chương 29/ 33

Nghỉ đông vừa kết thúc , Thẩm Gia Hành tinh thần rạng rỡ mà trở lại cương vị công tác, đem theo mấy món quà nhỏ từ Pattaya cho toàn bộ đồng nghiệp ở văn phòng, cả một lũ nương tử quân ( đội quân tóc dài ) nhìn thấy lãnh mỹ nhân ngày thường thế nhưng bây giờ cảnh xuân đầy mặt, đều nhao nhao hô to bị điện giật đến chịu không thấu , cảm thán tình yêu quả nhiên là thuốc kích thích cực mạnh của thế gian.

Đến phòng tư liệu tìm vài bộ hồ sơ ghi chép cần thiết, Thẩm Gia Hành trở lại tầng làm việc của mình , trùng hợp ở hành lang đụng phải Hà Qúy đang nghênh diện đi tới , tâm tình tốt lắm , cậu vui lòng mà mỉm cười chào hỏi “Hi , xuống dưới làm gì thế ?”

“À …… Đến phòng tuyên truyên xem áp-phích dạng chiếu .” Nhìn thấy cậu tươi cười , Hà Qúy tựa hồ thất thần trong nháy mắt “Cậu…… Thoạt nhìn tâm tình không tồi nhỉ ?”

“Mới vừa nghỉ đông trở về.” Thẩm Gia Hành cười nhưng không trực tiếp trả lời.

“Vẫn luôn cùng……‘Hắn’ ở chung ?”

Có chút nghi hoặc vì sao Hà Qúy lại hỏi như vậy, nhưng cậu vẫn thản nhiên gật đầu đáp “Ừ”.

Hà Qúy xả ra một nụ cười khổ đầy khó hiểu , hỏi:“Chúng ta về sau, chỉ là bạn bè thôi sao ?”

Nhìn vẻ mặt của hắn, Thẩm Gia Hành trong lòng dâng lên một trận không đành lòng, nhưng mà hết thảy đều đã không có khả năng quay đầu lại , bỏ lỡ rồi thì cuối cùng cũng là đánh mất , cuối cùng cậu chỉ đành cường điệu lên :“Là ‘Bạn tốt’.”

Hà Qúy cười khẽ thở dài, gật gật đầu, đem lời nói sắp đến bên miệng nuốt trở lại trong lòng.

Cùng lúc đó, ngay tại văn phòng của phó tổng tài Hoya , ngài tổng tài trên danh nghĩa vạn năm khó gặp của công ty đang ngồi ở một góc của bàn làm việc , bắt chéo chân , nhàn nhã mà uống cà phê , lại vừa nói mấy lời tức chết người không đền mạng

“Tôi nói nhá Hạ đầu gỗ , sao cậu không cải thiện một ít đồ dùng làm việc đi, dùng cái bàn vĩnh viễn lạnh băng băng như thế, ghế xoay vĩnh viễn hời hợt bề ngoài như thế , cũng không hiểu làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi nhàn dật , cuộc sống của cậu rốt cuộc hưởng thụở chỗ nào nha ? Hay là nói, chỉở trước mặt mỹ nhân nhà cậu mới có tý tính người ?”

Ngồi ở sau bàn làm việc , Hạ Hành Thù hơi dừng lại bút, sau đó lại tiếp tục lưu loát mà viết “Nếu thời điểm cậu nói mấy lời này, đừng ngồi trên bàn làm việc của tôi , uống cà phê do thư kí tôi pha , mặc quần áo trả bằng tiền tôi kiếm , tôi đây chắc cũng có thành ý nghe dạy bảo của cậu đấy”

“Thiết thiết thiết, sao cậu vĩnh viễn không thú vị như thế nhỉ.” Giang Hi Ngạn lập tức từ trên mặt bàn nhảy xuống “Chưa thấy qua người nào nhỏ mọn như cậu đấy.”

“Cho cậu ba phút nói ra mục đích đến đây , quá hạn khỏi chờ .”

Giang Hi Ngạn nghe xong, lập tức oa oa kêu to, bất quá hắn biết rõ tính tình Hạ Hành Thù, rất nhanh vẫn là quyết định kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lướt đến bên người anh , dùng ngữ điệu hề hề hỏi:“Thân ái đại đầu gỗ đồng chí, cậu gần nhất…… Có đắc tội qua người nào hay không ?”

Hạ Hành Thù nghe vậy lập tức nghiêm túc lên , anh biết, Giang Hi Ngạn tuy rằng thoạt nhìn không có đứng đắn nhưng hắn cũng sẽ không tốn thời giờ nói mấy câu không có ý nghĩa , hơn nữa, trên thực tế chỉ số thông minh của hắn cao đến dọa người, chẳng qua trời sinh tính lười nhác, ở công ty , công việc mà hắn chân chính phụ trách là quyết định lựa chọn phương hướng phát triển trong tương lai cho công ty , bằng không Hạ Hành Thù cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn mỗi ngày hỗn ăn chờ chết như thế .

“Sao vậy , cậu nghe được tin đồn gì à ?”

“Hắc hắc hắc, hiện tại mới biết hỏi tôi đấy à ? Tôi dựa vào cái gì mà nói cho cậu ?”

Hạ Hành Thù lấy ngón tay gõ gõ mặt bàn bóng loáng, thảnh thơi nói:“Cậu đương nhiên không có lý do gì mà nói cho tôi biết…… Dù sao là tôi không hay ho thôi, nếu đối phương nhằm vào tôi, tôi đại khái khó tránh khỏi sẽ chịu thương tổn và vân vân, đến lúc đó chỉ sợ cũng không dư tinh lực đi làm như bình thường, nếu đối phương nhằm vào toàn bộ công ty, có tổn thất trọng đại gì thì tôi là kẻ có lỗi lớn nhất , không bằng đến lúc đó tôi hướng ban giám đốc tự nhận lỗi rồi từ chức. Kế tiếp hết thảy trọng trách đại nhâm nên giao cho tổng tài đại nhân là cậu , hy vọng cậu có thể làm giỏi hơn tôi , chăm chỉ hơn tôi , đừng tráng niên sớm thệ a.”

“Cậu…… Cậu điên rồi……” Giang Hi Ngạn nghiến răng nghiến lợi mà bật ra vài chữ , quả nhiên hai người nếu tương giao lâu quá thì chỉ có hai người mới áp chế được nhau.

“Hiện tại, nói hay không tùy cậu .”

Nhìn vẻ mặt Hạ Hành Thù nắm chắc mười phần, Giang Hi Ngạn không cam lòng cùng không muốn mà nói :“Là Phương Nguyên Hán nói cho tôi biết , gã nói có người đang thiết kế phục kích Hoya, ý là nhằm vào cậu ”

Hạ Hành Thù nhíu nhíu mày “Gã không nói cụ thể tin tức cho cậu sao ?”

“Tôi hỏi, gã không chịu nói. Bất quá y khẩu khí gã mà suy , lần này rõ ràng không phải cái kế hoạch nhỏ nhắn gì đâu , mà gã khẳng định cũng biết nội tình.”

“Gã không chịu nói?…… Hẳn là do cậu không chịu hướng gã cúi đầu đi ?”

Giang Hi Ngạn “ rầm “ một cái đứng lên “Tôi dựa vào cái gì mà cúi đầu với gã !? Vì cái gì không phải gã hướng tôi cúi đầu?”

Hạ Hành Thù nhún vai “Được rồi, cứ coi như tôi nói bậy , hai người các cậu nha , yêu như thế nào thế , thực không hiểu nổi các cậu đấy .”

Đôi mắt Giang Hi Ngạn nháy mắt hóa thân tiểu thỏ – trông mong mà nhìn anh “Chẳng lẽ cậu không đứng về phía tôi ?”

“Đứng ! Tôi tất nhiên sẽ đứng , bất quá hiện tại tôi còn phải đi tìm hiểu cái gọi là kế hoạch kia , miễn cho công ty cuối cùng thật sự lỗ vốn trong tay tôi .” Nói xong, Hạ Hành Thù chuồn nhanh khỏi văn phòng, đem một vị khó chơi nào đó vứt ở phía sau.

Từ sự thật chứng minh, hiểu biết của Thẩm Gia Hành đối với hai vợ chồng Thẩm Mạn – Chu Hồng cũng đủ sâu sắc, trong mười ngay nay , bọn họ không tìm được một việc nào có thể làm tới cùng, mặc dù có thể tìm vài việc vặt ở mấy siêu thị nhỏ hoặc tiệm cơm, nhưng cường độ lao động nhiều , tiền lương ít , công việc hoàn toàn không hợp tiêu chuẩn trong mắt hai người, mắt thấy tết âm lịch sắp tới rồi, bọn họ một lòng muốn quay về nhà một chuyến , nhưng hiện tại đừng nói là mua lễ mừng năm mới, ngay cả tiền xe bọn họ cũng đào không ra.

Hôm nay vợ chồng hai người lại chúi mũi vào tờ báo dò dò kiếm kiếm, mục đích đương nhiên là từ trong đó kiếm được một công việc nhàn hạ lại lương ca, đột nhiên điện thoại vang lên, Chu Hồng tùy tay bắt lấy “Alô?”

“…… Là Hạ Hành Thù sao?” Đầu dây bên kia chần chờ hỏi.

Chu Hồng nghe được cũng không hiểu ra sao, hoài nghi là gọi sai “Alô , anh rốt cuộc tìm ai vậy ?”

“Tôi tìm Thẩm Gia Hành.”

“Nga, nó đã dọn đi rồi, đi ở chung với người khác, tôi là anh rể nó .”

“Xin hỏi anh có biết…… Cậu ấy hiện tại ở với anh không ?”

“Thật ngại quá , tôi không biết , cậu có việc thì gọi di động cho nó đi.”

“Vậy được rồi, phiền anh quá.”

Nghe thấy đối phương có ý muốn chấm dứt câu chuyện , trong lòng Chu Hồng đột nhiên khẽ động “Chờ đã, tiên sinh gì à , xin hỏi ai…… Cậu là bạn thân nhất của Hạ Hành Thù phải không ?”

“Đúng vậy, làm sao vậy?”

Chu Hồng hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, nói:“Chỉ là …… Tôi muốn hỏi một chút, trên tay cậu hiện tại có cái gì … à có công việc gì giới thiệu cho tôi cùng chị Gia Hành hay không ? Xem như nể tình bạn của hai người đi , tôi và chị nó mới tới đây không lâu, không có rành rẽ tin tức cho lắm .”

“Này…… Có lẽ chúng ta có thể……”

…………

Treo lên ống nghe điện thoại , Hà Qúy đem ghế xoay tròn nửa vòng, tầm mắt hướng ra không trung mông lung như có khói mờ ngoài cửa sổ, khẽ uống một ngụm cà phê đen trong tay.

Ý tưởng trong đầu dần dần thành hình, có lẽ, đây thật là cơ hội không tồi ……

Bình luận





Chi tiết truyện