chương 46/ 72

Kinh cung chi điểu (6) – Bắt giặc, bắt tướng trước.

“Vậy,” Hắn ngập ngừng hỏi, “Các vị có thể giúp tôi đến mức độ nào?”

Hoắc Quyết nói: “Ngươi định làm thế nào?”

Trọng Thiết Hoàn nói: “Tôi nghe nói Na Phi Trùng đắc tội Nam Cương vương gia, cho nên muốn nội ứng ngoại hợp với vương gia. Tôi phụ trách bắt Na Phi Trùng, bên ngoài liền giao cho vương gia. Huynh thấy thế có được không?”

Hoắc Quyết hỏi: “Vậy ta làm gì?”

Trọng Thiết Hoàn nói: “Cùng nhau bắt Na Phi Trùng với tôi.”

“Cùng nhau?”

Trọng Thiết Hoàn nhìn ra ý khinh miệt của Hoắc Quyết, vội vàng nói: “Đừng thấy Na Phi Trùng là một con sâu (trùng) mà coi thường, dưới trướng hắn có một đội hộ vệ tên là Thập nhất phi ưng, đều là tập hợp những cao thủ tuyệt đỉnh đương thế, cực kỳ lợi hại. Na Phi Trùng từng khẳng định rằng bất cứ ai trong Thập nhất phi ưng cũng đều có thể đánh bại A Cừu.”

Tịch Đình Vân nhạy cảm dị thường với hai chữ A Cừu, nghe thấy vậy hỏi: “Nói như vậy, võ công của bọn họ còn cao hơn cả Trường Sinh Tử và Tạ Phi Thị sao?”

Hai người này đều là đại gia võ lâm, tuy rằng đều bại dưới tay A Cừu, còn có kết cục một chết một mất tích, nhưng uy danh trong võ lâm vẫn còn, Trọng Thiết Hoàn không dám nói năng thiếu suy nghĩ, “Na Phi Trùng trước nay vẫn luôn thích ba hoa khoác lác, không thể nào đánh bại A Cừu đâu, nhưng cũng không kém là bao, bằng không Na Phi Trùng tuyệt đối không dám đặt an toàn tính mạng già trẻ lớn bé cả nhà ký thác vào tay mười một người như thế.”

Hoắc Quyết chau mày nói: “Ngươi nói là bọn họ ở tại Na gia sao?”

Trọng Thiết Hoàn nói: “Bọn họ trốn rất kỹ, ngoại trừ Na Phi Trùng, căn bản không có ai biết được bọn họ rốt cuộc trốn nơi đâu. Có điều, dựa vào cá tính ham sống sợ chết của Na Phi Trùng, chắc hẳn sẽ giấu bên người mình.”

Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân nhìn nhau một cái, trong đầu đều nghĩ, nếu như Thập Nhất Phi Ưng lợi hại như trong lời nói lại trốn ở bên người Na Phi Long, thì sao Na Phi Long lại dễ dàng bị bắt giữ?

Tịch Đình Vân nói: “Có lẽ đối với Na Phi Long, người quan trọng nhất không phải bản thân mà là thê tử.”

Hoắc Quyết hai mắt híp lại, bất ngờ đứng dậy.

Tịch Đình Vân cũng đứng dậy theo. Nếu như Thập Nhất Phi Ưng thực sự tồn tại, hơn nữa còn ở Na gia, vậy thì Xá Quang và thị vệ vương phủ gặp nguy hiểm rồi!

“Các vị sao vậy?” Duy có Trọng Thiết Hoàn vẫn không hiểu gì.

Hoắc Quyết từ trên cao nhìn hắn, nói: “Ta sẽ giúp ngươi bắt Na Phi Long.”

“Hơ, đa tạ. Sau khi thành công, tôi sẽ đưa tiền đúng như đã hứa.” Trọng Thiết Hoàn ngừng một lát nói, “Tôi đi liên lạc với vương gia trước, hay đến lúc đó mới liên lạc?”

“Na Phi Long bị ngươi bắt rồi, còn cần vương gia làm gì? Không phải thêm một người thì thêm một phần cơm sao? Đến lúc đó một trăm ngàn lượng vàng bị sung công, ta và ngươi một cắc cũng không nhận được.”

“Thế nhưng quân đội của Na Phi Trùng…”

“Ngươi chưa nghe câu này sao?” Hoắc Quyết chậm rãi nói, “Bắt giặc bắt tướng trước.”

Na phủ tối mịt mùng, còn tối hơn cả đêm, một màu đen đậm đặc, dồn nén, bao phủ trùng trùng điệp điệp.

Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết nhảy từ trên nóc xuống sân, liền dừng bước. Sát khí lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng ào tới, khóa chặt toàn thân hai người, khiến bọn họ sau khi nhảy xuống liền không dám khinh cử vọng động.

Na phủ buổi sáng phong cảnh đẹp đẽ, trong đêm tối liền biến thành một cái ***g to lớn tối tăm. Trong ***g nhốt mãnh thú, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy.

Hoắc Quyết dường như hồn nhiên không nhận ra, thong dong bẻ một cành trên thân cây, giựt hết lá, ước lượng trong lòng bàn tay một chút, hài lòng đi về chỗ cũ, đưa tay nắm lấy tay Tịch Đình Vân.

“Đi theo ta.” Hắn thản nhiên nói.

Tịch Đình Vân không từ chối, “Được.”

Hoắc Quyết nhấc bước, đủng đỉnh đi về phía trước.

Hành lang có độ dốc, lúc cao lúc thấp, như một con rắn đang ngủ đông.

Lòng bàn tay Tịch Đình Vân toát mồ hôi lạnh. So với việc bị một đám đông tấn công ào ạt, loại cảm giác không biết kẻ địch ẩn thân chỗ nào càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Dường như nhận thấy sự căng thẳng của y, ngón tay trỏ của Hoắc Quyết khe khẽ gõ lên mu bàn tay của y.

Tịch Đình Vân lặng lẽ cười. Lăn lộn trong cung từng ấy năm, y đã luyện được công phu cho dù trong lòng có căng thẳng đến đâu, khuôn mặt vẫn cứ thản nhiên từ lâu.

Hoắc Quyết đột nhiên huơ cành cây.

Soạt một tiếng, có vật gì đó mềm mềm rơi xuống đất.

“Là lưới.” Hoắc Quyết nói.

Tịch Đình Vân cũng nhìn thấy rồi, là một tấm lưới dệt từ những sợi tơ treo giữa hành lang, nếu như không phải Hoắc Quyết mắt tinh, bọn họ nói không chừng sẽ lao vào, sau đó đối phương liền nhân cơ hội bọn họ còn sững sờ liền tập kích.

Sau lưng truyền đến tiếng xé gió.

Tịch Đình Vân huơ ống tay áo một vòng, hai cái phi tiêu liền bị y cuộn vào trong tay áo, thuận tay phóng về phía trước.

Phập.

Hai cái phi tiêu đồng thời cắm vào cột gỗ.

Bốn phía lại trở về yên lặng.

Hoắc Quyết lay lay tay y.

Đây là một kiểu khích lệ sao? Tịch Đình Vân nghiêng đầu, như thể đang hỏi, nhìn hắn.

Tiếng xé gió lại đến, trước sau trái phải!

Tịch Đình Vân vừa huơ tay áo, liền bị Hoắc Quyết ôm vào lòng, theo bước chân của hắn, không ngừng vừa đánh vừa di chuyển về bốn hướng. Cành cây trong tay Hoắc Quyết cuốn về bốn hướng như sóng biển.

Phi tiêu vừa lại gần liền bị cuốn vào con sóng, mất phương hướng.

Đối với Tịch Đình Vân mà nói, sự việc trải qua rất lâu trong mắt người đứng bên ngoài nhìn lại chỉ là trong chớp mắt.

Cùng lúc phi tiêu bị đánh rơi, nóc hành lang liền đột ngột sụp xuống.

Hoắc Quyết vừa múa cành cây ngăn những mảnh ngói vụn rơi xuống, vừa ôm Tịch Đình Vân xông ngược lên trên nóc hành lang. Tầm nhìn bị giới hạn lập tức rộng mở. Tịch Đình Vân nhìn thấy trên nóc hiên hai bên có những bóng đen lến lút chuyển động qua lại, sờ trên thắt lưng ra mấy đồng xu bắn đi.

Một vài bóng đen ngã xuống, một vài người khác thấy tình thế không tốt, liền rụt đầu lại.

“A!”

Tiếng kêu đau bị đè nén vang lên trong màn đêm, nghe như Xá Quang.

Tịch Đình Vân đuôi mày nhướn lên.

Hoắc Quyết đã kéo y nhảy xuống từ trên nóc hành lang, chạy về phía phát ra tiếng kêu.

Cho dù nghi ngờ đó là cái bẫy, nhưng Tịch Đình Vân biết lúc này bản thân tuyệt không khuyên nổi Hoắc Quyết, chỉ có thể đề cao cảnh giác nhìn xung quanh. Cái ***g này chỗ nào cũng có sát cơ, giống như một con mãnh thú, chỉ cần lộ ra một khe hở nhỏ, liền bị đối phương hung hăng cắn chặt yết hầu.

Màn đêm bất chợt càng trầm.

Mưa tiễn dày đặc rơi xuống, có thể sánh với trận mưa rào ngày hôm đó.

Tịch Đình Vân đã nhắm được một căn phòng có mái hiên rất nổi bật, đang định kéo Hoắc Quyết qua bên đó trốn, nhưng lại bị kéo chạy về hướng khác. Tim y đập bình bịch, bởi vì chỗ đó là một hồ nước.

Hoắc Quyết kéo y nhảy xuống hồ nước.

Khoảnh khắc nước còn chưa qua đỉnh đầu, y nín thở, dùng “Thiên cân trụy” chìm xuống nước. Tốc độ tiễn lao vào nước nhanh hơn họ rất nhiều, y chỉ cảm thấy đỉnh đầu chấn động, mũi tên lần lượt xoẹt qua trước mắt và thân thể.

Đợi một lúc, tiễn cuối cùng cũng ngừng lại, nước dần dần tĩnh lặng trở lại.

Nhưng Tịch Đình Vân biết, phong ba bão táp vẫn chưa đi qua, mà càng lúc càng dữ dội.

Ngón tay Hoắc Quyết nhè nhẹ vẽ lên lòng bàn tay y một, hai, ba.

Tịch Đình Vân ngẫm nghĩ, liền hiểu được ý của hắn, đang định trả lời lại “Đã hiểu” liền nhớ ra lòng bàn tay Hoắc Quyết rất nhạy cảm, ngón tay đến giữa đường liền chuyển vị trí, nhè nhẹ cào cào lên mu bàn tay hắn.

Dưới nước hô hấp dần dần khó khăn, Hoắc Quyết cũng không nói nhiều, phi thân một cái liền lao ra khỏi nước.

Lực cản của nước khiến thân pháp của hắn ít nhiều chậm hơn bình thường, Tịch Đình Vân không khỏi căng thẳng trong lòng, thầm đếm một hai ba, sau đó cũng phi thân theo. Bên ngoài, Hoắc Quyết đã bắt đầu đánh với bốn người, y vừa từ nước lên, liền cảm thấy phía trước phía sau đã có hai binh khí vô thanh vô tức đưa đến. Đương nhiên, hai binh khí này tuyệt không phải đối phương thấy trong tay y không có vũ khí cho nên đặc biệt đưa đến, mà là nhân lúc y không có vũ khí muốn lấy mạng y.

Tịch Đình Vân thân ở giữa không trung nhưng không hề hoảng loạn, một chiêu tay không đoạt đao, giữ chắc tay đối phương và chuôi đao.

Đối phương cười nhạt một tiếng, bàn tay giằng ra với một góc độ rất quỷ dị, sau đó nhân lúc mũi đao còn hướng đến Tịch Đình Vân mà dùng sức đẩy về phía trước.

Thân thể Tịch Đình Vân dùng sức xoay người, ngã về phía Hoắc Quyết.

Cùng lúc đó, Hoắc Cải nhìn có vẻ bị bốn cao thủ bám riết khó thoát thân nổi, một chiêu đòn gió, biến mất đột ngột giữa vòng vây, xuất hiện một cách quỷ dị sau lưng Tịch Đình Vân, một tay nắm lấy lưỡi đao tập kích sau lưng Tịch Đình Vân nhè nhẹ đẩy, ném kẻ đánh lén cả người lẫn đao xuống nước, tay kia giữ lấy eo Tịch Đình Vân.

Hơi ấm thân thể hai người cách tấm y sam ẩm ướt truyền cho nhau.

Eo lưng Tịch Đình Vân hơi gượng gạo.

Có điều Hoắc Quyết rất nhanh liền buông tay, đoạt lấy một cây bút phán quan từ trong tay đối phương, dùng như đoản thương. (Bút phán quan, còn gọi là bút trạng nguyên, là một loại vũ khí hình dáng giống bút lông.)

Bên này, Tịch Đình Vân cũng bắt đầu đánh với đối thủ của mình. Võ công của đối phương tuy không bằng y, nhưng chiêu thức quái dị, nhất thời y khó có thể giành phần thắng. Hoắc Quyết rõ ràng cũng vậy, cho dù võ công của hắn hơn cả bốn người kia, thế nhưng cả bốn người phối hợp lại giống như một trận pháp không có nhược điểm, Hoắc Quyết có thể dựa vào khinh công thoát thân, nhưng không thể triệt để đánh tan bọn chúng.

Một ánh lửa bất ngờ sáng rực, ngay sau đó là một trận reo hò quen thuộc.

Tiếng gầm chất phác truyền tới từ phía ánh lửa, khiến tinh thần Tịch Đình Vân chợt phấn chấn.

“Na Phi Trùng, mau ra đây chịu chết!”

Bình luận





Chi tiết truyện