị mới có một chút thời gian thư giãn. Thành viên hoàng thất ở bên ngoài ăn uống thả cửa, cô ở trong phòng bếp đang quét dọn mệt mõi, đợi đến khi bọn họ ăn uống kết thúc, cô lại vẫn phải tiếp tục ra bên ngoài dọn dẹp tàn cuộc.

Một bữa tiệc, ít nhất phải đến trăm chén dĩa, đây là chưa nói gì...đến bữa tiệc long trọng. Nội rữa bao nhiêu chết dĩa đó sẽ làm cho mọi người kêu khổ không thôi, chỉ là việc này không phải chỉ có một người làm.

Cố Mạt Lị chỉ phụ trách đem chén đĩa đã dùng qua đem về lại nhà bếp, sau đó cô đem cái bàn lau sạch, đem sàn nhà quét dọn, xong xuôi cô sẽ cùng các người giúp việc khác thu dọn thảm đỏ lại, về phần rửa chén cô không trông nom, công việc cô được giao cũng không nhiều, nhưng cô làm xong cũng mất hết hai tiếng đồng hồ.

Cô lau tầng mồ hôi mỏng trên trán, vừa đúng có người đi qua bên cạnh cô, "Mạt Lị, Tứ điện hạ phân phó cô đi đến phòng luyện đàn của anh ta, đem tay rữa sạch sẽ, rồi cô đi đi." Cố Mạt Lị đi tới bên cạnh tổng quản.

Vội vàng gật đầu: "Được, tổng quản tiên sinh."

Rửa tay, sau đó cô đi tới phòng luyện đàn của anh.

Cô gỏ cửa."Vào đi, cửa không có khóa."

Cố Mạt Lị đẩy cửa phòng ra, thấy Kiệt Tư La đang ngồi trên ghế đàn piano, vừa đánh đàn, vừa nhìn cô cười.

Cô đã rất lâu không có nhìn thấy anh chơi đàn, cũng đã rất lâu rồi không có nghe thấy tiếng đàn của anh.

Lần nữa cô thấy lại hình ảnh đó, cô có chút hoài niệm, lại say mê vô hạn.

Bộ dạng anh đánh đàn vẫn giống như trước đây cực mê người, tiếng đàn của anh vẫn giống như trước đây nghe thật du dương.

Anh đưa một cái tay ra, "Tới đây, đừng đứng ngây ngốc tại cửa." Cô quay người lại đóng cửa phòng.

Kiệt Tư La lại nói: " Không cần khóa cửa lại, em tới đây."

Cô đi về phía anh.

"Đứng gần anh một chút." Cô nghe lệnh, lại đi thêm vài bước.

Khi cách anh chỉ còn nữa bước chân, anh đột nhiên ôm eo cô, kéo cô lại gần hơn, tay trái của anh vẫn để trên phím đàn, giai điệu vẫn như cũ động lòng người.

Cô rất nhỏ nhắn, cho dù anh ngồi, anh cũng không thấp hơn cô bao nhiêu, anh ngẩng đầu lên là có thể hôn cô.

Anh hôn cô, tim cô đạp khác thường, tay trái anh vẫn đánh đàn như cũ đầu.

Kiệt Tư La vươn đầu lưởi qua trong miệng của cô, ở khóe miệng cô tận tình liếm mút.

Thân thể cô nhỏ nhắn bị vây giữa anh và piano, tay phải Kiệt Tư La vuốt ve sống lưng của cô, tay trái vòng qua cô, anh vẫn không ngừng đánh đàn.

Hôn hôn cô, anh liền kích động, đôi môi rời đi khỏi môi cô, nói: "Tiểu Mạt nhi, em giúp anh cởi quần đi!" Cố Mạt Lị ngây ngốc nhìn anh, không động.

"Mau cởi quần anh ra." Cô vẫn không có động.

"Em ngồi chồm hổm xuống, giúp anh cởi quần ra, nhanh một chút."

Cố Mạt Lị bất đắt dĩ làm theo, anh giang rộng hai chân ra, cô giúp anh buông thắt lưng, cởi cúc quần, mở khóa kéo ra.

Phân thân của anh nhanh chóng bị giải trừ, từ quần dài nhảy ra bên ngoài.

Cô sợ hết hồn, đỏ mặt cực kỳ.

Anh rũ mắt xuống nhìn cô, đôi con ngươi màu xanh lục chứa đầy tình cảm, tay phải kéo tay của cô, chỉ dẫn cô cầm phân thân của anh.

Mặt của cô đỏ lên, tay nóng lên.

Kiệt Tư La yêu cầu: "Tiểu Mạt nhi, giúp anh liếm đi." Thanh âm bởi vì kích tình mà dồn dập.

Bình luận





Chi tiết truyện