chương 46/ 56

Editor: Dạ Thiên Băng

Beta: Sally

Trầm tư một lúc, Hoàng Tố Yên cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Chủ mưu là ai tạm thời không cần phải suy nghĩ, chuyện lần này, không, phải nói là từ việc của Ngạo Thiên quốc bắt đầu, hình như tất cả đều là một việc, mà việc này hình như nhắm vào Hoàng Nguyệt quốc của nàng.

Khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng hô, “Ảnh”

Một bóng đen xuất hiện, cung kính cúi đầu.

“Ngươi nói cho Mị, để hắn cùng Uyển Tùy mang dược trở về. Cùng Uyển Tùy ứng phó với Âm giáo, nàng sẽ biết phải cần những thuốc gì.”

“Dạ.”

Ngồi một lát, Hoàng Tố Yên mới đứng dậy, mấy ngày nay hình như mình đều ở ngự thư phòng, hậu cung một đám mỹ nhân cũng mặc kệ, thật đúng như lời Hạ Vân nói, nàng đã đem tẩm cung đến đây rồi. Tự cười giễu một chút, chẳng lẽ một Âm giáo cũng khiến cho tâm thần nàng không yên sao?

Tu luyện cũng không cần nói ra, nàng cũng không dám ở trạng thái tâm lý này mà tu luyện, nếu như tẩu hỏa nhập ma cũng không phải là chuyện đùa.

Bất tri bất giác đi tới Tuyên Nhiên cung, nâng mắt nhìn cung điện thanh lịch trước mắt, đã trễ thế này mà đèn đuốc vẫn sáng trưng. Vừa mới nhấc chân đến gần, thì tiểu thị đã thấy, vội vã lớn tiếng báo tin: “Nữ hoàng bệ hạ giá đáo…”

Rất nhanh liền từ bên trong một thân ảnh màu lam chạy ra. Nam Cung Hạo Nhiên cao hứng nhìn cô gái trước mắt, dung nhan tuyệt mỹ hắn nhìn sao cũng không biết chán. Chỉ có hai ngày không thấy nàng, chính mình lại có cảm giác đã không gặp từ rất lâu. Lòng tràn đầy nhung nhớ không kiềm nén được…

Mở hai tay tiếp được Nam Cung Hạo Nhiên đang chạy tới, trong mắt Hoàng Tố Yên lộ ra ý cười, “Nhiên nhi, nói thế nào cũng là một công tử thế gia a! Hôm nay sao lại không để ý tới hình tượng vây”.

Nghe Hoàng Tố Yên trêu chọc, Nam Cung Hạo Nhiên mới ý thức được chính mình hình như quá kích động, ngượng ngùng đem mặt chôn càng sâu hơn, hình như hắn cảm nhận được ánh mắt ái muội từ xung quanh.

“Ha ha, vào đi thôi!” Ôm lấy Nam Cung Hạo Nhiên không nói gì, đi vào cung điện.

“Nhiên nhi, đã trễ thế này sao còn không đi nghỉ ngơi?” Đi tới nhuyễn tháp ngồi xuống, để cho Nam Cung Hạo Nhiên ngồi trên đùi mình, Hoàng Tố Yên nghiêng đầu hỏi.

Do dự một chút, Nam Cung Hạo Nhiên vẫn quyết định nói thật, “Ta gần đây đang cho người điều tra một việc.”

“Ừ.” Đợi một hồi, không thấy hắn nói tiếp, Hoàng Tố Yên nghi ngờ nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Hơi nhíu mày, Nam Cung Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên nói: “Yên, đối với những chuyện đó, ta còn chưa điều tra rõ, vì thế bây giờ còn chưa thể nói cho ngươi biết.“

Nhìn thấy được Nam Cung Hạo Nhiên có ý xin lỗi, Hoàng Tố Yên lắc lắc đầu, “Không sao, ta biết ngươi có lý do của mình. Ta sẽ không hỏi.”

“Yên, cảm ơn.” Hắn biết đối với Hoàng Tố Yên – nữ hoàng một quốc gia mà nói, đây là tín nhiệm lớn nhất, vì thế Nam Cung Hạo Nhiên trong lòng thập phần cảm kích.

“Ám vệ cũng không thể tra được nhiều việc phải không?” Làm như trong lúc vô ý nhắc tới, Hoàng Tố Yên nhẹ vỗ về Nam Cung Hạo Nhiên, trong lòng suy nghĩ xoay chuyển. Đối với Nam Cung Hạo Nhiên, nàng cũng không phải lo lắng, Nam Cung thế gia truyền tới thế hệ này cũng có một đoạn lịch sử rất dài, nếu như không có thực lực cường ngạnh, cũng không kiên trì được lâu như vậy.

“Ừ, chuyện lần này rất phức tạp.” Bĩu nhẹ môi đỏ mọng, hắn gọi ám vệ tra chuyện này cũng đã qua một khoảng thời gian, thế nhưng chỉ tra được một ít dấu hiệu mà thôi, loại chuyện này là lần đầu tiên.

“Ừm, có liên quan đến Âm giáo?” Tuy là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại là khẳng định, Hoàng Tố Yên biết Nam Cung Hạo Nhiên hắn sẽ không chịu nổi, xảy ra nhiều sự việc như vậy, hắn nhất định sẽ gọi ám vệ đi thăm dò .

Bĩu cái miệng nhỏ nhắn, Nam Cung Hạo Nhiên đáng thương nhìn Hoàng Tố Yên, “Xin lỗi! Ta biết ngươi không thích ta quản việc này, thế nhưng ta lại không làm được a! Ai kêu Âm giáo này uy hiếp đến ngươi chi?” Liếc trộm nàng một cái, Nam Cung Hạo Nhiên đột nhiên ưỡn ngực dõng dạt nói: “Yên, không phải nói ngươi sẽ không hỏi sao?”

“Chỉ muốn biết là chuyện gì!” Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ thở dài, nắm thật chặt tay hắn ôm lấy hắn, “Sau này không cần phải tìm hiểu những việc này, trước đây ở Thương Sơn thì không sao, nhưng hiện tại ngươi thời thời khắc khắc nhớ kỹ ngươi là phi tử hậu cung, biết không?” Như vậy, nếu để cho người khác biết, ngươi rất dễ bị thương tổn!

“Biết.” Tiếng nói rầu rĩ làm cho Hoàng Tố Yên càng thêm bất đắc dĩ. Giơ đầu nhỏ của Nam Cung Hạo Nhiên đang chôn xuống, dùng sức hôn xuống, xem như là một “Trừng phạt” nho nhỏ cho hắn đi! Nặng nề mà mút mật nước trong miệng hắn, hàm răng ở trên môi qua lại gặm cắn, lưỡi nàng linh hoạt cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của hắn, một trận càn quét. Một tay đi vòng qua sau đầu Nam Cung Hạo Nhiên, hơi dùng sức để hắn càng gần kề chính mình, một cái tay khác cũng không chịu nổi tịch mịch đi vào bên trong áo Nam Cung Hạo Nhiên…

“Ưmm… Yên, ngươi… ưmm… Nhẹ chút… Hô…” Đột nhiên bị hôn nồng nhiệt đến hoảng sợ, Nam Cung Hạo Nhiên chăm chú nắm lấy y phục của Hoàng Tố Yên, thừa hưởng sự “Trừng phạt ngọt ngào” này.

Nhiệt độ trong phòng dần dần lên cao, một đêm xuân phong tất nhiên là không cần nói nhiều…

Sáng sớm…

Trời mới vừa sáng, Hoàng Tố Yên liền tỉnh táo lại, nhìn Nam Cung Hạo Nhiên tối hôm qua mệt một đêm còn đang ngủ say, không khỏi cười. Không ngờ tu chân còn có chỗ tốt này a! Lăn qua lăn lại thế nào đi nữa, nghỉ ngơi một chút tinh thần lại tăng gấp trăm lần. Nhìn Nam Cung Hạo Nhiên cũng là người luyện võ, võ công cũng không tệ lắm, cũng bị mệt thành dạng này!

Chính sự điện…

“Khởi bẩm nữ hoàng bệ hạ, vi thần có chuyện quan trọng muốn tấu…” Binh bộ thượng thư Thư Lương sắc mặt có chút lo lắng tiến lên một bước.

“Chuẩn tấu.” Phất tay để nàng nói cho hết lời, Hoàng Tố Yên trong lòng đã đoán được cái gì.

“Khởi bẩm bệ hạ, có thám tử dùng bồ câu đưa tin, đem chuyện của bệ hạ dùng chim bồ câu truyền về Băng Ảnh quốc, nghe nói nữ hoàng Băng Ảnh rất tức giận…”

Lời này vừa nói ra, trên đại điện lập tức vang lên một mảnh tiếng thảo luận…

“Nữ hoàng Băng Ảnh quả nhiên tức giận…”

“Cũng không nhìn xem là ai sai, ai kêu nàng phái người như vậy đến đây!”

“Tuy nói như thế, nhưng chuyện này có thể sẽ xảy ra chiến tranh a!”

“Chiến tranh? Hoàng Nguyệt quốc ta cũng đã lâu rồi không có chiến tranh!”

“Ta nói vị đại nhân này, ngươi cảm khái cái gì a? Chiến tranh đó biết không? Đó là…”



“Mọi người thảo luận đủ chưa?” Âm thanh lạnh như băng từ trên hoàng tọa truyền xuống, trong nháy mắt đại điện yên lặng.

“Xem ra đã nói đủ rồi a” Biểu tình lãnh đạm, làm cho các đại thần trên điện âm thầm đổ mồ hôi, sao lại quên nữ hoàng ghét nhất là lộn xộn a?

Nhìn các đại thần bên dưới mỗi một người đều im lặng, Hoàng Tố Yên mới cười ra tiếng: “Thế nào? Chỉ là nghe nói nữ hoàng Băng Ảnh quốc tức giận, thì các đại thần Hoàng Nguyệt quốc ta sợ đến như vậy?”

Trên điện vẫn hoàn toàn yên tĩnh, quay đầu đi nhìn chằm chằm tể tướng, “Tể tướng, ngươi muốn nói gì sao?” Vừa nãy chỉ có tể tướng là không tham gia thảo luận, mà cúi đầu không nói, vì thế Hoàng Tố Yên trước hết muốn nghe ý kiến của nàng.

Nghe thấy nữ hoàng hỏi mình, tể tướng vội vã ra khỏi hàng, khom người nói: “Vi thần chỉ là tức giận mà thôi, nữ hoàng Băng Ảnh kia nếu tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, hẳn là sẽ biết chuyện lần này người sai chính là sứ giả của các nàng, cho dù phát động chiến tranh cũng ở vào trạng thái bị động, vi thần nghĩ việc này còn phải chờ một chút.”

“Ừ.” Khẽ gật đầu một cái, xem như đồng ý với lời tể tướng nói. Chỉ là Hoàng Tố Yên còn chưa nói, có khả năng vốn là nữ hoàng Băng Ảnh hi vọng có kết quả này…

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có lời muốn nói…” Binh bộ thượng thư Thư Lương lại lần nữa ra khỏi hàng.

“Chuẩn.”

“Kỳ thực hiện tại mà nói, nữ hoàng Băng Ảnh có khả năng sẽ phát động chiến tranh, lần này chúng ta…”

“Chiến, thì thế nào?” Âm thanh lạnh lùng thoáng làm giật mình tất cả mọi người trên đại điện.

“Thế nhưng bệ hạ…”

“Trẫm hỏi ngươi, chiến, thì thế nào?” Một lần nữa cắt ngang lời nói của Thư Lương, Hoàng Tố Yên không muốn nhiều lời với các nàng, sự việc vốn đã như thế, tại sao nàng phải ở đây thảo luận với các nàng để tránh? Dù cho lần này tránh được, lần sau thì sao? Nếu như mình không chuẩn bị mọi tình huống thì làm sao bây giờ? Nếu như vậy, lần này liền giải quyết hết thẩy.

Cúi đầu tránh thoát ánh mắt băng lãnh của nữ hoàng bắn tới, trong lòng tất cả mọi người đều tự hỏi, ‘đúng vậy! Chiến, thì thế nào?’ Quốc gia của ta mà đem so với Băng Ảnh sao, thậm chí về quân sự, kinh tế mọi phương diện so với các nàng còn tốt hơn, chính mình sợ cái gì? Chiến, thì thế nào đây?

Hài lòng nhìn thấy các đại thần sôi nổi tự tin ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của nàng, Hoàng Tố Yên khóe miệng rốt cuộc lộ ra mỉm cười, “Hôm nay liền tới đây, bãi triều!”

“Nữ hoàng khởi giá…” Đứng dậy đi ra chính sự điện, lưu lại một đám đại thần vẫn còn đang suy tư…

Bình luận





Chi tiết truyện