chương 272/ 285

Chờ Ngữ Diên cùng Nhất Kiếm theo lãnh cung đi vào con đường bình thường là lúc, đối diện liền đụng phải Sở Hạo cùng với phía sau hắn là Phượng Ly Ca, Dịch Hiên cùng với Lý Lập và Chỉ San đang sốt ruột đi tìm.

“Nàng đi đâu vậy?” Sở Hạo vừa đi tiến lên liền có chút không vui hỏi, tiếp theo ánh mắt liền nhìn về phía Nhất Kiếm một bên, Nhất Kiếm nhìn thấy ánh mắt sắc bén Sở Hạo như thế tự nhiên gục đầu xuống không dám nhìn thẳng.

“Ngươi làm gì nha, ta chỉ là muốn Nhất Kiếm theo giúp ta đi trong cung một chút a, ta cũng không quen thuộc a!” nàng liền chu miệng nhìn về phía hắn nói.

“Muốn nhìn lần sau ta cùng nàng xem, thân thể của nàng còn chưa có hồi phục, đi trở về nghỉ ngơi đi!” nói xong, trực tiếp kéo tay nàng liền quay người muốn đi đi trở về.

“A, hoàng thượng đâu?” Không thấy được Sở Thiên cùng Tào công công Ngữ Diên hơi có chút kỳ quái, bọn họ không phải vừa mới chấm dứt nói chuyện sao?

“Tất nhiên đáp lễ nàng ban tặng chứ sao, nàng thật là có bản lĩnh, thái tử nàng cũng cứu sống được rồi, hoàng thượng hiển nhiên muốn chạy qua xem nhi tử!” Lý Lập nói gấp, lời của hắn nói ra, tất cả mọi người mỉm cười.

Ngữ Diên cũng cười cười, “Đi thôi, cùng nhau trở về!”

Mọi người gật đầu cùng nhau quay người đi trở về, “Đúng rồi, vừa rồi hoàng thượng nói chuyện gì với các ngươi? Còn có vừa rồi không phải nói bên ngoài xảy ra tai nạn sao?” Ngữ Diên nhìn về phía bọn họ hỏi.

“Bên ngoài đã xảy ra một loại bệnh khuẩn truyền nhiễm, loại bệnh khuẩn này các vị thuốc dường như rất khó tìm, nhưng mà không phải không có biện pháp trị liệu, tất nhiên thuốc tốt nhất toàn bộ đều ở kinh thành, vừa rồi ở trên điện thương nghị việc chính là để cho bọn họ tới kinh thành chạy chữa.” Sở Hạo trình bày tóm tắt.

“Ngữ Diên a, ta xem tám phần chính là lưu cảm cũng không hiểu được có phải trư lưu cảm hay không.” Lý Lập nói gấp, nghe bọn hắn miêu tả bệnh trạng xem ra xác thực chính là lưu cảm nha, trò chơi này nếu cầm lưu cảm liền xong đời.

“Vậy hoàng thượng nói như thế nào?” Ngữ Diên lại hỏi.

“Ngày mai giờ Thìn mở cửa thành để cho bọn họ tiến vào trị liệu.” Sở Hạo lại nói. (7 – 9h Bắc Kinh).

“Đều là dân chúng sinh bệnh sao?”

“Vương đại nhân rất sợ chết, ông ta điều động hắn một nửa binh lính đến kinh thành hỗ trợ chỉnh đốn trật tự, ta nghĩ, chỉnh đốn này là giả, thật ra khiến bọn họ không tới gần nhà ông ta mới đúng.” Sở Hạo liếc thấy ra Vương đại nhân là quan sợ chết, chỉ là hắn làm quan này không bao lâu nữa sẽ mất chức rồi, nay lưu lại cũng không phải kiêng kị binh quyền trong tay hắn, mà là hắn còn hữu dụng.

Ngữ Diên nghe thấy vậy không nói chuyện, mà là cúi đầu trầm mặc đi lên phía trước, Sở Hạo nghĩ đến nàng không thoải mái liền ôm lấy nàng đi lên phía trước, chỉ có Phượng Ly Ca vừa vặn nhìn đến bộ dáng Ngữ Diên cắn chặt môi gắt gao nhíu mày, hắn nghĩ, nàng đích thị là có chuyện gì rồi!

Giờ Dậu (giờ Bắc kinh 17 – 19 giờ ).

Dựa theo yêu cầu của Ngữ Diên, ở giờ Dậu làm yến hội, một là chúc mừng thân thể nàng hồi phục, hai là tất cả mọi người muốn đồng tâm hiệp lực đi đối phó Quỷ Vương, lúc này đây yến hội có vẻ náo nhiệt, không chỉ có Sở Thiên cùng Tào công công đều đến đây, mà ngay cả Thất Dạ, bạch linh cùng với Quỷ Tịch bị giam ở bên trong Huyết Linh Đang đều được phóng ra, Nhất Kiếm thu thập một cái bàn thật to cũng đủ chứa hơn hai mươi người.

Đêm nay bữa tối là do Ngữ Diên một mình hoàn thành, tuy rằng Sở Hạo rất lo lắng thân thể của nàng, nhưng nàng lại khư khư cố chấp, cũng muốn nói cho biết thật sự không có việc gì nữa rồi, mà Phượng Ly Ca lần đầu tiên kiên định yêu cầu giúp nàng làm việc, Ngữ Diên đồng ý, Quỷ Tịch cũng muốn tới giúp lại bị Ngữ Diên bắn đi ra, Sở Hạo thấy nàng hình như có lời muốn nói cùng Phượng Ly Ca, vì thế liền dẫn mọi người đi hướng đại sảnh nói chuyện.

“Ngươi có tâm sự đúng không?” Phượng Ly Ca một bên để ý đồ ăn một bên nhẹ giọng hỏi.

Ngữ Diên đang làm rau trộn tay hơi hơi dừng lại một chút, tiếp theo cũng không quay đầu lại nói: “Ta có thể có tâm sự gì chứ?” Nói xong, lấy rau trộn lần thứ hai.

Phượng Ly Ca thấy thế vẫn tươi cười “Ngươi không cần giấu diếm ta, sau khi Sở Hạo nói chuyện tình dân chúng mày của ngươi vẫn nhíu lại, còn nữa, ngươi vô duyên vô cớ làm tiệc rượu, cũng đủ để chứng minh ngươi có chuyện!”

“Ta nói a, ta nói là chúc mừng thân thể của ta bình phục mà, như thế nào, ngươi không vui khi ta bình phục?” Nàng trêu ghẹo nói.

“Tuy rằng ta quen biết ngươi tương đối trễ, nhưng đối với ngươi vẫn tương đối hiểu biết, ngươi biết rõ bây giờ là thời kì nguy hiểm căn bản sẽ không làm yến tiệc gì, ta tuy rằng không biết ngươi làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì, nhưng ta biết, nguy hiểm đang dần dần đến gần rồi!” nói xong, ngước mắt nhìn về phía bầu trời bao la màu đen kia có chút u buồn.

Ngữ Diên nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thê thảm cười, “Ngươi có thể không nói cho người khác được không?”

Phượng Ly Ca cũng nghiêng đầu nhìn xuống nàng kiên định gật đầu, kỳ thật đối với nhân phẩm Phượng Ly Ca, Ngữ Diên vẫn là vô cùng tin được, nói như vậy, chỉ là bởi vì sự tình có chút nghiêm trọng, nàng thật sự không muốn để cho nhiều người biết.

“Ngươi biết không, ta từ sau khi tỉnh lại dường như có một loại năng lực đặc thù.” trong mắt Ngữ Diên có chút sợ hãi, dường như có năng lực như vậy làm cho nàng bị chịu thống khổ.

“Làm sao vậy?” Phượng Ly Ca dừng lại động tác trong tay nhìn về phía nàng.

“Ta không biết, loại cảm giác này giống như là có năng lực biết trước, nhưng mà loại năng lực này chỉ có một chút, tuy rằng ta không cảm giác được Quỷ Vương đến tột cùng đang có chủ ý gì, nhưng ta dường như có thể cảm giác được thời điểm cảnh tượng tai nạn, ngươi biết không, trong lòng ta có thể cảm giác được dân chúng ngoài thành tiến vào trong thành toàn bộ sẽ tử vong, nhưng mà ta nhưng không cách nào ngăn cản, bởi vì Quỷ Vương sẽ đến đây, ta có thể cảm giác được hắn dẫn theo rất nhiều rất nhiều người quỷ lại đây, kinh thành sẽ đại loạn, dân chúng mặc dù là sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà bọn họ ít nhất có thể giúp chúng ta chống cự một hồi, còn có quân đội của Vương đại nhân, tuy rằng chỉ có một nửa, nhưng ta biết phía sau sẽ lần lượt chạy tới, một nửa này rất quan trọng.” Ngữ Diên nhìn về phía Phượng Ly Ca lo lắng nói, vẻ mặt của nàng rất là thống khổ, lúc trước có thể đoán được hành vi của phế hậu tất nhiên cũng là dùng loại năng lực này.

“Ngươi đang ở đây khó chịu ngươi có loại năng lực này nhưng không có cách nào cứu trị được dân chúng đúng không?” Phượng Ly Ca than nhẹ một tiếng, hắn nghe được lời của nàng cũng không thể tưởng tượng được.

“Ta không phải rất xấu? Nhưng mà ta thật không có biện pháp, nếu là xua tan tất cả dân chúng, như vậy, kinh thành trong vài giây ngắn ngủn sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc, bởi vì người quỷ của Quỷ Vương quả thực không thể phỏng đoán, ta không cảm ứng được Quỷ Vương đến tột cùng đang suy nghĩ gì, nhưng mà ta có thể cảm giác được rất nhiều rất nhiều gì đó đều đang rục rịch, mà nay, sẽ là một đêm bình an cuối cùng. . . . . .” ánh mắt Ngữ Diên vẫn bị vây quanh bên trong thương cảm, bộ dáng rất là khó chịu.

“Ngươi làm như vậy là đúng!” Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng nói.

“Ách?” Nghe thấy vậy Ngữ Diên ngước mắt nhìn về phía hắn có chút không thể tin được lời hắn nói..

“Tuy rằng nghe qua có chút tàn nhẫn, nhưng mà những người bị bệnh này cùng với trong kinh thành rất nhiều người không thể khống chế được kỳ thật cũng đã một chân bước vào Địa Ngục, ngươi làm như vậy cũng chỉ là muốn bảo toàn càng nhiều dân chúng mà thôi, nếu xua tan bọn họ, kinh thành rơi vào tay giặc, Tường Vân quốc diệt vong, như vậy, dân chúng khắp thiên hạ đều phải tử vong, điều này rất là thê thảm!” Phượng Ly Ca đưa tay khoát lên trên vai của nàng cho nàng an ủi.

“Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà ta thật sự cảm giác mình rất tàn nhẫn, nếu ta không cảm giác được cái gì thì cũng không thống khổ như vậy!” nói xong, tựa vào trong lòng Phượng Ly Ca khóc thút thít, thực xin lỗi, nàng thật sự không muốn hại người, nhưng là. . . . . . Nhưng là nàng thân không khỏi đã, chỉ có thể bỏ nhỏ vì lớn. . . . . .

“Đừng khổ sở, loại chuyện này ai cũng không muốn phát sinh, Ngữ Diên. . . . . .” Phượng Ly Ca lôi hai vai của nàng nhìn về phía nàng nói: “Ngữ Diên, ngươi không cần khổ sở, nếu ta không đoán sai, ngươi còn có một ý tưởng, chính là dân chúng vào chỗ này nếu lọt vào kiếp nạn bất hạnh mà chết, như vậy hồn phách của bọn họ sẽ đem theo oán hận đi tìm người của hắn làm thương tổn, ta nghĩ, như vậy Quỷ Vương đích thị sẽ trở tay không kịp!”

Ngữ Diên gật gật đầu, “Ta nghĩ như vậy, cho nên rất tàn nhẫn đúng không? Muốn bọn họ đối phó với địch nhân hung mạnh như vậy sau đó còn để cho oan hồn bọn họ không thể an ổn, ta thật là một trứng thối!” nói xong, lại thương cảm khóc thút thít.

“Ngươi không phải, ta không cho phép ngươi nói chính mình như vậy, mọi người đều tin tưởng ngươi làm như vậy là vì nhiều người!” nói xong, lại ôm lấy nàng nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng của nàng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo Sở Hạo liền chạy vội tới, nhìn thấy như vậy một màn không khỏi nhíu mày, “Ách. . . . . . Các ngươi. . . . . . Đang làm gì đó?” Tuy rằng nàng là nương tử của hắn, nhưng mà làm cho hắn phát hoả là không được, nam nhân phải có độ lượng, nếu không nàng sẽ vứt bỏ.

Ngữ Diên lau nước mắt đứng dậy nhìn về phía Sở Hạo đột nhiên cười cười, “Sao chàng lại đột nhiên chạy tới rồi? Không tin ta như vậy?”

Nghe vậy, sắc mặt Sở Hạo lập tức liền đỏ một mảnh, “Không có, chuyện này. . . . . . Đây không phải nàng khóc sao, chúng ta đang ở trong sân thấy trời đột nhiên mưa, ta liền. . . . . . tới rồi a!” nói xong, có chút ngượng ngùng, tiếp theo ho khan một tiếng nói: “Cái kia ta cũng giúp nàng, hai người nhanh chóng tới đây đi chứ!”

Phượng Ly Ca thấy thế mỉm cười, hoá ra người kia là sợ hắn bắt cóc kiều thê của hắn ta a?

“Sở Hạo, nếu chàng không tin ta, ta liền thật sự cùng Phượng Ly Ca đi luôn, hừ!” Ngữ Diên thu lại tâm tình mất mát nhìn về phía Sở Hạo mặt đỏ tới mang tai trêu ghẹo nói.

“Đừng đừng đừng, ta tin ta tin a, ta lại không nói không tin, ta. . . . . . Ta sợ phượng Ly Ca mệt thôi đúng hay không?” Hắn liền nháy mắt ra hiệu nhìn về phía Phượng Ly Ca, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử ngươi nói nhanh lên, nếu không, ta nhất định phải tìm ngươi tính chuyện ôm nương tử của ta vào trong lòng!

“Ưm, là mệt mỏi, nhưng, Sở vương gia chúng ta đều đã làm xong!” nói xong Phượng Ly Ca cười vô cùng là vui vẻ, tiếp theo đem rau trộn bưng đi rồi.

“A? Xong rồi a? Nhanh như vậy?” Phượng Ly Ca vừa đi, mặt của hắn ngay tại đó lại đỏ lên.

“Không phải chàng muốn giúp đỡ đấy sao, giúp ta đem toàn bộ đồ ăn bưng lên đi, phải mở bữa tiệc!” nàng cười bưng đồ ăn cũng đi ra ngoài, nghe thấy vậy, Sở Hạo liền bưng đồ ăn đi theo nàng hướng phía trước mà đi.Rất xa chỉ nghe thấy đại sảnh đã tràn ngập thanh âm cười vui, dường như đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ, chính là, bọn họ căn bản sẽ không nghĩ tới, đêm nay chính là một đêm yên tĩnh cuối cùng của Tường Vân quốc, một ít tai hoạ ngập đầu sắp tới gần

Bình luận





Chi tiết truyện