chương 61/ 72

Cùng truy mãnh đả (1) –Ngày bản vương nhổ thương, dù có phải đi đến cùng trời cuối đất, cũng nhất định bắt được huynh trở về!

Tịch Đình Vân bất ngờ tim ngừng nửa nhịp, hoảng hốt quỳ trên sàn, run rẩy đáp: “Tiểu nhân, tiểu nhân là người thôn Vân Gia núi Vân Đậu.”

“Định đi đâu?”

“Vọng Nam phủ… trấn Vân Liễu,” y kéo túi đồ ra, căng thẳng bày các loại nguyên liệu làm thuốc ra, lại sợ làm bẩn làm ướt, động tác cực kỳ cẩn thận, “Đi mua nguyên liệu làm thuốc.”

Ánh mắt Hoắc Quyết rơi trên mu bàn tay y.

Đôi bàn tay này vừa thô vừa dày, ngón tay lại ngắn hơn người thường một đốt.

Hắn nhìn một cái liền dịch chuyển ánh mắt đến những người khác.

Ngoại trừ hành khách rơi xuống nước được chủ thuyền vớt lên, trên thuyền tính cả Tịch Đình Vân, còn có ba hành khách vốn ở trên thuyền, một là văn nhân đi thăm bạn, một là lão hán đến Vọng Nam phủ nương nhờ người thân.

Người hành khách được vớt lên không dám lại gần đám người Hoắc Quyết, thà bị ướt nhẹp cũng chỉ dám chen chúc trên đầu thuyền cùng chủ thuyền.

Hoắc Quyết nhìn qua đó, “Lại đây.”

Hành khách giật nảy mình, quỳ xuống thụp một tiếng, “Vương gia tha mạng.”

Hoắc Quyết hỏi: “Sao ngươi biết ta là vương gia?”

“Bọn họ không phải… đã gọi như vậy sao?” Hành khách chi rằng mình nói sai điều gì, càng run rẩy dữ hơn.

Hoắc Quyết không nói gì nhìn hắn.

Tịch Đình Vân đột nhiên chú ý đến, thân hình người đó khá giống với bản thân trước khi dịch dung.

Xá Quang nói với người hành khách: “Vương gia bảo ngươi qua thì ngươi phải qua, nói nhiều lời thừa vậy làm gì?”

Người đó lúc này mới dùng cả chân lẫn tay bò đến khoang thuyền.

Xá Quang vươn tay tóm lấy hắn, nhấc hắn đến trước mặt, cười nói: “Nhìn không ra dáng vẻ ngươi hèn nhát như vậy, thân hình lại khá chắc chắn đấy.”

Người hành khách chú ý thấy ánh mắt của Hoắc Quyết một mực dán lên người mình, lại càng không dám cử động, chỉ biết cười nịnh nọt nói: “Tiểu nhân bình thường dựa vào mấy việc làm thuê ngắn hạn để sống, cho nên chân tay có chút sức lực.”

Dương Vũ Hi thấy tay của Xá Quang vươn về phía đùi người hành khách, vội vươn tay chặn lại: “Rơi xuống nước vốn dễ bị cảm lạnh, lại bị ngươi dọa như vậy, không có bệnh cũng bị dọa cho có bệnh mất.”

Xá Quang lúc này mới thả hắn ra.

Dương Vũ Hi quay đầu nhìn Hoắc Quyết, phát hiện Hoắc Quyết đã chuyển ánh mắt nhìn về phía khác rồi. Ông lặng lẽ thở dài. Thế gian làm gì có chuyện trùng hợp rằng Tịch Đình Vân cũng ở trên cùng một con thuyền chứ.

Xá Quang tính tình vốn không chịu được nhàm chán, quay đầu lại lân la bắt chuyện với bọn họ.

Văn sĩ là người giỏi nói chuyện, không lâu sau đã vứt bỏ cảnh giác, bắt đầu nói chuyên cởi mở với Xá Quang.

Có tiếng trò chuyện của hai người họ, trên thuyền thành ra cũng không quá trầm lắng.

Tịch Đình Vân biết bản thân nếu như tỏ ra quá lặng lẽ ngược lại sẽ gây sự chú ý, liền thỉnh thoảng chen vào vài câu, dựng lên một hình tượng thương nhân hám lợi lại nhát gan như chuột hoàn hảo.

Hoắc Quyết không mở miệng nữa.

Thế nhưng đối với Tịch Đình Vân mà nói, tồn tại của hắn dường như một cái cùm vô hình, không giờ nào phút nào không khiến y thấp thỏm.

Khó khăn lắm thuyền cuối cùng cũng cập bến.

Xá Quang không đợi thuyền cập bến hẳn đã nhảy lên bờ, thăm dò tình hình xung quanh.

Tịch Đình Vân thấy Hoắc Quyết suốt dọc đường không nghi ngờ mình, thầm trút bỏ mối lo lắng trong lòng, ánh mắt lưu luyến liếc trộm hắn. Ngày hôm nay ly biệt, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội gặp mặt. Những ngày tháng đã qua sẽ trở thành nỗi nhớ duy nhất trong quãng đời còn lại của y. Y nghĩ như vậy, ánh mắt dừng trên mặt Hoắc Quyết không khỏi lâu thêm chút nữa.

“Nhìn cái gì?” Hoắc Quyết đầu không thèm quay lại hỏi.

Tịch Đình Vân giật mình, hai chân lập tức quỳ xuống, run rẩy nói không ra lời.

Văn nhân đi cùng nhìn thấy không thoải mái, hòa giải: “Vương gia thanh danh lừng lẫy, bách tính Nam Cương tôn kính sâu sắc. Chúng tôi thực sự không nghĩ đến lại có cơ hội ngồi chung một thuyền với vương gia, quả thực vô cùng vinh hạnh!”

“Nói nghe hay thật.” Hoắc Quyết thản nhiên liếc hắn một cái, ánh mắt bất ngờ nhìn chăm chăm.

Văn nhân tim đập thịch một tiếng.

Tịch Đình Vân kín đáo liếc nhìn, phát hiện khuôn mặt của hắn có vài phần giống Văn Tư Tư.

Hoắc Quyết nói: “Đảm nhiệm chức vụ ở đâu?”

Văn nhân đáp: “Hổ thẹn, từng tham gia thi Hương, nhưng không đỗ, đành đi loanh quanh cho khuây khỏa.”

Hoắc Quyết hỏi: “Có muốn đến vương phủ không?”

Văn nhân không khỏi ngạc nhiên, “Đa tạ vương gia xem trọng… có điều không biết sau khi vào phủ, có việc gì ta có thể cống hiến sức lực?” Hắn tuy rằng kích động, nhưng vẫn chưa đến mức choáng váng.

Hoắc Quyết hỏi: “Biết làm mì không?”

“…Không biết.”

“Học đi.”

“…” Văn nhân trong lòng rất không vui, nhưng lại sợ uy của Hoắc Quyết, nhẹ giọng đáp: “Cái này, Nam Cương có rất nhiều đầu bếp tay nghề giỏi giang, vương gia cần gì… cần gì làm khó người khác?”

Ánh mắt Hoắc Quyết đột nhiên sắc bén.

Văn nhân sợ tới mức suýt nữa nhảy sông, run rẩy bổ sung: “Vương gia nếu như trong phủ thiếu vị trí sổ sách văn thư, tiểu sinh còn có chút khả năng làm được.”

Dương Vũ Hi thấy Hoắc Quyết không để ý đến hắn nữa, cười cười nói: “Đợi ngươi qua được thi Hương đã.”

Mặt văn nhân lập tức đỏ bừng.

Thuyền cập bến.

Tịch Đình Vân theo sau văn nhân chậm rãi đi ra ngoài.

Hoắc Quyết bất ngờ nói: “Đợi đã.”

Bước chân Tịch Đình Vân chợt ngừng, tim nhảy thùm thụp. Có lo lắng có căng thẳng lại có vài phần kỳ vọng, hy vọng Hoắc Quyết nhận ra mình. Hai tay y ôm lấy túi đồ, lòng bàn tay hơi ra mồ hôi, rất nhanh liền bị phấn dịch dung trên tay hút khô.

“Túi đồ của ngươi bị thủng kìa.” Ánh mắt của Hoắc Quyết dừng lại trên mu bàn tay y.

Tịch Đình Vân nhấc túi lên xem, quả nhiên bị thủng một lỗ, vội vàng dùng tay bịt lại, cảm ơn Hoắc Quyết lia lịa, sau đó nhanh chân đi ra khỏi khoang thuyền, cùng đám người văn nhân thuận theo lối mòn mà chạy.

Hoắc Quyết nhìn bóng lưng y, nhãn thần mang theo vài phần khó hiểu và suy nghĩ.

Xá Quang chạy trở về báo: “Có vài tên lính, đều bị đánh gục rồi.” Tuy rằng chủ thuyền chọn dừng ở nơi cách xa bến sông, nhưng chỗ này dù sao cũng là giao giới, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Dương Vũ Hi nhịn không được khuyên Hoắc Quyết mau đi khỏi.

Hoắc Quyết ngẩng đầu nhìn trời, cuối cùng nhích bước lên thuyền.

Dương Vũ Hi thở phào.

Vài người lên thuyền, chủ thuyền cầm sào trúc, chầm chậm đẩy thuyền rời bến.

Xá Quang thấy Hoắc Quyết vẫn nhìn về phía lối mòn, cười nói: “Vương gia không phải nhìn trúng ai rồi đó chứ? Ngài nói đi, ta đi bắt về cho.”

Hoắc Quyết nói: “Tên buôn thuốc đó…” Thân hình khuôn mặt đều rất xa lạ, nhưng cảm giác lại rất quen thuộc, quen thuộc đến hắn nhịn không được muốn thân cận.

Xá Quang kinh ngạc hỏi: “Vương gia thực sự nhìn trúng ai đó sao?”

Hoắc Quyết hỏi: “Ngươi biết núi Vân Đậu chứ?”

Xá Quang đáp: “Nghe nói qua, ở giao giới của Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất, là một nơi địa linh nhân kiệt.”

Dương Vũ Hi thấy chủ thuyền quay đầu nhìn bọn họ, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhịn không được hỏi: “Chủ thuyền cũng biết sao?”

Chủ thuyền đáp: “Sao lại không biết? Vợ ta chính là người trấn Đồ Gia bên núi Vân Đậu. Ta đến đó hai lần, đúng là một nơi tốt, có điều đáng tiếc, năm trước một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu trụi ngọn núi rồi…”

Hoắc Quyết bất ngờ đứng bật dậy.

Dương Vũ Hi và Xá Quang đều giật nảy mình. Chủ thuyền giật mình dữ nhất, thấy Hoắc Quyết từng bước từng bước đi về phía mình, tay cầm sào trúc chẳng còn vững nữa.

“Ngươi vừa nói ngọn núi đó đã bị thiêu trụi? Vậy cây thuốc thì sao?” Hoắc Quyết lạnh mặt hỏi.

Chủ thuyền đáp: “Đều, đều bị cháy hết rồi.”

Hoắc Quyết đột nhiên đoạt lấy sào trúc của hắn ném xuống nước, thân như chim én lướt trên sào trúc, trở về trên bờ, đuổi theo hướng con đường mòn.

Đợi Dương Vũ Hi cho thị vệ xuống nước vớt sào trúc, lại bảo chủ thuyền chèo về bờ, Hoắc Quyết đã không còn thấy bóng dáng.

Xá Quang tuy rằng tùy tiện cẩu thả, nhưng không ngốc. Ngoại trừ Thiên Diện Hồ Tịch Đình Vân, hắn không nghĩ ra được ai có thể bị tìm kiếm một cách mơ hồ không có mục đích như thế. “Y và vương gia rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?”

Dương Vũ Hi đáp: “Chuyện của vương gia, thuộc hạ không dám nhiều lời.”

Xá Quang sâu xa nói: “Thì ra là loại chuyện không dám nhiều lời đó.”

Dương Vũ Hi: “…”

Ông phái vài tên thị vệ tìm dọc theo ven đường, bản thân thì tìm nơi trốn trước. Dù sao cũng là địa giới của Vọng Nam phủ, bất kể Hình Kỳ Chương có đích thân mang lính đến hay không, cũng bất kể Xá Quang có thể đánh cho bọn chúng tơi bời hoa lá hay không, việc cấp bách nhất vẫn là… ẩn náu! Có điều nơi ông ta cần vẫn chưa tìm thấy, Hoắc Quyết đã trở về rồi, về cùng hắn còn có những thị vệ vừa phái đi, chỉ không thấy thương nhân buôn thuốc lúc trước.

Xá Quang thăm dò hỏi: “Vương gia? Những người này…”

Hoắc Quyết xoay trường thương trong tay một vòng, cắm vào trong đất, phẫn nộ và thương tâm trong mắt khó có thể hình dung bằng lời, “Đã ở ngay trước mắt ta, đi khỏi ngay trước mắt ta.”

Xá Quang không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này, dùng ánh mắt dò hỏi Dương Vũ Hi, rốt cuộc Tịch Đình Vân đã làm gì, khiến Hoắc Quyết nổi trận lôi đình.

Dương Vũ Hi coi như không nhìn thấy.

Hoắc Quyết nắm chặt thương, hai mắt nhìn chằm chằm vào con đường mòn trống rỗng, thốt lên từng tiếng: “Để thương lại thề. Ngày bản vương nhổ thương, dù có phải đi đến cùng trời cuối đất, cũng nhất định bắt được huynh trở về!”

Bình luận





Chi tiết truyện