chương 63/ 86

Thật ra Nhậm Tư Đồ biết tình cảm của Tôn Dao với Từ Kính Nam là thế nào —— không thể yêu, mà cũng không thể hận. Đứa bé này tới, có lẽ không phải là một tai nạn, mà là một cơ hội. Dù sao hành hạ lẫn nhau nhiều năm như vậy cũng đủ rồi..... Nhậm Tư Đồ không nhịn được thở dài, cắt ngang mấy câu lẩm bẩm của Tôn Dao: "Nó dù sao cũng chỉ là một sinh mệnh bé bỏng, cậu chấp nhận thật ư?"

Tôn Dao nghe vậy, mặt hơi ngẩn ra.

Thấy vẻ mặt cô nàng như thế, Nhậm Tư Đồ cũng yên tâm, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không ép hỏi nữa mà sửa lời, nói: "Cậu ngủ một giấc trước đi, có chuyện gì ngày mai tỉnh dậy rồi nói tiếp."

Chờ đến khi Nhậm Tư Đồ sắp xếp cho Tôn Dao vào phòng dành cho khách xong thì Thời tiên sinh đã ở phòng ngủ chính chờ cô rồi.

Tân hôn yến nhĩ [1], trong nhà đột nhiên lại có thêm một người ở nhờ, chắc hẳn anh chẳng vui vẻ gì, Nhậm Tư Đồ nhìn anh quay lưng với mình, đang ở trong phòng để quần áo tìm đồ, cô nhẹ nhàng bước lên, ôm lấy anh từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Em đã đồng ý để Tôn Dao ở đây mấy ngày, anh không để ý chứ?"

[1] Tân hôn yến nhĩ: Vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ (theo baike.baidu.com).

Lời đã nói đến mức này, anh làm sao có thể nói ra hai chữ "Để ý"? Thời Chung cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm bụng hắn, nhịn không được cười một tiếng, quay đầu nhìn cô thì lại cố ý nghiêm mặt: "Để ý. Cực kỳ để ý."

Nhậm Tư Đồ đúng là không ngờ anh sẽ nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói tiếp thế nào, "Vậy......"

"Vậy. . . . . ." Thời Chung tiếp lời: "Thời phu nhân có phải nên dùng chút hành động thực tế để bày tỏ áy náy không?"

Nhậm Tư Đồ không lên tiếng, chỉ nghi ngờ quan sát quan sát anh, yên lặng theo dõi sự biến hóa.

Anh vẫn cứ như vậy, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, anh vừa nhìn cô, vừa thò tay vào trong tủ quần áo lục lọi cái gì đó, rất nhanh đã dùng đầu ngón tay giơ một cái áo ngủ mỏng không thể mỏng hơn nữa lên, huơ huơ trước mặt cô.

Nhậm Tư Đồ cau mày nhìn cái áo trong suốt trong tay anh: “Đây là cái gì?”

“Áo ngủ.”

“Cho em?”

“Đúng vậy.”

Nhậm Tư Đồ đành phải nhận lấy chiếc áo ngủ đó, so so trên người. Cổ áo cố lắm mới che được lồng ngực, vạt áo thì chỉ che được bắp đùi, áo ngủ gì chứ? Đây rõ ràng là áo lót tình thú.

“Anh chuẩn bị từ lúc nào?” So với việc anh có thật lòng muốn cô mặc cái này không thì cô lại tò mò với vấn đề mình vừa hỏi hơn.

“Sau lần họp lớp ở lễ mừng năm mới không lâu.” Hình như Thời Chung nhớ rất rõ chuyện này, không chút suy nghĩ thốt ra: “không phải lần đó anh kéo hư nội y của em à? Anh đi dạo trong tiệm áo lót một lúc, phát hiện cái này liền mua lại, cảm thấy nhất định sẽ có cơ hội cho em mặc nó.”

Lần họp lớp đó….. không phải rất lâu rồi hả? không ngờ anh giấu đến tận bây giờ mới lấy ra.

Nhậm Tư Đồ im lặng nhìn anh, anh không để ý, tay trái nhẹ nhàng cầm áo ngủ, tay phải nắm tay của cô kéo cô ra khỏi phòng để quần áo, vừa đi còn vừa nói như thật: “Tắm uyên ương cộng thêm bộ đồ ngủ này. Điều kiện của anh không hà khắc chứ?”

Nhậm Tư Đồ cứ như vậy nhắm mắt đi theo anh đến phòng tắm, nhưng trước khi anh dẫn cô vào phòng tắm “Làm xằng làm bậy” thì cô cảm thấy mình phải biết rõ một chuyện, vì vậy vội vàng kéo tay anh lại: “Chẳng lẽ Tôn Dao ở đây bao nhiêu ngày thì chúng ta phải chơi bấy nhiêu ngày ‘tắm uyên ương và áo ngủ’ hả?”

Khóe miệng Thời Chung giật giật, giống như là không nhịn được muốn bật cười nhưng anh đã kìm lại, cố ý làm ra bộ dạng bừng tỉnh: “Tại sao anh lại không nghĩ đến nhỉ? Ý kiến hay, cứ làm như vậy đi.”

không đợi Nhậm Tư Đồ phản đối, anh đã ôm ngang lấy cô, vác vào phòng tắm, thuận tiện dùng chân đóng cửa lại.

Nhưng rõ ràng là Nhậm Tư Đồ đã quá lo lắng, Tôn Dao ở đây buồn bực không vui một tuần lễ, Thời tiên sinh lại tha không “hành hạ” Thời phu nhân một tuần lễ -- anh loay hoay đến trời đất u ám cả một tuần, Nhậm Tư Đồ trong bảy ngày thì có năm ngày không thấy bóng anh, còn dư lại hai ngày, lại còn là buổi sáng cô chuẩn bị đưa Tầm Tầm đến trường mới gặp anh vừa tăng ca về.

Nhậm Tư Đồ cực kỳ đau lòng: “Anh ngủ một giấc rồi hãy đi làm, ngủ vài tiếng cũng được.”

Tầm Tầm thấy bộ dạng mệt mỏi của Thời Chung liền gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ba, ba không sợ bị biến thành mắt gấu mèo O.O sao?”

Thời Chung lại chỉ cười vỗ đầu Tầm Tầm: “không sao đâu, yên tâm đi, ba đi tắm thay quần áo rồi lại đi.”

Nhậm Tư Đồ không thể khuyên anh nghỉ ngơi, chỉ có thể tự lừa mình dối người an ủi bản thân: xem ra hạng mục của công ty đang đến hồi gấp rút, dù anh có mệt một chút nhưng trong lòng sẽ rất thỏa mãn.

Về phần hôn lễ, Thời Chung đã giao toàn bộ cho công ty Hôn Khánh xử lý, cũng coi như là giúp anh tiết kiệm không ít thời gian. Sau khi thấy anh tăng ca chừng một tuần, đêm nào Nhậm Tư Đồ cũng nấu một nồi canh, hoặc là để buổi tối đưa đến công ty anh, hoặc là ninh trong nồi, sáng hôm sau anh về nhà tắm rửa thay quần áo có thể uống --

Anh không có thời gian nghỉ ngơi, uống nhiều canh một chút cũng tốt.

Chỉ có điều công việc của Nhậm Tư Đồ không tính là rảnh rỗi, mà một nồi súp lại phải nấu rất lâu, có một lần, cô gọi điện thỉnh giáo Thịnh Gia Ngôn cách nấu canh cá, khi chuẩn bị cho đồ vào nồi ninh thì cô lại gục xuống bàn ngủ mất, vô tri vô giác ngủ thẳng đến trời sáng. Khi mở mắt ra thì đã là sáng sớm, cô sợ đến nỗi bật dậy khỏi giường --

cô vốn định ninh canh trong nồi để sáng hôm sau Thời Chung về thay quần áo sẽ uống, không ngờ lại ngủ quên mất. Còn canh của cô --

Nhậm Tư Đồ lập tức xuống giường, đi dép rồi chạy thẳng tới phòng bếp.

không ngờ cô vừa xông vào thì đã thấy Thời Chung ngồi đó uống canh rồi.

Thời Chung cũng không nghĩ đến sẽ nhìn thấy vợ mình mê man, vội vã chạy đến như vậy liền hơi kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó mỉm cười: “Tỉnh rồi à?”

“Canh này…..” Nhậm Tư Đồ nhìn canh trong bát của anh, bên mũi còn thoang thoảng mùi thơm của nó.

Thời Chung đặt bát và thìa xuống: “Tài nấu nướng của bà xã tiến bộ thần tốc, nồi canh này ngon hơn trước rất nhiều.”

Nhưng vấn đề là……

Nồi canh này không phải là cô làm……

Hay là cô ngủ đến hồ đồ mất rồi? Chẳng lẽ cô đã ninh xong canh rồi mới mơ màng đi ngủ hay sao?

Nhậm Tư Đồ cứ như vậy nhìn anh uống canh, nhìn đến tận khi Thời Chung buông bát xuống. Lời xin lỗi đều viết lên tất cả trên mặt anh: “Đợi đến khi anh hết bận, đến tuần trăng mật của chúng ta, anh nhất định sẽ một tấc cũng không rời em.”

nói xong còn chủ động nghiêng người qua, làm mẫu động tác “một tấc cũng không rời” -

Nhậm Tư Đồ bị anh ôm chặt vào ngực, thật ra cô cũng đã thích ứng với cách ôm của anh rồi. Cô vừa điều chỉnh hô hấp, vừa mặc cho anh hôn lên cổ, lên cằm mình, rất nhanh anh liền khóa môi cô lại, chầm chậm hôn sâu. Nhậm Tư Đồ vội vàng che miệng, âm thanh xuyên qua khe hở truyền tới: "Em còn chưa đánh răng."

Thời Chung cười một tiếng, lưu luyến nhìn cô, nhịn dục vọng sắp bị trêu chọc xuống, buông cô ra: "Cũng may là em cản anh, nếu không dừng lại thì anh sẽ không muốn đi nữa đâu."

". . . . . ."

Anh vừa nói thế, Nhậm Tư Đồ lại có chút hối hận vì đã cản anh lại —— nếu không anh đã có thể ở bên cô thêm một lát.

Nhậm Tư Đồ chỉ có thể áp chế tâm tư của bản thân, giả bộ rộng lượng: "Mau đi tắm đi, sáng nay anh còn phải đi làm nữa mà?"

Thời Chung hôn lên chóp mũi cô một cái: "Tối nay anh sẽ tranh thủ về sớm để ăn cơm với em." Nói xong liền đứng dậy, bước nhanh tới phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng vội vã của anh, Nhậm Tư Đồ nhất thời nổi lên cảm giác của một oán phụ trong cung.

Khi Nhậm Tư Đồ vẫn còn tồn tại cảm xúc khó hiểu, chẳng biết Tôn Dao đã lặng lẽ chạy khỏi phòng dành cho khách từ lúc nào, đi đến vỗ vai cô: "Ngẩn người cái gì đấy?"

Nhậm Tư Đồ hoảng sợ suýt chút đụng rơi cái bát trên bàn. Hoàn hồn nhìn thấy Tôn Dao, cô mới bình tĩnh lại. Tôn Dao vòng qua cô, đi thẳng vào phòng bếp, đến trước nồi canh, cầm cái thìa lớn khuấy khuấy, lại cúi đầu hít hà, vẻ mặt thèm ăn: "Thơm thật, đáng tiếc bây giờ mình không thể uống loạn được."

"Nồi canh này là cậu nấu giúp mình hả?"

Tôn Dao lắc đầu, vẫn lưu luyến dùng cái muỗng khuấy khuấy, cũng không quay đầu nói với Nhậm Tư Đồ: "Mình làm gì có bản lĩnh này? Là Thịnh Gia Ngôn nấu."

"Cậu nói cái gì???"

Lúc này Tôn Dao mới để cái muỗng xuống, thong thả đi tới trước mặt cô: "Nửa đêm mình không ngủ được nên đến phòng cậu tìm cậu định tâm sự, kết quả cậu không ở đó, điện thoại của cậu lại cứ kêu liên hồi, mình thấy là số của Thịnh Gia Ngôn liền nhận thay cậu. Anh ta nói có thể cậu ở phòng bếp, đúng là cậu đang ở đó thật nhưng đã ngủ mất rồi, mình liền nói lại với anh ta, mình vốn định gọi cậu dậy nhưng Thịnh Gia Ngôn không cho. Mình cũng không ngờ cuối cùng anh ta lại ninh một nồi canh đưa tới......"

"..... Sau đó thì sao?" Giọng nói của Nhậm Tư Đồ không khỏi căng thẳng.

"Sau đó?" Tôn Dao lại cảm thấy chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên, "Sau đó anh ta đưa cậu về phòng rồi rời khỏi."

***

Hôm nay là một ngày rất bình thường, Thời Chung tắm rửa sạch sẽ xong là vội về công ty; Nhậm Tư Đồ đưa Tầm Tầm đi học, rồi sau đó đến phòng bệnh; Tôn Dao thì vẫn ẩn núp tại nhà Thời Chung, điện thoại di động tắt máy, người đại diện hay trợ lý gọi tới đều nhất định không nghe.

Nhậm Tư Đồ muốn liên lạc với cô nàng thì cứ gọi thẳng vào điện thoại bàn nhà Thời Chung là được. Mới hơn bốn giờ, vẫn đang là giờ làm việc của Nhậm Tư Đồ, chuông điện thoại liền vang lên, dù sao vẫn đang là giờ làm việc, Tôn Dao đương nhiên không cho là Nhậm Tư Đồ gọi, nhưng khi bảo dì giúp việc nghe điện, không nói đến hai câu liền giao ống nghe cho vào tay Tôn Dao đang xem phim Hàn: "Tôn tiểu thư, tìm cô này."

Tôn Dao nhận lấy, "Uy" một tiếng, không ngờ lại đúng là Nhậm Tư Đồ: "Hôm nay Thời Chung sẽ về nhà ăn cơm tối, mình đi siêu thị mua ít thức ăn. Cậu đi đón Tầm Tầm giúp mình nhé?"

"Hôm nay cậu tự mình xuống bếp?" Tôn Dao rất kinh ngạc, thứ nhất là bởi vì người mua thức ăn nấu cơm đều là dì giúp việc; thứ hai. . . . . . Tài nấu nướng của Nhậm Tư Đồ rất tệ, cô nàng lấy đâu ra tự tin để nấu cơm tối cho cô, Tầm Tầm và Thời Chung thế?

Nhậm Tư Đồ lại không nghĩ đến vấn đề này, chỉ nói: "Mình cúp trước, cậu nhớ đi đón Tầm Tầm đúng giờ đấy."

Mặc dù có ý kiến với tài nấu nướng của Nhậm Tư Đồ, nhưng Tôn Dao vẫn đúng giờ ra khỏi cửa đi đón Tầm Tầm tan học.

Chỉ có điều Tôn Dao vạn lần không ngờ rằng, cô vừa ra ngoài, đang chuẩn bị đến ven đường đón taxi thì có một chiếc RR đừng trước mặt.

Tôn Dao theo bản năng cau mày, lui một bước.

Cửa xe chậm rãi mở ra, người bước xuống xe lại là. . . . . . Tầm Tầm.

Tầm Tầm vừa xuống xe đã nhìn thấy Tôn Dao, vui mừng chạy lên phía trước: "Tôn Dao!"

Tôn Dao tiếp được Tầm Tầm nhưng cánh tay cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe cô không thể quen thuộc hơn kia.

Dưới ánh mắt chăm chú của cô, Từ Kính Nam chống gậy, thong thả ung dung bước xuống xe ——

Hai đầu nhìn nhau, nét mặt Từ Kính Nam rất lạnh: "Tôi đã nói rồi, em không trốn được đâu."

***

Khi Thời Chung đi thị sát công trường trở lại thì đã sắp đến giờ tan tầm ——

Cả đám nhân viên thấy ông chủ chạy từ công trường về công ty, ngay lập tức đánh hơi được tín hiệu làm thêm giờ nguy hiểm.

Chỉ là không ngờ, Thời Chung chỉ về công ty lấy tài liệu thôi, lấy xong thì đi, thuận tiện dặn dò thư kí Tôn một câu: "Thông báo đi, hôm nay không tăng ca."

Cả đám nhân viên của Trung Hâm hết sức kinh ngạc —— Hôm nay ông chủ nói là để mọi người tan sở đúng giờ? Dĩ nhiên, không ai ngờ nguyên nhân khiến ông chủ đột nhiên mở lòng từ bi lại là ——

"Hôm nay tôi phải về nhà ăn cơm tối."

Hình tượng bà chủ trong lòng thư kí Tôn ngay lập tức tăng lên một bậc.

Thời Chung nóng lòng trở về, bỏ qua thư kí Tôn, chạy thẳng từ phòng làm việc ra thang máy, chỉ chờ có mấy phút mà anh xem đồng hồ tới mấy lần.

Thang máy trước mặt anh còn chưa tới, thang máy bên cạnh đã "Đinh" một tiếng mở ra, ngay sau đó, một nhóm bốn người mặc đồng phục của Viện Kiểm Sát nghiêm túc bước ra ngoài.

Đoàn người đang chuẩn bị đi vào cửa chính của Trung Hâm thì đụng phải Thời Chung, nhíu mày nhìn anh.

Ngay sau đó, người cầm đầu đi tới trước mặt anh: "Thời Chung tiên sinh phải không?"

Thời Chung không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn đối phương. Họ lấy ra một tờ chứng nhận, nói: "Chúng tôi là người của Viện Kiểm Sát, anh bị tình nghi là người hối lộ, uy hiếp đe doạ trong nhiều hạng mục, mời anh theo chúng tôi một chuyến."

Bình luận





Chi tiết truyện