Sáng thứ Hai, người bạn nhỏ Nhậm Yến Tầm bị đồng hồ báo thức làm tỉnh lại, tự đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, bộ dạng nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm trang, chỉ có điều không phát hiện ra mình đã mặc quần áo mùa thu ra ngoài áo len, hai chiếc tất đều là chân trái.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, người bạn nhỏ Nhậm Yến Tầm đảo mắt quan sát một hồi, cảm thấy mình lại đẹp trai hơn hôm qua một chút liền hài lòng đeo cặp sách ra khỏi phòng, đi gõ cửa phòng ngủ chính.
Gõ ba tiếng không có phản ứng, cậu chỉ có thể tự mở cửa đi vào.
Tôn Dao vẫn còn tứ ngưỡng bát xoa [1] nằm lỳ trên giường, ngủ đến nỗi chẳng biết gì.
[1] Hai tay, hai đầu gối, đầu cùng chạm đất.
Tầm Tầm đứng bên giường, hai tay vòng lên miệng: "Rời! Giường!! Đi!!!"
Tôn Dao lý ngư đả đĩnh [2] ở trên giường kinh ngạc. Ba hồn bảy vía vẫn còn ở trong mộng, đến khi nhìn thấy Tầm Tầm ở mép giường mới nhớ sáng nay mình phải đưa thằng nhóc đi học.
[2] Lý ngư đả đĩnh ( 鲤鱼打挺 ) [ Theo baike ]: Chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất.
Tôn Dao vội vàng nhảy xuống giường: "Cho dì năm phút!"
Nói xong chân cũng lướt đến phòng tắm rửa mặt.
Nghe tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm, Tầm Tầm bất đắc dĩ: "Nhậm Tư Đồ để cháu ở đây rốt cuộc là để dì chăm sóc cháu hay cháu là để cháu chăm sóc dì đây? Haizz......"
Cũng may tài nấu nướng của Tôn Dao tốt hơn Nhậm Tư Đồ một chút, đối phó với bữa sáng không vấn đề gì, trứng chiên, bánh mì nướng, bột yến mạch hồ, cộng thêm một quả táo —— Tầm Tầm được cho ăn, mấy câu oán hận lập tức biến mất.
Tôn Dao cũng không kịp rửa chén đĩa, ném thẳng mâm bát bẩn vào trong bồn, xoa xoa tay rồi kéo Tầm Tầm tới trước cửa thay giầy.
Vừa ngồi xổm xuống thắt dây giày cho Tầm Tầm vừa nói: "Đúng rồi, giáo viên cho các cháu bài tập gia đình quá khó, bây giờ đâu còn người có những bộ quần áo đấy nữa. Quần áo bị hỏng ai lại không ném đi?"
Tầm Tầm kêu lên: "A? Vậy cháu không nộp bài tập thì phải làm sao?"
"Dì sẽ nói trợ lý lấy giúp cháu một bộ, vậy để anh ta đưa cháu đến trường luôn nhé."
Lúc này Tầm Tầm mới yên tâm, thay giày xong liền chạy đi mở cửa.
Nhưng vừa mở ra cậu liền sửng sốt ——
Nhậm Tư Đồ đứng bên ngoài đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cả ngày không thấy rất nhớ, Tầm Tầm lập tức đi lên ôm đùi cô: "Cuối cùng mẹ cũng về rồi?"
Tôn Dao không thể cười vui vẻ được như thằng nhóc này, vừa nghĩ tới nhiệm vụ thất bại lần này của Nhậm Tư Đồ liền nhịn không được mà thở dài: "Mình đưa Tầm Tầm đến nhà trẻ trước, tối về sẽ uống với cậu vài chén, những thứ người khốn kiếp kia thì để họ cút xa một chút."
Tôn Dao vừa nói xong liền thấy sắc mặt Nhậm Tư Đồ bởi vì lúng túng mà cứng đờ. Tôn Dao còn tưởng Nhậm Tư Đồ đang ám hiệu không được nói tục trước mặt trẻ nhỏ, vội vàng chột dạ vỗ vỗ miệng, nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy một giọng nam hơi bất mãn (không vừa lòng) hỏi ngược lại: "Nói ai khốn khiếp thế?"
Tôn Dao ngẩn ra.
Vốn cánh cửa chỉ mở một nửa chặn lại nửa tầm mắt của Tôn Dao, đương nhiên cô chỉ thấy Nhậm Tư Đồ ở ngoài, bây giờ cửa lớn bị chủ giọng nói kia đẩy hết ra, cô mới nhìn thấy bên cạnh Tư Đồ rõ ràng còn có một người đàn ông.
Ánh mắt Tôn Dao mơ hồ, băn khoăn một vòng giữa Thời Chung và Nhậm Tư Đồ rồi mới trở lại trên người cô bạn thân: "Hai người các cậu......"
Nhậm Tư Đồ không trả lời, Thời Chung cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn vào bàn tay đang đặt trên vai Nhậm Tư Đồ...... Tất cả đều không cần nói nữa.
Tôn Dao mỉm cười, Tầm Tầm bên cạnh còn vui vẻ hơn, cậu sung sướng buông Nhậm Tư Đồ ra rồi nhào vào ngực Thời Chung: "Xem ra 180 ngày nguyện vọng của cháu có thể thực hiện rồi...!"
Thời Chung bế Tầm Tầm lên thật cao: "Hôm nay chú đưa cháu đi học nhé?"
Tầm Tầm gật đầu liên tục, Tôn Dao cũng vui vẻ, duỗi người một cái, đá chiếc giầy vừa đi vào ra, xoay người trở về nhà: "Vậy mình có thể về nhà ngủ bù rồi."
Nhậm Tư Đồ không khỏi lo lắng nhìn Thời Chung. Chỉ có cô biết hôm qua anh không ngủ chút nào, đầu tiên là giày vò cô đến tận khuya, sau khi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã thấy anh ngồi sau bàn làm việc vội vàng làm thứ gì đó, sáng sớm còn phải đưa cô về thành phố B, cô ở trên xe ôm dây an toàn ngủ còn anh phải tập trung lái xe, không dám ngủ gật —— chẳng lẽ người đàn ông này làm bằng sắt, không cảm thấy mệt chút nào ư?
Dáng vẻ của anh vẫn cực kỳ hăng hái, Nhậm Tư Đồ không khỏi lo lắng: "Hai ngày nay anh đủ mệt rồi, về nghỉ đi."
Tôn Dao thấy thế lập tức bày ra vẻ mặt chế nhạo, như hát ráp "Ơ" liên tiếp ba cái: "Ơ ơ ơ! Nhậm tiểu thư của chúng ta biết đau lòng cho người ta, lại không biết đau lòng cho mình.... Hôm qua mình phải thức đọc kịch bản đến ba giờ sáng đấy...... Còn nữa, hai hôm nay hai người làm gì mà anh ta lại mệt mỏi thế?"
Nhậm Tư Đồ trừng mắt cảnh cáo Tôn Dao: Trẻ con còn ở đây, đừng có nói lung tung......
Sắc mặt Thời Chung không chút thay đổi nhưng ánh mắt đã có ý cười, Nhậm Tư Đồ cho rằng anh không muốn trả lời Tôn Dao, không ngờ tiếp theo anh lại nói với cô: "Không sao đâu, coi như.... Để chuẩn bị làm cha đi."
Lời vừa nói ra như ném thẳng quả bomb vào người Tôn Dao.
Tôn Dao kinh ngạc nhẹ Thời Chung, bộ dạng kia của anh... Căn bản giống như là cam chịu.
Nhậm Tư Đồ biết anh đang cố ý làm Tôn Dao hiểu lầm, đáng tiếc lại không thể làm gì được anh, chờ Thời Chung mang Tầm Tầm rời khỏi, bóng dáng một lớn một nhỏ còn chưa biến mất Tôn Dao đã nhịn không được mà hỏi cô: "Cậu có rồi?"
Bởi vì quá kinh ngạc, Tôn Dao quên thu giọng lại, Nhậm Tư Đồ liếc thấy bước chân của Thời Chung hơi dừng lại, liền đoán được anh cũng đã nghe thấy ——
Nhậm Tư Đồ vội vàng đóng cửa lớn lại: "Sao có thể?"
Nhậm Tư Đồ vừa dứt lời, trong đầu cô liền phát ra một câu: Hình như..... Cũng không phải là không thể.
Tôn Dao lại cảm thấy buồn ngủ, cũng không chế nhạo cô nữa, vừa đi về phòng ngủ vừa cởi chiếc áo khoác dày nặng, khăn quàng cổ và mũ xuống, gật gù nói với Nhậm Tư Đồ vẫn đang đứng trước cửa: "Chờ mình ngủ đủ, chờ cậu tan làm trở về, chúng ta sẽ tâm sự về chiến công thu phục đất mất của cậu hai ngày nay."
Sau đó khi Nhậm Tư Đồ trở lại phòng ngủ, Tôn Dao đã nằm lỳ trên giường ngủ thiếp đi, tốc độ ngủ của Tôn Dao cực kỳ nhanh, cô cũng chẳng lạ gì, chỉ thả nhẹ bước chân về phía bàn đọc sách, cầm cặp tài liệu chuẩn bị đi làm.
Nhưng khi cô tới bên bàn lại không khỏi có chút chần chờ, không rời khỏi ngay mà nhẹ nhàng kéo chiếc ngăn kéo dưới bàn đọc sách ra.
Trước kia có một lần anh yêu cầu quá vô độ, phá cả mũ cho nên Tư Đồ đành phải mua thuốc tránh thai. Lúc ấy còn mua đến mấy hộp để chuẩn bị cho mọi tình huống, giấu ở góc khuất nhất trong ngăn kéo này. Tối qua không có biện pháp bảo vệ, hôm nay cô lấy một hộp ra, do dự một chút lại thả trở về.
Trong lòng Nhậm Tư Đồ lặng lẽ nói một câu: Đồng ý với người ta thì phải làm được......
Nếu quả thật có một đứa với anh, chắc chắn anh sẽ rất thương nó, bởi vì anh.... Rất yêu mẹ nó.
Nhậm Tư Đồ bị ý nghĩ không biết của mình làm cho đỏ mặt, cô thu lại ý nghĩ, đóng ngăn kéo, không quay đầu lại ra ngoài.
Vừa tới bãi đỗ xe bệnh viện thì đụng phải Mạc Nhất Minh. Khi hai người đi thang máy lên lầu, Mạc Nhất Minh liên tục quan sát cô: "Sắc mặt không tệ! Tốt hơn nhiều so với tuần trước, hết bệnh rồi à?"
Tuần trước trạng thái của Nhậm Tư Đồ thật sự không tốt, ngoài việc cưỡng ép mình tập trung tinh thần vào công việc, thời giao còn tâm trạng của cô đều có chút rã rời, Mạc Nhất Minh thấy cô phải dựa vào café để nâng cao tinh thần liền hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô không thể nói là bởi vì thất tình được nên chỉ có thể nói là mình bị bệnh.
Giờ phút này trên mặt Nhậm Tư Đồ chỉ trang điểm rất nhẹ nhưng khi nhìn qua gương ở thang máy thì khuôn mặt quả thật đỏ thắm, sắc môi đầy đặn, khó trách có người nói tình yêu tốt có thể khiến phụ nữ tươi cười rạng rỡ, thực tế đã chứng minh lời này thật sự rất có đạo lý.
Khi đối mặt với bệnh nhân, thái độ của cô cũng đều không tự giác mà thân thiện vài phần.
Lần trước bị luật sư của Từ Kính Nam chạy tới náo loạn, quấy rầy tiến độ hỏi chẩn chứng lo âu của người bệnh, Nhậm Tư Đồ liền sắp xếp vào bệnh nhân đầu tiên của hôm nay, người bệnh vẫn điện thoại bất ly thân, càng không tắt máy, liên tiếp cắt đứt suy nghĩ của Nhậm Tư Đồ, cô có nhắc nhở vài lần nhưng đến lần thứ ba xin hắn tắt mà hắn vẫn không chịu, Nhậm Tư Đồ liền lấy điện thoại của hắn, buộc hắn phối hợp: "Trang tiên sinh, nguyên nhân gây ra chứng lo âu của anh căn bản chính là vì anh quá coi trọng buôn bán, ngoài nghe điện thoại, nói chuyện làm ăn, kiếm tiền, anh căn bản không có gì thuộc về cuộc sống của riêng mình, không có những thứ tình cảm khác để dựa vào, cho nên chỉ cần thu vào giảm bớt một chút, dù chỉ là ít đi mấy trăm đồng, anh đều sẽ lo âu không dứt. Nếu anh tới đây chỉ như đi ngang qua sân khấu, vẫn không phối hợp trị liệu, vòng tuần hoàn ác tính này sẽ còn trầm trọng thêm."
Lúc này Trang tiên sinh nói an phận, không còn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nữa.
Thật ra thì căn bệnh này chỉ cần không có điện thoại quấy nhiễu sẽ rất phối hợp điều trị, mấy lần trước khi làm sinh học trị liệu, chỉ cần nghe thấy tiếng Nhậm Tư Đồ đếm tiền, các hạng chỉ tiêu trên dụng cụ huyết áp của hắn đều tăng vọt, còn lần này, Nhậm Tư Đồ vẫn để hắn nhắm nghe âm thanh đếm tiền, hắn nghe lời dặn dò của cô, nhắm mắt lại, hít vào bằng mũi và thở ra bằng miệng, lặp lại từ ba đến năm lần, cộng thêm việc ngồi thiền —— nghĩ một chuyện vui vẻ xảy ra gần đây mà không liên quan đến tiền —— các hạng chỉ tiêu của hắn dần dần cũng vững vàng.
Nhưng đúng lúc này, Trang tiên sinh lại đột nhiên mở mắt, hỏi: "Bác sĩ Nhậm, vừa rồi cô nói tôi nghĩ đến một chuyện vui vẻ phải không, cô đoán xem tôi đã nghĩ gì đi?"
Không đợi Nhậm Tư Đồ trả lời, hắn đã cắm đầu cắm cổ nói tiếp: "Công ty tôi có một hạng mục với tập đoàn Từ Chánh, cho nên bác sĩ Nhậm này, cô rất quen với Từ Kính Nam à? Có thể giúp tôi liên lạc không?"
Xem ra vòng đi vòng lại thì suy nghĩ trong đầu Trang tiên sinh này vẫn là tiền. Đến khi Nhậm Tư Đồ tiễn hắn ra cửa, hắn vẫn còn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Bác sĩ Nhậm, cô rất quen với Từ Kính Nam mà, cô giúp tôi một chút đi, cô muốn gì cũng được."
"Xin lỗi anh, tôi còn bệnh nhân tiếp theo." Nhậm Tư Đồ cắt ngang hắn, hắn còn dây dưa như vậy, cô chỉ có thể giao hắn cho y tá: "Y tá Lâm, phiền anh đưa Trang tiên sinh đến thang máy."
Thật ra thì mười năm phút nữa Nhậm Tư Đồ mới tiếp đãi bệnh nhân tiếp theo, nhìn qua, cũng khéo, anh ta đến trước thời gian hẹn —— vị kia mấy tháng không tắm, luôn bị mấy thím y tá thích sạch sẽ ở bệnh viện ghét bỏ, đang yên lặng ngồi đợi trên ghế dài. Vì không muốn dây dưa với Trang tiên sinh, cô liền đi tới chào hỏi: "Lý tiên sinh, vàođi."
Lý tiên sinh im lặng tiến vào phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ.
Vị bệnh nhân này không nói nhiều, thậm chí còn chưa từng chủ động mở miệng nói chuyện với Nhậm Tư Đồ, nhưng lúc này đây, khi cô vào phòng làm việc, thuận tay đóng cửa lại thì đã nghe hắn hỏi: "Chuyện người kia nói là thật sao? Cô quen Từ Kính Nam?"
Hôm nay gió thổi huống nào mà bệnh nhân của cô hôm nay đều nói đến Từ Kính Nam thế. . . . . .?
Nhậm Tư Đồ: "Hiểu lầm thôi. Anh muốn uống gì? Tôi bảo ý tá lấy cho anh."
"Không cần, tôi không khát. . . . . ." Hắn khoát tay cự tuyệt, tiếp tục đề tài vừa nãy: "Bệnh của tôi có chút liên quan đến Từ Kính Nam."
. . . . . .
Từ Kính Nam có liên quan đến bệnh của hắn?
Nếu không phải Lý tiên sinh tò mò quan hệ của cô với từ Kính Nam mà là chuyện liên quan đến công việc của Nhậm Tư Đồ thì đương nhiên là cô muốn rửa tai lắng nghe rồi.
"Bác sĩ Nhậm, không phải cô cũng biết bạn gái tôi mắc bệnh thích sạch sẽ sao? Hại tôi sau này cho dù phải chia tay cô ấy, lôi thôi lếch thếch cả đời cũng không muốn giống cô ấy."
Lý tiên sinh hài lòng cúi đầu nhìn cơ thể bẩn thỉu của mình, còn nói: "Năm đó, trong thành phố chúng ta đều xôn xao chuyện hai đứa con trai của Từ gia bị tai nạn xe cộ, có rất nhiều người thuật lại rằng, bọn họ vì tranh dành di sản nên bất hoà, Từ Kính Nam muốn hại chết em trai của hắn nhưng không ngờ cũng bị tai nạn. Bạn gái trước của tôi đúng lúc chứng kiến, là cô ấy gọi xe cứu thương, cũng là cô ấy đưa hai vị công tử đó ra khỏi xe. Nghe cô ấy nói, khi cô ấy đưa được một người trong đó ra khỏi xe, người đó đã máu thịt be bét rồi. Về sau mỗi lần cô ấy mơ thấy ác mộng đều là máu chảy trên tay, vì vậy cô ấy mới mắc bệnh thích sạch sẽ, cả đời cũng không chữa khỏi. . . . . ."
. . . . . .
Nhậm Tư Đồ không nhớ tai nạn năm đó lắm nhưng cô còn nhớ rất rõ, sau khi thấy tin tức đó, Tôn Dao liền như nổi điên xông tới bệnh viện.
Lúc ấy Tôn Dao bị vệ sĩ của Từ gia ngộ nhận là ký giả đến moi tin, bị chặn ở bên ngoài cùng một đống ký giả khác, cuối cùng khi Nhậm Tư Đồ đưa Tôn Dao thất hồn lạc phách về nhà, trong miệng Tôn Dao vẫn còn lẩm bẩm: "Mình cho là hắn chỉ nói đùa thôi, không ngờ hắn lại làm thật. . . . . . Thật sự muốn đồng quy vu tận với Từ Kính Duyên. . . . . ."
Nhậm Tư Đồ nghe xong cảm thấy cực kỳ kinh hãi, tâm trạng của Tôn Dao tệ như vậy, cô cũng không thể đặt câu hỏi. Nhưng sau đó chuyện này bị trên mọi người đồn thành hai người tranh giành di sản nên bất hòa, Từ Kính Nam vẫn còn sống, cô cũng không còn nghe thấy Tôn Dao nói cái gì mà "đồng quy vu tận" nữa. . . . . .
Từ gia kiện tòa soạn vì đưa tin hai anh em nhà họ tranh giành tài sản lên tòa rồi thắng kiện, dần dà sự kiện chấn động khắp thành phố năm đó cũng bị người dân xem là tai nạn ngoài ý muốn.
Bệnh nhân của mình lại nhắc tới chuyện lúc đó, Nhậm Tư Đồ cũng chỉ coi như nghe lại chuyện cũ, cố gắng không để trong lòng, sắp đến giờ tan tầm, cô liền gọi cho Thời Chung.
Lúc nghe thấy giọng của anh, áp lực của cả một ngày đều như biến mất.
"Anh vừa đi đón Tầm Tầm, đang chuẩn bị đi mua đồ ăn." Thời Chung nói.
"Anh muốn trở thành người đàn ông của gia đình thật hả?" Nhậm Tư Đồ không nhịn được cười: "Thời tổng cứ giúp việc cho em như vậy, không chịu đi làm trở lại hay sao?"
Giọng nói của anh rất bình tĩnh nhưng cũng rất táo bạo: "Thu phục người của em, thu phục lòng của em, bây giờ phải nhanh chóng thu phục dạ dày của em. Em muốn trốn khỏi lòng bàn tay của anh à?"
Nhậm Tư Đồ chuẩn bị tranh luận lại thì nhớ ra Tầm Tầm đang ở bên cạnh anh, ngộ nhỡ thằng bé nghe anh nói. . . . . . "Đừng nói nữa, Tầm Tầm nghe thấy sẽ ảnh hưởng không tốt."
Thế nhưng anh lại rất tinh tế, cái gì cũng vô cùng chu đáo: "Yên tâm, nó đang ở trên xe anh đeo tai nghe chơi trò chơi trên điện thoại."
Lúc này cô mới yên tâm, nhưng sau đó Thời tiên sinh càng nói càng không chút kiêng kỵ: "Thời tổng bình sinh coi trọng nhất việc hợp tác cùng có lợi, Nhâm tiểu thư ăn đồ ăn của anh, buổi tối anh có thể ăn thịt không. . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Nhậm Tư Đồ nín nửa ngày mới phát ra hai chữ: "Lưu manh. . . . . ."
Nhưng giọng của cô tuyệt không có chút tức giận mà là ngượng ngùng mang theo chút ý cười. Thời tiên sinh ở đầu bên kia dĩ nhiên là thoải mái đón nhận xưng hô mới của mình, cười nghiêm túc nói: "Kính xin Nhâm tiểu thư buổi tối cho anh cơ hội, để anh lưu manh thêm chút nữa."
Bình luận
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1