chương 51/ 59

''... Hax....ôi đầu của ta... đau quá.. ''

Căn phòng sang trọng của vị đức vua kinh thành Vương quốc Hoa, xung quanh là cung nữ tấp nập hầu hạ,một cô gái nằm ở trên chiếc giường bằng ''vàng'' cao cấp,xung quanh đấy toàn mùi của những đóa hoa nam tính phảng vào mũi nàng,ngất cũng ngửi thấy nữa là...Và vừa mới hé mắt bừng tỉnh khỏi thuốc mê của hoa, nàng ôm đầu gắng gượng ngồi dậy,rồi chợt giật mình hoảng hốt nghĩ lại....

Cảnh vật này là....Chẳng lẽ đã được quay lại vương quốc của mình rồi sao???

Sao thấy quen...nhưng...coi đã...hình như không phải vương quốc bóng đêm.....

- Nơi này là chỗ nào vậy?

Nàng cũng rất ngạc nhiên, lúc nãy rõ ràng nàng hít phải khí độc,bỗng ngất ở vườn đầy hoa kia....Sao...bây giờ lại ở một căn phòng sang trọng như hoàng cung thế này nhỉ??

Đang mơ màng không hiểu lý do mà nàng lại ở đây,có tiếng bước chân nhẹ đi đến,khuôn mặt hắn lộ nét vui mừng,khi mà nàng đã tỉnh lại....

Hắn ta bước đến bên nàng,cười âu yếm xoa đầu nàng:

- Cô gái tỉnh rồi sao?

-... Ngươi là ai?? - Nàng đăm đăm nhìn vào mắt hắn,hỏi một câu ''ngu''.

Thú thật nàng không để ý cách ăn mặc của vị đức vua này,nên mới hỏi vậy....nàng thường không mấy chú ý cách ăn mặc của người khác...

Bởi...nàng là đẹp nhất rồi ~ ~

- Ta là vua. - Hắn hơi cười,ánh mắt nghiêm chỉnh trả lời,lúc này hắn sực nhớ ra điều gì,mặt hơi đểu hỏi tiếp:

'' Cô muốn biết tại sao cô lại ở đây không? ''

- Muốn.

- Vì thấy cô trần truồng giữa đừng ngất xỉu nên ta bắt cô về đây làm nô lệ cho ta a ~ _ Hắn ta phang một câu không kém phần bá đạo và gian xảo...

Uầy! Nàng trần truồng hồi nào ta? Còn làm nô lệ nữa....

Nàng làm nô lệ thì bây giờ đâu được nằm trong căn phòng sang trọng khang trang này nhỉ???

Vi diệu. Vi diệu.

- Ta trần truồng á hả?????????? O.O - Nàng tròn mắt nhìn hắn,rồi nhìn lại áo quần của mình.....

Vẫn bình thường mà?... Chẳng lẽ...hắn....đã mặc lại...cho ta sao???

Không...vậy thì hắn nhìn thấy hết rồi....

Nhưng...nàng đâu có bị ''lộ y '' đâu? Nàng nhớ nàng không làm gì khiến ai ghét nàng đến nỗi cởi bỏ y phục của nàng được...

Vả lại là...nếu nàng hít khí độc và ngất xỉu...chỉ có Vũ Phong hoặc Nhược Thiên hắn giở trò thôi -.-

Mà không phải...hai người đó không phải loại như thế...!

Vậy là sao???

Những suy nghĩ của nàng mâu thuẫn trong đầu,như là có một thiên thần và 1 ác quỷ đang đấu tranh tư tưởng....Nàng cũng cảm thấy nó thật rắc rối....

Nàng dễ tin lời người khác lắm....

Thấy sắc mặt nàng tái mét lại không còn giọt máu,vị vua ''biến thái'' đó mới hắng giọng,nói lại:

- Ta đùa thôi....Thấy nàng nằm trước bìa rừng nên ta đưa nàng về....Nàng đã ngất đi chừng 2 tiếng rồi....Ta đã cho thái y bốc thuốc cho nàng tỉnh...

'' Thật quá đáng mà! '' Vừa nghe hắn ta nói xong câu,nàng trợn mắt,liếc căm hận nhìn hắn ta....

Sao có thể chơi đùa nàng theo cách đó chứ???

Làm vậy là đánh cắp đi thanh danh của nàng rồi! Sao trên đời lại có loại nam nhân như vậy chứ....

Vua thì sao nào? Nàng trong nay mai cũng làm nữ vương của một vương quốc to lớn còn gì....Vậy mà hắn...nếu như tin đồn lan ra...nàng có mặt mũi nào mà gặp lại hai nam nhân đó/...?

- Ta xin lỗi... - Hắn ta nhìn nàng,chợt thấy mình có lỗi,sau đó cúi gầm mặt xuống....Và sau đó nắm lấy tay nàng,hắn ta quỳ gối xuống...

Làm nàng thấy ngạc nhiên,một vị vua mà....quỳ gối....?

- Ngươi định làm gì?

- Ta xin lỗi nàng. Do ta...đùa hơi quá.... - Hắn làm mặt cún con nói trong sự hối hận...trong lòng mong nàng tha thứ...

- Thôi khỏi. Ta không cần,ta phải đi,cảm ơn cứu ta...Ta phải tìm hai nam nhân....

Nàng lắc đầu,rồi cùng lúc bước chân xuống giường và định bước đi,thì khi hắn ta nghe xong câu,kéo vạt áo của nàng lại,ánh mắt khó hiểu:

'' Muốn đi đâu à? ''

- Ta đi tìm người.Ta không phải chỉ ở đây một mình...

- Nàng đã bị rơi xuống đây rồi,thì không có đường để vào lại chỗ vườn đó đâu... - Hắn ta cười,mang ánh mắt như '' đã hết cách ''.

Nhưng nàng không tin,nàng vẫn phải kiếm cho được hắn và y...

Chắc họ đang lo lắng lắm...

'' Ta vẫn phải đi ''

- Thôi được,để ta cho người tìm. Nàng cứ ở đây dưỡng sức, rồi muốn làm gì sau đó thì làm.... - Hắn ta nhăn mặt,rồi thở dài đáp,trước sự cứng đầu của cô gái này,cũng thú vị nhưng hắn không mấy vui vẻ đâu,rồi hắn đột nhiên nói tiếp:

'' Nhưng nàng cũng phải đền ơn cứu mạng ta đã giúp nàng chứ?''

- Gì chứ? Ngươi cứu ta làm gì,bây giờ kể công sao? Ta không mướn ngươi cứu. Với lại là...ngươi không cứu thì cũng có người khác cứu...Làm như là.... - Nàng bĩu môi,nhún vai...

Sao lại có loại nam nhân hèn mọn thế này?

- Cứng đầu thật. Hazz.. - Hắn ta nhíu mi,rồi nhìn nàng,sau đó lại hỏi tiếp:

'' Nàng tên gì ''?

- Lâm Nguyệt Minh.

- Ta là Nghiêm Vũ Thần. Ta 20 tuổi ~ Hân hạnh khi được biết nàng - Vũ Thần chìa tay ra,như muốn bắt tay làm quen,nhưng nàng nhìn lại và cười,rồi ánh mắt sắc lạnh:

- Muốn làm quen thì đợi lúc khác,giờ ta muốn đi dạo...

- Ừ.... - Vũ Thần tội nghiệp nói,....Chỉ vì đùa một chút mà quá trình ''tán nàng'' chưa kịp thực hiện,đã... bị ghét rồi.....

* * *

'' Hoàng hậu,tôi nghe nói đức vua mới nhặt được một cô nương,có vẻ đức vua đã hứng thú với cô ta rồi.....Người phải làm gì đó đi ''...

Trong cung của hoàng hậu Vương quốc hoa,một cô gái trẻ nói,cô mang ánh mắt cực kỳ gian xảo,bẩm báo lại thiết tha cho hoàng hậu...

Bởi,chính cô là người hoàng hậu cài để theo dõi đức vua...

- Vậy ngươi muốn ta làm gì đây? - Vị hoàng hậu xinh đẹp kia nghiêng đầu,hỏi lại...

- Việc này.....

* * *

Bình luận





Chi tiết truyện