chương 53/ 86

Rốt cuộc thì Nhậm Tư Đồ cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, mặc dù hơn một nửa trong số đó là mua ở ngoài tiệm về, nhưng chỉ cần nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn thôi cũng đủ làm cho người khác động lòng.

Cô nhìn đồng hồ thấy từ lúc mình vào phòng ngủ đến giờ cũng đã hơn nửa tiếng mà Thời Chung thì vẫn chưa từ trong phòng ngủ đi ra, chẳng lẽ anh thật sự tiếp tục ngủ?

Nhậm Tư Đồ soi người lên cánh cửa tủ lạnh sửa sang lại quần áo một lát, rồi đi về phía phòng ngủ, cô muốn đánh thức Thời Chung dậy một lần nữa. Nhưng khi cô gõ cửa thì lại không nghe thấy tiếng ai trả lời, cô đành đẩy cửa đi vào.

Nhậm Tư Đồ nhẹ nhàng bước vào, đi qua khỏi khúc quanh thì ánh mắt không khỏi sửng sốt.

Thời Chung mới ở trong phòng tắm bước ra, anh đang chuẩn bị thay quần áo. Từ góc độ của Nhậm Tư Đồ nhìn vào thì chỉ thấy người đàn ông này đang mặc quần tây, nửa trên vẫn để trần, trên cổ vẫn còn vắt một cái khăn lông, nước ở trên tóc vẫn còn đang trượt theo sống lưng mà chảy xuống dưới.

Nhậm Tư Đồ không có lên tiếng nhưng Thời Chung vẫn có thể phát hiện ra cô. Anh quay đầu lại, nhìn cô một cái không thể hiện rõ tâm tình của bản thân. Sau đó lại quay đi, mở tủ lấy áo sơ mi mặc vào người.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Nhậm Tư Đồ thấy anh nhanh tay cài nút ở tay áo rồi chọn cà vạt, chỉ duy nhất là anh không hề để ý đến cô, cô chỉ còn biết giả bộ ho khan một tiếng rồi nói: “Đã làm xong bữa sáng rồi.”

“Tôi có việc bận, em cứ ăn đi.” Anh soi gương chỉnh lại cà vạt, không nhìn cô: “Còn nữa, làm phiền em sau khi ăn xong nhớ rửa bát giùm.”

“Hả?” Nhậm Tư Đồ không kịp phản ứng. Không phải bởi vì những lời anh nói, mà là bởi vì giọng nói hết sức lạnh lùng của anh.

“Lúc trước công việc nhà đều do người giúp việc làm, mà tôi thì cũng đã lấy lại chìa khóa của Thẩm Thấm. Em ăn xong không rửa bát, không lẽ muốn tôi rửa thay em sao?”

“…………….”

Nhậm Tư Đồ thật ra luôn cảm thấy mình rất kiên cường, thật không thể nghĩ đến anh chỉ cần dùng một câu đơn giản đã có thể trong nháy mắt làm cho cô không khỏi lúng túng, uất ức, mất mặt. Cho đến khi Thời Chung đã mặc xong đồ, đi lướt qua cô, thì Nhậm Tư Đồ mới miễn cưỡng dùng giọng nói nhẹ nhàng gọi anh lại: “Buổi trưa, anh có về nhà ăn cơm không?”

“Chắc là phải bận đến tối.”di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

Rõ ràng anh có ý nói cho cô biết rằng cô không cần đợi tới buổi trưa. Nhậm Tư Đồ vẫn giả ngốc không nghe ra ý trong lời nói của anh: “Vậy thì được, buổi tối em sẽ làm cơm đợi anh về.”

Lúc này rốt cuộc Thời Chung mới chịu nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, nhưng ánh mắt của anh chỉ dừng trên mặt cô mấy giây rồi lại lạnh nhạt dời đi: “Tùy em.”

Nói xong anh không hề lưu luyến mà trực tiếp đi thẳng ra cửa.

Nhậm Tư Đồ không biết cô có thật sự đợi anh đến tối không nữa hay là chỉ vì bản thân mình cố chấp với Thời Chung mà nói như vậy. Lúc Thịnh Gia Ngôn gọi điện thoại tới thì Nhậm Tư Đồ chỉ có thể nói mình đang bận, không dám nói nhiều để tránh bị lộ.

Làm phụ nữ như cô quả thật vô cùng thất bại, có lẽ là từ trước đến nay chưa từng có, lúc cô uổng phí một ngày vô ích ở nhà của Thời Chung thì Tôn Dao lại đang bận bịu trên phim trường nên chỉ có thể gửi gắm Tầm Tầm cho Thịnh Gia Ngôn. Nhờ Thịnh Gia Ngôn giúp cô chăm sóc cho thằng bé. Đồng thời cô cũng không dám nói cho Thịnh Gia Ngôn biết cô đang làm cái gì nữa, bời vì Thịnh Gia Ngôn không cho phép cô làm cái hành động điên cuồng như thế này, vì thế anh ấy cũng sẽ không chăm sóc Tầm Tầm giúp cho cô.

Sau khi cúp điện thoại của Thịnh Gia Ngôn, Nhậm Tư Đồ đi siêu thị một chuyến, cô đoán là người giúp việc đã bị cho nghỉ việc mà Thẩm Thấm thì lại không được phép bước vào đây nữa cho nên tủ lạnh nhà Thời Chung trở nên trống rỗng chỉ còn lại hai chai nước suối. Nhậm Tư Đồ mua hai túi đồ lớn đem về.

Sau một lúc xem tivi Nhậm Tư Đồ cảm thấy không có việc gì làm liền đi dạo khắp căn hộ. Căn hộ khá lớn, làm cho cô đi một vòng đã tốn rất nhiều thời gian.

Lúc trước, mỗi lần đến đây Nhậm Tư Đồ đều rất vội vã, cô hoàn toàn chưa hề đi tham quan nơi này một vòng, cho đến khi bước vào thư phòng cô liền cảm thấy kinh ngạc.

Thư phòng áng chừng phải lớn bằng hai phòng ngủ chính, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không tưởng tượng được một người không thích sách tại sao lại có thể có nhiều sách như vậy---

Thậm chí còn có cả truyện tranh.

Nhậm Tư Đồ nhìn một loạt gáy của những cuốn truyện tranh kia sau đó tùy tiện lấy ra vài cuốn, vừa nhìn bìa liền không nhịn được mà cười. Những cuốn này đều là những cuốn truyện cô mướn ở tiệm truyện sau trường học.

Bên trong còn có cả những bức hình cô tùy tiện phác họa lại nhân vật.

Khi anh dẫn cô về lại trường cũ, bà chủ tiệm truyện tranh vẫn còn nhắc đến một chàng trai trẻ đã mua một đống truyện cũ, hôm nay nhìn thấy những bức vẽ này, trái tim tổng thương vì những lời nói lạnh nhạt của cô cũng được an ủi—cô xem qua một lượt nhưng cuốn truyện tranh kia, quả thật đều là do anh mua.

Thật ra hôm nay khi đọc lại những cuốn truyện tranh này Nhậm Tư Đồ lại cảm thấy có mấy phần vô vị, cô đem chúng đặt lại trên giá sách, sau đó nhìn đồng hồ thấy sắp đến thời gian làm bữa tối, cô liền trực tiếp đi về phòng bếp.

Lúc nấu cơm thì Nhậm Tư Đồ vẫn tự hỏi lòng, nếu như anh thật sự lạnh lùng không trở về ăn cơm, bữa tối này cô vẫn cô đơn một mình thì cô nên làm cái gì Nên làm cái gì đây?

Đồng thời lúc này trong lòng cô vẫn không ngừng tự động viên bản thân: Anh ấy sẽ không tàn nhẫn như vậy anh ấy sẽ không đối xử với cô như vậy.

Cho đến lần thứ ba thì Nhậm Tư Đồ mới thành công bàn ăn bốn món mặn một món canh, sau đó cô ngồi đợi anh về, tận mắt nhìn thấy cả bàn ăn nguội lạnh đi, lúc này sự can đảm trong lòng cũng đã không còn.

Anh thật sự đối xử với cô như vậy.

Nhâm Tư Đồ cầm điện thoại lên mân mê, rốt cuộc khi không nhịn được đành gửi một tin nhắn: Chừng nào thì anh xong việc?

Chờ đợi không có mục đích tuyệt đối không phải là điều gì lãng mạn, cũng không hề có cảm động. cô định trực tiếp hỏi anh. Sau khi tin nhắn được gửi đi thì điện thoại Nhậm Tư Đồ chợt vang lên. cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, nhưng lại nhìn thấy là điện thoại của Thịnh Gia Ngôn, tia hy vọng trong mắt lại vụt tắt.

cô nhận điện thoại của Tịnh Gia Ngôn, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của anh: “Em đã làm xong chưa? Hôm nay Tầm Tầm rất vui vẻ cho nên bây giờ hai người bọn anh mới chuẩn bị về nhà. Em có muốn anh nấu cơm cho em luôn không?”

Nhậm Tư Đồ suy nghĩ một lát, sau đó cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên hết sức bình thường rồi nói: “không cần, em còn rất nhiều việc sẽ không về sớm được.”

Thịnh Gia Ngôn lại hỏi: “Đại khái là mấy giờ em về? Nếu muộn quá thì để anh đi đón em.”

Thịnh Gia Ngôn chợt nhận ra nửa sau lời nói của mình có chút không ổn, dù sao với thân phận hiện tại của anh cũng không thể tùy ý đưa đón cô đi làm nên đành sửa lại: “Ý anh là, nếu như em về trễ thì nói Thời Chung đi đón em. Em đi về một mình không an toàn…”

Nhậm Tư Đồ không nhịn được mà cười khổ, nếu như Thịnh Gia Ngôn biết được tình trạng hiện tại của cô và Thời Chung không biết anh ấy có mắng cô ngu ngốc không nữa? Hay là sẽ cười cô đáng đời?

***

Lúc Thời Chung về đến nhà cũng đã là mười một giờ đêm.

Chuyện cục trưởng Lý bị tố cáo, hôm nay bị điều tra. Tình hình kinh tế cả công việc buôn bán địa ốc cũng có liên quan đến vị cục trưởng Lý kia, cho nên hôm nay anh cũng bị dính líu.

Cục trưởng Lý bị diều tra vẫn còn đang được giữ bí mật, nếu không phải bởi vì có người tiết lộ cho anh biết nếu không thì anh sẽ gặp rắc rối lớn.

Ai nói tình trường thất bại thì thương trường sẽ thành công?

Thời Chung đi ra khỏi thang máy, lúc vào nhà anh phiền muộn đem điện thoại cùng chìa khóa nhà ném lên tủ, khi cúi đầu xuống lại thấy một đôi giày nữ, động tác của anh không khỏi ngừng lại, sau đó cúi người thay giày đi vào nhà.

thật không khó để xác định vị trí chủ nhân của đôi giày đang ở đâu, bởi vì lúc này trong căn hộ chỉ có phòng ăn là sáng đèn. Thời Chung men theo ánh đèn đi tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô.

Theo như tính khí của cô mà vẫn ở đây đến giờ này không khỏi làm cho Thời Chung kinh ngạc. Anh đang muốn sưng mặt lên thì lại nhìn thấy lúc này cô đang ngủ gục trên bàn ăn, khuôn mặt anh liền nhu hòa đi.

Nếu như thương vụ buôn bán bất động sản này thua lỗ thì Trung hâm cũng xong đời, anh cũng tiêu đời. Người phụ nữ này… anh hình như không có tư cách đến gần cô như lúc này nữa.

Thời Chung từ từ bước đến gần cô, im lặng kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống. Mở nắp đồ ăn trên bàn, là bốn món mặn, một món canh nhưng đã sớm nguội lạnh. Thời Chung nếm thử một miếng canh, lông mày không tự chủ mà nhăn lại, nhưng chỉ là thoáng qua, cuối cùng anh cũng uống hết cả muỗng canh.

Cơm vẫn ở trong nồi cơm điện, anh bới cho mình một chén, bởi vì cả buổi tối lo lắng cho nên vẫn chưa ăn gì, vốn là đói bụng, huống chi những đồ ăn này đều là do cô tự làm, nên anh cứ imm lặng ăn những đồ ăn đã lạnh này.

Mấy lọn tóc vương lên má cô. Thời Chung nhìn cô một lúc, anh theo bản năng muốn đưa tay đem lọn tóc của cô gạt ra đằng sau nhưng mới đưa ra một nửa liền dừng lại.

Tay của anh cứng đờ, trên mặt liền trở lại bình tĩnh, không có biểu hiện gì, anh cắn răng rút tay về, đúng lúc này điện thoại của cô bỗng dưng vang lên.

cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên thì hơi nhíu mày, giống như sắp tỉnh. Thời Chng rất nhanh tay lẹ mắt, anh nghiêng người lấy điện thoại, chỉnh chế độ im lặng.

Anh lại nhìn cô, mi tâm của cô lúc này đã giãn ra. Thời Chung mới thu hồi tầm mắt, rồi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là Thịnh Gia Ngôn gọi tới.

không đợi anh cắt máy, cũng không đợi anh nhận điện thoại thì Thịnh Gia Ngôn đã cúp máy. Thời Chung nhìn lên cuộc gọi nhỡ trên màn hình, chỉ một lát sau lại có cuộc gọi tới.

không để cho Thịnh Gia Ngôn chờ đợi lâu, Thời Chung đã nhận điện thoại: “Em còn chưa làm xong việc sao? Cũng đã trễ lắm rồi…”

Thời Chung lạnh lùng cắt đứt lời anh: “Tới đón cô ấy về đi.”

“……”

Bình luận





Chi tiết truyện