Đối với biểu hiện
khác lạ của Phùng Nhạc thì Du Linh thật sự không dám bước tới. Cô sợ nếu như mình lỡ làm gì đó khiến hắn lại kích động nên chỉ đứng im một chỗ
nhìn Phùng Nhạc đang ôm đầu vẻ mặt đau khổ.
Nhưng rất nhanh bên
ngoài cửa nhà Du Linh liền vang lên tiếng chuông cửa. Cô như tìm được sự trợ giúp nên bước nhanh đi ra mở cửa. Nhìn một đám người trước cửa....
... Nhanh thật nha. Cô không ngờ người đến lại là người của Phùng gia.
Thấy Phùng Hạo dẫn đầu một đám người mặc vest đen như vệ sĩ đứng trước
cửa cô liền biết chắc do Phùng đại lão gia thông báo nên ông mới biết mà đến đây nhanh như vậy.
"Phùng Nhạc ở chỗ nào?"
Phùng Hạo
sốt ruột hỏi người con gái đứng trước mặt mình. Ông vốn đang họp tại
công ty nhưng khi nghe cha mình gọi đến thì lo lắng, mặc kệ cuộc họp mà
chạy đến đây.
"Bên trong. Hắn rất lạ."
Du Linh nhanh nhẹn dẫn Phùng Hạo cùng mấy người mặc vest đen đi vào.
Vừa bước vào căn hộ của Du Linh, ông liền thấy con trai duy nhất của mình
quỳ giữa nhà ôm đầu miệng đang lẩm nhẩm gì đó. Cả gương mătj bây giờ đều đầy vết tích do ẩu đả để lại. Căn phòng thì rối loạn. Khỏi nói ông cũng đoán được vừa nảy chấc xảy ra một vụ đánh nhau ngay tại căn phòng này.
Vốn người làm cha lại kiêm luôn chức mẹ như Phùng Hạo khi thấy con trai
mình thương yêu bị như vậy thì đau lòng vô cùng. Nhưng vốn là một người
cơ trí với lại chuyện như thế này lại thường xuyên nên nhìn riết cũng
quen. Ông ra lệnh cho vài người vệ sĩ phía sau mình.
"Mau. Đi lên giữ lấy nó."
"Vâng." Tất cả đồng loạt đáp rồi rất có trình tự mà tiến lên giữ lấy Phùng Nhạc.
Nhìn đứa con đã bị mình chế ngự thì Phùng Hạo liền quay đầu mang theo vẻ mặt nghiêm trọng nói với Du Linh.
"Du tiểu thư, đã dọa sợ đến cô rồi. Thật ra chuyện của Tiểu Nhạc một lồ khó nói. Ta bây giờ trước đem nó trở về biệt thự trước. Ở nơi đó có bác sĩ
riêng, có thể khiến nó tốt hơn."
Phùng Nhạc như thế nào mà lại có sẵn bác sĩ riêng như vậy chứ. Nhưng nhìn đến người con trai đang thẩn
thờ lẩm nhẩm kia liền khiến Du Linh cô vốn lạnh nhạt lại sinh ra cảm
giác đau lòng. Không cản trở Phùng Hạo cô trực tiếng ra phía ngoài mở
cửa cho bọn họ.
Phùng Hạo nhìn hành động của cô thì nhẹ gật đầu một cái rồi phất tay ra hiệu cho đám người kia.
"Đi. Chúng ta mau mang nó về nhà."
Sau khi câu nói của ông chấm dứt thì người nào đó vốn đang thẩn thờ liền
bật dậy. Cặp mắt mang đầy hoảng sợ vùng vẩy tránh thoát khỏi đám vệ sỹ.
"Không. Tiểu Nhạc không đi. Tiểu Nhạc muốn ở đây cùng Linh Linh. Tiểu Nhạc
không đi. A.... .... Buông ra. Buông ra. Các người không được chạm vào
tôi.... ... Linh Linh. Linh Linh. Em đâu rồi."
Cặp mắt rời rạc
đầy hoảng loạng vùng vẩy khỏi đám người kia, cậu kêu loạn lên. Vốn Hắn
đang rối loạng đến thẩn thờ thì nghe có người muốn đưa hắn đi khỏi nơi
đây nên liền dùng tất cả sức lực còn lại mà dẫy dụa nhằm thoát khỏi đám
người đang túm lấy hắn. Hắn không muốn đi. Hắn muốn ở cùng cô. Không ai
được chia rẽ hai người. Không được.
Nhưng sự chống cự của một
mình cậu thì làm sao địch lại đám vệ sỹ to lớn kia. Rất nhanh Phùng Nhạc lại bị khống chế nhưng miệng hắn lại không hề nhỏ lại. Vẫn hét lên gọi
tên cô. Nước mắt không biết từ bao giờ đã chãy khắp khuôn mặt đẹp trai
bất phàm kia.
Tất cả cảnh tượng cùng lời nói trước mặt khiến Du
Linh không kiềm chế được mà chảy nước mắt. Đau lòng vì hắn, vừa tính
tiến lên phía trước cô liền bị Phùng Hạo ngăn lại. Ông nhìn cô lắc đầu
rồi hét lên với đám vệ sĩ đang cực lực khống chế Phùng Nhạc.
"Đánh ngất. Mau đánh ngất nó đi."
Sau câu nói của ông rất nhanh liền nghe được tiếng "bốp". Tiếp đó là người
nào đó vốn đang điên cuồng dẫy dụa, la hét liền dừng lại. Đôi mắt đỏ
ngầu đầy nước mắt từ từ khép lại. Cả người vì mất ý thức mà ngã về phía
trước nhưng rất nhanh được đám vệ sỹ đỡ dậy.
"Đi. Mang nó ra xe
đi." Phùng Hạo thấy con trai mình cuối cùng cũng im lặng thì sai đám vệ
sĩ đưa cậu ra ngoài. Ông lại quay qua nhìn Du Linh. Thấy cặp mắt cô hồng hồng vì khóc thì giọng ông bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Đừng sợ. Đây thật ra cũng chỉ là bệnh của Tiểu Nhạc thôi. Nó không có gì đâu."
"Bệnh? Hắn bị bệnh gì?"
Du Linh thật sự bị câu nói của ông làm cho giật mình. Cô không ngờ Phùng
Nhạc không chỉ có ngốc mà còn có bệnh trong người. Nhìn biểu hiện điên
cuồng của hắn lúc nảy cũng đủ cho cô suy đoán Phùng Nhạc đã nặng đến mức nào. Đã ở cùng nhau 1 tháng trời vậy mà cô cũng không biết. Du Linh
trong lòng tự trách.
Phùng Hạo thấy trên mặt cô có vẻ tự trách thì tiến lên vỗ lên vai cô an ủi nói.
"Đừng suy nghĩ nhiều. Vốn bệnh của Tiểu Nhạc rất khó nói. Một lời không nói
hết. Bây giờ ta lại phải đưa nó về. Nếu cháu muốn biết về bệnh tình của
nó thì ngày mai đến Phùng gia đi. Ta sẽ nói cho cháu biết. Còn bây giờ
thì hãy bình tĩnh lại. Ta đi trước."
An ủi cô xong Phùng Hạo liền nhanh bước bước đi ra ngoài.
Bình luận
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1