chương 32/ 37

Chiều 5h Du Linh tan sở trở về Phùng gia, dự định rước Phùng Nhạc về nhà của 2 người nhưng khi đến Phùng gia thì người nào đó sáng sớm biến mất đến bây giờ vẫn không thấy.

"Ta tưởng sáng sớm nó đến công ty cùng con chứ." Phùng đại lão gia lo lắng hỏi ngược lại Du Linh.

Thấy nghi hoặc trong mắt ông, Du Linh lòng càng lo lắng. "Sáng sớm anh ấy rời giường rồi đi đâu mất tiêu. Cháu nghĩ là anh ấy đi tìm ông hoặc đi tìm anh em Vân Hằng chơi nên không có chú ý cho lắm."

"Anh ấy không có đến tìm bọn cháu." Vân Hằng hôm nay tiếp tục ở lại Phùng gia chơi, chỉ có Vân Họa là đã đi về Vân gia. Nghe tin Phùng Nhạc biến mất cô cũng rất lo lắng.

Du Linh nghe Phùng Nhạc không có đi tìm người nào hết thì liền quay qua hỏi Lâm quản gia và mấy nữ hầu xem sáng sớm có thấy anh hay không.

Trong số nữ hầu tụ tập tại đại sảnh đều đồng loạt trả lời từ sáng sớm giờ bọn họ không hề thấy bóng dáng thiếu gia.

Nếu không ai nhìn thấy vậy thì anh ở đâu?

A.....

"Cháu biết anh ấy ở đâu rồi." Nói xong câu này cô liền chạy lên lầu.

Mọi người phía sau thấy một màn như vậy cũng lập tức đuổi theo. Vân Hằng năng động chạy theo Du Linh đầu tiên. Phùng đại lão gia thì được Lâm quản gia dìu đi lên. Những nữ hầu cũng đi theo phía sau 2 người.

"Phùng Nhạc....... Anh có đây không Phùng nhạc."

Du Linh mở cửa phòng của mình đi vào. Nhìn xung quanh phòng vẫn là cảnh tượng như lúc sáng cô đi thì liền tiến về phía tủ quần áo của anh.

"Cạch."

Dùng hai tay mở toang cánh cửa tủ ra. Lúc này mọi người cũng vừa lúc đi vào liền thấy một cảnh tượng khiến tim người nào người nấy đều như ngừng đập lại một nhịp.

Phùng Nhạc lúc này cả người đều rúc vào phía sâu trong góc tủ. Trên người anh vẫn mặc bộ đồ hôm qua, trên tay thì lại ôm rất nhiều quần áo của Du Linh, những cái móc treo trên những bộ đồ đó vẫn còn đều bị anh ôm vào lòng. Có lẻ vì ở trong bóng tối hơi lâu nên khi Du Linh mở cửa ra thì ánh sáng liền hắc vào khiến người nào đó bị chói cả hai mắt đều nhắm lại.

"Tiểu Nhạc...."

"Anh họ...."

"Thiếu gia......"

"... ..."

Nhìn cảnh tượng này Phùng đại lão gia, Vân Hằng, Lâm quản gia, và mấy nữ hầu đều không biết nói gì chỉ có thể nhẹ thốt lên tên của cậu.

Còn Du Linh.....???

Từ khi mở cánh cửa tủ ra cả người cô đều lạnh hẳn đi. Anh...... thì ra anh ở trong đây. Tất cả đều tại cô, tại sao cô lại không nhận ra Phùng Nhạc biểu hiện lạ từ hôm qua chứ? Tại sao sáng sớm khi không thấy anh lại không chịu đi kiếm? Tại sao.....?

"Nhạc-~~" gọi tên anh, như trong tìm thức của cô bật ra, giọng nói nhỏ đến nỗi mà ngay cả cô gần như không nghe rõ.

Đôi mắt vốn bị ánh sáng quá chói mà nhắm lại của Phùng Nhạc cũng dần mở ra. Khi thích nghi với xảnh tượng trước mặt anh liền hoảng sợ rụt cả người lại, đôi tay ôm mớ đồ của Du Linh càng chặt. Đôi mắt đã rơm rớm nước mắt lén quan sát Du Linh. Khi chạm đến ánh mắt cô liền nhanh chóng rụt lại.

Phùng đại lão gia yêu thương cháu thì thấy cảnh này liền muốn ngất ngay tại chỗ. Ông thoát khỏi cái đỡ của Lâm quản gia rồi từ từ tiến lại.

"Tiểu Nhạc, ông nội đây. Cháu ngoan, theo ông ra ngoài đây được không?" Nói rồi ông đưa đôi tay vào muốn kéo cậu.

"Đừng đụng~~~ đừng đụng vào..." Phùng Nhạc né tránh bàn tay đang hướng về phía mình. Người cậu run run như đang kiềm chế gì đó.

"Phùng Nhạc..." Du Linh không khống chế được muốn tiến vào kéo anh ra.

"Ra..." Phùng Nhạc cuối đầu lên tiếng.

"Sao...?" Du Linh không hiểu ý anh.

"Đi ra. Ra hết. Đi ra hết." Hét lên. Phùng Nhạc dùng giọng rất lớn hét lên đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Lúc này mọi người mới hiểu. Thấy Phùng Nhạc kích động như vậy mọi người đồng loạt đưa ánh mắt về phía Phùng đại lão gia xin ý kiến.

"Mọi người đi ra ngoài đi." Phùng đại lão gia cũng biết nên đành phất phất tay cho mọi người phía sau đi ra.

Nhưng dường như không đúng ý của Phùng Nhạc. Anh vung một tay loạn xạ hét lớn "Tất cả. Ra. Tất cả aaa...."

"Được được mọi người ra. Cháu bình tĩnh, bình tĩnh lại." Lão nhân gia liếc nhìn Du Linh, đúng lúc này cô cũng quay lại nhìn ông. Hai người chạm mắt nhau cùng gật đầu.

Du Linh nhìn người gần như bám dính vào góc tủ thì càng đau lòng.

"Em ra. Anh hãy đi ra đi. Em cùng mọi người đi ra, anh cũng hãy đi ra nha."

Nói xong cô nhìn cái đầu đang cuối xuống của anh rồi quay đầu đi. Nhưng chưa đi được một bước liền bị kéo lại, cảm nhận cánh tay kia đang run lên lòng cô đều thắt lại.

"Em....... em đừng đi. Bọn họ đi."

Giọng nói yếu ớt, lại có chút cầu xin cùng hoảng sợ vang lên phía sau cô. Từ khi Phùng Nhạc kéo cô lại thì nước mắt của Du Linh đã muốn rơi. Cô cố gắng kìm chế rồi quay đầu lại nhìn anh.

"Ừm. Em ở lại với anh."

"Mọi người ra ngoài đi. Có cháu ở đây cùng anh ấy là được rồi." Cô quay đầu nói với mọi người đang bất ngờ phía sau.

Bình luận





Chi tiết truyện