chương 56/ 56

Sương mù nhàn nhạt, thủy chung tràn ngập chung quanh, tựa hồ che giấu cái gì…

Trận pháp trong rừng cây đã không thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với đám người Hoàng Tố Yên. Tản bộ như trong sân vắng, Hạ Vân vừa đi, vừa cùng Uyển Tùy cãi nhau.

Đột nhiên cảm giác được cái gì đó dị thường, Hoàng Tố Yên ngừng lại, hơi híp mắt, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh. Hạ Vân và Uyển Tùy cũng lập tức yên tĩnh lại, đều nghiêm túc chú ý tình huống chung quanh.

Một lúc lâu, tất cả tựa hồ cũng rất bình thường, chỉ là gió thổi động lùm cây phát ra thanh âm “Sàn sạt” rất nhỏ. Hoàng Tố Yên nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, để ngang trước ngực, chỉ nghe “Đinh” một tiếng giòn vang, một thanh chủy thủ lóe ngân quang rơi xuống trước chân Hoàng Tố Yên. Hai người khác cũng đồng thời bị công kích, chủy thủ từ ba phương hướng khác nhau phóng tới, nói cách khác…có mai phục!

“Giết bọn họ!” Một thanh âm hô to từ trong lùm cây truyền ra, chỉ trong nháy mắt, liền bay ra mười mấy bóng người, chạy thẳng tới phía ba người Hoàng Tố Yên.

“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, tựa như cười nhạo hành vi không biết lượng sức của bọn họ, Hoàng Tố Yên huơ nhuyễn kiếm thoáng cái vọt vào trong đám người, do ở nơi không người, không người nào có thể ngăn trở công kích của nàng, nhuyễn kiếm như linh xà quấn triền phóng tới, liền mất một mạng…

Uyển Tùy cũng một thanh bảo kiếm nơi tay, không ai có thể vọt vào trong vòng phạm vi hai thước của nàng, mặc dù không được dễ dàng như Hoàng Tố Yên, nhưng những người đó muốn thương tổn nàng thì không thể nào.

Tình hình bên Hạ Vân cũng hoàn toàn nghiêng về một bên. So sánh với hai người bọn họ chỉ là đứng ở đằng kia quơ bảo kiếm chống đối địch nhân, thì Hạ Vân “Hoạt bát” hơn, chỉ thấy nàng ở trong đám người “Thượng lủi hạ nhảy”, khiến đối phương nhiều khi tự làm bị thương người của mình.

Nhìn thấy tình hình như vậy, rất nhiều địch nhân đều tâm sinh ý lui, thiên a! Bọn họ đang phải đối mặt là người sao? Mười mấy cao thủ võ lâm vây công, lại hoàn toàn không thụ một chút thương tích, hơn nữa nhìn thần tình lạnh lùng của ba người thủy chung vẫn chưa biến sắc, liền biết việc này đối với các nàng mà nói tựa hồ không tính là cái gì! Nhưng bọn họ vẫn còn gánh mệnh lệnh, nên không thể không kiên trì…

Một kiếm điểm qua, kề ngang cổ một thanh y nhân, Hoàng Tố Yên lạnh lùng nhìn nàng ta, “Các ngươi là người của ma cung?”

Thanh y nhân liếc mắt nhìn người khác vì nàng ta bị chế trụ mà ngừng công kích, chậm rãi nhắm mắt lại, không nói lời nào.

“Tốt, rất kiên cường. Bất quá nhiều lúc quật cường cũng không phải là phẩm chất tốt!” Có lẽ là bởi vì vừa giết mười mấy người, ngữ khí Hoàng Tố Yên có chút lạnh lẽo. Nhìn người khác giết người là một chuyện, chính mình giết lại là một chuyện khác. Đây là lần đầu tiên Hoàng Tố Yên ra tay giết người, hơn nữa còn giết nhiều như vậy, tâm tình trong lúc nhất thời có chút táo bạo khống chế không được.

“Uyển Tùy, ‘Nuốt hồn’ ngươi mang tới chưa?” Không quay đầu lại, Hoàng Tố Yên chỉ nhàn nhạt hỏi Uyển Tùy cách nàng cũng không xa.

Không có kinh ngạc, Uyển Tùy đi thẳng tới, đem một bình nhỏ đưa cho Hoàng Tố Yên. “Nuốt hồn”, cũng không phải chân chính là cắn nuốt linh hồn, mà là thông qua sự dằn vặt cực hạn đối với thân thể để đạt tới mục đích thương tổn linh hồn, có thể nói là một loại kịch độc, cũng là “vật phẩm bức cung” tốt nhất.

“Tiểu thư, để ta làm cho!” Hạ Vân có chút không thể chờ đợi được chạy đến bên cạnh Hoàng Tố Yên, thành thật mà nói, nàng thật đúng là muốn nhìn xem dược hiệu ‘nuốt hồn’ này như thế nào đây! Trước đó Uyển Tùy rất thích lấy loại dược đến uy hiếp nàng làm việc, nhưng Uyển Tùy cũng nói thuốc này quá độc, vì thế vẫn không tìm được người để thí nghiệm, lần này lại có sẵn người để thí nghiệm, nàng cũng có thể quan sát nàng ta có thể chịu được hay không?

Tay bóp chặt hàm dưới thanh y nhân, đem một viên thuốc nhét vào, Hạ Vân lẳng lặng nhìn chằm chằm phản ứng của người nọ. Ngay cả khi lửa giận trong lòng Hoàng Tố Yên lắng lại, cũng có chút tò mò nhìn chằm chằm nhìn phản ứng của thanh y.

“A —— a ——” bị uy dược, bất quá trong chớp mắt, thanh y nhân liền thống khổ co quắp té trên mặt đất, hoàn toàn không để ý bởi vì đột nhiên ngã xuống, mà bị nhuyễn kiếm cứa một đường ở cổ. Chỉ thấy nàng ta một bên xé rách y phục của mình, một bên không ngừng tru lên, thống khổ đến nổi gương mặt vặn vẹo không ra hình dạng gì, tựa hồ bởi vì quá dùng sức, làn da lõa lồ của nàng ta bắt đầu dần dần chảy ra tơ máu, làn da cũng trở nên nhăn nhíu, phảng phất như có thứ gì đó đang hút đi nước trong thân thể nàng ta…

Nhìn thanh y nhân trên mặt đất chịu không nổi, khắp nơi lăn lộn, trong mắt Hoàng Tố Yên hiện lên một tia không đành lòng, “Nói đi! Ngươi có phải người của ma cung hay không? Là người phương nào?”

“Ta…chúng ta…là…” Tựa hồ cố nén thân thể đau đớn đã hao tốn khí lực toàn thân nàng ta, thanh y nhân muốn trả lời, lại vô lực không nói được câu đầy đủ.

“Uyển Tùy, này có giải dược hay không?”

“… Xin lỗi, tiểu thư, ta vẫn chưa nghiên cứu chế tạo ra giải dược a.” Mặc dù trong lòng cảm thấy như này không hề gì, dù sao cũng là đối phương muốn giết các nàng, mới có thể lọt vào “báo ứng” như vậy, các nàng đối với lần này hẳn là có tự giác. Nhưng tiểu thư đã lên tiếng, cũng chỉ có thể trả lời.

“A ——” Sau một tiếng la hữu khí vô lực, là một mảnh yên lặng, thanh y nhân kia đã không còn hơi thở.

Nhìn chằm chằm tơ máu nhàn nhạt trên mặt người nọ một lúc lâu, Hạ Vân mới hơi sợ chỉ vào Uyển Tùy ré lên: “Ngươi thành thật nói cho ta, ngươi có ý nghĩ cho ta thử thuốc này hay không?”

Liếc mắt nàng ta một cái, Uyển Tùy rất “Thành thật” gật gật đầu.

Hạ Vân thoáng cái nhảy ra phía sau Hoàng Tố Yên, cách Uyển Tùy rất xa, còn không quên oán hận nói một câu: “Nữ nhân hung ác!”

Mắt liếc trên mặt đất nằm hơn mười cỗ thi thể, trong mắt Hoàng Tố Yên hiện lên một tia phức tạp, nắm thật chặt nhuyễn kiếm trong tay, có chút bất đắc dĩ nhìn vài người đối diện hoảng sợ nhìn các nàng, “Nói cho ta biết, các ngươi là do phía Ma cung nào phái ra, thì ta sẽ không giết các ngươi!”

“Chúng ta…chúng ta được Phạm trưởng lão phái tới, nói là mấy ngày nay, phàm những người lên núi đều giết không tha. Đại hiệp…tha mạng a! Tha mạng a!” Lời còn chưa nói hết liền quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu xin tha mạng.

Mặt khác vài người thấy có người cầu xin tha thứ, cũng chẳng quản có cung quy hay không, tất cả đều “Ùm” một tiếng quỳ xuống, cầu ba người Hoàng Tố Yên tha mạng. Cũng không trách bọ họ được, vốn nhìn thấy thực lực ba người này cao cường, liền có không ít người tâm sinh ý thoái lui, vừa nãy nhìn thấy các nàng trừng phạt người không nghe lời thế nào, liền không nén được sự sợ hãi trong lòng, cầu sinh dù sao cũng là bản năng con người!

“Các ngươi đã thành thật nói, ta tự nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt, các ngươi đi đi! Bất quá, không nên về lại Ma cung!”

Hoàng Tố Yên cũng không phải tới đây để giết người, bọn họ đã cầu xin tha thứ, nàng cũng sẽ không khiến bọn họ khó xử.

“Đa tạ ba vị đại hiệp, đa tạ ân không giết!” Vội vội vàng vàng đứng lên, liền chạy ra ngoài bìa rừng. Dù cho Hoàng Tố Yên không nói, bọn họ cũng sẽ không trở về, trở lại cũng chỉ có một con đường chết.

“Chúng ta đi thôi!” Nhìn phương hướng những người đó rời đi một hồi, Hoàng Tố Yên thu hồi nhuyễn kiếm, tiếp tục đi về phía trước.

“Tiểu thư, xem ra sự tình hôm nay không phải dễ dàng đối phó như vậy đâu!” Hạ Vân lại khôi phục bộ dáng không nghiêm túc, đem phân nửa thân thể dựa trên người Hoàng Tố Yên.

“Ân.” Chỉ đơn giản đáp một tiếng, Hoàng Tố Yên liếc mắt nàng ta một cái, cũng không quan tâm “Trọng lượng” của nàng ta, vẫn rất nhẹ nhàng đi về phía trước.

Uyển Tùy cũng chỉ lặng yên đi theo.

Rất nhanh, trong rừng cây, ngoại trừ gió thổi lá cây phát ra âm thanh sàn sạt, chỉ còn lại một mảnh yên lặng, dường như không có gì phát sinh như bình thường. Chỉ là kia trên mặt đất hơn mười cỗ thi thể, cùng với mùi máu tươi phiêu tán trong không khí đã nói cho thế nhân, ở đây vừa mới xảy ra một hồi “Ác chiến”, nga không, là “Tàn sát”!

Ma cung…

“… Vô luận thế nào, những thứ này đều là chuyện trong Ma cung của chúng ta, có liên quan gì đến Quan cô nương?” Đường Tĩnh cực kì kích động hướng về phía cô gái áo lam đứng tựa cửa quát.

“Ta nghĩ muốn nhúng tay vào.” Lãnh Nhan chẳng đáng nhìn người kia chỉ biết kêu gào, thật là người không có bản lĩnh, liếc mắt một cái, lạnh lùng cong khóe miệng, “Hơn nữa ở đây tựa hồ còn chưa tới phiên ngươi đứng ra nói chuyện đi!” Nhìn chung quanh liếc mắt những trưởng lão sắc mặt âm trầm khác, khóe môi tươi cười của Lãnh Nhan càng lạnh hơn, “Những người như các ngươi cũng biết dùng một chút thủ đoạn hạ lưu, cũng khó trách lộng được cả một mảnh đồng rộng lớn như ngày nay.”

“Dường như bây giờ ngươi cũng không có lập trường gì để nói như vậy đi? Lãnh cô nương, bây giờ ngươi chỉ có một mình, hơn nữa còn trúng huyết độc, độc môn của Ma cung chúng ta, ngoài việc ‘lo lắng’ chúng ta, còn không bằng lo lắng cho chính mình một chút đi!” Phạm trưởng lão vẻ mặt âm ngoan nhìn chằm chằm Lãnh Nhan, trong tay nắm chặt quyền trượng đại biểu cho cung chủ Ma cung.

“Nga —— ngược lại ta cảm thấy người cần lo lắng hẳn phải là các ngươi đi!” Một thanh âm vui cười từ ngoài cửa truyền đến, Hoàng Tố Yên chậm rãi đi đến, tà tà nhìn mọi người trong đại điện, tự tiếu phi tiếu.

Đám người Phạm trưởng lão nghe thấy lời của nàng, thân thể chấn động mạnh một cái, mặc dù người con gái trước mắt này đang cười, thế nhưng bọn họ lại cảm thấy nguy hiểm, một loại trực giác trải qua nhiều năm chém giết trên giang hồ.

Mà lúc Lãnh Nhan nghe thấy thanh âm này, cả người vốn căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng, tươi cười nơi khóe miệng cũng trở nên chân thực mà ấm áp.

“Nhan nhi, sau khi trở về, nhớ đến chỗ ta đây lĩnh phạt!” Trong thanh âm ôn nhu trộn lẫn một cỗ khí dày đặc, theo sau Hoàng Tố Yên là Uyển Tùy và Hạ Vân một bước vào đại điện, lời vừa rồi Phạm trưởng lão nói, nàng tất nhiên cũng nghe thấy được, lửa giận trong lòng vọt lên, tức giận đám người Ma cung dám đả thương người của nàng, cũng tức giận Lãnh Nhan để bọn họ làm nàng ta bị thương…

“Vâng.” Trong đôi mắt không có tức giận, không có ý sợ hãi, chỉ có nhàn nhạt ấm áp, Lãnh Nhan biết nguyên nhân tiểu thư muốn trừng phạt nàng, vì thế trong lòng chỉ có cảm giác ấm áp được người khác coi trọng.

Quay đầu lại, đối mặt với các vị trưởng lão Ma cung, Hoàng Tố Yên cong lên một tươi cười lãng khốc, “Các ngươi thật đúng là gian ngoan mất khôn! Hơn nữa còn dám đả thương người của ta!”

“Ngươi là… nữ hoàng Hoàng Nguyệt quốc!” Phạm trưởng lão khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Lúc Hoàng Tố Yên vừa mới tiến vào, bà ta chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, hình như đã gặp nhau ở nơi nào, hiện tại rốt cuộc thấy rõ ràng, lại là Hoàng Nguyệt quốc nữ hoàng bệ hạ! Mà sợ hãi trong lòng cũng dần dần dâng lên, không phải “Tiền nhiệm” cung chủ Ma Dật có liên quan đến nữ hoàng này chứ? Như vậy lần này nàng nói thế… Chờ một chút, nàng vừa nói cái gì? Bọn họ đả thương người của nàng…“Thế nhưng họ Lãnh kia chính là người của Tác Hồn, như vậy…”

“Không sai, trẫm chính là môn chủ Tác Hồn môn.” Không chút để ý công bố tin tức có khả năng sẽ khiến cả đại lục khiếp sợ. Hoàng Nguyệt quốc thêm Tác Hồn, đó là tình huống gì đây, sợ rằng vẫn chưa có người nào nghĩ tới đi!

“Ngươi…” Khiếp sợ đến nói không ra lời, ở đây ngoại trừ bốn người Hoàng Tố Yên thì đều ở vào trạng thái dại ra.

“Hiện tại nói cho các ngươi biết cũng không quan hệ, dù sao các ngươi cũng sống không được bao lâu! Ha ha!” Tà tà cười, Hạ Vân chậm rãi rút trường kiếm ra, chỉ vào Phạm trưởng lão.

“Các ngươi…không thể giết ta!” Sinh mệnh gặp nguy hiểm rốt cuộc khiến cho mọi người phục hồi tinh thần lại, Phạm trưởng lão nhìn thấy mình là người đứng mũi chịu sào, rất không suy nghĩ nói một câu.

“Vì sao?” Buồn cười nhìn bà ta, Hạ Vân cảm thấy rất kỳ quái, người như thế nào mới có gan tạo phản a?

“Ta…huyết độc trên người Lãnh cô nương chỉ ta mới có thể giải!” Mắt ngắm đến Lãnh Nhan vẫn bị ba người Hoàng Tố Yên bao quanh, Phạm trưởng lão mới có một chút lo lắng, thanh âm cũng tráng kiện một ít.

“Là thứ dược này sao?” Uyển Tùy chẳng đáng hừ lạnh một tiếng, từ trong ngực lấy ra một bình sứ, một viên dược thuần trắng sắc nhét vào trong miệng Lãnh Nhan.

Dược hoàn vào miệng tan ngay, Lãnh Nhan cảm thấy một đạo nhiệt lưu từ trong miệng cấp tốc lan tràn đến toàn thân, sau đó liền có một loại cảm giác ngứa ngáy vô cùng lan tràn ra, đột nhiên nàng “Oa” một tiếng phun ra một ngụm lớn máu đen có mùi hôi huân thiên, cả người không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn, không muốn cứ như vậy mà phải căng người đề phòng.

Các vị trưởng lão Ma cung vừa nhìn thấy Lãnh Nhan phun ra máu đen, đều khiếp sợ lui về phía sau một bước, Phạm trưởng lão tay run chỉ vào Uyển Tùy: “Ngươi…rốt cuộc là ai?”

“Nàng! Nàng đương nhiên người không ai không biết, Uyển cốc độc y độc nhất vô nhị! Nếu không ngươi cho rằng ai có thể dùng một viên thuốc liền giải huyết độc gì đó chứ?” Hạ Vân tựa hồ cũng giơ kiếm mệt mỏi, đem trường kiếm để xuống, tay chống đứng ở nơi đó.

Nhìn mấy người trước mặt, các vị trưởng lão Ma cung đã biết hôm nay đụng phải “Cái đinh”, mà Hoàng Nguyệt quốc nữ hoàng kia… Thực lực quả thực đã đạt đến trình độ làm cho người ta sợ hãi!

“Là Ma Dật gọi các ngươi tới sao?” Một hơi thanh âm có vẽ bình tĩnh vang lên, một nữ tử diện mạo coi như thanh tú đứng dậy.

Từ trong trong giọng của nàng ta nghe ra một tia âm ngoan, Hoàng Tố Yên nhíu nhíu mày, “Này cũng không phải là chuyện ngươi nên quan tâm.” Ngụ ý là đã ý thức được người sắp chết, quan tâm chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.

“Ta chỉ muốn biết là cái gì có thể khiến nữ hoàng bệ hạ tự thân xuất mã mà thôi, nguyên lai lại bởi vì Ma Dật a!” Trong cái tươi cười của nữ tử kia tựa hồ có một tia tà ác.

“Có lời gì cứ nói, nếu không liền không có cơ hội!” Thần sắc Hoàng Tố Yên vẫn nhàn nhạt, không bởi vì nữ tử giả vờ thần bí mà có chút biến hóa.

“Nữ hoàng bệ hạ đáp ứng Ma Dật mà đến, không lẽ lại không vì xem trọng thân thể Ma Dật, nga không, là mỹ mạo thượng thừa sao? Nếu như ta nói thân thể Ma Dật đã bị ta xem hết, vậy nữ hoàng bệ hạ có còn muốn cứu người sao?” Tà khí cười, nữ tử tựa hồ rất đắc ý.

Ánh mắt Hoàng Tố Yên càng lạnh hơn, đầu tiên thừa nhận vừa nãy xác thực nàng có khẩn trương một chút, bởi vì nhớ tới thời gian trước trong đôi mắt Ma Dật mang theo đau xót, thế nhưng… Nghe nữ tử nói xong, nàng tự giễu lắc lắc đầu, nàng đây là đang khẩn trương cái gì a? Căn bản vốn là không có gì! “Lý do mà ngươi muốn nói trước khi chết chính là cái này?”

“Ngươi…ngươi có thể muốn một người không sạch sao?” Kinh ngạc nhìn Hoàng Tố Yên. Tất cả quốc gia trên đại lục đều xem nặng trinh tiết của nam tử, nàng cho rằng thân là nữ hoàng một quốc gia chắc hẳn càng thêm coi trọng chuyện này, nàng ta có chết, cũng không muốn để tên tiểu tử Ma Dật kia sống yên! Không ngờ, vị nữ hoàng này lại bày ra một bộ dáng không có gì đáng ngại.

“Ta còn tưởng rằng là đại sự gì? Nguyên lai chỉ như vậy a! Được rồi, thời gian cho các ngươi lưu di ngôn đã hết, hiện tại là lúc nên tống các ngươi ‘Đi’…”

“Đừng tưởng rằng chỉ bằng vào bốn người các ngươi có thể giết được nhiều cao thủ như chúng ta——” một tiếng huýt sáo dài vang lên, Phạm trưởng lão là người đầu tiên ra tay, chỉ thấy tay bà ta co rụt lại, tạo thành một động tác hợp, đứng ở phía trước mặt Hạ Vân công kích.

Hạ Vân vội vàng tránh ra, cũng không phải là không dám cùng bà ta đánh nhau, chỉ là…trên móng tay nữ nhân kia phiếm một chút sắc lục quang gì đó, chắc hẳn chính là độc dược, nên cẩn thận một chút vẫn hơn, bị đả thương bởi độc dược, mặc dù cuối cùng khẳng định không có việc gì, nhưng đây không phải cho Uyển Tùy một cơ hội để nàng cười nhạo mình sao?

Những người khác thấy đối phương đã công bố nhiều bí mật như vậy, chắc hẳn cũng nhất định phải “Đuổi tận giết tuyệt” các nàng, cũng sôi nổi bị kích thích hung tính, từng người rút vũ khí ra công kích tới.

Uyển Tùy vẫn đi theo bên người Lãnh Nhan, mặc dù Lãnh Nhan vẫn còn sức để đánh một trận, nhưng bởi vì vừa giải độc, còn có chút suy yếu, vì thế Uyển Tùy nhất định phải chiếu cố nàng một chút. Hai người một dùng trường tiên, một dùng kiếm, một nhu một vừa phải, phối hợp ăn ý.

Mà Hoàng Tố Yên bên này liền không có gì chần chờ, cơ hồ là tới một, giết một, không ai có thể đột phá linh lực quyển, mặc kệ là độc khí hay là bảo kiếm, huy đến trên người Hoàng Tố Yên cũng chỉ kích thích một trận gợn sóng lam sắc rất nhỏ mà thôi.

Cứ như vậy, cái gọi là cao thủ đông đảo của Ma cung rất nhanh cũng chỉ còn lại có một mình Phạm trưởng lão. Không ngờ con người Phạm trưởng lão này có chút nhát gan, nhưng võ công quả thật không tệ, có thể cùng Hạ Vân bất phân thắng bại, phải biết rằng mặc dù Phạm trưởng lão trải đời nhiều hơn Hạ Vân, thế nhưng Hạ Vân được Hoàng Tố Yên dạy một ít công pháp tu chân, cao thủ võ lâm bình thường căn bản không có biện pháp chế trụ được nàng.

Ba người Hoàng Tố Yên kết thúc trận đấu của từng người, nên nhàn tản đứng ở một bên, nhìn hai người đánh, Hoàng Tố Yên còn thuận tiện chỉ dạy Hạ Vân phải ra tay như vậy, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Khiến Phạm trưởng lão tức giận đến mức sắp phun ra máu.

“Vì sao?” Phạm trưởng lão “Phốc” phun ra một ngụm máu đen, mỗi một chiêu của Hạ Vân, cũng không phải bà ta không tiếp được, chỉ là có lòng mà không đủ lực, đánh lâu như vậy, cùng bà ta đánh lâu như vậy mà cư nhiên cô gái áo tím kia một chút mệt mỏi cũng không có, hơn nữa còn càng đánh càng hưng phấn, bọn họ quả thực…không phải là người!

“Cái gì vì sao?” Hạ Vân thấy người đã vô lực tái chiến, cũng mất đi hứng thú, có chút không kiên nhẫn hét lên.

“Vì sao các ngươi muốn tiêu diệt Ma cung? Ma cung cũng không gây bất luận nguy hiểm gì đến Hoàng Nguyệt quốc, cùng với chuyện của Tác Hồn.” Biết việc về Ma Dật cũng chỉ là một lý do trong đó mà thôi, Phạm trưởng lão mặc dù không phải người thông minh, thế nhưng chuyên đơn giản như vậy vẫn có thể hiểu được.

“Trừng phạt!” Nhàn nhạt nói một từ, Hoàng Tố Yên đã xoay đầu qua một bên, không muốn nhìn bà ta.

“Trừng phạt?” Lầm bầm nhớ kỹ cái từ này, Phạm trưởng lão đột nhiên cười lớn ra tiếng: “Ha ha ha ha! Lúc nào…lúc nào Tác Hồn đã biến thành hộ vệ của bọn dân đen? Khụ khụ…” Tựa hồ là cười quá dùng sức, Phạm trưởng lão lại ói ra một ngụm lớn máu đen, sắc mặt đã không còn chút máu, suy yếu quỳ rạp trên mặt đất, nhưng sự âm ngoan trong mắt lại không có bất kỳ biến hóa nào.

“Tử tính không thay đổi!” Trong một cái nháy mắt, một tia lam quang ít có thể thấy được, bay thẳng vào ngực Phạm trưởng lão.

“A —— a ——” tiếng kêu mặc dù rất yếu, thế nhưng trong đó bao hàm thống khổ vẫn có thể làm cho người ta động dung, thế nhưng bốn người Hoàng Tố Yên lại mắt điếc tai ngơ.

“Sao ta lại cảm thấy dùng ‘Nuốt hồn’ còn quá tiện nghi cho bà ta?” Trong mắt hàn quang lóe lên, lần đầu tiên Hạ Vân có xúc động muốn giết người, bao nhiêu lâu đã làm rất nhiều chuyện không thể dung thứ, vậy mà đến chết cũng không biết hối cải, thực sự hẳn phải chịu dằn vặt nhiều hơn nữa.

Lắc lắc đầu, Hoàng Tố Yên quay đầu nhìn Lãnh Nhan, “Việc giải cứu mọi người ra sao?”

“Vâng, đã gọi thuộc hạ đưa đi. Cũng bởi vì ở phía sau ngăn chặn bọn bọ, ta mới bị trúng độc.” Lãnh Nhan cung kính trả lời.

Liếc mắt nhìn nàng một cái, Hoàng Tố Yên gật gật đầu, “Chúng ta cũng đi thôi! Sự tình từ nay về sau biết phải làm gì rồi chứ?”

“Dạ.”

Hạ Vân nhìn bộ dáng Lãnh Nhan xấu hổ, không khỏi muốn giúp nàng, cười đùa đi tới trước mặt Hoàng Tố Yên, “Ta nói tiểu thư a, Ma cung này đã như vầy rồi, chúng ta còn để nó lại làm chi a?”

Nhẹ gõ đầu Hạ Vân một cái, Hoàng Tố Yên biết nàng muốn làm cho bầu không khí sinh động hơn một chút, vì thế cũng không vạch trần, “Dùng cái đầu óc kinh doanh mấy chục cửa hàng của ngươi để suy nghĩ có được không?” Nói xong đi ra ngoài trước. Sự tình đã hoàn thành không sai biệt lắm, không cần thiết tiếp tục ở lại nữa, hơn nữa còn có rất nhiều chuyện chờ nàng đi làm a!

Hạ Vân len lén đối Lãnh Nhan thè lưỡi, Lãnh Nhan cũng cảm kích hướng nàng cười cười. Hai người vội vàng đi theo.

Uyển Tùy đem trong mắt chợt lóe lên ấm áp của Hoàng Tố Yên, cùng với “Hỗ động” của Hạ Vân và Lãnh Nhan đều nhìn ở trong mắt, khóe miệng cong lên một độ cung hoàn mỹ, cũng theo đi ra ngoài. Mà trước khi nàng đi ra, nhìn như vô ý đem thứ gì đó hướng phía sau ném đi.

Khi nhóm người Hoàng Tố Yên mới vừa ra khỏi rừng cây, phương hướng Ma cung đột nhiên truyền đến một trận tiếng nổ mạnh, khói đặc bay lên, một cây đuốc đốt toàn bộ Ma cung.

Trên quan đạo đến Lăng Hi quốc…

“Ta nói Lãnh Nhan ngươi có thật là cái kia… Tiểu thư, là cái gì đánh không chết ấy nhỉ?” Hạ Vân ngạc nhiên nhìn Lãnh Nhan mới qua có mấy ngày tĩnh dưỡng đã không còn bộ dáng bị thương đâu cả.

“Con gián đánh không chết!” Buồn cười liếc mắt Hạ Vân lại muốn tranh cãi cùng Lãnh Nhan, Hoàng Tố Yên nhàn nhã tựa trên ghế mềm, ăn điểm tâm theo mang theo từ trong cung.

“Đúng, Lãnh Nhan ngươi chính là con gián đó!” Cười hắc hắc, Hạ Vân rất không có hình tượng tựa ở trên người Uyển Tùy.

Lạnh lùng trừng mắt liếc nàng một cái, Lãnh Nhan bây giờ căn bản không muốn nói với nàng, biết Hạ Vân chính là đang rảnh rỗi tự tìm việc.

“Nga, đúng rồi, tiểu thư, chừng nào mới bắt đầu trừng phạt Lãnh Nhan?” Thấy Lãnh Nhan không hề để ý tới sự trêu chọc của nàng, Hạ Vân tặc cười nhìn Hoàng Tố Yên liếc mắt một cái.

“Tùy thời có thể bắt đầu.” Hôm nay Hoàng Tố Yên có vẻ đặc biệt phối hợp với Hạ Vân, thả tay xuống giữa đĩa điểm tâm, cười nhạt nhìn về phía Lãnh Nhan.

Trợn trắng mắt nhìn Hạ Vân một cái, Lãnh Nhan chắp tay hành lễ: “Tiểu thư muốn trừng phạt, Lãnh Nhan không oán, đây là lẽ thường. Chỉ muốn thỉnh tiểu thư cho phép ta bồi tiểu thư cùng đi đến Lăng Hi quốc, sau khi trở về lại thực hành trừng phạt.”

Liếc mắt nhìn Hạ Vân còn muốn nói điều gì, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt gật gật đầu, liền cầm lấy một quyển tấu chương trong tay, không để ý tới bọn họ nữa.

“Tiểu thư a! Chúng ta đi Lăng Hi quốc đó, người còn muốn phê duyệt tấu chương a!” Một lúc lâu Hạ Vân không tìm được người cùng mình nói chuyện, chỉ có thể nhắm về phía Hoàng Tố Yên làm mục tiêu

“Những thứ này đều là sự tình bọn họ không thể quyết định.” Liếc mắt nhìn nàng ta một cái, rồi cúi đầu tiếp tục phê tấu chương.

“Đúng rồi, tiểu thư, chúng ta thực sự không công bố những việc làm của bọn người Phạm trường lão ra ngoài sao?” Tựa hồ nhớ đến thảm trạng chính mình nhìn thấy, thân thể Hạ Vân khẽ chấn động, “Những người của Ma cung đó thật không phải là người, vì bồi dưỡng thánh huyết liên, mà dùng nhiều bào thai trong bụng thân thể làm chất dinh dưỡng, mỗi một lần cũng không biết hại bao nhiêu người, thế mà bà ta lại có lá gan hỏi chúng ta vì sao?” Càng nói càng tức giận, vụ án thánh huyết liên chính là sự tình trên thư mà lúc trước Hoàng Tố Yên gửi cho nàng, cũng là thư thỉnh cầu của thái nữ Ngạo Thiên, mà khi nàng chạy tới chỗ ấy, đã có hàng trăm thai phụ bị hại, sau đó không lâu nàng tìm được chỗ tập trung của đám Ma Cung ở vùng ngoại ô, đến khi nàng nhìn thấy, quả thực vô pháp khống chế luồng lửa giận bỗng nhiên bừng lên trong lòng, tại chỗ mổ bụng lấy trẻ con ra, cũng chỉ có tên ác độc như Phạm trưởng lão mới làm ra được. Chỉ bởi vì một thánh huyết liên a!

“Cái tên Phạm trưởng lão kia công lực đã đến bình cảnh, trừ phi kỳ ngộ, hoặc là linh dược, tỷ như thánh huyết liên, nếu không sẽ khó tiến thêm bước nữa.” Buông tấu chương, thanh âm Hoàng Tố Yên giải thích có chút mờ ảo. Chỉ vì tư dục cá nhân, liền làm thương tổn nhiều tính mạng con người như vậy, quả thật khiến cho người khác cảm thấy giận sôi. Nàng vừa nhận được thư Ngạo Thiên quốc giao đến, thiếu chút nữa không khống chế được, tự mình chạy đi bắt người, nhưng bởi vì lúc đó sự tình trên tay còn rất nhiều, mà chuyện này thì không biết lúc nào mới có thể giải quyết, cho nên lúc ấy mới sai Hạ Vân đang nhàn tản đi.

Chỉ có điều làm cho nàng không ngờ… Liếc nhìn Hạ Vân lúc này vẫn chìm đắm trong ký ức, chuyện này tựa hồ đả khích rất lớn đến Hạ Vân, khiến cho nàng có thay đổi rất nhiều. Khóe miệng hơi cong lên, đây là một chuyện tốt đi!

“Tiểu thư, sự kiện kia là?” Uyển Tùy và Lãnh Nhan cũng không biết vì sao bộ dáng Hạ Vân lại như thế này, thật đúng là làm cho các nàng cảm thấy không quen cho lắm!

“Không có việc gì, chuyện đã qua. Là đám người Ma cung đó làm chuyện xấu.” Nhàn nhạt nói, Hoàng Tố Yên không hi vọng chuyện này sẽ tạo nên quá nhiều ảnh hưởng đến người khác, như vậy có thể sẽ vượt ra ngoài dự liệu của bản thân.

“Ân, đều đã qua.” Phục hồi tinh thần lại Hạ Vân lại biến thành bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ, “Đúng rồi, tiểu thư, người vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta a!”

“Không cần công bố ra ngoài, chuyện kia đã qua một đoạn thời gian, nhắc tới chỉ khiến thân nhân những người đó một lần nữa nhớ tới lại thương tâm mà thôi, không cần thiết như vậy. Kỳ thực tâm lý những người đó cũng rất rõ ràng, chỉ là không có năng lực chính mình xử lý mà thôi, chúng ta chỉ cần công bố tin tức Ma cung bị tiêu diệt, coi như an ủi cho bọn họ.” Hoàng Tố Yên lắc lắc đầu, có một số việc cũng không phải là muốn làm như thế nào là làm như thế ấy, nếu như công bố việc này của Ma cung, rất có thể sẽ nảy sinh những vấn đề mới, dù sao thánh huyết liên đối mỗi một người luyện võ là một thứ dụ hoặc cực lớn a!

“Như vậy đóa thánh huyết liên kia đâu?” Lãnh Nhan tựa hồ cũng nghe ra chuyện gì.

“A, thánh huyết liên không phải dễ dàng bồi dưỡng ra được, ta đặt nó cùng một chỗ với huyết liên mà lần trước ta lấy được trong động, quan sát xem nó có thể xúc tiến quá trình sinh trưởng hay không!” Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hết thảy đều phải xem duyên phận!”

“Ân.” Liếc mắt nhìn nhau một cái, loại duyên phận này rất hư vô mờ mịt a! Nhưng cũng không thể bỏ mặc thánh huyết liên ở chỗ cũ được, dù sao cũng đã nuốt nhiều sinh mệnh a!

Nhất thời, trong xe ngựa hoàn toàn yên tĩnh, bốn người đều có tâm sự của riêng mình. Chỉ còn lại thanh âm bánh xe “Cuồn cuộn”, tiết tấu thật đều…

Aqua: qủa thật dùng dược thì quá tiện nghi cho cái tên khốn nạn Phạm trưởng lão đó rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện