chương 20/ 72

Lộ kiến bất bình (10) – Để cho ngài thỉnh thoảng có thể cười một chút.

Giọng nói của Na Phi Long trầm xuống, “Nếu như là ta, thì cứ để ta không được chết một cách dễ dàng.”

Câu chuyện nói đến đây liền rơi vào cục diện gượng gạo.

Dương Vũ Hi hóa giải cục diện, nói: “Na thủ lĩnh một mình giữa đêm hôm từ xa đến, đã đủ thể hiện thành ý rồi. Xin Na thủ lĩnh hãy nói rõ đầu đuôi ngọn ngành.”

Na Phi Long thở một hơi thật dài, nói: “Nói ra, cũng đều là do ta sai. Do ta trong một lúc sơ sảy, không suy xét kỹ nên đã rơi vào cái bẫy mà bọn người xấu giăng ra, mặc dù đã thoát được dưới sự bảo hộ của thuộc hạ thân tín, nhưng vẫn bị trọng thương. Vốn định dưỡng thương xong mới quay lại trả thù, đáng tiếc bọn giặc đã nhân cơ hội đó, dịch dung thành ta, thế chỗ, còn làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo thích sát vương gia! Ta suy đi nghĩ lại, quyết định tìm vương gia nói cho rõ ràng, ai ngờ nghe được tin Huống Chiếu tập hợp mọi người ở Tỏa Cầm sơn trang định thảo phạt ta, để tránh cho vương gia mắc phải kế ly gián của tiểu nhân, ta mới mạo hiểm đến đây!”

Dương Vũ Hi nói: “Nếu đúng như lời Na thủ lĩnh nói, vậy thì Na Phi Long giả đang ở trong sơn trang, Na thủ lĩnh chỉ cần trước mặt mọi người đứng đối diện hắn, nhất định có thể khiến hắn hiện nguyên hình, sao lại phải bỏ gần cầu xa?”

Na Phi Long im lặng thật lâu.

Xá Quang hắc hắc cười nói: “Hay là sợ người nhiều, khẽ hở của ngươi cũng nhiều, cho nên không dám?”

“Xá lão đệ, ta có chỗ nào đắc tội với ngươi mà ngươi lại dồn ép ta như vậy?”

Mặc dù không nhìn thấy được mặt, nhưng chỉ qua giọng nói Tịch Đình Vân cũng có thể tưởng tượng ra được sắc mặt khó coi của hắn lúc này.

Xá Quang đáp: “Vậy vương gia có chỗ nào không phải với ngươi mà ngươi lúc nào cũng đối đầu với ngài ấy?”

Na Phi Long lại không lập tức trả lời.

Xá Quang liên tiếp cười lạnh.

Na Phi Long lại thở dài một cái đáp: “Lúc trước là ta tin nhầm những lời bịa đặt, cho rằng vương gia định đem cả Nam Cương tặng cho hoàng đế Trang Triều.”

“Ở đâu ra những lời bịa đặt vô căn cứ như vậy?”

Xá Quang đang định chửi rủa, liền bị Dương Vũ Hi bình thản ngắt lời: “Quả nhiên là những lời bịa đặt vô căn cứ, thiên hạ đều biết Nam Cương thuộc lãnh thổ của Trang Triều, sao lại có chuyện dâng Nam Cương tặng cho hoàng đế Trang Triều được chứ?”

Na Phi Long nói: “Nói tóm lại, chuyện trước kia là do ta không thấu đáo. Lần này ta tới đây, một là để nói rõ mới vương gia sự trong sạch của mình, hai là tiết lộ phản đồ thực sự cấu kết với triều đình Trang Triều.”

Xá Quang càng cười lạnh nhiều hơn, “Nếu như ta không nhớ nhầm, gần gũi với triều đình nhất không phải là Na thủ lĩnh ngươi sao?”

Lần này Dương Vũ Hi cũng không chõ miệng vào.

Na Phi Long giận đến mức nhảy dựng lên, “Nếu như ta cấu kết với triều đình, cứ để cho trời đánh ta tan xương nát thịt! Thôi rồi thôi rồi, mất mặt đến mức độ này rồi, ta cũng không sợ nói thẳng. Các ngươi nói ta gần gũi với triều đình, chẳng qua là vì ta có quan hệ làm ăn buôn bán với thương nghiệp trong hoàng cung, lại nhận được cái biển cái gì mà Lao Tử Quan. Nhưng gốc rễ tất cả những cái đấy không phải là do ta làm. Không sợ các ngươi cười nhạo, cho Na Phi Long ta ra chiến trường giết địch ta cũng không sợ, nhưng bắt ta ngồi xuống dự tính đàm phán làm ăn đúng là muốn cái mạng của ta. Trước kia những chuyện này đều là đường đệ Na Vị Tân của ta chủ trì, hắn nói tin đồn ta gần gũi với triều đình là truyền từ trong Nam Cương vương phủ ra. Ai, chỉ trách ta bất cẩn, trước nay chưa từng nghi ngờ, cho đến lúc hắn và người ngoài cùng… Thôi đi, không nói nữa.”

Xá Quang nói: “Đừng không nói nữa a, ta đang nghe hết sức nhập tâm mà.”

“…….”

Dương Vũ Hi nói: “Chẳng lẽ phản đồ mà Na thủ lĩnh nói chính là Na Vị Tân?”

Na Phi Long cười khẩy đáp: “Hắn nhiều nhất chỉ là chân tay thôi, vẫn không thể nghĩ ra được kế hoạch kín kẽ đến như vậy đâu.”

Dương Vũ Hi hỏi: “Vậy thì, theo ý của Na thủ lĩnh là?”

“Sau lưng hắn có ít nhất hai người. Một là hoạn quan triều đình, tinh thông thuật dịch dung, mới rời kinh đô cách đây không lâu.”

Một câu nói miêu tả qua loa của Na Phi Long vào tai Tịch Đình Vân còn hơn cả kinh lôi cửu thiên!

Xá Quang trầm giọng nói: “Chẳng lẽ người ngươi nói là Thiên Diện Hồ Tịch Đình Vân?”

Na Phi Long đáp: “Ngoại trừ hắn, còn có ai có thể cải trang giống y đúc ta như thế? Cho dù không phải là bản thân hắn, thì cũng sẽ là đồ đệ hoặc thủ hạ.”

Xá Quang hắc hắc cười lạnh hai tiếng rất khó hiểu.

Dương Vũ Hi bất động thanh sắc, hỏi: “Không biết người kia Na thủ lĩnh nói là ai?”

Na Phi Long đáp: “Người đó, ha ha, chúng ta không phải đang đứng trong sơn trang của người đó hay sao?”

Xá Quang biết rõ còn cố nói: “Thì ra ngươi muốn nói đến vương phi, vương phi mất tích đã lâu, ngươi thật biết chọn người mà đổ vạ.”

Na Phi Long trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng vương phi vì sao mà mất tích, hừ hừ, hừ hừ.” Hai tiếng hừ hừ, rất có ý vị của người kể truyện đến điểm mấu chốt.

Dương Vũ Hi vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ Na thủ lĩnh biết vương phi đang ở đâu?”

Na Phi Long nói: “Lão vương gia coi vương phi như trân như bảo, không những phái mười hai hộ vệ thân tín, còn âm thầm phái hộ vệ ẩn của vương phủ đi theo, nếu như không phải là người cực kỳ gần gũi, sao có thể vô thanh vô tức dắt vương phi đi mất?”

Ý trong lời nói của hắn, chẳng phải người dắt vương phi đi mất là ca ca của vương phi Huống Chiếu hay sao?

Tay của Tịch Đình Vân bị nắm chặt lấy, mượn ánh lửa yếu ớt hắt ra từ trong cửa sổ nhìn Hoắc Quyết, chỉ nhìn thấy đầu hắn dựa vào tường, sắc mặt cứng lạnh, trong đôi mắt nhem lên hai ngọn lửa bập bùng.

Y sợ Hoắc Quyết trong chốc lát phẫn nộ làm kinh động Na Phi Long, không kềm được khe khẽ lắc lắc tay.

Hoắc Quyết khẽ rùng mình, quay đầu nhìn y, trong mắt thoáng nét mơ hồ, nhưng rất nhanh hồi thần, khe khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục nghiêng đầu lắng nghe.

Mặc dù chỉ là phản ứng vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến Tịch Đình Vân gợn lên trong lòng từng đợt sóng nho nhỏ. Vừa rồi, Hoắc Quyết đã quên bên cạnh còn có mình sao? Nếu như không phải cực kỳ tin tưởng, thì một người có thân phận như Hoắc Quyết sao có thể khinh suất đến mức lơ đãng khi có người bên cạnh được? Nhất là khi Na Phi Long vừa ám thị bản thân có mưu đồ bất chính với Nam Cương, chẳng may mình thật có mưu đồ đó, nhân cơ hội hắn không phòng bị gì mà tấn công, chẳng phải là hắn sẽ phải bó tay chịu trói hay sao?

…….

Không. Có lẽ chỉ là vì việc này đã khiến hắn quá mức kinh ngạc.

Tịch Đình Vân định thần lại, tiếp tục nghe ngóng.

Dương Vũ Hi nói: “Việc này không phải chuyện nhỏ, Na thủ lĩnh có bằng chứng gì không?”

Na Phi Long đáp: “Nếu như ta có bằng chứng, thì đã tố cáo hắn với lão vương gia từ lâu rồi! Đáng tiếc, lão vương gia bị hắn che giấu quá kỹ, căn bản không tin lời ta nói, cho nên mới rơi vào kết cục như thế này!”

Xá Quang bất ngờ vỗ tay nói: “Tuyệt lắm tuyệt lắm.” Đêm khuya vắng lặng, hắn cũng sợ động tĩnh quá lớn khiến cho người khác hoài nghi, chỉ vỗ hai cái liền thu tay, “Na lão ca, ta thật sự đã coi thường ngươi rồi, trước kia sao lại không phát hiện ra ngươi kể chuyện không những có đầu có đuôi lại thu hút người nghe đến thế cơ chứ?”

“Ta dù không có bằng chứng, nhưng không sợ đối chất cùng Huống Chiếu. Ta rơi vào thảm cảnh ngày hôm nay cũng đều là do hắn đem lại, ha, nếu như ta rơi xuống địa ngục, cũng tuyệt không để hắn có thể chạy lên thiên đường!” Những lời này hắn nói, nộ khí oán khí hỏa khí hợp làm một, ngay cả Xá Quang cũng không dám dính tới lời nguyền rủa của hắn, một mực im lặng.

Dương Vũ Hi nói: “Ở đây chắc có hiểu lầm gì đó, nếu như có thể nói rõ trước mặt Huống thủ lĩnh thì sẽ là tốt nhất.”

Na Phi Long nói: “Sau khi nói rõ xong, ta xin Dương tổng quản đại diện cho vương gia, trả lại trong sạch cho ta.”

Dương Vũ Hi ha ha cười nói: “Dương mỗ nhất định sẽ dựa vào sự thật để nói.”

Na Phi Long nói: “Có Dương tổng quản, coi như ta đã có thể yên tâm rồi.”

Dương Vũ Hi hỏi: “Không biết tối nay Na thủ lĩnh ngụ ở đâu?”

“Tỏa Cầm sơn trang có rất nhiều phòng, ta chọn bừa một phòng để ngụ là được rồi.”

“Nếu như Na thủ lĩnh không chê, không bằng nghỉ lại tại viện này, ngày mai cũng tiện cùng đi.”

“Như thế làm phiền rồi.”

Xá Quang ngáp một cái nói: “Các ngươi cứ từ từ nói tiếp đi, ta phải đi ngủ rồi.”

Hắn đẩy cửa đi ra, xoay tay khép cửa lại, Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân nhân cơ hội đó khom người nhảy ra.

Đến bên ngoài viện, Hoắc Quyết dừng bước chân, thần sắc âm lãnh. Xá Quang rất nhanh đuổi kịp, nhỏ giọng nói: “Vương gia, ngài xem…” Nói được nửa chừng, hắn do dự nhìn về phía Tịch Đình Vân.

Tịch Đình Vân thức thời nói: “Tôi hơi buồn ngủ, đi trước đây, hai vị mời.” Trí nhớ của y rất tốt, đi theo đường cũ về lại phòng, nằm xuống trên giường, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Ngủ được nửa giấc, y nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa, miễn cưỡng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Quyết đi vào cửa, liền lật người, rất nhanh lại ngủ tiếp, đến tận lúc sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, y mới phát hiện tối qua mình lại có thể vô thức ngủ trên giường, mà Hoắc Quyết co ro hai chân, rụt vào trên chiếc ghế tối qua y ngồi, vẫn đang ngủ say.

Y nhìn chăm chăm quá lâu, đến nỗi Hoắc Quyết không thể không mở mắt nhìn cho rõ ràng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tịch Đình Vân ngượng ngùng ngồi dậy nói: “Xin lỗi.” Do y không quen ngủ hai người trên một chiếc giường, khiến Hoắc Quyết phải ngủ trên ghế.

Hoắc Quyết nhìn chăm chú y một cái, nói: “Có thể giúp ta một chút không?”

“……Xin cứ nói.”

“Giúp ta kéo thẳng chân ra.” Hoắc Quyết chau mày nói, “Tê rồi.”

Sau khi kéo thẳng chân ra Tịch Đình Vân còn định giúp hắn xoa bóp cơ, xương, ai ngờ Hoắc Quyết trực tiếp dùng chân khí truyền tới các kinh mạch ở phần chân, một lúc là xong.

“Kỳ thực, luyện công thế này cũng không tệ.” Hoắc Quyết nói.

Tịch Đình Vân biết hắn muốn cho mình khỏi gượng gạo, không kềm được cảm kích, mỉm cười.

Hoắc Quyết lại quay mặt đi, ngây người nhìn cái cây ngoài cửa sổ.

“Vương gia.”

“Tôi giúp ngài dịch dung lại nhé?”

“Sao thế?”

“Để thỉnh thoảng ngài có thể cười một chút.” Y hàm súc thừa nhận bản thân lúc đầu đã ăn bớt nguyên vật liệu.

“…..Được.”

Bình luận





Chi tiết truyện