chương 8/ 33

Ngày trôi qua không nhanh không chậm, trong chớp mắt oi nóng cũng dần tiêu tan, khu chuyên bán trang phục trong trung tâm mua sắm cũng đã bày lên trang phục dành cho mùa thu , Thẩm Gia Hành là kẻ thà rằng nhịn ăn chứ không nhịn mặc , cho nên ở khi vừa mới nhận được lương tháng sáu, cậu lập tức cầm thẻ tín dụng, lôi kéo Hạ Hành Thù chạy tới phố mua sắm để bắt đầu mua y phục mới, thuận tiện chọn lựa mua thêm một số bộ đồ mùa hè đang được giảm giá vô cùng dụ dỗ người mua để cất đi sang năm rồi xài .

Hạ Hành Thù cùng cậu dạo loạn trên đường , bồi tới khi cậu xem đã mắt.

Thẩm Gia Hành tuy rằng cũng là người cuồng mua sắm, nhưng phương thức mua sắm này cùng cánh phụ nữ rõ ràng bất đồng, cậu tựa hồ có tâm lý rất sáng suốt đối với những món đồ có giá cả quá cao, nhìn trúng cái gì đều phải lật mác giá ra xem, nếu giá cả quá cao, vô luận thích như thế nào cũng tuyệt không lưu luyến, phục sức cùng loại hình cũng sẽ không mua lại , cho nên hiệu suất đi dạo phố thật mau, không đến một giờ đã đi hết toàn bộ con đường .

Khi Thẩm Gia Hành lần thứ năm buông một cái mũ ưa thích xuống, Hạ Hành Thù không khỏi mở miệng hỏi cậu :“Nếu thật sự thực thích , sao không để anh trả tiền cho ?” Anh nhìn liếc qua chiến lợi phẩm ngày hôm nay của cậu, tựa hồ chỉ thiếu mỗi mũ nữa thôi .

Thẩm Gia Hành không chút nào dừng lại mà đi ra khỏi cửa hàng, hướng Hạ Hành Thù nói:“Em cũng không phải phụ nữ , bạn trai không có nghĩa vụ trả tiền cho em, không, cho dù là phụ nữ cũng không có . Em đương nhiên biết anh nhiều tiền, cũng không phải em nghĩ muốn giữ gìn cái tôn nghiêm gì gì đó , chẳng qua cảm thấy như vậy thực bình thường, thỉnh thoảng để anh mua tặng em một hay hai lần thì không sao, hơn cũng không tất yếu .” Nói xong chuẩn bị vọt vào gian cửa hàng tiếp theo.

Hạ Hành Thù nghe thấy lời cậu nói, không khỏi chuyển người, vươn tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Gia Hành, lôi kéo cậu trở lại gian cửa hàng vừa mới đi ra, cầm lấy một chiếc mũ nam mà lúc nãy Thẩm Gia Hành từng thử qua , anh cũng cảm thấy nó rất thích hợp , xem tường tận thì cảm thấy thập phần vừa lòng, vì thế lấy ra thẻ tín dụng đưa cho nhân viên cửa hàng “Tính cái mũ này .”

Nữ nhân viên cửa hàng lập tức tươi cười đầy mặt mà tiếp nhận, thành thạo đi đến quầy tiến hành thao tác quẹt thẻ.

Thẩm Gia Hành bắt lấy cái mũ, hơi kháng nghị nói:“Không phải nói không cần sao.”

Hạ Hành Thù cười cười “Vừa nãy em cũng nói thỉnh thoảng mua tặng một hay hai lần thì sẽ không sao a.”

Thẩm Gia Hành không nhìn khuôn mặt đầy tươi cười của anh, xoay người ảo não nói:“Chỉ là em đang nghĩ , chờ tới tết sẽ bắt anh tặng em một món quà lớn hơn cơ , hàng năm nhìn thấy bốt cổ ngắn cùng áo khoác dài đều cũng luyến tiếc vì không đào đâu ra nhiều tiền như vậy, còn tưởng rằng năm nay rốt cục có thể tới tay …… Hiện tại tốt rồi , anh mua mất tiêu rồi……”

Hạ Hành Thù kinh ngạc, đến sát vào bên cạnh vai Thẩm Gia Hành, dán vào tai cậu mà gọi :“Gia Gia?”

Thẩm Gia Hành tức giận nói:“Làm gì?”

“Em đã nghĩ tới tận chuyện lúc tết sao ? Em hiện tại cũng đã cảm thấy chúng ta có thể kiên trì tới lúc đó sao ?” Tin tức này với anh quả thực là siêu tốt nha .

Hai gò má Thẩm Gia Hành nóng lên, trực tiếp ngậm miệng không nói lời nào.

Hạ Hành Thù đương nhiên hiểu được đạo lý chuyển biến tốt thì phải thu lấy, âm thầm cao hứng tiếp nhận gói to trên tay nhân viên cửa hàng, trên mặt ôn nhu tươi cười làm cho nữ nhân viên cửa hàng lập tức trong tim như có con nai húc loạn , sau một lúc lâu mới hồi thần trí .

Từ trong cửa hàng đi ra, hành trình mua sắm lần này xem như chấm dứt viên mãn, Thẩm Gia Hành cũng rốt cục cảm thấy mỏi chân , vì thế Hạ Hành Thù mang cậu tới quán café lộ thiên đầu phố để ngồi xuống nghỉ ngơi.

Giờ là gần bốn giờ chiều, thật khéo sao lại đúng lúc mọi người đổ xô ra đường dạo chơi, Thẩm Gia Hành dựa vào trên ghế đan bằng trúc, uống trà chanh ướp lạnh, nhàn rỗi ngồi ngắm đám đông đi tới đi lui, cùng Hạ Hành Thù câu được câu không mà trò chuyện, chân chính cảm giác được thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn (1)

(1) : nguyên văn ‘Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn’, trích từ một bài thơ Đường, tác giả Lý Thiệp.

“Chung nhật hôn hôn túy mộng gian

Hốt văn xuân tẫn cường đăng sơn

Nhân quá trúc viện phùng tăng thoại

Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn.”

‘Phù sinh’ có nghĩa là sống trôi nổi trên mặt nước.

Ý nghĩa nôm na chính là trong cuộc sống bận rộn hoặc mơ mơ màng màng, ngẫu nhiên trộm chút thời gian để nhàn rỗi, làm chuyện mình muốn làm, nhân sinh như thế mới thú vị.



Hai người đang nói chuyện đến vui vẻ, đột nhiên Thẩm Gia Hành cảm thấy bả vai bị người vỗ một cái, sau đó chợt nghe có người lấy ngữ khí quen biết ở phía sau cậu gọi :“Này , Thẩm, lâu rồi không gặp em .”

Thẩm Gia Hành rất không thích người khác tùy tiện chạm vào người mình như vậy, quay đầu lại thì thấy, là một gã đàn ông cao gầy biểu tình lỗ mãng, suy nghĩ thật lâu cũng vẫn không nhớ nổi có quen người này, vì thế ngữ khí không tốt lắm , hỏi:“Xin hỏi anh là ai? Tôi và anh quen biết nhau sao?”

Biểu tình gã đàn ông cứng đờ, rõ ràng bị câu trả lời của Thẩm Gia Hành khiến cho mất mặt, gã liếc liếc Hạ Hành Thù vẫn bất động thanh sắc ngồi ở bên cạnh, cười lạnh một tiếng nói:“Em không biết tôi hả ? Cũng khó trách thôi, lúc trước Thẩm ở ‘Huyền Vũ’ đại danh đỉnh đỉnh, chỉ có người khác quen biết em, em sao sẽ đi nhớ rõ người khác đâu? Hơn nữa mỗi đêm em đổi một người, mỗi ngày đều không lặp lại, chỉ sợ muốn nhớ cũng nhớ không rõ đâu!”

Vừa nghe đến “Huyền Vũ”, sắc mặt Thẩm Gia Hành lập tức nổi lên biến hóa, đó là một quán bar cách trường học đại học của cậu không xa , tiếp khách nhân là dân đồng tính là chủ yếu, có mấy tháng hồi học đại học, bởi vì biết Hà Qúy có bạn gái, khiến ban đêm cậu khó chịu không thể đi vào giấc ngủ, vì thế ban đêm đều chạy đến Huyền Vũ qua đêm . Đối với cuộc sống trước kia cậu cũng không nghĩ nhiều, nếu không phải bởi vì Hạ Hành Thù xuất hiện, hiện tại cậu cũng vẫn đang sống cuộc sống như vậy, nhiều lắm chỉ thu liễm một chút so với khi còn trẻ mà thôi.

Nhưng, Hạ Hành Thù sẽ nghĩ gì về việc này ? Cậu không thể nào biết được.

Hướng người đối diện liếc mắt đầy hi vọng, Hạ Hành Thù vẫn là biểu hiện không hiển sơn lộ thủy , mắt thấy gà đàn ông kia nói càng ngày càng khó nghe, Thẩm Gia Hành vốn cũng không phải tốt tính , nắm tay đột nhiên hướng trên bàn đập lên , mặt mày vặn vẹo, lạnh lùng hướng gã nói:“Mày nói đủ chưa ? Nếu bởi vì trước kia bị tao đá mà không cam lòng, vậy thì nên đem cái mặt chỉnh sửa cho đẹp một chút, miễn cho lại dọa người.”

Gã kia lập tức tức giận đến giơ tay định đánh , nhưng cố kỵ lúc này đang ở trên đường, Thẩm Gia Hành lại có đồng bạn, đành phải ngượng ngùng thu hồi tay, cố ý cười nói đen tối :“Yêu, sao giờ em thanh cao thế ? Lúc trước em đến Huyền Vũ rồi lại đột nhiên biến mất, mấy tháng ngắn ngủn đã khiến cho vô số người thất hồn lạc phách đấy . Nga…… Là bởi vì câu được thằng giàu, cho nên phải giả xử nam ngây thơ sao ? Thật không biết người ta có thể tin hay không……” Nói xong ánh mắt liếc về phía Hạ Hành Thù.

Thẩm Gia Hành cắn chặt môi, không hề nói lời bác bỏ, chỉ giương mắt nhìn Hạ Hành Thù, có chút chờ mong, cũng ẩn ẩn mang theo đề phòng.

Hạ Hành Thù nhận được tầm mắt cậu , thong dong địa bưng lên cà phê trên bàn uống một ngụm, sau đó buông cái chén, dựa vào trong ghế dựa, hướng Thẩm Gia Hành hỏi:“Em quen gã sao ?”

Thẩm Gia Hành lắc đầu:“Không có ấn tượng.”

“Vậy…” Hạ Hành Thù chuyển hướng gã đàn ông xa lạ “Vị tiên sinh này, tôi cũng không quen anh, anh bây giờ lại vẫn kiên trì đứng ở chỗ này, là vì muốn bắt chuyện với người yêu tôi ? Hay là muốn để tôi mời anh một chén café miễn phí ? Vế sau tôi không phản đối, về phần vế trước, bởi vì tôi là gã đàn ông có độc chiếm dục rất mạnh, khuyên anh vẫn nên biết điều mới tốt.”

“Bọn mày……” Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới châm ngòi không được lại bị người chế nhạo một phen “Hừ! Chó cắn lã động tân, chờ mày biết sự tích vĩ đại trước kia của người yêu mày, thấy rõ ràng nó là cái dạng mặt hàng gì thì mới hối hận .” Nói xong, gã xoay người vừa mắng vừa nhanh chân rời đi.

Nhìn thân ảnh gã đàn ông kia đã đi xa, Thẩm Gia Hành quay đầu lại, chần chờ một chút, vẫn hỏi :”Anh không hỏi em gì sao ?”

“Ừm? Em cảm thấy anh nên hỏi cái gì đây ?” Hạ Hành Thù giả ngu nói.

Thẩm Gia Hành có chút chán nản “Tỷ như nói ‘Huyền Vũ’ là làm sao, em có đúng hay không thực sự không quen gã, trước kia em ở đâu làm những gì .”

Hạ Hành Thù chọn mi “Em sẽ nói cho anh biết sao ?”

“Em đương nhiên sẽ! Huyền Vũ là một quán gay bar ở gần đại học của e, em đã ở nơi này chơi mấy tháng, cũng ở mấy tháng đó mà khiến người ở đó chú mục ,nên rời đi, bởi vì khi đó hắn tìm bạn gái, em thực chịu đả kích, cho nên muốn đi chứng minh mị lực của mình, về phần lúc ấy ở nơi đó có qua lại với ai thì chưa bao giờ em phí tâm đi nhớ.”

Hạ Hành Thù nở nụ cười, nói:“Em xem, chẳng phải em đã chủ động nói ra hết sao ? Anh cần chi phải hỏi nữa.”

Thẩm Gia Hành trừng anh, nhất thời không biết nói gì, sau đó hừ một tiếng thật to.

Trầm mặc sau một lúc lâu, Thẩm Gia Hành đột nhiên nói:“Hành Thù, anh không nên dung túng em như vậy.”

Hạ Hành Thù cười hỏi cậu :“Vì cái gì?”

“Bởi vì a…… Anh như vậy sẽ bị em áp bức rất thảm .” Cười meo meo nói, Thẩm Gia Hành một tay đặt lên vai anh, tới gần sát vành tai anh , thở dài nói:“Chẳng qua là, đối với quyền lợi áp bức anh này …… Em phát hiện bản thân thực sự không muốn sang tay cho người khác nha ……”

Bình luận





Chi tiết truyện