chương 19/ 27

Tin tức Băng Nguyệt công tử đến cửa Định Quốc Hầu phủ cầu thân với tám món bảo vật chỉ còn là truyền thuyết mặc dù không ai xem rõ nhưng nó lại thành một tin đồn dựt gân.

Tại một trà lâu.

“Ngươi nghe tin gì chưa Băng Nguyệt công tử đón hôn thê là tam tiểu thư phế vật a.”

“Trời tưởng gì ta cũng nghe nói là dùng bảo thạch hồng anh lót đường đó!”

“Nhằm nhò gì sính lễ tám món vật thần bí kìa!”

“#”@%$#^$%&&$”

Tranh luận quả thật xôn xao ngươi ta chen chúc mà giành nói.

“Tin mới tam tiểu thư mất tích Hầu gia ra giá hàng vạn tinh tệ nếu ai tìm được này!”

Một người hớt ha hớt hãi chạy vào nói.

‘Có thật không”

“Đi nhanh không thôi mất tiền”

“rầm, rầm...ầm ầm”

Các trà lầu tửu quán dân chúng trong thành chia nhau đi tìm vị tiểu thư kia mà gây nên một hồi phong ba bão táp nhưng đó chỉ là một phần còn những phần khác nữa thật làm người ta ngao ngán.

____Trước cứu Lãnh Nghiêm Vương phủ____

Lãnh Như Phong sau vụ việc kia sắc mặt không tốt hồi phủ chỉ là trên đường trở về đến cửa vương phủ thì...

“Vương gia”

“Vương gia”

Một số giọng nói rất chi là ỏng ẹo bất nam bất nữ cứ thế lọt vào tai Lãnh Như Phong hắn khẽ cau mày giọng gắt gỏng.

“Chuyện gì ngoài đó”

“Hồi bẩm vương gia có có một nhóm công tử đang chờ ngài ở cửa vương phủ”

Phu xe giọng run sợ khép nép nói, chuyện vương gia nhà họ đoạn tay áo hắn cũng nghe đồn qua nhưng đây có thật không hắn không thể nói.

Có điều căn cứ theo những gì họ biết họ nghĩ quả thật vương gia nhà họ và vị kia thật sự có quan hệ này.

Vương gia năm nay đã hai mươi ba tuổi mà dưới gối chưa có lấy một nữ nhân nào thậm chí hắn còn không thích gần nữ nhân. Trong khi đó các vị huynh đệ khác của hắn lại thê thiếp hàng đàn và còn có con trong khi hắn suốt ngày chỉ đi cùng vị kia. Lúc đầu mọi người cứ nghĩ hắn là chuyên tâm tu luyện đến quên chuyện này nhưng bây giờ thì họ... Haiz trong lòng họ đành thuở dài chán nản mặc dù chuyện đoạn tụ không phải bị quản chế nhiều nhưng dù sao đó là chuyện không mấy ai có thể chấp nhận. Trong tâm họ lại một lần nữa vì vương gia của mình mà sinh thương tiếc.

Nếu Lãnh Như Phong mà biết suy nghĩ trong lòng đám người này bảo đảm hắn sẽ hộc máu chết. Hắn là nam nhân hàng thật giá thật khi nào thì hắn thành cái loại đoạn tụ chi phích, Long Vương chi khí kia thật là oan ức quá hắn không phải ngàn lần không phải.

“Chờ ta?”

“Vương gia”

Lãnh Như Phong khó hiểu bước xuống xe thì gặp ngay một bóng dáng áo đỏ bay thẳng vào lòng cũng may thân thủ hắn mau lệ tránh khỉ bằng không miễn bàn cải gì.

Người mặt áo đỏ vì mất chỗ dựa thế là hiển nhiên ôm hôn đất mẹ vĩ đại nằm đo đất mặt đầy đất mông chõng lên trời lồm cồm bò dậy vẻ mặt oai oán nhìn mỗ vương gia.

“Vương gia người sao nỡ đối với Hinh nhi như vậy? Cho dù người ta không phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nam như người kia. Nhưng Hinh nhi vẫn là một mỹ nam có tiếng tâm, từ lâu Hinh nhi ái mộ người nhưng không dám mở lời. Không sao hôm nay cuối cùng Hinh nhi cũng biết người...ây da Hinh nhi bảo đảm sẽ hầu hạ vương gia thật tốt”

Trần Hinh trên mặt cả kí phấn son, ỏng ẹo làm màu thẹn thùng đỏ mặt khiến Lãnh Như Phong một trận buồn nôn kéo đến. Hắn nhớ hình như kẻ này là cái gì kĩ nam nổi tiếng nhất Thịnh Kinh Trần Hinh thì phải nhưng liên quan gì tới hắn, rồi cái gì hầu hạ, cái gì không bằng thiên hạ đệ nhất mỹ nam hắn một chút cũng không hiểu.

Còn có những ánh mắt nồng cháy của đám nam tử này lại là gì? Lãnh Như Phong mủ mịt không khỏi cau mày đầu giăng hắc tuyến.

“Trần Hinh ngươi có Quách công tử rồi cũng muốn quyến rũ vương gia. Vương gia người chọn ta đi, ta am hiểu nhất là kỹ thuật phòng thê ta đảm bảo sẽ làm cho ngài dục tiên dục tử”

Lại thêm một nam nhân phần son lè loẹt. Chưa hết cứ một đám lại một đám bu lại chỗ LÃnh Như Phong hắn sắc mặt càng lúc càng sa sầm.

“Ánh nhất”

Lãnh Như Phong gọi một thuộc hạ chỉ nghe hắn nói một chút sắc mặt Lãnh Như Phong từ đen sang đỏ, từ đỏ sang xanh cuối củng là đen tím hắn đang rất tức giận. Kẻ nào to gan tung tin đồn hắn đoạn tụ chi phích, Long Vương chi khi còn với người kia.

“Phanh” Hai tượng đá trước vương phủ vì sự tức giận của hắn vỡ tan, những công tử ỏng ẹo kia cũng văng xa ra mọi người chưa kịp phục hồi đã nghe thấy âm thanh như trời giáng.

“Bất hết kể tung tin đồn nhảm kia về cho bổn vương”

Không phải câu nói này đáng sợ mà Lãnh Nghiêm Vương nổi tiếng vô tình tàn nhẫn khát máu ai mà chọc hắn thì chỉ có nước cầu cho mình được chết ngay lập tức bằng không cực hình đày đọa sống không bằng chết...

Lần nay vương gia thật tức giận rất tức giận e rằng một hồi huyết tanh sẽ dàng xếp vụ việc lần này nhưng có thật là dàng xếp được chăng ngoài mặt người ta không nói nhưng trong lòng họ khẳng định Lãnh Nghiêm Vương thật sự là đoạn tay áo.

_____Phân cách tuyến hoàng cung___

Hoàng đế Lãnh Quốc cũng một số vương tử định xuất phát thì có mật báo tin tức trở về khiến họ tạm hoãn đến đó mà ai cũng toan tính phái người tìm tam tiểu thư Định Quốc Hầu phủ để tạo một cái nhân tình.

“Truyền lệnh của trẫm đều ngự lâm quân hổ trợ Hầu phủ tìm người!”

Hoàng đế không hổ là hoàng đế hắn làm như vậy là trước mắt đã làm cho Định Quốc Hầu phủ mang một cái nhân tình, tinh rằng sau này trăm lợi không một hại. Cho dù không tìm được thì vẫn có một cái nhân tình, nếu tìm được lại càng có lợi cho hắn.

___Lam Gia___

Lam Gia nghị sự đường không khí không mấy chi là tốt đẹp.

“Gia chủ”

Đại trưởng lão Lam Vân run rấy lần này thì ông thật sự bị nữ nhi hại chết rồi cự nhiên Lam Anh đều động một số đệ tử Lam gia đi bắt Lam Nguyệt rốt cuộc bắt được hay không ông không biết nhưng tin tức này lại đến tai gia chủ thì xem như ông sẽ gặp nguy.

“Nghiệt nữ, phái người của chúng ta nhanh chóng tìm cách cứu Lam Nguyệt. Còn có tin tức này tuyệt đối không được lộ ra!”

Lam Dực cau mày, lũ vô dụng này thật làm ông tức chết quan hệ với Hầu phủ đã căng thẳng nay lại tự rước phiền phức không đáng có thử hỏi làm sao ông có thể lội dụng con cờ Lam Nguyệt đây?

“Dạ” Các vị trưởng lão cung kính cáo từ và tức tốc đều người truy tìm.

Mặc Khác kế hoạch Thần Long trước tiên đánh ngất Tiểu Liên rồi bảo Thiên Phượng lén trốn tạo hiện trường Lam Nguyệt mất tích nhưng tới nơi hẹn Thiên Phượng thì con gà chết tuyệt kia không thấy hại chủ nhân cau mày và đăm chiêu hắn thật quá sơ sót mà.

“Nguyệt Nguyệt người ta đã hẹn, đã hẹn Thiên Phượng tại đây nhưng không thấy hắn, hắn chắc chỉ quanh đây thôi!”

Thần Long lo như kiến bò trên chảo đã một khắc rồi Nguyệt Nguyệt không nhìn hắn, không nói chuyện với hắn a, hắn không muốn hắn không chịu đâu.

“Nguyệt nhi”

Tiếng kêu này thành công là Băng Nguyệt hồi hồn, tên này thật mau lẹ mới đây mà tìm tới cửa rồi. Phải công nhận mũi chó rất thính cho dù Băng Nguyệt đã đi rất xa hắn vẫn tìm được.

(Tuyết Lang: ta là sói không phải chó! ...@tg: Sói với chó cũng như nhau thôi mà?...Vài giây sao...*---A anh là sói..*...Tuyết Lang: Grừ thức thời đó!)

“Có người dùng hồi loa hương thuốc mê cực mạnh đánh lén Thiên Phượng hắn bảo chúng ta xem kịch nhưng ta nghĩ không đơn giản thế đâu nhanh một chút tìm hắn”

Băng Nguyệt suy nghĩ nửa ngày rốt cuộc cũng cảm thấy đây ắc hẳn là một âm mưu nhưng là nhằm vào ‘Lam Nguyệt’ xem ra không đơn giản cho dù Băng Nguyệt công tử có xuất hiện Lam Nguyệt vẫn sẽ nguy hiểm chi bằng để Lam Nguyệt biến mất mãi mãi nhưng còn Lam Thần. Băng Nguyệt suy tính một chút nàng quyết định đi bước nào tính bước đó vậy.

“Nguyệt Nguyệt/ Nguyệt nhi chúng ta có cần tìm hắn không?”

Thần Long, Tuyết Lang hai người cùng nhau hỏi Băng Nguyệt họ rất muốn biết trong hồ lô tiểu tử mưu ma Thiên Phượng kia bán thuốc gì!

“Tìm dĩ nhiên là tìm!’’

Băng Nguyệt nở nụ cười lạnh rất hảo Thiên Phượng vừa truyền tin đến hắn đang chơi ở Đoạn Trường Nhai tại hướng nam Thịnh Kinh. Rất có ý tứ, Đoạn Trường Nhai vách núi hiểm trở sâu không thấy đáy rơi xuống chỉ có nước chết không toàn thây. Hắn còn nói chơi rất vui có kẻ không muốn sống cột hắn treo gần vách núi phía dưới còn có một ngọn nến đang đốt cho dây thần cháy để hắn rơi xuống núi.

“Thần Long ABCXY...”

Băng Nguyệt gọi Thần Long nói nhỏ vào tai hắn khiến Tuyết Lang bên này hai tay siết chặt. Hắn đây là đang ghen a Nguyệt nhi thế nhưng cùng tiểu tử đó thân mật, còn hắn thì sao hắn cũng muốn đó!

“Tiểu Bạch tung tin vào Thịnh Kinh nói có người nhìn thấy Tam tiểu thư bi một nhóm ngươi đưa đi men theo phía nam Thịnh Kinh”

Băng Nguyệt cười gian lần này sẽ có kịch hay rất hay để xem rồi!

“DẠ” Sau khi Thần Long rời khỏi tiểu Bạch cũng đi chỉ còn lại Tuyết Lang với Băng Nguyệt trong lương đình.

Tuyết Lang sắc mặt oai oán như bị chồng bỏ đôi mắt long lanh ủy khuất hướng Băng Nguyệt như nói: Nguyệt nhi khi dễ ta.

Băng Nguyệt đành thuở dài chấp nhận nàng sắp bị áp lực cùng phiền phức làm cho loạn não rồi! Nàng rất muốn mau mau tìm ra Địa Long để chấn áp Tuyết Lang bằng không chắc có ngày nàng chết bởi vì cái vẻ dỡ hơi này của Tuyết Lang.

“Tuyết Lang đi cùng ta đến Đoạn Trường Nhai,...”

“Nguyệt nhi là tốt với ta nhất!”

Chưa đợi Băng Nguyệt nói xong Tuyết Lang vô cùng hưng phấn nhào ra bề nàng quay vòng vòng.

Sắc mặt Băng Nguyệt không khỏi sa sầm phải biết vậy lúc nảy nàng nên đều cái tên dở hơi này đi quách cho rồi bây giờ thì không phải bị ăn đậu hũ. Băng Nguyệt trong lòng thề lần sau nhất định nàng sẽ đều tên này đi xa mới được.

Còn bây giờ thì hàn khí bạo phát, sát ý nổi lên

“Tuyết Lang ta nghĩ ta không có kiên nhẫn”

Băng Nguyệt giọng nói mang theo ba phần uy quyền bảy phần cảnh cáo tên chết tuyệt lợi dụng trắng trợn này.

“Ách Nguyệt nhi ta biết rồi!”

Tuyết Lang bỏ Băng Nguyệt xuống cười hì hì vẻ mặt chân chó lấy lòng. Hắn có ngu mới chọc tới giới hạn của Nguyệt nhi, đụng tới giới hạn có ngày thất sủng thì khổ rồi. Cho nên trước mắt ăn nhiêu đó đậu hũ được rồi lần sau có cơ hội hắn sẽ hảo hảo ăn nhiều hơn.

Nhìn Sắc mặt Tuyết Lang như vậy Băng Nguyệt không khỏi thuở dài, nàng biết trong cái đầu óc kia lại chứa một cái âm mưu không tốt đẹp nhắm vào nàng nửa rồi.

Băng Nguyệt thật muốn thét lện thấu tận trời xanh: “Tôi muốn làm nam nhân, làm nữ nhân kiểu này thật phiền mà!”

Bình luận





Chi tiết truyện