chương 57/ 59

'' Hình như có người tới đấy '' Vũ Phong đang nói chuyện với hắn, chợt có linh cảm hơi lạ, hắn nhắm mắt lại cảm nhận được có người đang tới, vì nghe thấy tiếng bước chân ngựa đang dồn dập đi...

Y chỉ sợ là có binh lính tới, hoặc là thổ phỉ trong rừng... Như thế thì hai bọn họ sẽ phải giết người vô tội mất thôi a ~ Nên họ phải biết cách đê đề phòng..

Hắn nhìn y, cũng biết được, liền lôi áo Vũ Phong chạy đi, nhanh chóng nấp sau một cái cây cổ thụ, rồi ánh mắt vẫn hướng ra về phía hai con ngựa đang tiến tới, chợt thấy tim hắn đập thình thịch, hắn nhận ra bóng dáng quen thuộc đang nhảy xuống ngựa ấy, là....:

''Ủa, sao không thấy có người? '' Nàng nhìn vào đống lửa đang rực cháy, rõ ràng lứa không thể tự cháy mà không có người được, liền đem một dấu thắc mắc tự đặt cho mình...

- Chắc có ai đó đang ở đây, ẩn nấp rồi _ Vũ Thần mỉm cười, rồi vỗ nhẹ vai nàng..

Hành động đó được hắn và y nhìn thấy, vì hắn không chịu nổi, còn y thì vẫn cố nhịn, hắn bật chạy ra ngoài, hắn gọi to, khuôn mặt mừng rỡ:

''Nguyệt Minh..''

'' Nhược Thiên...''

Hai người họ thấy nhau thì ôm nhau, nàng là người mừng rỡ nhất, nàng thực sự nhớ Nhược Thiên vô bờ, nỗi nhớ ấy không thể nào ngưng lại trong suốt những giờ phút đã qua...

Bây giờ được ôm hắn như vậy, nàng cảm thấy thật hạnh phúc, và càng thêm yêu đời hơn, yêu mình hơn, hắn cũng siết chặt tay, tham lam hít lấy hương thơm từ mái tóc nàng, hắn cảm thấy nhớ những thứ đó...

''Hai người không cần phải mừng vậy đâu nha '' _ Đúng lúc ấy, Vũ Phong bước ra, nhẹ nhàng cười rồi nói, y bây giờ đã thoải mái hơn, cảm thấy lòng mình thanh thản vì bây giờ đã có câu trả lời.... Y nhường hắn cho nàng, và nhất định nàng sẽ được hạnh phúc...

Thực ra....nhường nàng cho hắn là việc khó khăn, và y sẽ nhận được một sự trừng phạt,nhưng y vẫn cố gắng làm vậy, đi đến bên họ và vỗ vai cả hai:

'' Hai người rất đẹp đôi ''

- Ngươi... _ Nàng cảm thấy sự kỳ lạ ở y, chỉ có hai ngày không gặp, y đã trở nên như thế rồi... Liệu có phải y đã thay đổi tình cảm với nàng hay không?

''Cảm ơn ngươi nha, huynh đệ tốt '' Nhược thiên cười, nhìn y bằng đôi mắt rất thiện cảm, đúng là quan hệ của hai người đã được cải thiện đến rõ rệt...

Còn Vũ Thần,hắn đứng đó mà không hiểu cái chuyện gì đang xảy ra cả, nhưng nhìn nàng với hắn, có chút ghen tỵ, nhưng thấy mình không là gì của nàng, nên cũng thôi, rồi Vũ Thần ngưng suy nghĩ, đến bên ba người họ:

- Chào hai người.

- Ngươi là....

- À...Ta xin giới thiệu, ta là vua của đất nước này, tên Vũ Thần... _ Vũ Thần chìa tay ra, rồi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hai người họ.

Xem ra hắn ta cũng là người rất tốt, rất lịch sự và tao nhã, khiến cho hắn lẫn y có cái nhìn tốt, ba người họ chắc chắn sẽ là những người bằng hữu rất tốt nha ~

Vũ Phong, cùng với Nhược Thiên cũng mỉm cười, Nhược thiên cướp lời nói trước, cất giọng nhẹ:

- Ta là Nhược Thiên, hoàng tử của Trái Đất, và là... _ Nói đến đây, hắn có chút ngập ngừng, nhìn nàng.

- Phu quân của Nguyệt Minh? _ Vũ Thần nhận ra ẩn ý sau câu nói đó, có chút đau nhói nhưng hỏi tiếp trong thái độ vui vẻ..

'' À...ừm...'' _ Hắn gãi đầu.

- Ta là Vũ Phong, cũng như là Thần bóng đêm của vương quốc Bóng đêm. Hân hạnh được biết ngươi.... _ Vũ Phong chìa tay ra, một nụ cười lại nở trên môi y, y nói câu này làm Vũ Thần hơi giật mình...

Vương quốc bóng đêm sao? Vậy....

''Ngươi là người Bóng đêm thật sao? '' Vũ Thần đôi nét ngạc nhiên.

Vậy là chắc chắn, quen được nàng thì cũng không phải dễ, nàng phải là một người nào đó trên vương quốc bóng đêm đó rồi...

''Đúng, Nguyệt Minh là công chúa bóng đêm,ngươi chẳng lẽ không biết?''

- Nguyệt Minh... nàng... _ Vũ Thần nghe nói xong, mặt mày tím tái lại, không ngờ nàng chính là người có hôn ước với hắn ta, mà nàng lại giấu thân phận...

''Thôi thôi,danh phận gì đó đừng bàn nữa...Chúng ta đi chơi đi nha '' Nàng thấy hắn ta vậy, cười khổ xua xua bàn tay, rồi đi tiếp nhìn quanh, sau đó quay lại nói với bọn họ:

- Ở bên kia có suối, hay qua đó bắt cá nha...

''Ờ'' Cả ba gật đầu.

Vũ Thần nhìn nàng, đúng là bướng bỉnh và cá tính, mang nét dễ thương nữa...

Vũ Phong cũng nhìn, một cảm xúc nhói đan xen,chẳng bao lâu nữa,ta phải xa nàng rồi....

Nhược Thiên thì khác,mỉm cười rồi đợi bóng nàng đi khuất, ngắm nhìn nàng mải mê quên mất mọi thứ....

Bỗng dưng có một tiếng nói vang lên, trong tiềm thức nàng:

'' Cô đã có câu trả lời rồi.... ''

- Là gì vậy nhỉ? - Nàng chợt ngạc nhiên.

Thực chất, chính là giọng của người tạo ra trò chơi ''Five days''....Hình như,trò chơi cũng sắp kết thúc rồi....

[ Vì tác giả gần cho Full rồi nên sớm full trò chơi luôn ]

Bình luận





Chi tiết truyện