Cứ như vậy Từ Kính trở thành khách quen của Thời gia, anh lấy thân phận
là bạn của Tầm Tầm xuất hiện, Nhậm Tư Đồ, Tôn Dao cũng hết cách với anh.
Kỳ nghỉ hè của Tầm Tầm cứ như vậy rồi kết thúc, cậu chính thức trở thành một học sinh tiểu học, ngày tựu trường đầu tiên, giáo viên cho mỗi bạn
nhở một nhiệm vụ —— đem sách bào bìa thật đẹp.
Ngày từu trường đầu tiên không cần lên lớp, nên Tầm Tầm tan học sớm, đeo cập sách năng trĩu ra khỏi trường, Tầm Tầm đang nhìn khắp nơi tìm Thời
Chung, lại thấy cách đó không xa, có một chiếc xe hơi không tính là xa
lạ hạ cửa sổ xe, Từ Kính ngồi ở sau xe mỉm cười ngoắc ý bảo Tầm Tầm lại
đấy.
Tầm Tầm rất vui vẻ chạy đến bên cạnh xe, lại chỉ nhìn quanh trong buồng
xe, không nhìn thấy bóng dáng Thời Chung, Tầm Tầm rất thất vọng: "Ba tôi đâu?"
"Anh ấy đang họp."
Tầm Tầm không vui, hô to: "Tên lường gạt, không phải chú đã nói sẽ không để ba tôi làm nhiều việc sao!"
Từ Kính thật cũng không lo lắng, chỉ chỉ một cái hộp bằng giấy đặt bên
cạnh: "Kêu chú là tên lường gạt nữa, cái này chú sẽ giữ lại."
Tầm Tầm dõi mắt nhìn lên, đựng trong hộp là mô hình Iron Man bản số
lượng có hạn, giống như đúc, Tầm Tầm chau mày đứng ở bên ngoài do dự ba
giây, sau đó ngoan ngoãn lên xe.
Từ lúc Tầm Tầm lên xe thì không ngừng miệng, một chút cũng không nhàm
chán, Tầm Tầm nói một chút tin đồn thú vị trong trường học, oán trách
người bạn nhỏ Hoa Hồ Điệp Lý Duệ lại không để ý cậu, chạy đi chơi với
bạn học trai mới quen, lại lãnh giáo Từ Kính cách bao bìa sách như thế
nào cho đẹp, thời gian trôi qua thật nhanh, tài xế đã đưa Từ Kính và Tầm Tầm đến dưới chân tòa nhà tập đoàn Kính Nam, trong phòng làm việc của
Từ Kính, cũng đã có nhiều loại bìa sách ở trên bàn làm việc, đợi người
bạn nhỏ Tầm Tầm.
Nhưng hiển nhiên Từ Kính đã đánh giá cao mình, vốn cho chuyện bao bìa
sách là chuyện cực kỳ đơn giản, nhưng anh còn chưa bao được bìa sách cho Tầm Tầm, không phải gióng lên một góc, chính là áp tuyến không bằng,
Tầm Tầm ở bên cạnh nói chêm chọc cười: "Lúc chú còn trẻ không bao bìa
sách sao?"
Từ Kính cúi đầu lấy bìa bao sách, cũng không ngẩng đầu nới: "Lúc chú còn nhỏ? Đều do bảo mẫu bao giúp."
"Khó trách chú lại bao bìa sách của chau xấu như vậy."
Động tác trên tay Từ Kính dừng lại, lần đầu tiên trong đời bị người khác —— hơn nữa còn là một đứa bé tiểu học ——ghét bỏ như thế, nét mặt Từ
tiên sinh rất tệ.
Một giây kế tiếp, trợ lý Tiêu từ đầu đến cuối nửa chữ cũng chưa nói liền bị liên lụy ——
"Trợ lý Tiêu, cậu mua mấy tờ giấy này ở đâu vậy? Quá cứng rồi, lập tức
mua giấy bao sách mới khác cho tôi." Từ Kính quăng nhãn đao về phía trợ
lý Tiêu.
Tầm Tầm cũng nhìn ra được là bởi vì tài nghệ Từ Kính có hạn mới bao sách xấu xí như thế, cái này cùng giấy bao sách cứng mềm có quan hệ gì? Mà
coi như trong lòng trợ lý Tiêu không ngừng kêu khổ, cũng chỉ có thể cúi
đầu thở dài đáp: "Được, tôi sẽ đi mua cái khác."
Trợ lý Tiêu đi tới cửa phòng làm việc, còn chưa kịp cầm tay cầm cửa, cửa phòng làm việc liền bị người khác kéo ra ——
Là Thời Chung.
Trợ lý Tiêu khách khí chào hỏi Thời Chung: "Thời tổng."
Tầm Tầm Từ Kính vốn đang ngồi bên cạnh nhìn Từ Kính hủy đi bìa sách,
nghe một tiếng chào hỏi như vậy, lập tức quay đầu lại, thấy đúng là Thời Chung, lập tức chạy đến bên cạnh Thời Chung: "Ba!"
Bóng người Tầm Tầm nhỏ bé "Vèo" một cái như tiếng gió thổi qua, gương
mặt Từ Kính cứng ngắc lại trầm mặc, biểu đạt —— anh bị thương rất nặng.
Mà Tầm Tầm chạy đến một nửa, đột nhiên lại trở về, trong mắt Từ Kính lại toát ra một tia vui mừng, Tầm Tầm liền chộp bìa sách trên bàn, ôm sách
chạy về phía Thời Chung lần nữa, lại một lần nữa tàn nhẫn mà quả quyết
từ bỏ anh ——
"Ba xem! Bìa sách con bao có đẹp không!"
Thời Chung nhận lấy sách từ tay Tầm Tầm, sờ sờ đầu Tầm Tầm tựa như khen ngợi: "Ừ, rất tốt."
Tầm Tầm kéo tay Thời Chung: "Ba họp xong rồi hả ? Vậy chúng ta về nhà thôi."
Thời Chung gật đầu một cái, dẫn Tầm Tầm đi tới bên cạnh bàn làm việc, nói với Từ Kính: "Từ tổng, chúng tôi về trước."
Từ Kính trừ lặng lẽ gật đầu một cái, còn có thể làm gì?
Trợ lý Tiêu thấy thế, cảm giác mình không cần đi mua giấy bao sách, yên
lặng lui sang một bên, nhìn Tầm Tầm một tay lôi kéo Thời Chung, một tay
ôm Iron Man Từ Kính đưa, cùng Thời Chung rời đi, trước khi đi không quên bổ một đao ở trên vết thương Từ Kính: "Cháu và ba về trước, cảm ơn chú
đã tặng Iron Man cho cháu, cháu sẽ quý trọng."
Phía bên kia, Từ Kính vốn đang tích tụ, lại tích thêm cảm giác phiền muộn.
Nhưng ngay thời khắc cảm giác phiền muộn sắp tràn đầy, bên tai Từ Kính
truyền tới âm thanh Thời Chung: "Cuối tuần này, không phải con nói để ba và Nhậm Tư Đồ đưa con đi liên hoan ca nhạc sao, xin dì Tôn Dao đi cùng
chú Từ được chứ?"
Từ Kính bỗng nhiên quay đầu lại ——
Chỉ thấy Tầm Tầm ngửa đầu nhìn Thời Chung, nghe cảm động mà đáp nói:
"Được!" Thời Chung vẫn chưa quay đầu lại, bước chân cũng không dừng lại, cứ trong trầm mặc của Từ Kính mang theo Tầm Tầm đi ra khỏi phòng làm
việc.
Thời Chung xuống tới lầu dưới tấp đoàn Kính Nam thì tiểu Từ đã đem xe dừng ở ven đường.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Thời Chung nịt chặt dây an toàn cho Tầm Tầm, vừa hỏi.
Thời Chung từ lão tổng công ty trong nháy mắt biến thân ông chủ gia
đình, không hề có cảm giác không tốt. Còn đối với Tầm Tầm mà nói, có thể thưởng thức được tay nghề của Thời Chung, dĩ nhiên là vui vẻ chà sát
tay, lấy điện thoại di động ra, đem mấy cái thức ăn ngon mình vơ vét
trước kia trong điện thoại ra, nhanh chóng kéo cho Thời Chung nhìn: "Con muốn cái này cái này cái này. . . . . . Còn có cái này."
Tầm Tầm biết, trong tự điển của ba chân dài tuyệt đối không có từ không
biết làm gì đó, quả nhiên, Thời Chung thô sơ giản lược nhìn qua này hình ảnh thức ăn ngon, lập tức nói, "Không thành vấn đề, " Thời Chung ngồi
vào trong xe, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian này vừa đúng,
"Bây giờ đi siêu thị mua thức ăn, làm xong món ăn chờ Nhậm Tư Đồ trở lại cùng nhau ăn."
Phía bên kia, Nhậm Tư Đồ biết được ông xã dưới sự sai sử của con trai
mua một đống lớn món ăn, dĩ nhiên là vừa tan tầm liền chuẩn bị chạy về
nhà.
Nhưng xe mới vừa quẹo vào đường phụ, điện thoại di động của cô liền vang lên.
Là Thịnh Gia Ngôn gọi tới: "Em đang ở đâu?"
Giọng của Thịnh Gia Ngôn cấp bách cũng hơi phát run, Nhậm Tư Đồ cũng không khỏi căng thẳng: "Em mới vừa tan việc, sao thế?"
"Nhanh đến trường học đón Tầm Tầm, rồi nói Thòi Chung tìm chỗ an toàn an bài cho hai người ở vài ngày, tạm thời đừng về nhà. Tưởng Lệnh Thần
điên rồi, anh sợ anh ta đi tìm em tính sổ."
Đột nhiên nhắc đến Tưởng Lệnh Thần, Nhậm Tư Đồ cũng không tránh được căng thẳng: "Rốt cuộc thế nào?"
Thịnh Gia Ngôn nhất thời cũng nói không rõ ràng lắm, cúp điện thoại, chỉ chốc lát sau điện thoại Nhậm Tư Đồ vang lên tiếng chuông tin nhắn, là
Thịnh Gia Ngôn gửi tin nhắn cho cô ——
"Tưởng Minh Đức là kẻ khả nghi hối lộ trong dự án xây dựng, Tưởng Lợi Đức cáo ốm nhập viện."
Nhậm Tư Đồ vừa nhìn tin tức, còn vừa lái xe, thần kinh căng thẳng đến
huyệt Thái Dương cũng nhảy thình thịch, còn chưa xem xong toàn bộ nội
dung tin nhắn, điện thoại của Thịnh Gia Ngôn liền gọi đến.
"Tin tức này tạm thời bị người của Tưởng gia đè xuống rồi, mọi người
cũng không biết gì, đoàn luật sư đã chạy tới bệnh viện. Bởi vì quan hệ
của anh và em, nên lần này đoàn luật sư cố ý đem anh loại bỏ bên ngoài,
nhưng. . . . . . Tưởng Lợi Đức cũng đã bị giận đến nằm viện, còn không
chú ý an nguy thân thể, gấp gáp gọi luật sư đến bệnh viện thương lượng
đối sách, đoán cũng có thể đoán được tình huống bây giờ tệ đến mức nào."
"Đây là chuyện Tưởng gia, Tưởng Lệnh Thần tìm em tính sổ làm gì?"
". . . . . ." Thịnh Gia Ngôn khó có thể mở miệng, nhưng tình huống khẩn
cấp, rất nhanh anh cắn răng nói, "Bởi vì anh nghe nói, cảnh sát lấy được chứng cớ, là do. . . . . Thẩm Thấm cung cấp."
Thẩm Thấm?
Cái tên này đột nhiên chui vào lỗ tai, Nhậm Tư Đồ cơ hồ theo bản năng đạp thắng xe.
Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, âm thanh Thịnh Gia Ngôn cũng vang lên ở bên tai cô: "Anh tìm cớ đi một chuyến bệnh viện, nghe được Tưởng Lệnh
Thần gọi điện thoại cho Thẩm Thấm, nhưng điện thoại vẫn không thông,
Tưởng Lệnh Thần giống như điên rồi, tức giận đằng đằng chạy ra ngoài,
nếu như chuyện này thật là Thẩm Thấm làm, thì Thẩm Thấm hiện tại đã trốn đi, Tưởng Lệnh Thần khẳng định không tìm được cô ấy. Emi cũng biết,
Tưởng Lệnh Thần, người này một khi điên lên, có bao nhiêu không an bài
lý giải, anh sợ hắn ta không tìm được Thẩm thấm, sẽ đi tìm em."
Bình luận
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1