chương 15/ 27

“Khụ khụ” Lam Nguyệt ho hai tiếng rồi mở mắt nhìn cục diện rối rắm trước mắt nàng tự nhiên hiểu mà, đúng là Thần Long này làm việc thành sự thì ít bại sự có nhiều.

“Nguyệt Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh thật dọa người ta mà!”

Tình huống này thật khiến người ta tiêu hóa không thông tuyệt thế nhung nhan khuynh quốc khuynh thành lai lịch thì không biết ra sao nhưng chắc hẳn một chút cũng không tầm thường lại muôn vàng ủy khuất trước mặt xấu nữ!

Đây là tình hình gì thật là làm người ta loạn não mà!

“Tiểu Thần Thần muội rốt cuộc làm gì phụ thân tỷ?”

Lam Nguyệt nhìn Lam Thần vẫn chưa hết thất thần trên tay còn cầm cửu phẩm đan dược miệng lại lắp bắp cái gì thập gì gì đó.

“Nguyệt Nguyệt người ta không có a, người ta thấy Nguyệt Nguyệt bị thương nên đưa phụ thân đan dược ai biết nó không dùng được phụ thân cứ nhìn nó nên người ta mới lấy cái này cho Nguyệt Nguyệt ăn! Chỉ là sao khi thấy nó phụ thân thành ra như thế! Ngươi ta thật không có làm gì mà hức!”

Gương mặt Thần Long muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương thật là làm người ta muốn hảo hảo tiến lên ôm ‘nàng’ vào lòng mà an ủi chỉ là...

Lại cứ như thế trút ra một viên thập thành đan dược trước mặt không biết bao nhiêu người!

Cái này thật làm thân phận Thần Long trở nên khiến người ta khao khát muốn biết mà! Và ý nghĩ muốn lôi kéo Thần Long lại được dầy lên trong tâm tư không ít người.

Hoa le đáy vũ cái này cũng quá khoa trương đi, Lam Nguyệt sắc mặt không khỏi đanh lại cái này có xem là Thần Long đã làm buổi lễ hôm nay loạn tùm phèo không.

Nhưng những cái ánh mắt này cứ rơi trên người nàng thật khó chịu nha.

“Ai nha!” Lam Nguyệt lắc đầu vỗ trán nàng thật sự đã gây nên tội gì mà thủ hạ của nàng có phải quá mức ngây thơ không vậy trời.

Tự nhiên nàng muốn tự tử quá thật quá mức đau khổ mà, Thần Long diễn quá lố rồi nếu hắn sinh ra ở hiện đại bảo đảm cầm chắc danh hiệu diễn viên suất sắc!!!

“Phụ thân ô ô ô phụ thân, Nguyệt Nguyệt khi dễ con ô ô ô, sao phụ thần chỉ nhìn vậy đan dược con cho phụ thân đó, phụ thân giúp con a, Nguyệt Nguyệt sẽ sẽ ô ô ô con không muốn Nguyệt Nguyệt giận con”

Thần Long vừa nói liền đưa thập thành đan dược cho Lam Thần.

“Hí” Lời Thần Long vừa nói chẳng khác nào đã kích chí mạng khiến nhiều người cho dù từng trãi qua sóng gió cũng không khỏi trố mắt ngạc nhiên cứ thế đan dược giá trị liên thành mà cho đi thật sao? Nếu họ là Lam Thần thì chắc chắn họ sẽ vô cùng cao hứng.

“Vị tiểu thư này, Lam Thần không thể nhận đan dược của tiểu thư quả thực rất quý giá Lam Thần tự thấy mình không nhận nổi”

Lam Thần phục hồi từ trong ngạc nhiên đem đan dược trả lại bình rồi đưa cả hai bình đan dược lại cho Thần Long.

Ông biết lai lịch của vị tiểu thư này tuyệt đối không tầm thường, đan dược này lại cực kì trân quý ông là người công tư phân minh vô công bất thụ lộc tuyệt không thể nhận quà tặng quá quý giá nàng.

Huống hồ ông xem quan hệ của vị tiểu thư này với Nguyệt nhi của ông không đơn giản.

“Phụ thân người phải giúp con a! Đan dược này con không thiếu nhưng Nguyệt Nguyệt chỉ có một, Nguyệt Nguyệt mà không chơi với con, con sẽ rất buồn Nguyệt Nguyệt là người rất tốt với con, con không muốn mất Nguyệt Nguyệt”

Thần Long không nói hai lời đem hai bình đan dược đặt lại tay Lam Thần, sắc mặt Lam Thần quả thực rất rồi rắm, trong đời y chưa từng gặp phải tình huống khó xử như thế này.

“Phụ thân người cứ nhận đi tiểu Thần muội muội không hề thiếu những thứ này. Người cũng đừng kêu muội ấy là tiểu thư muội ấy là nghĩa muội của con cũng là con gái người thôi!”

Lam Nguyệt cười cười giúp Lam Thần đem đan dược bỏ vào tay áo ông rồi vui vẻ bay qua đem Thần Long kéo ra sao.

Nàng tin chắc nếu nàng còn không ra tay dám bảo đảm tên này sẽ làm cho hiện trường hết đường cứu vãn quả thật hắn rất có tài phá hư đại sự.

Mặt khác đan dược này cho phụ thân thì cũng chỉ có trăm lợi chứ không có lấy một hại nàng tin rằng Gia chủ Lam gia sẽ không ngang nhiên gây khó dễ với phụ thần, vì đan dược này chính là khao khát không biết bao nhiêu trong lòng mọi người.

Ánh mắt Lam Anh nhìn Lam Nguyệt có đố kị, có ghen ghét, nhiều hơn là hận thù, trong lòng Lam Anh thề nhất định phải tìm cách diệt đi Lam Nguyệt kẻ làm nàng mất đi địa vị.

Phụ thân nàng từng nói Lam Thần tam thúc là đứa con gia chủ thương nhất nên được kế thừa vị trí hầu gia, nhưng may là con gái hắn là phế vật nên địa vị trong Lam gia bị sa súc chỉ là không biết phế vật kia tự nhiên có duyên được Hiên Vi lão tổ nhận làm đệ tử nên gia chủ có phần thiên về nàng ta, nên Lam Anh mới nghĩ cách giết nàng chỉ cần nàng không trở về thì hôn sự với Thẩm gia sẽ rơi vào tay nàng địa vị của nàng cũng được củng cố.

Nhưng Lam Anh trăm tính ngàn tính cũng không tính ra giữa đường lại xuất hiện Thần Long một người không đơn giản phá hủy kế hoặc của nàng khiến nàng càng câm hận Lam Nguyệt thấu xương.

Dòng chính thất thì sau phế vật này nàng không để vào mắt chỉ là thiếu nữ bạch y bên cạnh Lam Nguyệt thật sự quá cường hãn. Lam Anh ánh mắt không giấu hận ý chiếu thằng lên người Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt dĩ nhiên cảm nhận được tuy vẻ mặt bên ngoài của nàng lúc này là nhu thuận nhưng trong lòng nàng lại cười lạnh nàng sẽ từng bước cho Lam Anh cắn câu từ từ như vậy chơi mới thú vị chứ một bước hạ nàng ta thì cuộc sống của Lam Nguyệt nàng chẳng phải rất vô vị sao?

Thẩm Lãng Phàm trong lòng vui vẻ, y nhìn Thần Long càng thêm da diết yêu thương bao hàm sự nhớ thương khi xa cách.

Thẩm Lăng Phong dĩ nhiên nhìn ra tâm tư nhi tử, ông liếc nhìn Thần Long một cái.

Thiếu nữ này ông đã nhân định chỉ cần Phàm nhi của ông mà cưới được nữ tử này ông tinh chắc Thẩm gia ông sẽ ngày càng hưng thịnh nghĩ là làm ông hướng mọi người đang có mặt tuyên bố.

“Thẩm gia và Lam gia quả thật có hôn ước nhưng Phong mổ xét thấy tình hình này có vẻ...”

Thẩm Lăng Phong nhìn phản ứng của người hai tộc và các nhân vật có máu mặt thấy không ai lên tiếng chắc họ cũng hiểu ý ông nên ông nói tiếp.

“Cho nên Phong mổ quyết định chuyện hôn ước cứ để đó, chờ đợi tình cảm đôi bên của lũ trẻ xem chúng chọn ai lúc đó chúng ta sẽ lại bàn tiếp, ý kiến Phong mổ như vậy không biết Lam gia thấy thế nào?”

Trong lòng mọi người Lam gia cùng một số thế gia khác dĩ nhiên hiểu ý Thẩm Lăng Phong họ thầm chửi trong lòng “Thẩm Lăng Phong con hồ ly này thật là dảo hoạt, nhưng bạch y nữ tử chưa biết sẽ về ai?”.

Không biết từ lúc nào gia chủ Lam gia xuất hiện trong đại sảnh, có lẽ lúc nảy ông cảm nhận được uy áp của siêu thần thú mà ra.

Ánh mắt Lam Dực dừng trên người Thần Long một chút rồi nhìn gia chủ Thẩm gia cân nhắc nặng nhẹ.

“Nếu Thẩm gia đã nói như thế thì Lam gia cũng không có ý kiến gì nhiều, việc của lũ trẻ để chúng giải quyết với nhau hôn ước này cứ hủy bỏ vậy là xem như công bằng nhất”

Lam Dực quả nhiên gừng càng già càng cay, hồ ly trong hồ ly vừa mở lời đã muốn chối bỏ hôn ước này.

Nhưng Thẩm Gia gia chủ một chút cũng cảm thấy không sao hủy hôn thì hủy hôn chỉ cần có thể đoạt được người kia là được.

“Lam gia tỏa thái độ này thật làm Phong mổ cảm thấy khó xử, dù gì hai nhà cũng có hôn ước từ trước chi bằng ta”

“Ta trao trả tín vật đôi bên hôn ước coi như giải trừ, hai nhà vẫn là chỗ thâm giao”

Lam Dực sảng khóai tiếp lời Thẩm Lăng Phong mà ánh mắt vẫn thăng trầm.

Cung gia, Tề gia, Bạch gia trong lòng không khỏi khinh bỉ hai con hồ ly trước mặt “Thật là hồ ly ý đồ trong đó quá rõ ràng mà!” nhưng bên ngoài họ vẫn không phản ứng là mấy, chỉ là họ nhìn Thần Long thêm ham muốn tức nhiên chỉ là không dám manh động họ sẽ tìm cơ hội cho tôn tử của mình theo đuổi người kia mà thôi.

“Nếu Lam gia đã có ý này thì Phong mổ cung kính không bằng tung lệnh, chuyện hôm nay xem như chưa có gì,” Thẩm Lăng Phong cười trừ hướng Lam Dực thi lễ, trong lòng lại không ngừng toan tính.

Lam Dực cũng không khác hắn là bao nhiêu có thể nói là hai con hồ ly này mỏi người đều theo một suy nghĩ nhưng chung quy vẫn là hướng đến bạch y nữ tử sau lưng Lam Nguyệt.

“xin mọi người thông cảm cho hai nhà Thẩm và Lam gia chúng tôi xin lỗi đã làm lỡ thời gian của mọi người!”

Thẩm Lăng Phong, Lam Dực hai miệng như một thi lễ tạ tội quan khách tham dự buổi lễ hôm nay.

Những người khác cũng ngầm hiểu chỉ là họ không nói gì mà khách khí ra về nhưng có thật sẽ như thế.

Lãnh Như Trì nhìn Thần Long một cái rồi bỏ đi chỉ là nếu chú ý khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười toan tính.

Thật sự không chỉ hắn mà còn một số nhân vật khác cũng bắt đầu rụt rịch vì thế từ đây sẽ có một hồi phong ba không nhỏ tại Thịnh kinh sắp được dấy lên.

Tin tức hai nhà Thẩm, Lam hủy bỏ hôn sự nhanh chóng lan truyền trong khắp ngõ ngách Thịnh kinh nhưng hiện tại không khí tại Lam gia có mấy phần ngưng trọng không nói thành lời khi tất cả quan khách đã ra về.

Thần Long vẫn đứng sau lưng Lam Nguyệt, Lam Thần thì che chắn trước mặt Lam Nguyệt vì ông lo sợ gia chủ sẽ trách phạt con gái mình, tiểu Bạch vẫn ngang nhiên chế ngự Lam Vân, ánh mắt khinh bỉ nhìn từng người trong Lam gia chỉ trừ Lam Nguyệt cùng Lam Thần.

Hổ Vương: Vương a nhân loại này thật tầm thường

Thần Long: cứ nghĩ họ lợi hại cao thủ lợi hại nhất cũng chỉ là Linh tôn đỉnh phong, còn gia chủ này bất quá chỉ là Linh tôn nhị cấp. Thật là nhàm chán nhưng chủ nhân muốn chơi đùa thì chúng ta chơi cùng người thôi!

Thần Long ném ánh mắt cảnh cáo với Hổ Vương khiến Hổ Vương ngoan ngoãn mà không hành động lỗ mãng.

Bỏ qua sự không hài lòng trong mắt Thần Long, Lam Dực chấp hai tay cung kính mời Thần Long đến nghị sự đường.

Trong nghị sự đường tập hợp đầy đủ các vị trưởng lão của Lam gia Lam Thần cùng Lam Nguyệt, Lam Dực mời Thần Long ngồi và dâng trà nhưng Thần Long một mực vẫn đứng, làm ông cũng không thể ngồi tuy người những người trong tông tộc các trưởng lão không nói gì nhưng họ biết gia chủ sẽ không thể nào đối với một tiểu bối có thái độ như thế.

“Xin hỏi tiểu thư đây là...?”

“Hí” nhưng thái độ này của Lam Dực thật sự rất đã kích người trong tông tộc Lam gia bởi gia chủ cao cao tại thượng cũng có lúc nhúng nhường trước người khác mà người đó chỉ là một thiếu nữ bất quá mười bảy mười tám tuổi.

Lai lịch của người này rốt cuộc là sao?

“Ta gọi Băng Thần, ca ca ta bảo ta phải chăm sóc Nguyệt Nguyệt và đưa tỷ ấy an toàn trở lại Lam gia còn có là tuyệt không cho ai khi dễ tỷ ấy”

Thần Long chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn Lam Dực.

Trong lòng Lam Dực cả kinh Băng gia từ trước tới nay ông chưa nghe qua gia tộc nào gọi như thế hay đây là ẩn tộc thần bí tuyệt tích rất có thể là thế nếu là ẩn tộc thì tuyệt không thể đắc tội bởi vì thực lực ẩn tộc rất mạnh chỉ cần người trong ẩn tộc ra tay đừng nói là Lam gia cho dù một quốc gia cũng chưa chắc có thể đấu lại.

“Băng tiểu thư thứ cho Lam mổ tò mò rốt cuộc vì sao ca ca tiểu thư lại muốn tiểu thư bảo vệ Nguyệt nhi”

Cặp mắt Lam Dực đảo một vòng lên người Lam Nguyệt tuy bị hủy dung nhưng nếu có thể phục hồi vẫn là nhan sắc khuynh thành.

Nếu thật sự vị ca ca trong lời Băng tiểu thư nói có ý cùng Lam Nguyệt vậy thì Lam gia của ông sẽ có quan hệ với ẩn tộc chỉ cần như thế thì địa vị Lam gia trên đại lục này tất nhiên sẽ hơn hẳn các thế gia khác.

Suy nghĩ này khiến Lam Dực thêm mấy phần toan tính nhưng ông lại đăm chiêu suy nghĩ khơng biết vì sao ẩn tộc lại bảo vệ Lam Nguyệt là đứa cháu mà ông thất vọng nhất một phế vật không hơn không kém.

Dĩ nhiên Thần Long nhận ra suy nghĩ của Lam Dực chiếu theo kịch bản mà hắn nghĩ Thần Long liền biên soạn một tin cực kì khiến người ta phải trố mắt.

“Ca ca ta nói Nguyệt Nguyệt là người mà cho dù đối nghịch với cả thiên hạ huynh ấy cũng không ngại!”

Lời nói của Thần Long như một quả núi vô hình đè nặng lên lòng của Lam Dực và những trưởng bối trong nghị sự đường.

Ẩn tộc thực lực rất lớn nhưng vì một phế vật đối nghịch cả thiên hạ vậy thực lực kia rốt cuộc có bao nhiêu lớn? Đan dược xuất ra không một chút nháy mắt mà toàn bộ đều là Thánh Phẩm, cái này thật làm người ta một chút cũng không dám khinh thường.

Lam Dực trong lòng thầm tính toán dựa vào Lam Nguyệt lôi kéo vị ca ca trong lời nói của Băng Thần để ông có thể đưa Lam gia phát huy đến đỉnh cao nhất và Lam gia của ông sẽ thành gia tộc hùng mạnh nhất.

(Sâu: Ai da ông này sao vọng tưởng thế nhỡ? Haiz đành chịu thôi chứ biết sao giờ!)

Bình luận





Chi tiết truyện