-Đừng..đừng có qua đây?
Nó xua tay, lếch từng cái nặng nhọc trên sàn nhà.
-Ngoan nào?
Tên đó mĩm cười nhìn nó. Nó khóc thét lên, vùng vẫy để được thoát ra cái thứ ghê tỏm đó. Nước mắt khẻ rơi nơi đôi mi cong vòng, nó lại nghĩ đến hắn, người đã từng hứa sẽ bảo vệ nó.
-Thiên Kỳ… Thiên Kỳ.
Tên kia bất đầu cởi những đường áo, nhìn nó thèm thuồng dục vọng, đôi tay không ngừng vuốt khuôn mặt trắng mịn của nó, Nó nắm lấy đôi tay ghê tỏm kia mà cắn, mà xé.
-Ây da… con khốn?
“Chát chát” hai cái tán ngự trị trên gương mặt xanh xao kia, khóe miệng hiện rõ những đường máu tươi đang chảy. nó cố dẩy dụa, cầm khúc cây bên cạnh váng lên cái đầu đáng yêu con ác quỹ kia, rồi chạy đi.
-Đứng lại đó?
Tên đó té lên té xuống vì choáng, nó nhân cơ hội tong cửa chạy ra ngoài, cũng may bên ngoài không có ai cả. Nó cố gắng chạy mãi chạy mãi mà không biết mình đang đi đến đâu, cho đến khi đôi chân nó bắt đầu loạng choạng giữa một con đường vắng tanh không bóng người. Nơi xa xa có một vệt sáng của vật gì đó chiếu thẳng vào nó, một chiếc xe BWM chạy với tốc độ ánh sáng do Ngọc Mai láy ngày càng đến gần, giây phút ấy mọi thứ đều ngừng thở cả Nó cũng ngở ngàng trước những vệt sáng kia, đôi mắt mở to nhìn chăm chú.
-BảO Ngọc cẩn thận
Nó ngoảnh mặt lại nhìn người đã phát ra âm thanh đó. Chẳng kịp gì cả thì một tiếng
“Rầm” đơn giản phát ra,cướp đi một sinh mạng bé nhỏ.Mộ mùi tử thần bốc lên khó có thể ngăn cản được, nó có cảm giác đôi chân của mình đang bay bỗng trên không, và tiếp đất một cách nhẹ ngàng. Mùi màu tươi sộc vào mũi nó, nó nằm trên ngực hắn nơi trái tim đang có chút lỗi nhịp, nó cố gắng gượng dậy đưa đôi mắt yếu đuối nhìn thân thể hắn. đôi mắt long lanh ngờ vực
“Máu” một mầu đỏ tươi toát lên, hắn nằm yên như đang say giấc ngủ,nó đưa đôi tay lay lay bờ vai rắn chắc kia.
-Thiên Kỳ… Thiên Kỳ.. đừng bỏ em mà.
-Anh…yêu…..em- Hắn để lại câu nói kia rồi mĩm cười với màng đêm định mệnh
Vẫn một khoảng trời vô tận không chút sự sống
Giọt nước mắt của nỗi sợ hãi rưn rưn rơi trên người hắn, mọi thứ xung quanh nó dần tối đi. Chỉ còn lại những tiếng thở dài não nề của gió và những tiếng “Ò É Ò É” của xe cấp cứu.
Cho đến tận cái giây phút nói tạm biệt anh...
Em vẫn tin có ngày mình gặp lại nhau...
Và có thể,em lại sẽ yêu anh...Chúng ta lại yêu nhau.
Em tin là như thế !
Bình luận
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1