chương 7/ 37

- " Alô Du tiểu thư.... ..... Vâng.... ...... Tôi biết rồi.... ........."

Lâm quản gia gọi điện cho Du Linh cùng cô đại khái nói sơ qua hoàn cảnh ở đây rồi ông quay đầu nói với người ở trong phòng.

- " Thiếu gia. Du Linh tiểu thư muốn nói chuyện điện thoại với cậu này."

- " Linh Linh?... ......."

Phùng Nhạc đang khóc đến điên cuồng trên giường lại nghe Lâm quản gia nói gì đó mà có tên của cô nên cậu liền bật người ngồi dậy chạy về phía ông giật lấy chiếc điện thoại.

- " Linh Linh. Linh Linh đi đâu vậy huhu.... ... Sao lại không giữ lời...... Linh Linh gạt người, gạt Tiểu Nhạc huhuhu...... Linh Linh....."

Du Linh ở đầu điện thoại bên kia nghe muốn choáng váng luôn. Lại gì nửa đây? Tên này thật thích khóc mà. Làm như cô muốn đi lắm vậy. Do sáng nay nhận được điện thoại của trợ lý Sơ nói công ty có việc nên cô mới phải rời đi sớm như vậy. Nhưng không phải cô có dặn người ở đó nói lại cho hắn biết hay sao? Sao bây giờ lại giở chứng nửa rồi. Lúc nảy nghe Lâm quản gia nói tình hình bên đó vì Phùng Nhạc mà rối loạn cả lên cô liền hạ giọng quở trách.

- " Phùng Nhạc."

- " Ừm Linh Linh."

- " Có phải cậu lại làm chuyện gì không đúng phải không?"

- " Không đúng cái gì nha Linh Linh?" Cô nói gì vậy? Cậu không hiểu.

Được rồi. Cô thừa nhận mình lại quên rằng tên đang nói chuyện với mình trí lực không quá 10 tuổi nên dùng từ ngữ chuyên sâu như vậy hình như không hợp với hắn thì phải.

- " Tôi nghe nói cậu đập phá đồ?"

- "... ........."

Im lặng...... Lâm quản gia đáng gét. Dám đi mách chuyện cậu với Linh Linh. Làm sao bây giờ? Nếu để cô ấy biết hắn có tính xấu như vậy thì nhất định sẽ gét hắn mất.

Lâm quản gia đang đứng cạnh lão gia của mình thì nhận được ánh mắt giết người của thiếu gia thì khó hiểu? Ông đã làm gì sai hả?

- " Phùng Nhạc?" Bên kia Du Linh không thấy cậu trả lời thì nghiêm giọng lên.

- " Không.... Không có Linh Linh. Tiểu Nhạc rất rất ngoan."

Mọi người đứng gần cậu nghe Phùng đại thiếu gia cậu nói câu này thì tất cả đều trợn ngược mắt lên. Tất cả đồng loạt nhìn vào trong căn phòng đổ nát nói: Cậu mà ngoan ư?

Tuy biết lời nói dối của cậu nhưng cô vẫn tỏ vẻ tin tưởng nói.

- " Được. Nhớ phải ngoan ngoãn ở nhà đó. Đừng làm mọi người lo lắng lên vì anh nửa."

- " Ừm. Tiểu Nhạc sẽ ngoan ngoãn. Nhưng sao Linh Linh chưa về???"

Tên ngốc này. Cô mới đi có 2 tiếng mà về cái gì mà về.

- " chừng nào xong việc tôi sẽ ghé qua thăm anh. Chỉ cần anh ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ thì có lẻ tối tôi sẽ sang đó"

- " Tại sao lại là tối? Bây giờ Linh Linh không về ư?"

Phùng Nhạc uất ức như muốn khóc nói với cô qua điện thoại.

- " Không được khóc. Tôi còn phải làm việc nên tối mới qua chơi với anh được. Nghe lời. Nếu tôi mà nghe nói anh không ngoan là tôi sẽ không đến đó nửa đâu."

Hừ. Tên nhóc này. Cô phải dùng biện pháp mạnh mới được. Nhất định phải sửa tính hở tí là khóc của anh mới được.

Phùng Nhạc nghe cô hâm dọa thì thật sự hoảng sợ.

- " Không Linh Linh. Tối đến thì tối vậy. Tiểu Nhạc ở nhà sẽ ngoan mà."

- " Ừm vậy thôi nha. Tôi còn có việc. Nếu có gì thì điện thoại cho tôi. Bye bye.

- " Tạm biệt."

" Tút tút tút..."

Trả điện thoại cho Lâm quản gia Phùng Nhạc ủ rủ đi về phòng của mình. Tuy nói chuyện với Linh Linh thật vui vẻ nhưng khi vừa cúp máy thì hắn thật sự rất nhớ cô nha. Khi nào thì trời mới tối đây, để Linh Linh còn về chơi với hắn nửa.

Mọi người nhìn người nào đó thất tha thất thiểu bỏ đi thì trong lòng thở phào. Cuối cùng cũng có người trị được người khó nói chuyện nhất Phùng gia rồi.

Phùng đại lão gia từ khi nhìn thấy hai người nói chuyện điện thoại thì ông liền im lặng đi về phòng. Trong lòng âm thầm tính toán.

+×÷÷××+××÷÷××+++÷÷××++

8h tối Du Linh quyết định đi về vì không muốn người nào đó lại điện thoại hối cô về nữa. Nhớ lại chỉ mới một ngày mà cô lại nhận được 9 cuộc gọi của Phùng Nhạc thì mắc cười. Nội dung thì chả có gì quan trọng nhưng cứ hễ 1 tiếng mấy là hắn lại gọi cho cô một lần. Cứ như vậy mà hành cô nguyên một ngày không thể tập trung làm việc được. Bây giờ sang Phùng gia cô phải giải quyết vấn đề này mới được.

+÷××÷×÷×++++×××××÷××+++××÷×+

Dạo này do phải đi tới đi lui giữa Phùng gia và nhà của cô nên Du Linh luôn tự thân mình lái xe đi. Khi chạy vào cổng cô đã thấy một bóng dáng đen thui ngồi ôm chân ở trước cửa biệt thự. Dám cá ngoài cái tên làm phiền cô suốt ngày kia ra thì không còn ai nửa. Nhìn bóng dáng lẻ loi lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối kia khiến cô lại cảm thấy đau lòng. Không phải trong điện thoại cô đã nói hắn đừng chờ hay sao. Cô sẽ đến mà.

Chiếc xe dừng lại ngây trước mặt cậu khiến Phùng Nhạc giật mình. Nhưng khi thấy người mình ngày đêm trong ngóng bước ra thì liền nở nụ cười vui vẻ nhảy lên ôm lấy cô.

- " Linh Linh về rồi."

Du Linh cũng bật ngờ về cái ôm đột nhiên của hắn. Nhưng lần này cô lại không hề đẩy Phùng Nhạc ra mà lại vòng tay nhẹ nhàng vuốt lưng hắn như an ủi.

Đến khi cả hai bước vào trong nhà thì cô liền thấy Phùng đại lão gia và Phùng Hạo cha của Phùng Nhạc. Đến đây đã mấy lần nhưng bây giờ Du Linh mới thật sự thấy mặt của người quản lý tập đoàn Phùng thị. Tuy hai bên rất nhiều lần hợp tác nhưng lại rất ít khi gặp mặt nên không thân quen gì cho lắm. Nhưng Du Linh vốn là người hiểu biết nên cái chào lần đầu gặp mặt không thể thiếu. Cô cúi chào với Phùng đại lão gia rồi quay qua giơ tay ra chào hỏi với cha của Phùng Nhạc theo cách của một đối tác trên thương trường.

- " Phùng lão gia nghe danh đã lâu. Cháu là Du Linh."

Phùng Hạo cũng khá bất ngờ với màn chào hỏi này. Ông có nghe cha nói cô gái này dạo gần đây đang nắm con trai trai Phùng Nhạc của ông trong lòng bàn tay. Đối với cô gái tên Du Linh này thì trên thương trường ông không lạ gì nửa. Tuy thân là nữ nhưng mấy tháng gần đây cô làm mưa làm gió không ít trên thị trường kinh tế nên ông cũng có phần nào đó tôn trọng cô.

Trong khi hai người vừa đang định bắt tay nhau thì liền có một cánh tay dài xen vào gạt tay của Phùng Hạo ra.

Mọi người hiếu kỳ đồng loạt nhìn đến chủ nhân của cánh tay kia.

Bình luận





Chi tiết truyện