chương 10/ 10

Đầu óc Cố Mạt Lị loạn cả lên, Vương hậu nói để cho cô và Tứ điện hạ kết hôn sao? Cô không có nghe lầm đó chứ.

Cô thật sự được kết hôn với Tứ điện hạ sao? Cô thật sự trở thành vợ của anh sao? Cô là vương phi sao? Cô là thần trí đang mơ hồ hay là cô đang nằm mộng!

Sau đó Quốc Vương hạ lệnh tuyên bố với mọi người trong cung, Tứ điện hạ Kiệt Tư La và Cố Mạt Lị sắp kết hôn, và cũng ngay trong đêm hôm đó, Cố Mạt Lị liền danh chính ngôn thuận vào phòng của anh ở.

"Điện hạ, thật xin lỗi." Cố Mạt Lị vùi vào trong ngực anh nhỏ giọng nói.

"Tại sao em lại nói xin lỗi với anh?" Kiệt Tư La ôm cô, anh cảm giác kỳ quái.

"Chuyện của chúng ta bị Quốc vương và Vương Hậu bắt gặp." Đều là lỗi của cô, có thể là do cô kêu quá lớn tiếng, mới làm cho người ta nghe được! "Làm hại anh không thể không lấy em!" Hoàng tử lại bắt buộc phải kết hôn với một người làm, đây tất cả đều là lỗi của cô!

"Ngu ngốc." Kiệt Tư La cưng chìu hôn lên trán cô, cười nói.

"Điện hạ rõ ràng yêu mến cô gái kia, nhưng anh lại không thể cưới cô ấy, mọi người bắt buộc anh phải cưới em, đây tất cả đều là lỗi của em, em thật xin lỗi anh."

Cô không ngừng tự trách mình, cô nghĩ tới Tứ điện hạ từng nói với Nga La Tư rằng anh đã có người trong lòng, làm cho trong lòng cô càng áy náy hơn.

Tại sao lúc đó cô lại kêu lớn tiếng như vậy? Cho là cô rất thoải mái đi, cô cũng không cần kêu lớn tiếng như vậy chứ!

Kiệt Tư La nâng cằm của cô lên, anh nheo mắt lại nhìn cô chợt anh liên tiếng mắng cô: "Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!" Sao anh lại gặp một người phụ nữ ngu ngốc như cô chứ.

Cố Mạt Lị bị anh mắng tâm tình cực kì sa sút, tại sao anh lại mắng cô ngu ngốc? Nhìn cô rất đần sao?

Coi như là cô đần, đó cũng không phải là cô cố ý, anh cũng không cần thiết phải mắng cô như vậy chứ? Cô thấy uất ức liền nhắm mắt lại, sau đó, vùi ở trong ngực anh, bất tri bất giác cô liền ngủ đi.

Anh ôm cô, không lâu sau anh cũng tiến vào mộng đẹp.

Đây là lần đầu tiên, cô ngủ qua đêm ở phòng anh, mà không có ân ái với anh.

Sáng ngày hôm sau, Kiệt Tư La ngủ dậy, liền chạy đến phòng Tắc Bố Lệ Na, tìm cô ấy đánh cờ.

Hai người đang đánh cờ, Kiệt Tư La suy nghĩ bước tiếp theo nên đánh thế nào, thì Tắc Bố Lệ Na cong đôi môi đỏ mọng lên, một câu hai nghĩa hỏi anh: Anh tư, bước kế tiếp anh định đi như thế nào?"

Kiệt Tư La nhặt lên một con cờ, vẻ mặt không thay đổi, nhưng cũng một câu hai nghĩa trả lời: "Anh đã sớm đem quân cờ bố trí ổn thỏa, còn đi như thế nào? Trước mắt cũng chỉ có thuận theo tự nhiên mà thôi." Dứt lời, con cờ rơi xuống, đồng thời ăn con ngựa của cô.

"Anh tư, anh quả nhiên âm hiểm!" Tắc Bố Lệ Na tức giận mắng.

"Có không? Anh chỉ là ăn em một con ngựa mà thôi."

"Anh biết em không phải có ý này." Tắc Bố Lệ Na nghiêm mặt "Anh tự nhiên vô sỉ đến nổi lợi dụng người một nhà nha!"

"Em gái, cơm có thể ăn lung tung, nhưng nói không thể nói lung tung." Kiệt Tư La rất vô tội, rất vô tội nháy mắt với cô.

"Anh tỉnh lại đi, đừng có giả bộ với em." Tắc Bố Lệ Na không đánh cờ nữa, nhìn chằm chằm anh, "Ngày hôm qua anh biết rất rõ lúc bửa tiệc kết thúc, chúng tôi sẽ chạy đến phòng tiếp khách bàn bạc về đám cưới của Lão Lục, và tiểu nhập nhị. Nhưng anh lại cố ý nói với chúng tôi anh luyện cầm, chờ anh luyện cầm xong, anh mới có thể tụ họp cùng chúng tôi. Thậm chí trước khi anh đi, anh đã hứa với mẫu hậu luyện cầm xong sẽ gặp chúng tôi. Nhưng kết quả, anh căn bản không có đi, ngược lại làm cho chúng tôi thấy được anh ở trong phòng luyện cầm làm được chuyện tốt gì!"

"Anh là không kiềm lòng được." Chỉ cần anh và tiểu Mạt nhi ở cùng một chổ với nhau, anh sẽ không khống chế được nữa người dưới của mình, đây cũng là chuyện anh rất bất đắc dĩ nha, "Lại nói, anh như thế nào biết được mọi người sẽ tới phòng tìm anh?" Anh cũng không phải là tiên tri, anh là vô tội có được hay không?

"Chúng tôi ở phòng khách chờ anh, nghe được tiếng đàn đã ngừng, đợi nữa ngày anh vẫn chưa có tới, chúng tôi còn cho là anh xảy ra chuyện gì nữa chứ, cho nên mẫu hậu không thể làm gì khác hơn là dẫn chúng tôi đi tới phòng tìm anh!"

Vốn là mọi người đang thảo luận đám cưới của Lão lục và Thập Nhị hoàng tử, làm sao cho hôn lễ lần này phải cực kì hoàng tráng và long trọng.

Đang trò chuyện nữa chừng tiếng đàn bỗng nhiên ngừng lại, mọi người tưởng là anh ta sẽ xuất hiện, nhưng chờ mòn mõi vẫn không thấy anh ta, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi tìm, nhưng họ cũng không thể nào ngờ, anh lại làm ra một màn như vậy.

"Cách âm trong nhà không tốt sao? Tiếng đàn ngừng các ngươi cũng có thể nghe được?" Kiệt Tư La không thể tin được hỏi.

"Tiếng đàn của anh khắp hoàng cung đều nghe được, chúng tôi cũng không phải là người điếc, đem lổ tai chặn lại cũng có thể nghe được, anh có biết hay không tiếng đàn của anh có bao nhiêu người không thích nghe?"

"Anh không biết, anh đàn rất khó nghe sao? Thật là làm khó cái người, ha ha." Anh cười thật tươi.

"Anh rõ ràng là có âm mưu, cố ý để cho chúng tôi bắt gặp." Cô nói chắc như đinh đóng cột.

"Trời đất chứng giám, anh làm sao lại để cho mọi người thấy hình ảnh kia? CHuyện đó đối với anh cũng không có ích lợi gì?" Anh cũng không phải cuồng biến thái.

"Có chổ tốt gì, anh so với ai hiểu rất rõ ràng!"

"Em gái, em không cảm thấy lời nói của em rất mâu thuẫn sao? Em nói tiếng đàn ngừng mọi người cũng có thể nghe được, như vậy trong phòng luyện đàn truyền ra tiếng vang khác, chẳng lẽ mọi người không nghe thấy sao, lấy tài trí thông minh của mọi người, một khi nghe được âm thanh đó cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra bên trong đang xảy ra chuyện gì, làm sao mọi người còn chạy vào?"

"Anh đã sớm tính toán rất cẩn thận, biết chúng tôi ở ngoài có thể nghe được những gì, không nghe được những gì, anh lại còn dùng từ "không cẩn thận" quên khóa cửa phòng, mới cho chúng tôi đi vào được, vừa lúc bắt gian các người đang "vụng trộm"."

"Em gái, em cho rằng đây là âm mưu của anh, vậy anh nói nhiều cũng vô ích, em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, anh không muốn cải nhau với em." Kiệt Tư La bất đắc dĩ lắc đầu, lộ ra vẻ mặt cực kì oan uất nhưng giàu lòng bao dung.

"Ít nói nhảm, anh không phải không cùng em cải cọ, mà là bị em vạch trần, căn bản không phản bác được." Tắc Bố Lệ Na nói tiếp.

"Em gái em thật lợi hại." Khuôn mặt tươi cười của Kiệt Tư La tựa như dỗ em bé, giống như đang nói: "Em ngoan, em đáng yêu nhất." Thiếu đều chưa đưa kẹo cho người ta thôi.

"Anh tư, âm mưu của anh không sáng tạo gì nha." Cô nghịch sợi tóc, tố giác anh.

"Âm mưu của anh không sáng tạo không quan trọng, quan trọng là có thể đạt được mục đích là tốt rồi." Anh bình thản nói lên quan điểm của mình.

Tắc Bố Lệ Na vạch trần anh "Anh nhìn ra được tính cách của mẫu thân, chỉ cần mẫu thân phát hiện ra anh và người làm có gian giếu, mẫu thân sẽ kêu anh cưới cô ấy, mà phụ vương lại nghe theo mẫu thân đưa ra mệnh lệnh, Mạt Lị sẽ không cách nào cự tuyệt. Xảy ra chuyện như vậy, cô ấy là một người đơn thuần sẽ sinh lòng áy náy, cho là mình phạm vào sai lầm lớn, vì ngăn ngừa danh dự của anh bị tổn thương, liên luỵ Hoàng thất hổ thẹn, cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện gả cho một kẻ háo sắc là anh, để cứu vãn tất cả." Kiệt Tư La chỉ bình tĩnh mà nghe cô nói, sau đó anh mỉm cười.

"Anh tư, đạt được mục đích anh nhất định rất vui vẻ đi? Anh có thể hay không chỉ chiêu gì đó cho em sử dụng với?" Tắc Bố Lệ Na chợt nói.

"Em dùng lên người nào?" Kiệt Tư La nhíu mày, kinh ngạc.

Tắc Bố Lệ Na dùng khóe mắt liếc qua liếc lại bên cạnh, bóng dáng một người đang bề bộn pha café cho cô Cù Diên Khiếu.

Rồi sau đó, anh em hai người đồng thời cười ra tiếng, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

Tắc Bố Lệ Na và Kiệt Tư La đánh cờ hòa nhau, một mình Mai Địch đang đứng ở trong vườn, phơi chăn mền.

Đột nhiên, có một đôi tay đưa qua, giúp cô phơi đồ.

"Mạt Lị?" Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi tay của chủ nhân nó, liền ngẩn ra.

"Mình giúp bạn."

"Không được..., bạn là tứ vương phi tương lai, tại sao còn giúp mình làm công việc nặng nhọc này? Nếu như tổng quản biết, nhất định sẽ trách mắng mình."

"Nhưng mà tôi hiện tại không phải là tứ vương phi, chỉ là người giúp việc hoàng tộc thôi." Cố Mạt Lị cầm một cái mềm bên cạnh Mai Địch thuần thục phơi lên."Mạt Lị!" Mai Địch nhìn cô làm việc, cũng không ngăn cản nữa.

"Hả?"

"Bạn không tốt nha." Cô nói xong, giúp cô ấy đem mền phơi lên, "Cùng Tứ điện hạ yêu nhau lâu như vậy, đều không nói cho mình biết, hại mình hôm qua mới biết được, mình rất giận bạn nha, bạn có biết hay không?"

"Mai Địch, tôi. . . . . ."

"Đùa với bạn thôi!" Mai Địch cười to, vỗ vỗ vai của cô, "Mình làm sao có thể giận bạn nha, bạn là tứ vương phi tương lai, về sau mình còn muốn bạn chăm sóc mình hơn. Tứ vương phi, mình về sau có chổ dựa rồi, hì hì." Mai Địch lắc đầu.

"Chỉ là, thật là kỳ quái, làm sao bạn và tứ điện hạ yêu nhau được? Trước kia mình không nhìn ra nha, bạn bảo mật có phải quá tốt hay không?"

Cố Mạt Lị cười khổ, không có giải thích gì nhiều.

"Thật ra thì, Tứ điện hạ cũng cực kỳ ưu tú nha, lớn lên đẹp trai, lại là thiên tài piano, còn là một hoàng tử, bạn có thể gả cho anh ấy đó chính là may mắn của bạn. Dù sao bạn ở trong cung đã mười năm rồi, nói không chừng xuất cung sẽ không quen. Ít ngày trước bạn không phải rất lo lắng sao, bạn sợ rời khỏi đây sẽ bị mẹ và Nhĩ Lai tiên sinh bài xích không phải sao? Nhưng bây giờ, bạn cũng không cần vì đều này mà lo lắng nữa. Hơn nữa, chúng ta lúc nào cũng có thể gặp mặt, mình cũng sẽ không mất đi người bạn như bạn, nhưng ngược lại Tứ điện hạ rất háo sắc nha, anh ta thật sự làm cho người ta chán ghét, về sau bạn kết hôn với anh ta, bạn nhất định phải trông nom anh ta chặt một chút, đừng để cho anh ta chiếm tiện nghi của người khác." Mai Địch vừa làm việc, vừa thao thao bất tuyệt nói.

Cố Mạt Lị chỉ cười, không nói gì.

Vừa vặn lúc này có người đi tới tìm cô.

"Mạt Lị!"

Cô vội vàng hành lễ, "Tổng quản tiên sinh."

"Hôm qua Quốc Vương đã ban bố cô và Tứ điện hạ sắp kết hôn, cô không còn là người giúp việc nữa, ta sẽ phái người tiếp nhận nhiệm vụ của cô, cô không cần làm tiếp những chuyện này." Tổng quản chỉ cái mền trong tay cô, "Nói chuyện với ta, con không cần phải lễ phép như vậy nữa."

"Được, Mạt Lị biết."

"Nếu không có chuyện gì nữa, con liền đi tới phòng khách đi, Tứ điện hạ có quà muốn tặng cho con, cậu ta nói khi con nhìn thấy được nó, con nhất định sẽ rất thích nó." Tổng quản nói với cô.

"Được, tổng quản tiên sinh."

Cố Mạt Lị và tổng quản đi vào phòng khách, đẩy ra cửa chính, cô không gặp được Kiệt Tư La, mà cô lại gặp được người mà cô muốn gặp nhất.

"Mẹ. . . . . . Mẹ?" Cố Mạt Lị nhào vào lồng ngực của Lâm Tú Anh, đôi mắt ửng hồng, trong nháy mắt nước mắt của cô như đê vỡ.

Lâm Tú Anh ôm lấy con gái của mình, gương mặt bà cũng tràn đầy nước mắt, "Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì? Người một nhà chúng ta rốt cuộc đã đoàn viên rồi, con nên vui mừng mới phải!" Bà lau lệ trên mặt cô, "Đừng khóc."

"Nếu như vậy, tại sao mẹ cũng khóc?" Cố Mạt Lị cũng lau nước mắt cho bà, thanh âm nghẹn ngào.

"Mẹ là vui mừng, thay Mạt Lị vui mừng, con đã trưởng thành rồi, cũng sắp thành cô dâu rồi, mẹ không biết tại sao, nước mắt của mẹ không nhịn được lại rơi xuống."

"Mẹ, mấy năm nay mẹ có khỏe không?"

"Rất tốt, nhưng ngược lại con đã chịu khổ rồi." Lâm Tú Anh vừa rơi lệ vừa cười nói: "Mẹ không nghĩ tới bây giờ con sắp trở thành vợ của Tứ vương tử rồi, Vương phi Mạt Lị của nước Đa Lị, đây có phải hay không là khổ tận cam lai? Con đi hoàng cung, có phải hay không cũng vì thúc đẩy cho cuộc hôn nhân này?"

"Mẹ, làm sao mẹ lại vào cung?"

"Là Tứ vương tử mời chúng ta tới." Lâm Tú Anh nói: "Sáng nay mẹ được người của Tứ vương tử đưa tới, dì của con bọn họ đang đi du lịch, cho nên không có tới được." Bà lại lau nước mắt cho cô, "Mạt Lị, đừng khóc, con khóc không đẹp chút nào."

Cố Mạt Lị cười ra tiếng, nước mắt vẫn còn rơi trên mặt. Cô nghĩ tới lúc còn bé, mỗi khi cô khóc, mẹ cũng đều khuyên cô như vậy, "Đừng khóc, con khóc không đẹp chút nào." Tất cả đều giống như mới hôm qua.

"Được rồi, mẹ con các người cũng đừng khóc, khóc thành như vậy, tôi sẽ rất đau lòng." Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lâm Tú Anh vỗ nhẹ lên lưng bà, ánh mắt ông nhìn bà ẩn chứa sự dịu dàng.

"Lai Nhĩ tiên sinh." Cố Mạt Lị nhìn về người đàn ông trung niên bên cạnh.

Lai Nhĩ tuổi đã hơn năm mươi, mặc dù đã không còn trẻ trung nữa, nhưng nhìn gương mặt của ông người ta có thể nhận thấy được ngày xưa ông cũng rất đẹp trai.

"Chị." Con gái của Lâm Tú Anh và Lai Nhĩ là Vivian, ngồi ở bên cạnh Lâm Tú Anh, nhìn Cố Mạt Lị kêu.

"Vivian." Vivian tám tuổi nhìn rất giống mẹ, cũng giống Lai Nhĩ tiên sinh, là một cô bé cực kì đáng yêu và xinh đẹp.

Tổng quản đứng ở cửa phòng khách, "Mạt Lị, Tứ điện hạ biết con và người nhà mấy năm không gặp, con sẽ có rất nhiều lời muốn nói với họ, cho nên Tứ điện hạ mới tránh mặt, đợi đến sáng ngày mai, sẽ tự mình đi gặp cha mẹ vợ."

Cố Mạt Lị nhẹ gật đầu, sau đó cô lại nhìn Lai Nhĩ, "Lai Nhĩ tiên sinh, bởi vì mười năm trước Mạt Lị phải trở thành người làm của Hoàng thất, cho nên không thể tham gia hôn lễ của ngài, chuyện này, cho đến ngày hôm nay làm cho Mai Lị cực kì tiếc nuối."

Lai Nhĩ thân thiện cười nói: "Lần này Tứ Vương Tử mời chúng ta tới Hoàng thất làm khách, còn để cho chúng ta ở lại đến ngày đám cưới của con. Mặc dù năm đó con không thể tham dự hôn lễ của chúng ta, nhưng hôm nay chúng ta đến tham dự hôn lễ của con, cũng coi như đền bù tiếc nuối cho con."

"Tứ điện hạ không chỉ cho ba vị ở lại hoàng cung, buổi chiều hôm qua Tứ điện hạ đã sai người chuẩn bị phòng khách cho ba vị. Đám cưới của Mạt Lị xong, ba vị có thể ở lại Hoàng cung, sau này ba vị có đi rồi, Hoàng cung lúc nào cũng hoan nghênh ba vị trở lại để cùng trò chuyện với cô ấy." Tổng quản Hoàng cung nói.

"Tứ Vương Tử rất là chu đáo, Mạt Lị, có thể nhìn ra anh ta thật sự rất thích con." Lâm Tú Anh vuốt ve mái tóc của cô.

Yêu sao? Cố Mạt Lị nghe được chữ này, không khỏi mờ mịt.

Tứ điện hạ hoan ái với cô bị mọi người bắt gặp nên mới cưới cô, căn bản không có liên quan gì tới tình yêu, điểm này thành viên hoàng thất không hiểu, nhưng cô có nên nói với mẹ không?.

Mẹ thấy được đám cưới của cô nên rất vui mừng, cô sao có thể tạt một gáo nước lạnh vào bà?

Nhưng nếu cô và Tứ điện hạ kết hôn, có thể làm cho mẹ vui mừng như vậy, cô cũng tình nguyện đem nguyên nhân cô và Tứ điện hạ cưới nhau, giấu giếm mẹ cả đời.

Đêm đó, được Tứ điện hạ ngầm cho phép, cô và mẹ ở trong phòng khách Hoàng cung tâm sự tới khuya, gần mờ sáng mới chịu đi ngủ.

Hai người trò chuyện với nhau những gì mà trong thư không thể nào nói hết được.

Ngày thứ hai, Cố Mạt Lị, mẹ, Lai Nhĩ và Vivian cùng nhau ăn sáng.

Kiệt Tư La chạy đến phòng ăn tìm bọn họ thì bọn họ đã ăn được một nữa rồi.

Anh ôm Cố Mạt Lị, anh không coi ai ra gì hôn vào má của cô, "Tiểu Mạt nhi, tối hôm qua em ngủ có ngon không?"

Cố Mạt Lị đỏ mặt nói: ". . . . . . Rất tốt."

Kiệt Tư La cô đơn giận tái mặt, "Vậy sao? Nhưng anh ngủ không tốt, bởi vì không có em ở bên cạnh." Nói xong, anh hôn má cô.

Cố Mạt Lị trong buổi nói chuyện đã bị anh hôn liên tục, làm cho bộ mặt của cô hồng hào, cô vẫn không có thói quen ở trước mặt mẹ thân mật với người đàn ông khác.

Kiệt Tư La đem ánh mắt chuyển sang Lâm Tú Anh và Lai Nhĩ, "Con là Kiệt Tư La, con rể của các vị, các vị xin hãy yên tâm giao con gái cho con, con thề sẽ bảo hộ và yêu thương cô ấy hết mực."

Lâm Tú Anh và Lai Nhĩ dừng lại bữa ăn sáng, nhìn Kiệt Tư La sửng sốt. Vivian cũng đem đồ ăn bỏ lại trên bàn, nhìn Kiệt Tư La.

Kiệt Tư La nhìn miếng sandwich trong tay Cố Mạt Lị, anh khom người xuống ăn một miếng, "Các vị, con đi luyện đàn rồi, gặp lại các vị sau." Lúc gần đi, kề tai bên cạnh Cố Mạt Lị, nỉ non: "Tối nay, phải nhớ trở về ngủ cùng với anh."

Cố Mạt Lị nghe vậy, níu áo anh lại, "Tứ điện hạ, Mạt Lị có thể hay không van cầu anh một chuyện?"

"Nói nghe một chút."

Cố Mạt Lị muốn nói lại thôi, đem anh kéo ra ngoài cửa, Kiệt Tư La cũng cười đi theo cô, cô kéo anh ra ngoài hành lang.

"Tứ điện hạ." Cố Mạt Lị lần đầu tiên cảm ơn anh, "Cám ơn anh cho em gặp được mẹ."

"Chỉ cần làm cho em vui vẽ, anh rất sẳn lòng." Ngay cả là hái sao trên bầu trời, chỉ cần làm cho cô vui vẽ, anh sẽ không chùn bước, huống chi là chuyện dễ như trong lòng bàn tay?

"Nhưng là, tối nay Mạt Lị có thể hay không. . . . . . Có thể hay không ngủ với mẹ một đêm nữa, Mạt Lị đã mười năm rồi không gặp mẹ, em còn rất nhiều lời muốn nói với mẹ. . . . . ." Cô nói hết lời cảm ơn, liền nói tới lời thỉnh cầu.

Kiệt Tư La rất không vui lòng nói: "Anh hiểu em đã mười năm rồi không gặp mẹ, cho nên ngày hôm qua anh cố ý đem cả ngày đều cho em và mẹ em rồi, còn chưa đủ sao?" Anh cong môi lên "Tiểu Mạt nhi, em cũng không thể ích kỷ như vậy nha, anh ở một mình rất tịch mịch." Anh nói xong, tự nhiên kéo tay của cô, sờ vào trong quần anh, "Nhất là nơi này, cậu ấy rất nhớ em." Lôi kéo tay của cô, để vào trong đáy quần của anh, nó biết đều liền phồng lên.

Cố Mạt Lị cả kinh muốn thu hồi tay lại, rất bất đắc dĩ bị anh cứng rắn giữ lại.

"Em cảm thấy cậu ta có tịch mịch hay không?" Cố Mạt Lị cuống quít nhìn xung quanh, hoàn hảo không có ai.

"Không cần để cho cậu ta tịch mịch như vậy, có được hay không?"

Cố Mạt Lị ngượng ngùng cắn môi dưới, "Điện hạ, chỉ cần một ngày thôi được không."

Kiệt Tư La ngậm lấy lỗ tai của cô, đầu lưỡi khẽ liếm qua tai cô.

"Van cầu anh." Thân thể Cố Mạt Lị được anh dạy dỗ, chỉ còn biết run run nghẹn ngào.

Anh buông tay cô ra, "Được rồi. Anh đồng ý, chỉ cho em một ngày thôi, chỉ được một ngày thôi!"

Anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, mất hứng rời đi.

Nhưng là, đến ngày thứ ba.

"Tiểu Mạt nhi, tối hôm nay em phải ngủ cùng với anh?"

"Điện hạ, anh. . . . . . Em muốn ngủ với mẹ em một ngày nữa, hi vọng anh có thể đồng ý."

"Cái gì? Một ngày nữa? Ngày hôm qua em nói thế nào với anh?" Anh tức giận chất vấn.

"Thật xin lỗi." Cô thành tâm nói xin lỗi.

"Ngày hôm qua, ngày hôm trước, hôm kia chúng ta cũng không có làm tình, anh nhẫn nại đã đến cực độ." Hồi xưa khi nào anh đi lưu diễn, anh không nhìn thấy thì anh không sờ được, nhưng bây giờ anh nhìn thấy, lại không làm gì được, anh không thể nào chấp nhận?

"Ngày mai, nhất định Mạt Lị sẽ bồi điện hạ."

"Em đã cam đoan với anh rồi, không được sửa đổi nữa!" Cuối cùng, anh cũng nhượng bộ, bởi vì anh yêu cô, anh không thể nào nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của cô?

Hôm sau nữa, anh cũng được như ý nguyện ôm cô đi ngủ. Vì thế, trước ngày hôm đó anh cố tình trang trí phòng ốc cực kì tỉ mỉ, nhưng là, hai người cũng không có làm tình, bởi vì. . . . . . Cô may mắn tới kì kinh nguyệt.

tieuthutrieugia.net

Hồi cuối

Một tuần lễ sau, Kiệt Tư La và Cố Mạt Lị ngồi ở trong đình viện, uống trà chiều.

Trời xanh mây trắng.

Hai người mặt đối mặt ngồi nhìn nhau.

Cố Mạt Lị không mặc bộ trang phục người làm nữa, mà cô mặc lên người bộ áo đầm màu xanh dương. Trên mặt cô được trang điểm nhẹ, môi đỏ mọng.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng Kiệt Tư La vẫn thích cô mặc quần áo người làm hơn, vì lúc đó anh có thể đột kích bất ngờ.

Trời trong nắng ấm, vạn dặm không có một bóng mây, nếu không có ai quấy rầy, thì đây sẽ là thời gian tốt đẹp nhất của hai người.

Nhưng là, cố tình lại có người tới quấy rối, và người đó lại là Nhị công chúa Tắc Bố Lệ Na.

"Anh tư, chị tư."

Tắc Bố Lệ Na xuất hiện, khiến hai lông mày Kiệt Tư La nhíu lại, đi sau Tắc Bố Lệ Na là Cù Diên Khiếu.

"Em tới làm gì?" Kiệt Tư La chán ghét nhìn họ đang đi tới.

"Hai người uống trà chiều đi." Cố Mạt Lị cầm tách trà đưa cho hai người.

"Chỉ có chị dâu là tốt nhất, so với anh của em còn tốt hơn." Cố Mạt Lị xấu hổ cúi đầu.

"Chị dâu, em thấy chị thật ấm ức nha, sao chị lại phải gả cho một người đàn ông như thế này." Tắc Bố Lệ Na nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kiệt Tư La, khinh bỉ nói: "Mặc dù anh tư là thiên tài piano, lại là một người cực kì đẹp trai, nhưng lại là một đại sắc lang (dê). Người phụ nữ nào bị anh ấy để mắt tới, đều sẽ bị anh ăn sạch sẽ, không chừa một mẫu xương."

Cố Mạt Lị chính là ví dụ điển hình.

"Em gái, em ăn no quá rảnh rỗi, không có việc gì làm sao?" Kiệt Tư La không vui nhăn mày.

"Chị tư, chị cứ như vậy gả cho anh tư sao, chị không cảm thấy uất ức à? Anh tư thậm chí còn chưa có cầu hôn, mà chị đã gả rồi, chị không cảm thấy đáng thương sao?" Tắc Bố Lệ Na uống một ngụm trà, ưu nhã hỏi.

"Tôi. . . . . . Tôi không có nghĩ qua." Cố Mạt Lị ấp a ấp úng đáp.

"Em gái, em là cố ý ly gián, phải không?" Anh đã nhìn ra được đầu mối.

"Chị dâu, chị xem anh sáu cầu hôn rất lãng mạn nha, anh ấy cầu hôn ở phi trường, có vô số người nhìn thấy, làm cho cô dâu lúc đó cảm động đến lệ nóng tuôn tràn, đều này là hạnh phúc của mọi cô gái đều mơ ước, chẳng lẽ chị không thích sao."

"Nhị công chúa, nhưng Mạt Lị. . . . . ."

"Chị dâu, em thấy chị rất uất ức, ngay cả em đều nhìn không nổi nữa, anh tư chưa cầu hôn còn không tính, thậm chí ngay cả nhẫn cưới lẫn hoa tươi đều không có, đây không phải là khinh người quá đáng rồi sao?"

"Tắc Bố Lệ Na, cuối cùng em muốn cái gì?" Kiệt Tư La tức giận từ trên ghế đứng lên, hận không được tự tay bóp cổ em gái của anh.

"Em muốn vì chị dâu lấy lại công đạo, anh đang chiếm tiện nghi của chị dâu?" Tắc Bố Lệ Na cười quyến rũ.

"Rốt cuộc em muốn như thế nào, em mới không làm phiền chúng tôi?" Anh hi vọng mẫu hậu của mình đừng xin ra người em gái này.

"Rất đơn giản, anh không giống như anh sáu cầu hôn chị dâu, nhưng ít ra anh cũng phải tặng nhẫn, tặng hoa tươi. . . . . ." Cô lại tiếp tục nói với Mạt Lị: "Em nói phải hay không? Chị dâu."

"Không, không cần điều này. . . . . ." Cố Mạt Lị vội vàng khoát tay.

"Chị dâu rất thiện lương, nhưng chị đừng dễ dàng bỏ qua cho anh tư, nếu không anh tư nhất định sẽ anh sạch sành sanh chị dâu."

Anh tư rất kì cục, cô là em gái nhất định phải thay chị dâu lên tiếng.

Kiệt Tư La thu hồi tức giận, giận quá cười nói: "Chỉ cần có chiếc nhẫn và hoa tươi là được rồi sao? Chỉ cần có hai thứ này, em sẽ không phiền chúng tôi nữa?"

"Đây còn phải nói, anh cho rằng em rất rãnh rỗi hay sao?" Tắc Bố Lệ Na nhìn anh khiêu khích.

Đột nhiên Kiệt Tư La đưa tay kéo cổ áo đầm của cô xuống.

Tất cả mọi người bởi vì hành động của anh mà không thể giải thích được.

Thế nhưng anh lại lấy ra một chuỗi vòng cổ bạch kim trên cổ của Cố Mạt Lị, mặt trái tim treo lủng lẳng dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lóng lánh.

Chợt, anh mở sợi dây chuyền ra, trên mặt hình trái tim có một chiếc nhẫn kim cươi sáng lấp lánh.

Anh cầm chiếc nhẫn kim cương lên, đưa tới trước mặt Tắc Bố Lệ Na, "Em gái, em xem rõ rồi chứ!"

Chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, đẹp rạng ngời.

"Chiếc nhẫn, hoa tươi hai thứ này anh đã chuẩn bị từ sớm, từ mười ngày trước đã đưa cho Cố Mạt Lị, chỉ là chưa kịp tự tay đeo lên cho cô ấy, em gái, hiện tại em còn gì để nói không?"

"Anh tư, anh, anh, anh. . . . . ."

"Anh như thế nào?"

"Gian trá cực kỳ."

"Không dám nhận, là em suy nghĩ quá nhiều." Tắc Bố Lệ Na tức giận quay đầu đi.

Cô đi 3, 4 bước, xoay người lại, đi tới trước mặt Cố Mạt Lị, lần nữa nở nụ cười: "Chị dâu, chị còn nhớ hay không lần trước anh tư diễn ở Moscow đã từng nói qua anh ấy có yêu một cô gái đã nhiều năm rồi, chẳng lẽ chị một chút cũng không muốn biết cô gái đó là ai sao?"

Cố Mạt Lị ngạc nhiên.

"Tắc Bố Lệ Na, rốt cuộc em nói xong chưa?" Kiệt Tư La giận dữ trừng đôi mắt, rống lên.

Tắc Bố Lệ Na hào phóng thưởng cho anh một cái xem thường, sau đó ở bên tai Cố Mạt Lị từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Thật ra thì cô gái kia. . . . . . Là. . . . ."

"Em không nói, không ai nói em câm!" Kiệt Tư La cố gắng che miệng của cô lại, lại bị Cù Diên Khiếu ngăn cản.

Tắc Bố Lệ Na không nhanh không chậm nhẹ nhàng nói ra một chữ, "Chị." Ngay sau đó, cô liền quay đầu đi!

Trong nháy mắt đầu óc Cố Mạt Lị quay cuồng.

Chính là cô! Chính là cô? Tứ điện hạ yêu một cô gái nhiều năm rồi đó chính là cô!

Là thật sao? Đó là thật sao?

Anh đến trước mặt Cố Mạt Lị, "Mạt Lị, cái đó. . . . . ."

Đột nhiên Cố Mạt Lị cười lên, nhìn anh, "Điện hạ, Mạt Lị biết Nhị công chúa nói đùa, Mạt Lị sẽ không tin vào lời cô ấy nói..., ngài không cần lo lắng, Mạt Lị chắc chắn sẽ không tin đó là thật."

Kiệt Tư La nâng cằm của cô lên, "Nếu như mà anh nói em gái anh không phải đang nói đùa, người anh yêu đó thật sự là em thì sao?"

Cố Mạt Lị kinh dị nhìn anh, "Không thể nào, này, này. . . . . . Tuyệt đối không thể nào."

"Tại sao không thể nào?"

"Mạt Lị chỉ là người làm, Điện hạ làm sao có thể thích một người làm? Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa Mạt Lị biết mình không có cái gì hơn người, Điện hạ nếu yêu thích em, đây thật sự làm cho người ta rất khó tưởng tượng?"

"Làm sao lại khó tưởng tượng." Kiệt Tư La không cầm tay cô nữa, anh chuyển qua sờ đầu cô, "Nhưng đó là sự thật!"

Cố Mạt Lị giờ phút này cả kinh không nói được gì.

Kiệt Tư La nói: "Tiểu Mạt nhi ngốc, nhiều năm như vậy anh đối với em như thế nào chẳng lẽ em không biết sao? Em muốn anh nói thẳng, em mới hiểu được tâm ý của anh hay sao?"

Em gái của anh thật đáng đánh đòn, nhưng đều này cũng rất chính đáng, tiểu Mạt nhi của anh đúng là đại ngốc nghếch, nếu như anh không nói rõ ràng, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được tâm ý của anh, có lẽ không phải cô không hiểu, mà là căn bản cô không muốn hiểu.

Cô là người rất tự ti, cô là người làm cô cảm thấy không xứng với anh. Nhưng là, nếu như anh đã yêu cô rồi, anh sẽ không suy nghĩ tới vấn đề này? Đây không phải là chổ kì diệu của tình yêu hay sao?

Anh không thể nào đem những lời này nói ra được, mà em gái của anh đã giúp anh bước đầu tiên đễ bộc bạch lòng mình.

Anh đột nhiên quỳ một chân xuống, cầm tay phải của cô lên, anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của cô.

Cho tới nay, Kiệt Tư La là một người thẳng thắn, dám nói dám làm. Anh ở điện Kremlin, ở trước mặt sáu ngàn người anh đã biểu lộ tấm lòng của mình, nhưng anh không thể nào nói với người mình yêu là anh yêu cô ấy, bởi vì anh xấu hổ, cho nên anh chưa bao giờ nói với cô là anh…thích cô.

Cô không hiểu lòng anh, anh lại không dám thổ lộ với cô.

Anh không nói ra miệng, anh cũng không cầu hôn với cô.

Kết quả là, bọn họ quan hệ "Lén lén lút lút" kéo dài tới tận 4 năm.

Nếu không phải Cố Mạt Lị sắp hết khế ước với Hoàng thất, cô sắp khôi phục thân phận tự do, rời đi Hoàng cung, anh sẽ không được gặp lại cô nữa, thì anh sẽ không bao giờ chịu hành động.

Mắt thấy cô sắp rời đi, tình thế vô cùng cấp bách, anh không thể không sử dụng biện pháp, anh lợi dụng người nhà của anh, thuận lợi làm cho hai người kết hôn.

Nhảy vọt qua giai đoạn cầu hôn, lại không thể nào làm cho cô cự tuyệt được.

Anh muốn Cố Mạt Lị cả đời ở bên cạnh anh, anh không từ thủ đoạn để giành cô trở lại trong vòng tay anh.

Cố Mạt Lị bởi vì quá mức ngạt nhiên, mà miệng của cô trở thành hình chữ O.

Anh giúp cô đeo nhẫn xong, Kiệt Tư La nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, "Tiểu Mạt nhi, em kết hôn với anh đi!"

Những lời này mặc dù anh nói hơi trễ, nhưng có còn hơn không. Dù sao Quốc vương cũng đã hạ lệnh, nếu cô không muốn lấy anh thì cô vẫn phải gả cho anh.

Cố Mạt Lị gật đầu, thấy Kiệt Tư La đứng lên, hiếu kỳ hỏi: "Điện hạ, em. . . . . . Em có thể hỏi anh một vài vấn đề được không?"

"Em hỏi đi." Anh dịu dàng cười nói.

Cố Mạt Lị ấp úng nhỏ giọng ngập ngừng: "Tại sao. . . . . . Tại sao anh lại thích em?"

"Thích chính là thích, không có tại sao?" Kiệt Tư La nhún vai.

"Nhưng là, em không phải công chúa, cũng không phải thiên kim tiểu thư, không phải là một danh nhân, càng không phải là một cô gái xinh đẹp, thậm chí cái gì em cũng không có, em chỉ là một người làm, tại sao. . . . . . Tại sao anh lại thích một người làm như em?" Cô thật sự không hiểu vì sao.

"Anh tại sao lại không thể thích một người làm? Tiểu Mạt nhi, em ở trong lòng anh là một bảo vật, một bảo vật khó tìm." Cô là đang tự ti, anh phải làm cho cô thay đổi cách suy nghĩ của cô. "Cái gì công chúa, thiên kim tiểu thư, danh nhân, phụ nữ đẹp, em là đang khi dễ chính mình, nhưng cũng đừng hoài nghi ánh mắt nhìn người của anh, em hoài nghi anh anh sẽ không tha thứ cho em, anh về sau còn nghe em nói những lời như vậy nữa. . . . . ." Anh nhẹ nói ở bên tai cô: "Em chờ ba ngày ba đêm không xuống giường được đi!"

Cố Mạt Lị nhất thời nghe không hiểu, anh vừa cười vừa giải thích: "Anh sẽ làm cho em ba ngày ba đêm không xuống giường được, hơn nữa tuyệt đối anh sẽ không nghe lời cầu xin tha thứ của em."

Đầu cô cuối thấp xuống, ngay cả cái cổ của cô cũng đỏ lên.

Nói đến ân ái, Kiệt Tư La không khỏi bộc phát, anh đã ẩn nhẫn hơn mười ngày rồi, hiện tại mỗi giây thần kinh của anh đều muốn giải phóng, muốn "yêu" cô.

Anh ôm lấy Cố Mạt Lị, xấu bụng mỉm cười, "Tiểu Mạt nhi, kinh nguyệt của em có phải đã hết rồi hay không?."

Cố Mạt Lị cắn môi dưới, xấu hổ cuối đầu, "Ừ, hai giờ trước mới vừa xong." Gạt người là xấu, sớm muộn gì anh cũng biết được, cô vẫn nên thành thật là hơn.

Chỉ tiết lời nói thật của cô làm cho Kiệt Tư La cười thầm.

Anh trực tiếp ôm cô lên, ôm cô ra khỏi đình viện, đi vào phòng của mình.

Trên đường, anh nói: "Tiểu Mạt nhi, thật ra anh có vấn đề muốn hỏi em."

"Anh hỏi đi." Cố Mạt Lị ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Ngày đó ở phòng khách mẫu hậu hỏi em có thích anh hay không, lúc ấy tại sao em lại gật đầu?"

Cố Mạt Lị không ngờ anh lại hỏi cái này, ngây người đi.

"Gật đầu, có phải hay không em cũng yêu anh, đúng hay không?" Đôi mắt màu xanh của anh tràn đầy ánh sáng.

Gương mặt Cố Mạt Lị vẫn còn hồng, mặt cô tựa như quả táo.

"Phải hay không?" Anh hỏi lần nữa.

"Điện hạ. . . . . ."

"Trả lời anh." Anh chợt buông lỏng cánh tay ra, đặt cô xuống, anh muốn nghe được câu trả lời của cô.

"Nếu như anh thật sự là yêu em, như vậy em cũng là yêu anh." Cố Mạt Lị đứng trước mặt của anh, ngẩng mặt, bốn mắt cùng anh giao nhau.

Bốn phía trừ bọn họ ra bên ngoài cũng không có ai, cũng không có những âm thanh khác. Chung quanh một mảnh an tĩnh, chỉ có giọng nói của Cố Mạt Lị.

"Anh đương nhiên thích em!" Vẻ mặt Kiệt Tư La hết sức nghiêm túc, "Tiểu Mạt nhi, chẳng lẽ anh phải moi trái tim của anh ra, em mới tin anh hay sao."

Cố Mạt Lị vội vàng lắc đầu, "Không, Mạt Lị không cần anh giao trái tim ra, Mạt Lị chỉ là. . . . . . Chỉ là muốn anh thật sự thích em." Cô mở miệng than nhẹ: "Điện hạ, anh. . . . . . Thật ra một chút cũng không biết, Mạt Lị cũng chưa từng cùng bất luận kẻ nào nói qua, thật ra ngay từ lần đầu tiên nghe anh đánh đàn, Mạt Lị cũng đã. . . . . . Cũng đã. . . . . ."

"Cũng đã như thế nào?" Anh khẩn trương hỏi tới, lòng anh không ngừng nhảy loạn. Làm như anh đã dự đoán được cô sẽ nói những gì.

Cố Mạt Lị đỏ mặt, câu nói kế tiếp cô căn bản không thể nào nói ra được, chỉ có thể thẹn thùng đem đầu cúi xuống, không dám nhìn anh.

"Sẽ không phải là. . . . . . Sẽ không phải là em lần đầu tiên nghe anh đánh đàn em liền thích anh, có phải hay không?" Kiệt Tư La tâm tình sục sôi làm ra giả thiết, đáy mắt anh bắt đầu gợn sóng.

Mặt Cố Mạt Lị nhìn xuống đất, cô cực kỳ xấu hổ gật đầu.

"Ha ha, tiểu Mạt nhi, thì ra là lần đầu tiên em nghe anh đánh đàn thì em đã bị anh mê hoặc rồi." Tâm tình Kiệt Tư La cực kì hưng phấn, huơ tay múa chân nói: "Em lần đầu tiên nghe anh đánh đàn vậy cũng chính là lần đầu tiên em nhìn thấy anh, nói như vậy, chẳng lẽ em đối với anh cũng vừa thấy đã yêu hay sao?"

"Cũng?" Cố Mạt Lị sửng sốt, bật thốt lên hỏi.

"Ách. . . . . ." Anh tự biết mình nói nhiều lời, trong lúc vô tình lại tiết lộ bí mật của mình, không thể làm gì khác là nói với cô: "Đúng vậy, anh lần đầu tiên gặp em, cũng là đối với em vừa thấy đã yêu, tiểu Mạt nhi, chúng ta không phải rất ăn ý sao?" Ban đầu ở trong vườn hoa, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trong đám người, anh nhìn cô không ngừng, anh nhìn chằm chằm cô, chỉ là cô không biết mà thôi.

"Nhưng khi đó em mới mười hai tuổi!" Cố Mạt Lị đỏ mặt, lông mày cô khẽ nhíu lại.

"Mười hai tuổi thì thế nào? Nó có thể ngăn cản anh thích em sao?"

Lông mày Cố Mạt Lị hơi giản ra, ngay sau đó cô lộ ra nụ cười yếu ớt, kéo tay trái của anh, chuyên chú nhìn anh, "Điện hạ, anh biết không? Đôi tay của anh là đôi tay tuyệt vời nhất trên thế gian này, Mạt Lị lần đầu tiên nghe được đã bị anh thu phục mất tâm hồn, tiếng đàn của anh đi sâu lòng người, làm cho em cực kì xúc động."

Đem tay trái của anh đặt vào vị trí trái tim của mình, "Mạt Lị thích anh, nhưng là nhiều năm qua, Mạt Lị cũng chỉ dám vụng trộm thích anh, em không hi vọng đều gì, bởi vì em biết rõ khoảng cách của em và anh, em không dám thổ lộ."

"Anh thường nghe người ta đều nói đôi tay của anh cũng như vậy, tuy nhiên nó không làm cho anh vui vẻ nhưng hôm nay nay, anh cảm thấy rất vui, anh hiện tại rất may mắn, nhờ có đôi tay này, nó mới có thể thu phục được trái tim của em, anh thật là hạnh phúc." Kiệt Tư La mỉm cười, "Chỉ là, bây giờ em không cần vụng trộm thích anh nữa, em có thể công khai trắng trợn thích anh."

"Trắng trợn. . . . . . Thích?"

Kiệt Tư La dời tay trái của mình xuống thêm chút nữa, cầm một bên ngực cô lên, "Tỷ như bây giờ em và anh lên giường, em sẽ xem biểu hiện của anh, muốn biết anh có yêu thích em hay không, chỉ cần em xem biểu hiện của anh là biết được!"

Cố Mạt Lị đỏ mặt.

Anh bế cô lên. Anh cười, anh ôm cô về phòng, đẩy cửa phòng ra, đóng cửa lại.

Cửa phòng vừa đóng lại, Tắc Bố Lệ Na từ hành lang bên kia đi ra, nhìn Cù Diên Khiếu, "Anh đoán xem, bọn họ lúc nào mới có thể ra?" Cù Diên Khiếu lắc đầu.

"Em đoán là trưa mai." Tắc Bố Lệ Na tiếp tục nói: "Anh đoán xem, anh tư có thổ lộ với cô ấy chưa?"

Cù Diên Khiếu vẫn là lắc đầu.

"Đàn ông các anh, tại sao lại so đo với phụ nữ của chúng tôi chứ? Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, đơn giản cỡ nào, nhưng vì cái gì lại cứ cố ý muốn gạt người ta? Chẳng lẽ, làm như vậy, mới thú vị hay sao?" Tắc Bố Lệ Na nói xong lời cuối cùng tựa như có chút kích động, thanh âm cũng cất cao, ngoài mặt là nói Kiệt Tư La, nhưng lại đang ám chỉ một người khác.

Cù Diên Khiếu chỉ là lắng nghe, mặt không có chút biểu tình.

"Đi thôi." Cô nhìn căn phòng đang đóng cửa, cô chán nản quay người đi.

Bên trong gian phòng, hai người đang nằm trên giường ngủ cực lớn của Kiệt Tư La.

Hai thân thể chặt chẽ quấn vào nhau, thân hình nhỏ nhắn của cô bị đè ở phía dưới, cô cầu xin tha thứ, đối phương cũng không có dừng lại, mà lại càng ra sức tấn công mãnh liệt.

Người ở trên đang chủ động công kích, người phía dưới đang bị động chịu đựng, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh nam nữ đang ân ái.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp cả vùng đất, chim con vui sướng hát vang.

Trong hoàng cung những hoàng tử, công chúa khác, bây giờ bọn họ đang đọc sách, nghĩ trưa.

Về phần, Tắc Bố Lệ Na muốn biết khi nào Kiệt Tư La và Cố Mạt Lị ra khỏi phòng, trước mắt vẫn còn chưa có đáp án, chỉ là giữa trưa ngày mai mới công bố được.

Bình luận





Chi tiết truyện