chương 7/ 56

“Tốt, hiện tại mọi người đều đã viết xong chưa?” Tống đại nhân nhìn xung quanh.

“Như vậy, thỉnh giao lại cho các cung tỳ!“Nàng đem thơ vừa mới viết xong đưa cho người chờ bên cạnh. Nhận thấy được hai hoàng tỷ —— Hoàng Cầm ánh mắt khiêu khích cùng đại hoàng tỷ —— Hoàng Linh Mẫn ánh mắt mang điểm xem kịch vui, trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, các ngươi liền khẳng định như vậy, so với các ngươi nàng nhỏ hơn thì không viết ra được cái gì tốt sao?

Nghe Tống đại nhân một lần lại một lần đọc thơ của mọi người lên, nàng buồn chán lặng lẽ ngáp, bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy đại hoàng huynh nhìn nàng cười đến hài lòng, con ngươi đựng đầy trêu chọc.

Ách! Xem ra, bộ dáng vừa rồi rất không nhã nhặn a! Liền ngay cả đại hoàng huynh luôn luôn ôn nhu đều hiện lên thần tình trêu chọc.

“Không tệ, không tệ, bài thơ ‘xuân ý du’ đại hoàng nữ viết xác thực xuân dâng trào a!”

“Ohm, nhị hoàng nữ với bài ‘gọi xuân’ cũng rất tốt. UY! Đây là...” Vốn đang không ngừng bình luận thơ của Hoàng Cầm, Tống đại nhân đột nhiên ngừng lại, nhìn mảnh giấy trên tay đến phát ngốc.

Trời a! Các nàng viết vậy cũng gọi thơ, mặc dù mình cũng không biết viết thơ thế nào, nhưng củng đã đọc thơ Đường hơn ba tram bài, không sáng tác thơ được cũng có thể ngâm a! Liền nghe đến những thơ đó mà nói, thế giới này tác thơ thật đúng là không phải thấp bình thường a!

Cũng khó trách Tống đại nhân nhìn thấy bài thơ của Đỗ Phủ đỗ đại thi nhân kia sẽ ngẩn người như vậy. Đúng a, nàng hiện tại đang nhìn chính là bài thơ của nàng mượn của Đỗ Phủ tuyệt cú.

“Tống đại nhân, Tống đại nhân, ngươi làm sao vậy?” Hoàng Cầm có chút bất mãn Tống đại nhân liên tục phát ngốc, lên giọng đem hồn nàng gọi trở về.

“Nga! Vi thần thất thố! Bất quá, thật sự thái tử điện hạ viết bài thơ này thật hay quá, làm cho ta không khỏi có điểm thẹn thùng a!”

“Sao có thể? Nàng mới bốn tuổi! Còn chưa có chính thức đi học đâu!” Hoàng Cầm có điểm không tin kinh hô.

“Đúng vậy, nhị hoàng nữ, xin nghe…” Tống đại nhân hắng giọng một cái, thì thầm:

“Trì nhật giang sơn lệ,

Xuân phong hoa cỏ hương.

Nê dung phi chim én,

Sa ấm ngủ uyên ương.”

“Này…” Hoàng Cầm nghe xong, cũng ngẩn ngơ. Không chỉ có nàng, cơ hồ toàn thể người ở chỗ này đều đang ngẩn người.

Đổ mồ hôi a! Có cần khoa rương như vậy sao?

Nàng không nói gì chỉ nhìn nhóm người này biến thành ngốc tử .

“Không hổ là thái tử của ta a! Còn nhỏ tuổi đã có thể làm ra tuyệt diệu thơ như vậy, thật sự tốt quá! Ha ha ha!” Lúc này một tiếng cười, dũng cảm đem mọi người đang phát ngốc tỉnh lại, nghi ngờ quay đầu nhìn lại, mồ hôi a!

Lão hồ ly này đến đây lúc nào?

Người tới chính là mẫu hoàng đại nhân thân ái của nàng, phía sau còn có các đại thần, chắc hẳn sự tình vừa rồi các nàng đều nhìn ở trong mắt đi!

“Thần nữ (tử) cấp nữ hoàng bệ hạ thỉnh an!”

“Nhi thần cấp mẫu hoàng thỉnh an!”

“Ừ, hảo, bình thân!“Mẫu hoàng mắt cười đến mị hoặc, thảnh thơi đi tới trước mặt của nàng, lén lút nói một câu, làm nàng trong lòng mắng nàng ta cáo già!

Trời a, còn nói không phải cáo già!

Liền trong lòng nàng muốn cái gì đều biết!

Nàng cũng lặng lẽ liếc mắt mẫu hoàng mình 1 cái.

Mẫu hoàng không để ý lắm, nhún nhún vai, mồ hôi a! Đây là cùng nàng học đi!

Nàng đang suy nghĩ có phải hay không hẳn nên chú ý lời nói và việc làm bình thường một chút.

“Hôm nay trẫm đột nhiên có hưng trí tới thăm các tác thơ một chút, không nên gây trở ngại đến các ngươi đi!”

“Mẫu hoàng khách khí, nhi thần đang muốn thỉnh mẫu hoàng chỉ giáo nhiều hơn đây!” Hoàng Linh Mẫn ôn nhu cười nói.

Dựa vào! Vốn chính là gây trở ngại có được không? Như thế nào một đám người ở chỗ này, có thể làm cho người sảng khoái sao?

Bất quá, nàng nhìn các vị ‘Tiểu bối’ hưng phấn, đây là các nàng (hắn) muốn đạt được chú ý của trưởng bối, đặc biệt cơ hội nữ hoàng ưu ái thật tốt đi!

“Ân, một vòng viết thơ vừa nãy, được phân ra theo cấp bậc đi, Tống đại nhân, trong lòng ngươi có phải hay không đều biết?” Mẫu hoàng cười đến vô cùng xán lạn nhìn về phía Tống đại nhân.

“Hồi nữ hoàng bệ hạ, vi thần cho rằng các thiêm kim, công tử thơ tác đều vô cùng đặc sắc. Đặc biệt mấy vị hoàng nữ, hoàng tử, mà từ vòng thi đầu, một vòng này phải kể tới thơ tác thái tử điện hạ viết càng sinh động.” Tống đại nhân đi lên phía trước, khom lưng đáp lễ.

“Nga! Phải không? Rất tốt, đem thơ thái tử đưa cho ta nhìn một chút.” Tiếp nhận thơ cảo tiểu thị đưa tới, mẫu hoàng hài lòng nhìn lướt qua, nàng vừa ở một bên thế nhưng cũng nghe được, đích xác viết rất tốt, chỉ sợ cũng liền cả người làm vua như nàng cũng không cách nào viết ra thơ như vậy đi!

“Lương đại nhân, trẫm thật đúng là muốn cám ơn ngươi a! Đem thái tử trẫm giáo tốt như vậy.“Lương đại nhân vừa nghe gọi tới tên của nàng vội đứng ra, hành lễ nói:

“Vi thần xấu hổ, là thái tử điện hạ thông minh tuyệt đỉnh, thần giáo nàng cái gì, đều là những phương diện bình thường, mà ở phương diện tác thơ, thần thật cảm thấy mặc cảm a! Chớ nói chi là giáo thái tử điện hạ rồi!”

“Nga!” Mẫu hoàng kinh ngạc nhìn nàng liếc mắt một cái, “Lương đại nhân, khiêm nhường. Như vậy, Tống đại nhân bắt đầu đợt thứ hai đi!”

“Vâng” Tống đại nhân nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng ở một mảnh rừng đào, “Được rồi, đợt thứ hai này đề là hoa đào đi!“

Nhìn thấy mọi người lập tức cúi đầu suy nghĩ kỹ lưỡng, nàng chỉ nhàn nhàn nâng chung trà lên, phẩm trà. Này bài thơ hoa đào cũng viết không ít so với xuân a!

Hoàng Tố Yên nàng kiếp trước cũng rất đam mê thi thơ, hiện tại cũng không vội hạ bút thành văn! Không để ý tới ánh mắt quan tâm bốn phía, nàng nói rồi cả đời này nàng chỉ làm việc mình thích, nàng sẽ không để ý ánh mắt của người khác.

Hoàng Tố Yên trầm ngâm một chút, đề bút viết xuống.

“Ân, đã đến giờ, chắc hẳn các vị đã viết xong!” Tống đại nhân nói xong, liền kỳ ý những tiểu thị đem thơ mọi người viết đưa qua.

Sau đó lại một phen bình phẩm từ đầu đến chân, nàng híp hí mắt, không nói gì hứng trí tăng vọt nhìn mẫu hoàng cùng các vị đại nhân. Mắt bất động thanh sắc quét mắt biểu tình các vị ở đây.

Ha ha thật đúng là làm cho nàng thấy được 1 chuyện thú vị, Hoàng Ngữ Yên thấy Hoàng Cầm thường dùng mắt liếc trộm một vị tiểu công tử ngồi ở bên trái vị nàng vị trí thứ ba, tiểu công tử kia khoảng chừng bảy tuổi, lớn lên môi hồng răng trắng, đặc biệt có đôi mắt linh mẫn sáng ngời . . . .

Ách! Hắn đang nhìn chằm chằm nàng?

Hoàng Tố Yên thoáng lúng túng quay đầu, mặc dù nhìn thấu tình cảm trong mắt của hắn, nhưng… Chúng ta nay mới mấy tuổi a? Lúc này mà đã biết yêu rồi … Ô! Nàng rét lạnh một phen. (Sally: Chị cứ chọc hoa đào, mới có 3-4 tuổi ak)

Đột nhiên cảm giác được bốn đạo ánh mắt khác thường, có hai đạo là không cam lòng, nhất định là Hoàng Cầm, ánh mắt kia hỗn loạn hận ý dường như muốn đem nàng xuyên thủng thành cái động.

Mà mặt khác hai đạo kia! … Nàng nhìn vị trung niên nữ tử ngồi ở bên trái mẫu hoàng vị trí thứ nhất, thân thể thon dài, một thân sắc tím triều phục làm cho nàng mặc vào, có vẻ tiêu sái. Nàng chính là tể tướng đi? Nàng ta làm sao mà dùng ánh mắt phức tạp như vậy nhìn nàng a? Nhìn nàng xong lại đem mặt chuyển hướng bên kia, ôn hòa ánh mắt… Nga! Nguyên lai cái tiểu công tử kia chính là con trai của nàng ta!

Nàng ta đại khái chắc cũng nhìn thấu cảm tình đặc thù của nhi tử mình với nàng! Cho nên mới nhìn nàng như vậy đi.

Aiz! Hoàng Tố Yên, nói không phải là buồn chán tham gia một chút sao, lại khiến nàng cảm thấy hội thơ càng buồn chán như vậy! Thế nào liền làm ra nhiều chuyện như vậy đâu?

“Ừ, phía dưới là thái tử điện hạ sở tác:

Thương Sơn mây mưa trục minh thần,

Chỉ có hương danh vạn tuế xuân.

Đông phong ba tháng hoàng pha thủy,

Chỉ thấy hoa đào không gặp người.”

“Hảo, hảo một câu ‘Chỉ thấy hoa đào không gặp người’ a!” Mẫu hoàng dẫn đầu đứng lên khích lệ, mọi người sau khi phục hồi tinh thần lại cũng sôi nổi nói “Thơ hay, thơ hay a”.

Nàng đổ mồ hôi a! Hoàn hảo thế giới này cũng có Thương Sơn, hơn nữa cũng có cái truyền thuyết về Thương Sơn thần, nếu không nàng thật không biết giải thích thế nào đâu!

“Thái nữ điện hạ đúng là đệ nhất tài nữ a! Còn nhỏ tuổi đã có thể viết ra câu thơ tuyệt diệu như thế!” Tể tướng đại nhân nhìn Hoàng Tố Yên mỉm cười, chỉ là ánh mắt kia quá phức tạp, làm cho nàng có chút không thoải mái. Cũng không phải ta câu dẫn con của ngươi nha, làm gì nhìn ta như vậy?

“Tể tướng đại nhân quá khen! Bản cung cũng chỉ là tùy hứng, hôm nay ở trước mặt mẫu hoàng, các vị đại nhân cùng các thế hệ bêu xấu!” Nàng hơi khom lưng, khiêm tốn nói.

“Được rồi, lần này hội thơ khởi đầu rất khá, rất thành công, làm cho trẫm thấy được nhiều tài nữ, tài tử như vậy, các vị đại nhân quả thật dạy con có cách a!” Mẫu hoàng vui mừng phát biểu cảm nghĩ.

“Chúng thần tạ nữ hoàng khích lệ!”

“Tốt, hôm nay tới đây thôi! Mọi người đều có thể trở về.” Mẫu hoàng phất phất tay, gọi tiểu thị tới dẫn các vị đại nhân cùng với nữ tử xuất cung.

“Chúng thần xin cáo lui.“Nhìn những người đó rốt cuộc đi, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thật mệt a!

“Vậy thần cũng cáo lui.” Hoàng Tố Yên cùng các vị hoàng tỷ, hoàng huynh cũng hướng mẫu hoàng hành lễ, chuẩn bị trở về tẩm cung từng người.

“Ân, Yên nhi, ngươi lưu lại một một chút, người khác đi về trước đi!“Cảm giác được có hai đạo ánh mắt ghen ghét hướng nàng phóng tới, Hoàng Tố Yên vô tình nhún nhún vai. Loại tình huống này nàng đã sớm liệu trước, không phải nàng ác liệt, nàng chỉ cảm thấy trong hoàng cung này không có tỷ muội ghen ghét nhau đó mới kỳ quái, bất kể là lúc nào ở hoàng cung, đều tránh không được chuyện như vậy, thứ quyền lợi này a! Chính là mê người như thế a!

Có lẽ nhìn ra cảm khái của Hoàng Tố Yên, mẫu hoàng nhíu nhíu mày, “Linh Mẫn đã nhìn ngươi không vừa mắt rồi! Mấy năm trước ở hội thơ đều là nàng ta thu được vinh dự, ngươi hôm nay ra, đã có thể làm cho nàng mất mặt như vậy a!”

“Hừ! Đây chẳng phải là mẫu hoàng ngươi muốn sao?” Hoàng Tố Yên đảo cặp mắt trắng dã, bất đắc dĩ nói.

“Ha ha! Nguyên lai Yên nhi biết tâm tư mẫu hoàng a?” Mẫu hoàng nhìn nàng liếc mắt một cái.

Nhìn mẫu hoàng như vậy, Hoàng Ngữ Yên càng cảm thấy bất đắc dĩ, “Mẫu hoàng, hình tượng!“

Aiz mẫu hoàng chỉ nhún nhún vai, không chút để ý nói: “Không quan hệ, đây không chỉ có ngươi với ta thôi sao?” Lập tức nhớ ra cái gì đó, “Linh Mẫn, đứa nhỏ này bình thường làm việc rất không đúng mực, quyền lợi này ngàn vạn không thể giao cho nàng ta. Mà ngươi đã đạt được Lương Linh thưởng thức, nga! Lương linh cũng chính là vị đại nhân dạy ngươi kia, hôm nay hội thơ vừa lúc cũng làm cho tể tướng đối với ngươi vài phần kính trọng, không tệ a! Những người này đối với đăng cơ của ngươi sau này có giúp đỡ rất lớn nga! Hơn nữa… Ta hôm nay dường như nhìn thấy có vài vị công tử đại thần đối với ngươi rất để ý!” Mẫu hoàng đột nhiên chuyển ngữ khí, ái muội nhìn nàng.

Hoàng Tố Yên không nói gì, “Nhi thần biết nên làm như thế nào, cáo lui.” Nói xong cũng không quản mẫu hoàng có đồng ý hay không, xoay người liền đi.

Bình luận





Chi tiết truyện