chương 23/ 37

"Sao còn không đi?"

Du Linh nhìn người con trai trước mặt không thèm nhúc nhích mà chỉ đứng nhìn cô chằm chằm. Cô cứ nghĩ chắc đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài mua đồ nên không biết như thế nào là chỗ thử đồ nên cô liền hướng cô nhân viên bên cạnh nói.

"Cho hỏi chỗ thử đồ ở đâu vậy?"

"Bên này. Mời cậu theo tôi, chỗ thử đồ ở phía trong kia." Nữ nhân viên làm động tác mời với Phùng Nhạc. Nhưng khi cô vừa nói xong liền nghe được tiếng hét cực lớn khiến mấy nữ nhân viên khác cũng phải dừng động tác lại nhìn qua bên này.

"Không thích."

"Phùng Nhạc." Du Linh nhíu mày nhìn cậu. Gì đây, sao lại trở chứng như vậy.

"Tiểu Nhạc không theo cô ta. Tiểu Nhạc muốn Linh Linh theo. Không thích, không thích." Phùng Nhạc cặp mắt gợn nước vì bị cô nhíu mày dọa. Mấy bộ đồ trên tay liền quăn đi ôm lấy cánh tay cô mếu máo.

Mọi người bên trong cửa hàng bị hành động cùng lời nói của cậu dọa mất hồn. Còn Du Linh thì thở dài. Gì đây a? Thì ra là sợ cô chạy mất ư. Tên ngốc này không ngờ càng ngày càng dính cô không tha. Cứ như thế này cô liền thấy được tương lai mịt mù của mình sau này.

Thế là bị người nào đó trở chứng dính chặt nên Du Linh đành theo cậu vào phòng thử đồ. Tất cả nhân viên trong cửa hàng đều trố mắt nhìn cảnh tượng hai người tiến vào một phòng thử đồ nhưng không ai nói gì. Tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ: 'Không ngờ đẹp trai như vậy mà lại là tên ngốc. Thật là đáng tiết.'

Lúc này không khí bên trong phòng thử đồ rất kì lạ.

"Linh Linh....."

"Đừng có kéo em. Thay nhanh đi." Du Linh bực mình gạt cánh tay đang kéo áo cô. Thật là, cậu muốn cô cùng vô thì cô đã vô đây rồi không phải sao. Không ngờ tên ngốc kia còn bắt cô phải đối mặt nhìn cậu thay đồ. Trời ơi!!! Cô đây tuy thần kinh có tý thô với lại không để ý giới tính cho lắm nhưng dù sao nam nữ khác biệt. Bắt cô đi nhìn một tên đàn ông trưởng thành thay đồ thì đây thật sự là...... Vậy mà tên kia còn không biết nghĩ cho cô mà cứ hết lôi rồi tới kéo.

Người nào đó bị cô la thì ủy khuất ngoan ngoãn mặc đồ.

"Linh Linh. Xong..."

"Ừm." Xoay người cô nhìn Phùng Nhạc trước mắt. Áo thun xám tro cùng với quần đen khiến cậu như một thiếu niên, trẻ trung, năng động cùng với gương mặt xinh đẹp mang nét trẻ con kia thì đoán chừng 18-19 tuổi chứ ai biết được đây đã là người đàn ông trưởng thành 28 tuổi chứ. Thở dài, đúng là yêu nghiệt mà.

Rất nhanh mấy bộ đồ liền được Phùng Nhạc thử xong. Bộ nào cũng vừa người và cậu mặc đều rất hợp. Từ lúc thử đồ 2 người đều ở bên trong không có bước ra ngoài khiến tất cả nhân viên đều suy đoán bậy bạ nhưng khi nghĩ đến người đàn ông kia ngốc thì làm được gì chứ. Du Linh cũng không để ý đến ánh mắt của bọn họ khi cô bước ra. Cô chỉ nghĩ Phùng Nhạc thử đồ rồi cô xem có đẹp hay không là được rồi, cần chi bước ra ngoài.

"Quý khách xem có được không ạ?" Nữ nhân viên bước đến tiếp nhận đồ từ trong tay cô ân cần hỏi.

"Được. Tôi lấy hết mấy bộ này. Tính tiền đi." Du Linh chỉ chỉ đống đồ trên tay nữ nhân viên rồi kéo Phùng Nhạc đến chỗ tính tiền.

Đưa cho nữ nhân viên tính tiền một cái thẻ ATM.

Rất nhanh nhân viên liền gói đồ lại đưa cho cô.

"Đây là của quý khách ạ. Cảm ơn quý khách đã ủng hộ."

"Ừ. Đi thôi."

Kéo lấy tay không sách đồ của Phùng Nhạc cô cùng anh đi ra bên ngoài. Hai người cười nói vui vẻ đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác , cũng như lúc nảy cô liền cùng cậu tiến vào phòng thử đồ khiến không biết bao nhiêu ánh mắt trố mắt nhìn . Hôm nay chủ yếu là cô mua đồ cho Phùng Nhạc. Vì lúc đi cô chỉ muốn đi 2 người nên trách nhiệm xách đồ liền do anh nhận lấy. Trên tay từng túi từng túi đồ đủ các nhãn hiệu khác nhau nhưng Phùng Nhạc lại không hề khó chịu mà luôn mỉm cười nhìn cô.

Đã ra ngoài nên Du Linh muốn cùng anh ăn tối bên ngoài luôn. Gọi điện về Phùng gia nói một tiếng rồi cô dẫn Phùng Nhạc đến nhà hàng mà lúc trước cô thường đến nhất.

Đây là một nhà hàng Tây nổi tiếng về các món thịt. Vốn là khách quen nên khi đến cô không cần đặt bàn trước mà vẫn có chỗ. Phục vụ dẫn 2 người đến chỗ trên tầng hai, bàn gần cửa sổ, ngồi từ đây có thể thấy được đường phố bên ngoài. Đây là bàn đơn nên 2 người phải ngồi đối diện nhau. Nhưng khi vừa ngồi xuống liền nhìn thấy gương mặt của người nào đó xị xuống. Vẻ mặt khó chịu trừng trừng nhìn cái bàn. Lúc này cô mới nhận ra. Vì thường ngày ở nhà Phùng Nhạc luôn kéo ghế ngồi sát cô nên lúc này mỗi người một đầu mới khiến cậu khó chịu như vậy.

Du Linh gọi mấy món mà cô cùng Phùng Nhạc đều ăn được rồi đưa cho phục vụ. Không lâu sau bửa ăn rất nhanh liền dọn lên. Vốn cô ăn không nhiều, chủ yếu là nhìn người đối diện ăn, có lẻ đi mua sắm hơi lâu nên cậu rất đói. Xem ra ăn rất ngon miệng.

Bình luận





Chi tiết truyện