LƯU Ý: Bây giờ từ nàng chuyển thành từ ''nó''
....
- Hm... - Nó giật mình tỉnh dậy,hé mắt nhìn quanh....Là thật...là thật sao? Mình...đã trở về hiện tại rồi....! Cảm tạ ngọc bội,mày đã giúp tao rồi....mong ước đã thành thật rồi...!
Nó mừng quá,chạy khỏi chiếc giường thân yêu của mình,đi tìm xem mẹ và anh hai đang ở đâu,nó nhớ họ lắm...đã hơn 2 tháng vẫn chưa được gặp lại họ,bây giờ thì đã được gặp lại rồi...! Nhất định nó sẽ không ngu ngốc về lại cổ đại đâu...
Vừa đi xuống bếp,nó đã nhìn thấy bóng dáng thân thuộc đó.Mẹ nó đeo trên mình chiếc tạp dề do chính tay nó thiết kế.Đứng từ xa xúc động,mẹ vẫn còn như ngày nào...thật vui vì mẹ nó vẫn sống tốt....
- Mẹ!
Nó không cầm được nước mắt,chạy tới bên bà,gọi to,bàn tay nó xiết chặt lấy bà....Bà cũng giật bắn mình khi nghe tiếng nó....Là...con sao? Là Minh Anh của mẹ sao?
Bà ôm chầm lấy nó,không ngờ nó đã tỉnh lại....Sau 2 tháng dài ròng rã như 2 năm...Cuối cùng nó cũng tỉnh rồi,tử thần đã nói đúng,Minh Anh không sao cả,chỉ ngủ thôi....
Bây giờ,bà thấy mừng rỡ thực sự,bởi vì đứa con gái duy nhất của mình còn sống...nó không chết,nó không bỏ bà mà ra đi......Thật là biết ơn,cảm ơn trời đã giúp nó tỉnh lại!
- Con gái....Minh Anh...là con thật sao?
Bà rưng rưng nước mắt,sờ nhẹ vào má nó,đôi má phúng phính ngày nào đã trở nên hốc hác và xanh xao lạ thường.Nó cười rồi gật đầu,mẹ nó lại không thể nào kìm chế cảm xúc,ôm nó thật chặt:
'' Con có biết mẹ lo lắm không....Lúc bác sĩ nói con không thể qua khỏi,mẹ...mẹ đã muốn chết rồi...''
'' Mẹ à...Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng ''
Nó mỉm nhẹ,từ tốn nói...Những lời nói của nó làm mẹ nó an tâm biết dường nào,mẹ dần dần buông nó ra rồi xoa đầu nó, bảo:
'' Con có đói không? Nhìn con xanh xao quá... ''
'' Dạ..! Con muốn ăn món của mẹ nấu...'' Nó gật đầu lia lịa đáp.Quả thực mẹ nó nấu ngon lắm,nó muốn ăn hoài mà không ngừng thôi..Nhưng mà...sao nó thấy thiếu ai ý nhỉ?
'' Vậy thì con đợi mẹ chút,mẹ sắp làm cơm tối xong rồi '' - Mẹ nó cười
'' Mẹ à...Trời đã tối rồi sao? '' Nó ngạc nhiên,lúc nãy trong khu rừng kia còn sáng vậy mà,bây giờ thì trời tối ư?Sao thời gian nhanh quá nhỉ? Hay là....
Vậy...cổ đại đang là buổi chiều,còn hiện đại là tối? Thời gian và địa điểm khác nhau ư?Nếu thế thật thì nó ở khu rừng đó lúc trưa,bây giờ ở đó là chiều,liệu hắn có quan tâm đến nó không? Mạc Vũ Hạo,ngươi nhớ ta không?
'' Minh Anh '' Mẹ nó nhăn mặt lay người nó,sao con bé có vẻ mất tập trung nhỉ,nó có chuyện gì lo lắng hay chưa an tâm sao?..Thật kỳ lạ,một đứa trẻ như nó thì có gì phải lo nhỉ?
- Vâng con nghe mẹ... Anh hai với dì Hoa,quản gia..đi đâu rồi ạ? - Nó hỏi,rồi nhìn xung quanh,căn biệt thự chỉ có mình mẹ nó thôi sao? Nhìn hoang vu quá,không còn ấm cúng như lúc trước nữa rồi....
'' À,Minh Phong đi mua vài thứ cho mẹ rồi.Còn dì Hoa và quản gia thì mẹ cho họ về quê thăm gia đình ''
'' Vâng '' - Nó gật đầu.
Bây giờ nó mới thực sự thấy nhớ hắn,hắn đang làm gì đó nhỉ? Hay là...đang vui vẻ cùng với Thiên tuyết cũng nên...Không thể nào được,nó không cho phép hắn cùng với...
À không,mình là Lâm Minh Anh,không phải Yên Linh,mình phải tập từ bỏ mọi thứ ở cổ đại thôi!Phải rồi....
- Mẹ ơi,chúng ta có khách quý này - Vừa nghĩ xong nó nghe tiếng anh hai nó từ cửa,như hiểu được,nó với mẹ ra ngoài để xem là ai.Và nó cũng đang muốn gặp anh nữa..vì lâu rồi mà..!
'' Anh hai '' Đến cạnh anh,nó liền ôm chầm lấy anh,nó thực sự nhớ...rất nhớ anh....Anh hai của nó rất thương nó,chở nó đi ăn kem mỗi ngày,và luôn chăm sóc nó ân cần nhất mỗi khi bị ốm....
- Minh Anh,em tỉnh lại rồi,hay quá - Anh như không tin vào mắt mình bế nó lên xoay vòng vòng,trong lòng vui sướng lạ thường,quên hết cả mệt mỏi.
'' Cháu chào bác gái '' Đúng lúc có tiếng chen ngang,là ai thế? Người ta đang trong tình trạng lâu ngày gặp lại mà.....nỡ lòng nào phá đám chứ,nó muốn băm tên đó ra làm trăm mảnh thôi à!
- A...cháu là Kỳ Khải,con của bà Huyền đúng không? - Mẹ nó như nhận ra tiếng nói ấy,nhìn hắn với ánh mắt yêu thương,như con ruột của mình,rồi hỏi nhẹ nhàng...
- Vâng ạ,cháu đến để biếu bác chút quà,mẹ cháu nhờ đưa cho bác ạ - Hắn lễ phép,coi bộ tên này ghê thiệt,đang lấy lòng mẹ nó ý mà!
- Vậy..mời cháu vào nhà - Mẹ nó cười,rồi vỗ vai hắn,hắn tủm tỉm cười rồi cùng ba người họ đi vào trong...
Riêng nó thì không hiểu gì đang xảy ra? Hay đó là con riêng của mẹ? Sao mẹ yêu thương cậu ta quá vậy? Hừ...thật là...!
Nhưng mà đây là một bí mật chỉ mẹ nó với mẹ hắn biết mà thôi,liệu Kỳ Khải với Minh Anh sẽ là gì của nhau nhỉ? =3,và...liệu nó có thể giải đáp được thắc mắc,Khải là ai trong lòng mẹ nó không?
Mời đón đọc chương sau. 24.1!
LƯU CHÚ: Mẹ nó tên là Hoàng Huệ My,nên tạm gọi mẹ nó = Bà My nhé
Bình luận
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1